Phần 57
2022-03-27 03:33:00
Từ hôm đi làm thêm đến giờ, mình chỉ có ba đồng nghiệp, đây quả là một tin sét đánh ngang tai!
Thổ, Chu Hậu, hai con người có tính cách đặc biệt như vậy, ngay từ lúc đầu đã không hề tồn tại. Mặc dù thế, tôi vẫn có cảm giác sự việc không phải đơn giản như bề ngoài, những điều Thạch Đầu chứng kiến và nói giống tôi, có lẽ, đến tột cùng tôi chỉ có hai đồng nghiệp mà thôi.
Lão Lưu ngồi trong xe, trấn an: “Ngươi không cần phải quá sợ hãi, chỉ là dương khí hơi yếu. Ngày mai giải bùa chú, cũng là qua ngày 15 âm lịch, sẽ không có chuyện gì!”
Tôi ngờ vực hỏi: “Tại sao nó cứ phải liên quan đến ngày 15 âm lịch? Lần trước, 15 âm, tôi suýt thì lao xe vào hồ nước. Đến 15 tháng trước, ông bảo tôi đi tìm đồng tiền hổ văn, tháng này thì lại xảy ra mấy chuyện ma quỷ.”
Lão Lưu thở dài, chậm rãi nói: “Làm quen dần đi, không chỉ ba tháng vừa rồi đâu, mà cứ mỗi 15 âm lịch hàng tháng, ngươi đều sẽ gặp tai ương. Nhớ cho kỹ mà tránh là được!”
“Mỗi 15 âm lịch hàng tháng?”
Tôi não nề, ghé đầu ra cửa kính, tâm trạng trùng xuống đến mức tận cùng. Việc thoát khỏi chuyến xe số 13 còn chưa thấy tương lai, giờ cứ 15 âm lịch là phải gánh tai ương. Chính xác là từ khi cầm vào vô lăng chuyến xe, mỗi 15 đều xảy ra chuyện.
Ngày 15 tiếp theo, thứ gì sẽ đang chờ đón mình đây?
Chẳng buồn mở miệng hỏi lão Lưu nữa, tôi chỉ buồn bã mà nhìn cảnh tượng vụt trôi sau cửa kính oto, cả đường về không nói chuyện.
Về đến ký túc, lão Lý nói với tôi, vừa nãy có lão Vũ tới tìm, bảo sau khi tôi về thì xuống văn phòng gặp hắn.
Lão Vũ đi tìm Lưu Vân Ba, đã quay về. Không chậm trễ, tôi chạy ngay xuống dưới, lên văn phòng công ty.
Cửa phòng lão Vũ rộng mở, hắn đang ngồi đọc báo, thấy tôi vào thì ra hiệu ngồi xuống. Mấy ngày không gặp, hắn gầy đi nhiều, áng chừng đã nếm không ít khổ sở ở Đường Oa Tử, không biết hắn xử lý chuyện Lưu Vân Ba đến đâu rồi.
“Vũ ca, anh quay lại rồi à, có tìm được Lưu Vân Ba không?”
Lão Vũ gật đầu, đặt tờ báo xuống bàn, nói: “Tìm được, vẫn cái tính cách khó chịu ấy. Lần này đi Đường Oa Tử, tôi biết thêm khá nhiều chuyện, gọi cậu tới là muốn dặn dò mấy câu!”
Thường ngày lão Vũ hay chủ trì họp, phong thái lãnh đạo đã thành thói quen, nghe ngữ khí trầm thấp của hắn, giống như rất nghiêm túc.
“Vũ ca, anh nói đi!”
“Tôi nghe Lưu Vân Ba nói, gần đây anh cứ đi khắp nơi theo một ông già, còn điều tra cả chuyện tai nạn xe 10 năm trước nữa.”
“Phải, chuyến xe 13 này tà môn thế nào, anh là người hiểu rõ hơn tôi. Vũ ca, không có cách nào, đành tự cứu mình thôi.”
Lão Vũ thơt dài, đan chéo tay trên bàn, nói: “Chuyến xe 13 tà môn, chuyện này tôi biết. Cậu đi theo thầy âm dương, cũng không hại gì, nhưng về vụ tai nạn xe, cậu đừng điều tra nữa!”
Tôi sửng sốt, hỏi: “Không điều tra? Lão Vũ, anh nói vậy là có ý gì? Tôi phải làm rõ chuyện mình đang đối mặt chứ?”
Lão Vũ dựa đầu vào ghế, lạnh giọng: “Tiểu tử cậu, hai tháng trước lén lên tầng hai tòa nhà cũ, còn ăn trộm một tập hồ sơ. Chuyện này tôi biết, nhưng không so đo với cậu.”
Cuối cùng thì lão Vũ cũng nhắc đến chuyện này. Lần trước tôi lẻn vào tòa nhà cũ, cạy khóa phòng hồ sơ tầng 2, hắn không thể không biết. Nhưng xong việc, hắn tỏ ra bình thường, không tìm mình tính sổ, giờ lại nhắc đến. Chẳng có lý do diễn kịch nữa, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Đúng, tập hồ sơ đó là tôi lấy trộm. Anh đẩy cái công việc liên quan tính mạng lên người tôi, tôi lấy tập hồ sơ của anh, thì đã là gì?”
Lão Vũ cười lạnh: “Không đáng là gì cả, lúc biết cậu lấy trộm hồ sơ tôi cũng đâu có làm khó. Nhưng cậu càng ngày càng làm quá, đi Hổ Yêu Sơn, đến Đường Oa Tử, cậu tính lật lại bản án tai nạn xe 10 năm trước sao?”
“Lật lại bản án?”
Lời lão Vũ nói thật khó hiểu, tai nạn xe 10 năm trước đều coi như ngoài ý muốn, sao lại gọi là lật lại bản án? Lão Vũ cau mày nói tiếp: “Lão đệ, là tôi có lỗi với cậu, bắt cậu gánh vận rủi, lòng tôi cũng chẳng dễ chịu. Hôm nay tôi nói chuyện này với cậu để cậu hiểu, cứ tập trung nhờ thầy âm dương giải quyết là được, đừng đặt nặng tâm tư vào những chuyện đã qua. Giống như tập hồ sơ, điều tra nó sẽ chỉ làm cậu càng gặp nguy hiểm.”
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, chỉ là một tai nạn xe đơn thuần, sao lão Vụ lại phức tạp hóa nó lên như vậy? Ý anh ta nói là, nếu mình còn tiếp tục điều tra, thì phải trả giá bằng tính mạng?
Thực tế thì ai mà quan tâm mấy vụ tai nạn năm xưa xảy ra thế nào, cái tôi muốn chỉ là mau thoát khỏi nơi này, biến thật xa, không bao giờ lái xe bus nữa. Nếu chẳng phải bác Lục bảo tôi lên lầu 2 tìm hồ sơ, tôi đâu có rảnh mà đi.
“Lão Vũ, anh vẫn chưa chịu nói rõ, rốt cuộc thì tai nạn xe mười năm trước có bí mật gì?”
Lão Vũ chợt nổi nóng, đập tay rầm một cái xuống bàn: “Hôm nay mà tôi nói hết ra, cậu khỏi nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nói sao thì biết vậy đi, sao cứ phải hỏi cặn kẽ?”
Tuy tôi hiền lành, nhưng cũng không phải kẻ nhu nhược dễ bắt nạt, công việc nguy hiểm tính mạng là chính tay hắn đẩy cho mình, con mẹ hắn còn lên mặt?
“Lão Vũ, anh khỏi phải lên mặt dạy đời, tôi biết phải sống thế nào. Nếu không phải chuyện liên quan đến tính mạng, con mẹ tôi hứng thú với những chuyện này sao?”
Lão Vũ trợn tròn mắt nhìn tôi, một hồi lâu thì thở dài, rụt tay về: “Đúng, là lão ca không tốt. Khụ, nói thật, tôi cũng từng hối hận, mình đã từng này tuổi không nói, cậu còn trẻ như vậy, không nên để cậu dính vào chuyến xe 13 này mới phải.”
Vừa mới hăng máu la hét, nháy mắt lão Vũ liền tắt hỏa, ngữ khí cũng trở lại ôn hòa, nhưng tôi thì chẳng hề có chút cảm thông nào, miệng lưỡi ngon ngọt, vừa đấm vừa xoa, vốn là sở trường của hắn.
“Lão Vũ, anh biết giờ tôi tuyệt vọng đến thế nào không? Mười năm trước Hà tiên sinh cứu anh, tôi tìm được rồi. Nhưng ông ấy còn chưa kịp cứu tôi thì đã chết!”
Nghe thấy Hà tiên sinh chết, lão Vũ sửng sốt, sau đó lại thở dài thườn thượt. Một lúc sau, hắn mới mở mồm: “À phải, sao cậu biết trong tòa nhà cũ có giấu đồ? Là ai nói cho cậu?”
Bác Lục vốn từng là người tôi tin tưởng nhất, nhưng từ sau khi biết bộ mặt thật của Lưu Vân Ba, thì tôi đã thất vọng hoàn toàn. Hiện giờ tôi chỉ tin lão Lưu, cũng chả cần phải che giấu gì cho bác Lục, bèn nói: “Bác Lục ở Đường Oa Tử nói cho tôi.”
Vừa nghe hai chữ bác Lục, lão Vũ đột nhiên ngẩng đầu, hẳn là đã bị giật mình: “Bác Lục thôn Đường Oa Tử? Cậu nói linh tinh gì vậy?”
Lão Vũ nhạy cảm với bác Lục như thế, tôi cũng thấy lạ, hai người có liên quan gì với nhau ư?
“Chính là bác Lục thôn Đường Oa Tử, tên thì tôi không biết, chỉ gọi ông ta là như vậy.”
Lão Vũ cau mày, gấp gáp hỏi: “Thật là ông ấy? Ông ta còn sống?”
Câu hỏi này của lão Vũ lại làm tôi ngây ra, lúc trước đúng là tôi có nghi ngờ về sự sống chết của bác Lục, cuối cùng nhờ Bạch Phàm làm chứng mới không lăn tăn nữa.
“Ông ấy già cả nhưng còn khỏe mạnh lắm!”
Lão Vũ càng nhíu chặt lông mày hơn: “Nếu lão còn sống, sự việc sẽ rất rắc rối, nhưng cái chính là không nên…”
Lão Vũ chống tay vào cằm, lầm bầm tự nói gì đó. Tôi chẳng có tâm trạng lải nhải những điều vô ích, đứng dậy nói: “Được rồi, không việc gì thì tôi về nghỉ ngơi đây!”
Thấy lão Vũ vẫn ngồi đó tự lẩm bẩm, cứ như hoàn toàn không nghe tôi nói gì, bèn xoay người đi ra cửa. Lão Vũ đi Đường Oa Tử một chuyến, trở về thì cứ như mắc bệnh tâm thần vậy, cũng không biết cuộc gặp gỡ của hắn với Lưu Vân Ba thế nào.
Mấy ngày nay xảy ra cả tá chuyện, thật sự rất mệt mỏi, tối lại còn phải lái xe, tôi quay về ký túc nằm vật ra giường ngủ sớm.
Sáng hôm sau, lão Lưu đến tìm tôi. Kể cũng lạ, từ hôm đến hong mình cạnh lò thiêu nhà tang lễ, đúng là có công hiệu. Tiểu Lục đã khỏi trúng tà, mà tối qua, giọng nói dưới gầm giường cũng biến mất.
Lão Lưu vào phòng, còn chưa kịp ngồi đã luôn miệng niệm chú gì đó. Một lúc lâu sau, lão chỉ vào gầm giường, nói: “Nhấc cái dát giường lên đi!”
Tôi hoang mang, hỏi: “Nhấc lên? Bên dưới từng quét ra cả tóc phụ nữ. Lão Lưu, ông phải chuẩn bị tâm lý đấy!”
“Không đáng ngại, cứ nhấc lên đi!”
Khoảng thời gian gần đây, giọng nói ở dưới gầm giường làm tôi khổ sở, tuy có mấy lần đánh liều định nhấc lên, nhưng đều không thành. Gọi tiểu Lục lại, hai chúng tôi mỗi người một đầu, dùng sức nhấc cái dát giường lên.
Không dám nhìn, tôi quay đầu ra phía sau, hỏi tiểu Lục: “Tiểu Lục, cậu nhìn thấy gì, có đầu lâu của ma nữ bên dưới không?”
Tiểu Lục cười ha hả: “Ma nữ? Anh nằm mơ à, ngày nào cũng bảo dưới giường có ma, nhìn xem có bất ngờ không? Chỉ là một cái hình nhân giấy!”
Hình nhân giấy? Tôi quay đầu nhìn lại, dưới gầm giường đầy bụi bặm, chỉ có một cái hình nhân bằng giấy màu vàng.
“Đây chẳng phải hình nhân mà Lưu Vân Ba đưa cho mình sao?”
Lão Lưu tiến tới, nhặt cái hình nhân ra, giơ lên nhìn một chút rồi lấy bật lửa ra đốt. Tôi lại cẩn thận quan sát gầm giường, trống không không có gì, lúc này mới yên tâm buông dát giường xuống.
“Hóa ra hình nhân giấy vẫn luôn ở dưới gầm giường. Sớm biết thì tôi đã nhấc lên đốt nó đi rồi!”
Lão Lưu đốt cái hình nhân xong, cất bật lửa vào túi, nói: “Giải chú rồi nó mới biến lại thành hình nhân giấy. Chứ trước khi giải chú, nó là thứ gì?”
Lời lão Lưu làm tôi hít vào một hơi sâu. Nhưng mặc kệ là thế nào, dù sao thì Bách Quỷ Khốc Môn cũng đã được hóa giải, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, tôi có thể ngủ ngon rồi.
Tiễn lão Lưu về, tôi với tiểu Lục không có việc gì làn, bèn rủ nhau đi uống mấy chai. Cả hai uống đến tận 6h tối mới về công ty. Lúc đi qua phòng bảo vệ, thấy lão bảo vệ đang xách theo cái túi màu đen, vội vã đi ra ngoài.
Tôi lên tiếng chào hỏi: “Bác Trương, bác vội vội vàng vàng đi đâu đấy?”
Bác Trương nhìn tôi, nói: “Vừa nãy cậu Vũ ngồi tán gẫu với tôi, vội đi để quên cái túi, tôi đuổi theo để đưa.”
Bác Trương năm nay đã gần 70, đi lại không tiện, tôi liền nghĩ giúp, nói: “Bác đưa cái túi cho cháu đi, chắc anh ấy chưa đi xa đâu, để cháu đuổi theo cho.”
Bác Trương gật gật đầu, đưa tôi cái túi, nói: “Lúc vào phòng, cậu Vũ cứ ôm khư khư cái túi, chắc là quan trọng lắm, đừng làm lỡ chuyện của cậu ấy, mau đuổi theo đi.”
Tôi vâng dạ, bác Trương liền quay về. Cái túi đen căng phồng chứa đầy đồ, tôi tò mò mở ra nhìn thoáng qua, chỉ là mấy món đồ ăn nhanh, đang định đóng lại thì đột nhiên một cái góc giấy khiến tôi chú ý.
Đây… là một tập hồ sơ!
Vạch đống đồ ăn, rút tập hồ sơ bên dưới ra. Tuy nó còn nguyên vẹn, nhưng giấy đã ngả màu vàng, hiển nhiên là lâu năm rồi. Chợt nghĩ, màu giấy này rất giống tập hồ sơ mà mình lấy trộm trên lầu 2, còn nhớ rõ, hồ sơ có ba tập, tôi mới chỉ lấy 1 tập.
Tập hồ sơ kia là thông tin, bảng lương của ba tài xế xảy ra chuyện, vậy tập hồ sơ này có thông tin gì? Bảo tiểu Lục cầm cái túi, tôi tò mò lật tập hồ sơ ra.
Một xấp hồ sơ dày cộp, tôi nghi hoặc nhìn kỹ, đây hẳn là thông tin về nạn nhân của những vụ tai nạn xe 10 năm trước. Từng tờ ghi chú được đánh dấu địa chỉ và tên người chết, bên cạnh còn có ảnh chụp.
Điều làm tôi kinh ngạc đó là, những hành khách xấu số này, lại rất ít người là của thôn Đường Oa Tử, hầu hết trong số họ đều là người Hổ Yêu Sơn. Hả? Chẳng phải vẫn luôn nói, nạn nhân trên xe tất cả đều là người Đường Oa Tử ư? Tại sao tập hồ sơ này, lại toàn là người Hổ Yêu Sơn?
Lật xem ghi chú của một ít người Đường Oa Tử, một bức ảnh trong số đó khiến tôi sợ hãi tột độ, suýt thì đánh rơi tập hồ sơ xuống đất.
Gương mặt này quen thuộc vạn phần, nếp nhăn khô quắt, đầu quấn khăn trắng, là bác Lục!
Ngây ngốc đứng trơ ra, đầu óc không ngừng hồi tưởng, cuối cùng rụng rời chân tay, đánh rơi vương vãi hồ sơ xuống đất.
Bác Lục đã chết, ông ấy vốn dĩ là hành khách xấu số 10 năm trước, điều này làm tôi giật mình, nhưng làm tôi hoang mang hơn nữa, đó chính là liên tưởng đến người mà mình yêu nhất, người mình đang theo đuổi, Bạch Phàm!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro