Chuyến xe bus số 13

Phần 199

2022-03-27 03:33:00

Phần 199: CÚ ĐIỆN THOẠI KỊP THỜI
Bị theo dõi? Ban nãy không cảm thấy gì, giờ đột nhiên lão Vũ nói vậy, tôi bỗng có cảm giác ai đó đang nhìn mình từ trong bóng tối.

Lãnh đạo thành phố đã bị bắt, giờ là lúc Hoàn Tử Đầu đang lên như diều gặp gió, lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu định chửi, tôi vội giữ chặt lấy hắn, nói nhỏ: “Chưa xem phim điệp viên bao giờ à? Giờ anh mà lớn tiếng, chúng sẽ phát hiện ra ngay!”

Hoàn Tử Đầu sửng sốt: “Bị ai theo dõi? Sao tôi không phát hiện ra nhỉ?”

Nói thật ra thì cả đường đi tới đây, tôi chưa thấy có gì bất thường, cả hai liền quay đầu nhìn lão Vũ, lão Vũ cúi đầu nói: “Đừng đứng đây nhiều lời nữa, không đáng để gây chuyện, cắt đuôi hắn là được rồi. Đi theo tôi!”

Nói rồi, lão kéo vành mũ xuống thấp, bước đi trước dẫn đường, tôi với Hoàn Tử Đầu tỏ ra bình tĩnh đi theo. Lão Vũ dần tăng tốc, chúng tôi đi dọc theo con đường đất khoảng hơn nửa tiếng, trước mắt là ruộng ngô mênh mông vô bờ, ở lưng chừng núi phía xa có một căn phòng nhỏ bỏ hoang. Lão Vũ ngẩng đầu nhìn, nói: “Đêm nay ở đây đối phó, chờ đến tối, chúng ta đi đường vòng ra ngoài!”

Tuy rằng cả đường đi lão Vũ không cho chúng tôi quay đầu nhìn, nhưng trước khi vào nhà hoang, tôi vẫn không kìm được tò mò ngoái đầu, nhưng thật kinh ngạc, phía sau mênh mông trống trải, đến gà vịt còn chẳng có, thầm than, kẻ theo dõi này thật giỏi ẩn thân!

Mà căn nhà hoang này cũng lạ, trước không thôn xóm, sau không cửa hàng, chẳng hiểu chủ nhà trước đây nghĩ gì, không thích giao lưu với người ngoài chăng?

Tôi thì không sao lắm, nhưng Hoàn Tử Đầu vừa thấy trong nhà tối tăm thì bắt đầu sợ, nói: “Ở đây thật à? Nhà này mẹ nó đèn còn chả có, tối nay chúng ta làm sao được?”

Lão Vũ quay đầu: “Không cần ở qua đêm, chờ trời tối chúng ta dụ kẻ theo dõi ra, hoặc lén bỏ trốn!” Nói đoạn liền đi đầu mở cửa vào nhà.

Bên trong căn nhà cũng hoang tàn như ở ngoài, ba chúng tôi ngồi dựa lưng vào tường hút thuốc, trời càng ngày càng tối, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng kêu. Trong nhà tối om, ba đốm lửa thuốc lập lòe, tôi hỏi: “Lão Vũ, chúng ta bị theo dõi thế này, lão Đường có an toàn không?”

Không biết biểu hiện của lão Vũ thế nào, chỉ nhìn thấy đóm thuốc lập lòe sáng, lão nói: “Nơi đây còn cách thôn Thổ Bao Tử rất xa, lão Đường ở đó an toàn, không ai tìm ra đâu!”

Hoàn Tử Đầu hỏi: “Lão Vũ, bên ngoài có mấy tên theo dõi?”

Lão Vũ thở dài: “Một người đàn ông!”

Hoàn Tử Đầu đứng phắt dậy, mắng: “Chỉ một thôi à, tôi đây chấp 10 tên được, chúng ta sợ gì chứ?”

Tôi kéo hắn ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Anh vẫn chưa hiểu ý lão Vũ à? Kẻ theo dõi không phải muốn giết chúng ta diệt khẩu, mà là muốn đi theo tìm lão Đường. Một khi tìm được lão Đường, e là sẽ có cả một đội quân đến đây ấy chứ!”

Hoàn Tử Đầu hiểu ra, nói: “Có lý, theo tôi thấy cắt đuôi hắn bây giờ không phải cách hay, tính kế bắt hắn thì hơn!”

“Bắt hắn không phải chuyện dễ, chờ trời tối hẳn chúng ta tùy cơ ứng biến!” Nói rồi lão Vũ ném tàn thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt. Cứ như thế, ba chúng tôi ngồi bên trong căn nhà hoang, tôi định hỏi lão Vũ mấy chuyện, nhưng sợ bên ngoài có người nghe lén nên không dám mơt miệng.

10h tối, Hoàn Tử Đầu nãy giờ cứ chê bẩn thỉu, giờ đang nằm trên phản ngáy ngon lành. Lão Vũ nhìn đồng hồ, ngó ra ngoài cửa sổ quan sát rồi quay đầu bảo tôi: “Hai cậu ở yên trong này nhé, tôi ra ngoài thám thính xem sao!”

Lão Vũ chẳng còn trẻ trung gì, tôi vội giữ tay anh ta lại: “Ai theo dõi còn chưa biết, anh ra ngoài một mình sao được? Để tôi đi theo anh!”

Lão Vũ xua tay: “Tôi chỉ giả vờ đi tiểu xem xét tình huống, không có gì đáng ngại! Nhiều người cùng ra ngoài sẽ sinh nghi, đợi tôi quay vào rồi nói.”

Dứt lời lão Vũ liền đẩy cửa đi ra ngoài. Hoàn Tử Đầu thì ngáy như sấm, mà tôi chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân lão Vũ ngoài cửa sổ, tôi vội đánh thức Hoàn Tử Đầu dậy. Hắn mơ mơ màng màng, suýt thì quên cả việc mình tới đây làm gì, tôi gõ đầu hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ nữa, mau chạy!”

Tuy chỉ số IQ không cao, nhưng cũng may là Hoàn Tử Đầu rất nghe lời tôi, nghe tôi nói vậy thì vội bật dậy, xỏ giày, hỏi: “Sao thế? Phát hiện tên theo dõi ta rồi à?”

“Ừ, phát hiện rồi. Đi theo tôi!”

Hoàn Tử Đầu rút con dao găm Thụy Sĩ rồi cẩn thận đi theo ra ngoài. Đêm nay trời đầy sao, tôi không đi thẳng mà dẫn Hoàn Tử Đầu chạy vòng theo sườn núi. Hắn vừa chạy theo vừa hỏi: “Mẹ, anh không đi thẳng luôn xuống lại vòng sườn núi làm gì?”

“Không đi đường lớn được, rất dễ bị phát hiện. Anh nói ít thôi, cứ chạy theo tôi là được!”

Thấy tôi thần thần bí bí, Hoàn Tử Đầu không hỏi nữa, hai chúng tôi chạy xuyên màn đêm, cành cây cào rách cả áo cũng chẳng quan tâm. Đi một vòng đường núi, tôi dẫn Hoàn Tử Đầu quay về đường chính, hắn mặt ngu ra, hỏi: “Anh làm gì vậy, chẳng phải đã phát hiện ra tên theo dõi ư? Ta bắt hắn luôn chứ chạy cái gì?”

Tôi quay đầu nhìn hắn: “Đánh không lại, hiện giờ không chỉ có một kẻ theo dõi!”

“Không chỉ có một kẻ? Anh phát hiện thêm ai nữa à?”

Hoàn Tử Đầu vừa chạy, vừa ngoái lại nhìn, thắc mắc: “Tôi thấy đâu có gì, trên con đường này, đến bóng ma còn chẳng thấy!”

Hắn vừa dứt lời thì chợt chuông điện thoại của tôi vang lên, là Lý Đồng gọi tới. Vừa chạy vừa nghe, trong điện thoại, Lý Đồng nói ý hệt những gì tôi đoán, liền cúp máy, tăng tốc chạy nhanh hơn.

Hoàn Tử Đầu to béo hơn tôi, thường ngày lại rượu chè gái gú nên chỉ một lát đã thở hồng hộc hết chạy nổi, hắn chống tay xuống đầu gối hỏi: “Ai gọi điện cho anh đấy, sao nghe xong lại càng chạy nhanh hơn vậy?”

Tôi không đáp lời, kéo hắn tiếp tục chạy, chạy một lúc lâu sau thì chợt có ánh đèn xe tải đang tới. Trong lòng mừng thầm, tôi vội đứng ra vẫy. Tài xế là một người đàn ông trọc đầu, to cao y như Hoàn Tử Đầu, anh ta kéo cửa kính xuống nhìn hai chúng tôi, hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, chặn xe làm gì, định cướp à?”

Tôi lắc đầu: “Đại ca, chúng tôi đi lạc, xe mình chạy về đâu, cho chúng tôi đi nhờ một đoạn!”

Tài xế đánh giá tôi từ đầu đến chân, khoát tay ý bảo lên xe, chui vào thùng xe tải, Hoàn Tử Đầu hỏi: “Ai da, hai ta cứ vậy mà đi? Mặc kệ tay cựu lãnh đạo của anh à?”

Tôi lau mồ hôi trán, nói: “Mặc kệ, hai chúng ta chạy được rồi nói!”

Hoàn Tử Đầu lại giắt con dao vào lưng quần, thở dài: “Huynh đệ, không phải là anh em không bênh anh, nhưng nửa đêm vứt lão già kia ở lại, chẳng trượng nghĩa. Chẳng phải vẫn còn kẻ theo dõi sao?”

Tôi không trả lời hắn, quay đầu hỏi tài xế: “Đại ca, hiện giờ anh đi đâu?”

Tài xế nói: “Đã muộn thế này, không về nhà thì còn đi đâu được?”

“Nhà anh có ở xa đây không? Hai chúng tôi đêm nay không có chỗ ngủ, muốn xin ngủ nhờ, sẽ trả tiền như khách sạn!”

Tài xế hù lạnh một tiếng: “Được, vậy thì ở tạm một đêm. Nhà tôi ở ngay thôn trước mặt, sắp tới rồi!”

Hoàn Tử Đầu nói: “Nơi nay hoang vắng, thôn anh tên là gì?”

Tài xế không ngoái đầu, đáp: “Thôn Thổ Bao Tử!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0