Chuyến xe bus số 13

Phần 200

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 200: NHỮNG BIỂU HIỆN GIẢ DỐI
Đạp phá thiết hài không tìm được, giờ tìm thấy lại chẳng tốn công! Thôn Thổ Bao Tử, chính là nơi lão Đường đang trốn. Hoàn Tử Đầu kinh ngạc nhìn tôi: “Thổ Bao Tử, chẳng phảu chính là nơi lão Vũ muốn dẫn chúng ta tới ư?”

Tôi gật đầu, hỏi tài xế: “Đại ca, ở đây có thôn Thổ Bao Tử thật à? Thôn các anh có lớn không?”

Tài xế nghe vậy thì có vẻ không vui, đáp: “Cái gì mà có thật hay không, thôn chúng tôi vẫn luôn ở đây, không đông người lắm, chỉ mấy chục hộ!”

Hoàn Tử Đầu cũng nhìn ra, hỏi: “Huynh đệ, sao tôi đột nhiên thấy anh cứ thần thần bí bí, mục đích chúng ta tới đây, không phải là tìm thôn Thổ Bao Tử cùng lão Vũ hay sao?”

Hiện giờ đã tạm an toàn, tôi cười khổ nói: “Hoàn Tử Đầu, lão Vũ này có vấn đề. Rất có thể đó không phải là lão Vũ!”

“Không phải lão Vũ?”

Hoàn Tử Đầu kinh ngạc, trố mắt quay người về phía tôi, nét mặt khó tưởng tượng, hỏi: “Sao anh ta lại không phải lão Vũ? Lúc trước đến công ty anh tôi đã từng gặp rồi mà!”

Lần trước đại họa biến thành lão Lưu đến lừa tôi để lấy cuốn sách, việc này đã để lại ám ảnh trong tôi, nhưng Hoàn Tử Đầu thì không biết. Thông qua những chi tiết trên đường đi, tôi đoán đây rất có thể cũng là do đại họa biến thành. Thở dài, tôi giải thích: “Hoàn Tử Đầu, anh có nhớ Pý Đồng hôm trước đi nhậu không?”

Hắn ngẫm lại, gật đầu: “Nhớ, chuyện này liên quan gì đến hắn?”

“Lý Đồng này 10 năm trước đây có quen biết với lão Vũ, nhưng hôm qua lúc gặp nhau ở cổng, lão Vũ lại không nhận ra! Tính cách lão tôi rất hiểu, tuy là người tự cao, ương ngạnh, nhưng cũng là một người tình cảm. Tuyệt đối anh ta sẽ không làm giá với bạn cũ, huống chi giờ lão còn đang ở tình cảnh lưu lạc!”

“Chỉ như vậy? Đã 10 năm rồi, không nhận ra cũng dễ hiểu mà!”

Tôi lắc đầu: “Đâu phải là gà hóa thành phượng hoàng, thay đổi đến mức nào chứ. Hơn nữa năm xưa họ đã cùng nhau trải qua một số việc, chắc chắn ấn tượng phải rất sâu, nhưng từ ánh mắt xa lạ của lão Vũ thì tức là hoàn toàn không quen biết. Lão là giả!”

Nói xong, tôi lại bổ sung: “Ban nãy anh ngủ, lúc lão Vũ muốn ra ngoài một mình, tôi có túm cánh tay lão, anh có biết tay lão lạnh thế nào không? Lạnh y như một tảng băng!”

Hoàn Tử Đầu cau mày: “Nói như vậy thì kẻ theo dõi mà hắn nói, cũng là giả?”

Tôi lắc đầu: “Vừa rồi lúc chạy, Lý Đồng có gọi điện cho tôi, hắn nói đã tìm được tiểu quỷ năm xưa. Người theo dõi chúng ta thực ra là tiểu quỷ của Lý Đồng, bị lão Vũ phát hiện. Trong điện thoại, hắn cũng nói tôi nghe, lão Vũ này không phải con người!”

Vừa dứt lời thì tài xế bỗng tức giận, quay đầu lườm tôi nói: “Hai anh, còn mẹ nó bị bệnh à? Làm gì vậy, kể chuyện ma nghe kinh khủng như thế, còn đòi đến nhà tôi ở?”

Tôi ngại ngùng cười gượng: “Không có gì đâu đại ca, tôi và hắn mới xem bộ phim kinh dị, tiểu tử này máu lên não chậm nên phải giải thích cho hắn!”

Tài xế chửi đổng một câu rồi tiếp tục lái xe. Chiếc xe nhảy tưng tưng trên con đường gồ ghề một lúc thì cũng đến được thôn Thổ Bao Tử. Thôn này đúng là khá nhỏ, đứng ở đầu thôn hướng mắt nhìn có thể thấy cuối thôn. Tài xế là một người độc thân, cả căn nhà rộng chỉ mình anh ta sống, đánh xe vào trong sân, anh ta chỉ phòng đông nói: “Đêm nay hai anh ngủ phòng này, vào trước đi!” Tôi với Hoàn Tử Đầu gật gật, vào phòng nghỉ tạm.

Phòng không rộng rãi lắm nhưng rất sạch sẽ, ban nãy trên xe còn chưa nói rõ ràng, vừa vào trong đã sốt ruột hỏi: “Anh cỏn chưa nói rõ cho tôi, lão Vũ giả này, là ma ư?”

Ngồi mép giường, cởi giày, tôi nói: “Không phải là ma. Anh có còn nhớ lúc chúng ta gặp ông lão râu dê sau núi không? Chắc hắn chính là thứ mà ông ta nói, đại họa!”

“Đại họa???” Hoàn Tử Đầu căng thẳng, ngồi xích lại gần tôi: “Sao anh không nói sớm cho tôi biết?”

“Anh nhát gan thế nào tôi đây thừa biết, nói sớm để chân anh nhũn ra, không chạy nổi à?”

Hoàn Tử suy nghĩ, nói: “Mặc kệ hắn là đại họa hau tiểu họa, hắn đóng giả lão Vũ là muốn lừa chúng ta đến đây? Còn nữa, ban nãy anh nói cái gì mà tiểu quỷ của Lý Đồng, cũng liên quan việc này?”

Tôi gật đầu, thở dài: “Chưa rõ mục đích của nó lắm, nhưng tôi không ngờ là có thôn Thổ Bao Tử thật. Còn về Lý Đồng, hắn cũng coi như là một thầy âm dương, biết quá âm.”

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi phải tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ, Hoàn Tử Đầu chưa tiêu hóa nổi: “Nếu đúng là có thôn Thổ Bao Tử, thì lão Đường ở đây thật ư?”

Nhớ đến những suy đoán của mình và Lý Đồng, nếu mấy vụ tai nạn ở đập nước đều liên quan đến đại họa, nó luôn cản trở tôi điều tra, nhất định sẽ không dẫn tôi đi tìm lão Đường!

Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu: “Chắc chắn lão Đường không ở đây. Nơi này cũng chưa chắc đã an toàn, chúng ta tùy cơ ứng biến, nếu có gì không thích hợp thì lập tức chạy!”

Nghe vậy, Hoàn Tử Đầu lại rút con dao găm ra, nắm chặt trong tay, hung tợn nói: “Tôi còn nhớ ông lão râu dê nói, thứ kia không phải là ma. Chỉ cần nó không phải ma thì có là gì cũng dễ xử!”

Tôi cũng chỉ biết cười khẩy, chợt tài xế ôm chăn đệm đẩy cửa đi vào, đặt lên giường, bắt gặp con dao trong tay Hoàn Tử Đầu, nói: “Này, rốt cuộc hai người là làm gì?”

Tôi chưa kịp mở mồm thì Hoàn Tử Đầu gắt: “Anh ta là tài xế, tôi là xã hội đen! Không có chuyện của anh, về ngủ đi!”

Tay tài xế cũng chả phải người hiền lành, sửng sốt rồi chống nạnh nói: “Hai người đừng con mẹ nó giả xã hội đen trước mặt tôi. Lúc anh em tôi lặn lộn, hai người còn đang chơi kiếm nhựa đấy!”

Hoàn Tử Đầu nổi nóng, đứng dậy muốn ăn thua đủ, tôi vội giữ hắn lại, nói: “Đại ca, hai chúng tôi bị lừa đến đây, đêm nay ở nhờ nhà anh có chút cảm tạ!” Nói đoạn, móc 200 tệ ra đưa cho anh ta.

Tài xế nhận tiền, trừng mắt nhìn Hoàn Tử Đầu: “Mặc kệ thế nào, tôi thấy hai người không phải người tốt. Đưa con dao đây, phòng tối ngủ bị hai người cắt cổ!”

Đương nhiên Hoàn Tử Đầu không chịu, tôi phải giật con dao trong tay hắn đưa cho tài xế, nói: “Được, đưa cho đại ca!”

Tài xế cầm con dao, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nói: “TV trong phòng là đồ tôi mới mua, một con dao thôi chưa đủ, phải thêm tiền!”

Hoàn Tử Đầu nổi nóng: “Không biết liêm sỉ, ai thèm cái TV nát nhà anh chứ?”

Tôi đã hết tiền, nhưng không muốn dây dưa, bèn hỏi Hoàn Tử Đầu: “Đừng làm ầm lên, anh mang theo tiền không, đặt cọc cho anh ấy đi!”

Hoàn Tử Đầu trừng mắt, sau đó sờ sờ túi, bất đắc dĩ nói: “Con mẹ nó, ví tiền rơi mất rồi. Chắc là do vừa nãy chạy hăng quá!”

Tôi nhăn mặt: “Đại ca, trên người tôi còn đúng 200 tệ đã đưa anh rồi, chúng tôi sẽ tuyệt đối không động đến cái TV, được không?”

Ai ngờ tay tài xế chẳng hề thông cảm, nói: “Không được! TV này tôi mới mua, dùng nó để cưới vợ!” Nói rồi nhìn tôi, tiếp: “Tôi thấy cổ anh có đeo sợi dây, thứ gì trên đó vậy?”

Tôi sửng sốt, cúi đầy lôi đồng tiền hổ văn ra nói: “Chỉ là đồng tiền xu kỷ niệm, không đáng giá!”

“Ai da, mặc kệ nó có đáng giá hay không, cứ đặt cọc đi. Nếu sáng mai mà TV vẫn còn, tôi sẽ trả lại anh!”

Tôi bỏ đồng tiền lại trong ngực: “Đại ca, thứ này tuy không đáng giá, nhưng nó còn quan trọng hơn mạng sống của anh, không thể được!”

Thấy tôi từ chối, tay tài xế trừng mắt, một lúc sau mới chânh rãi nói: “Vậy thôi cũng được, đêm nay hai người ngoan ngoãn một chút, đừng có ý đồ với TV nhà tôi!”

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài. Hoàn Tử Đầu tức đến nghẹn họng, chửi đổng một câu rồi nằm xuống giường: “Dao găm cũng bị giữ rồi, nếu lát nữa lão Vũ đuổi tới, huynh đệ ta cũng chỉ có thể dùng tay không chiến đấu!”

Tôi cũng nằm xuống nói: “Hiện giờ còn chưa biết nó lừa chúng ta đến Thổ Bao Tử làm gì? Thôi thì nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, đành tự an ủi bản thân mà chờ đến sáng mai đi!”

Dứt lời, tôi nhắm mắt lại, suy nghĩ mông lung. Suốt từ chiều đã lăn lộn, chỉ lát sau tôi đã ngủ thiếp đi, nhưng không dám ngủ sâu lắm. Hoàn Tử Đầu thì sợ lão Vụ đuổi theo cũng không ngủ, hai chúng tôi không bật đèn, cứ nằm yên lặng như vậy mấy tiếng đồng hồ. Chợt Hoàn Tử Đầu quay sang hỏi tôi: “Buồn đái quá, phải làm sao?”

Tôi bất đắc dĩ nói nhỏ: “Anh đúng thật con mẹ nó là loại con lừa, ăn lắm cứt đái nhiều. Đừng có ra ngoài, cứ đái ra đấ đi, đừng để nước tiểu dính vào TV nhà người ta là được!”

Hoàn Tử Đầu bò dậy, vừa xuống giường thì chợt nghe sát vách có tiếng chuông điện thoại. Tiếng chuông này nghe có vẻ quen thuộc, Hoàn Tử Đầu ngơ ra, quay đầu nói: “Con mẹ nó, chuyện gì vậy, đây chẳng phải tiếng chuông điện thoại của tôi ư?”

Tôi cả kinh: “Điện thoại của anh không có trên người à?”

“Không, nó đã bị rơi cùng ví tiền rồi!”

Hoàn Tử Đầu vừa nói, tôi chợt phản ứng được, thầm kêu không ổn, vội mở cửa sổ phía sau ra, kéo tay Hoàn Tử Đầu: “Con mẹ nó, là giả, chạy!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0