Phần 163
2022-03-27 03:33:00
Nghe tôi gọi ba tiếng Triệu Long Phi, ai nấy đều giật mình. Chị gái chủ nhà nói: “Cậu không phải người trong thôn nên không biết gì, đừng nói lung tung!”
Thằng ngốc thì quỳ rạp dưới đất, cười phá lên: “Long Phi, có người nói ngươi chưa chết kìa, ngươi ra đây cho họ xem đi!”
Tôi thì đã quen với việc thằng ngốc lẩm bẩm một mình, nhưng với các thôn dân, đây là lần đầu nghe hắn nói. Thằng ngốc có gương mặt ghê tởm, lại còn ra vẻ ngớ ngớ ngẩn ngẩn, mấy người nóng tính lại lên đá cho hắn vài phát.
Thằng ngốc vẫn không đánh trả, cho đến khi mọi người dừng tay mới thôi. Một người đàn ông khá cao lớn, trừng mắt mắng: “Mấy hôm trước tôi dẫn bà xã vào thành phố thăm bà con về thì bị hắn dọa sợ chết khiếp. Sớm đã không vừa mắt thằng ngốc này rồi. Hôm nay hắn lại còn dám nhốt người trong phòng, nói không chừng mấy nữa còn bắt cả trẻ con trong thôn. Chúng ta nên đuổi hắn ra khỏi thôn đi, quá nguy hiểm!”
Lời anh ta nói rất được mọi người tán đồng.
Thằng ngốc này ăn sống chuột, lại nói chuyện với không khí, thật khiến người ta sợ hãi. Nhưng nghĩ lại thì sau khi Triệu Long Phi chết, hắn dọn đến, ngoài việc tôi tự tiện xông vào thì hắn và thôn dân chưa xảy ra xung đột gì. Không đành lòng, tôi nói: “Mọi người, thực ra là tôi không hiểu chuyện, chủ động xông vào chứ không phải hắn bắt tôi về!”
Nghe tôi nói vậy, thôn dân cao to kia trừng mắt: “Cậu là người ngoài, nửa đêm đi lung tung cái rắm à? Hôm nay không có bọn tôi cứu, có khi đến mai thi thể cậu đã lạnh rồi đấy!”
Dù sao cũng là mình gây họa, được mọi người cứu, thôi thì cố nhịn không lên tiếng nữa. Đám thôn dân lại chỉ vài thằng ngốc, xôn xao bàn tán một hồi, sau đó đưa ra quyết định, đêm nay sẽ đuổi hắn khỏi thôn.
Thôn Bì Liễu nằm dựa vào núi, trên núi có rất nhiều đồ dùng và hang động do dân quân thời kháng chiến đánh giặc để lại. Có người đề nghị đuổi thằng ngốc lên sơn động, cũng coi như tìm cái chỗ cho hắn trú ngụ.
Đề nghị này được đa số tán thành, nói là làm, rất nhanh đã có người tìm sợi dây thừng, trói hai tay hai chân thằng ngốc, giải lên trên núi.
Tôi đi sau đám người, nhìn thằng ngốc thân dính đầy máu, giờ lại bị ép lên trên núi, trong lòng thoáng áy náy.
Đi lên sơn đạo một hồi, cuối cùng tìm được một dãy sơn động dài liên miên, thôn dân cao to tóm thằng ngốc lại, dùng sức đẩy hắn vào trong, rồi bảo mọi người tìm ít đá tảng, bịt cửa hang lại.
Vốn ban nãy bảo là để hắn sống trên núi, giờ lại bịt cửa hang, vậy chẳng phải muốn hắn chết sao? Đắn đo mãi, tôi nói: “Đại ca, tốt xấu gì cũng là mạng người. Hai tay hắn còn bị trói, giờ mà bịt cửa hang, hắn chết đói bên trong thì sao?”
Anh ta vừa bê viên đá vừa nói: “Trên này nhiều thú dữ, không bịt cửa hang, chúng ăn thịt hắn!”
Câu này là lấp liếm!
Chuyện do mình gây ra, tôi không giúp lấp đá nhưng cũng không tiện nhiều lời, chỉ thầm lên kế hoạch, chờ mọi người đi khỏi sẽ quay lại xem sao.
Bận rộn một hồi, cuối cùng cửa hang cũng bị lấp kín, từ lúc bị đẩy vào trong cho đến lúc mọi người lấp hang, thằng ngốc không hề một câu oán hận, chuyện này thật kỳ quái!
Lấp hang xong, thôn dân thở phào quay xuống, trên đường đi ai cũng trách tôi, bọn họ rất kiêng kỵ khi nhắc đến Triệu Long Phi. Chị gái chủ nhà cũng nhất quyết không cho tôi ở nhờ nữa, bảo sáng mai phải dọn đi.
Về tới phòng, tôi nhanh chống thu dọn đồ đạc, nói với chị ta là bây giờ đi bắt xe về luôn, rồi hùng hục chạy ra cửa.
Tay xách ba lô, tôi đi dọc lại theo đường núi quay lên chỗ sơn động. Thằng ngốc này gọi con chó chết là lão Đường, nhất định là rất căm hận lão, hơn nữa cái gương mặt bị bỏng kia, tôi nghi hắn chính là Triệu Long Phi!
Lăn lộn mãi, giờ đã hơn 3h sáng, phía chân trời dần dần có ánh sáng, tôi cũng can đảm hơn, leo lên chỗ cái hang, chật vật bới đám đá bịt cửa hang ra.
Thằng ngốc bị trói tay chân, nằm im dưới đất, trông thấy tôi thì lại cười ngây ngô. Tôi vào hang kéo hắn ra, không vội tháo dây trói, mà nằm vật xuống đất thở đã.
Thằng ngốc nhìn tôi, nói: “Suýt nữa thì bị ta ăn, ngươi còn quay lại làm gì?”
Tôi không trả lời, hỏi ngược lại: “Ngươi có thân thủ tốt như vậy, sao bị người ta đánh mà không chống trả?”
Thằng ngốc lại cười, hỏi: “Ngươi làm nghề gì? Tới thôn này có việc?”
Hắn rất cẩn trọng, xem ra nếu tôi không trình bày rõ động cơ, hắn sẽ không mở miệng. Nghĩ vậy, tôi hít thở sâu rồi chậm rãi nói: “Tôi tên là Lý Diệu, tài xế xe bus, đồng nghiệp của lão Đường!”
Nói xong, tôi bổ sung luôn: “Tôi tới đây vì vụ tai nạn xe 10 năm trước. Lão Đường gây tai nạn bỏ trốn, vụ án bị lãnh đạo ỉm đi, tôi vẫn luôn điều tra chuyện này. Nhưng bất hạnh là không đủ bằng chứng, gần đây mới biết được lão Đường có quan hệ thân thiết với Triệu Long Phi, cho nên đánh liều thử vận may. Anh nói đi, anh có phải Triệu Long Phi không?”
Thằng ngốc nghe tôi nói xong, vẫn không trả lời, lại hỏi: “Vụ án này người biết chi tiết rất ít. Nếu ngươi biết sau lưng là lãnh đạo lớn thế nào, một lái xe như ngươi, tính làm gì?”
Tôi cười khẩy, thở dài nói: “Tính làm gì? Ban đầu là vì giữ mạng, cho đến bây giờ thì không dừng lại được nữa!”
“Giờ lão Đường ở đâu, ngươi có biết không?”
Tôi thật thà đáp: “Không biết, từ sau khi tôi hiểu rõ chuyênh này thì không thấy lão đâu nữa!”
Thằng ngốc cười khanh khách: “Hay thật, lại còn có loại người như ngươi, không sợ chết mà đi bới lại vụ án 10 năm trước.”
Thấy thằng ngốc bắt đầu thay đổi thái độ, tôi lo lắng hỏi: “Đại ca, vụ án có thể xoay chuyển được hay không, đều nhờ vào manh mối mà anh có thể cung cấp. Người chết cháy năm đó không phải anh đúng không? Rốt cuộc anh có phải là Triệu Long Phi không?”
Thằng ngốc im lặng một hồi rồi lắc đầu: “Đúng là Triệu Long Phi đã chết cháy, tôi chỉ là bạn anh ta, tôi tên Lữ Hiểu!”
Cuối cùng đã chịu nói!
Thằng ngốc nói tiếp: “Nếu cậu chỉ mới biết được mối quan hệ giữa lão Đường và Triệu Long Phi thì chứng tỏ, cậu chưa hiểu hết về độ phức tạp của chuyện này! Năm xưa tôi là một võ sư tán thủ, bạn thân với Triệu Long Phi, nhưng không thân với lão Đường. Sau vụ tai nạn lão Đường gây ra, lãnh đạo thành phố liền cho người mang tiền đến tìm tôi.”
Tôi kinh ngạc: “Tìm anh? Vụ án đâu liên quan gì đến anh?”
Thằng ngốc bất đắc dĩ thở dài: “Hắn đưa tôi một khoản tiền, bảo tôi lén mang một cái xác vào trong nhà Triệu Long Phi.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách người trong thôn nói Triệu Long Phi giết người phanh thâu, hóa ra là cái bẫy của lãnh đạo, do một tay thằng ngốc này dựng lên.
“Long Phi bị chính tay tôi hãm hại, cảnh sát tìm được nhà anh ta, một mực quy là anh ấy giết người. Chứng cứ thì rành rành, Long Phi bất đắc dĩ tự đốt nhà, chết cháy!”
“Haiz…” tôi thở dài.
“Thế còn anh, sao anh lại bị bỏng đến mức này?”
“Tôi à, lúc cảnh sát đến, tôi liền hối hận. Long Phi đốt nhà, vì cứu anh ấy mà tôi cháy hết khuôn mặt, còn què một chân.”
Thì ra tất cả là như vậy!
Thằng ngốc đúng là thằng ngốc, từ đầu đến cuối của bi kịch, đều do một tay anh ta tạo nên.
“Chắc chắn tay lãnh đạo chỉ lừa anh thôi. Cho dù anh có hoàn thành nhiệm vụ đi nữa, hắn cũng không thể để anh tự do!”
Thằng ngốc nhìn tôi, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi tự do là vì họ tưởng tôi đã chết trong đám cháy cùng Long Phi. Tôi nhặt về được một cái mạng, nhưng cả đời áy náy, sống không bằng chết!”
Nói đến đây, Lữ Hiểu bật khóc.
Không biết có phải bị bỏng đã ảnh hưởng đến dây thanh quản hay không mà tiếng khóc nghe cứ khàn khàn, vô cùng đáng sợ.
Đến giờ thì đã xác định được thân phận của thằng ngốc và lập trường của anh ta, tôi không đề phòng nữa, nói ra kế hoạch lật đổ tay lãnh đạo. Anh ta nghe thấy trong tay tôi có chứng cứ thì hai mắt sáng lên, lệ ngấn lưng trong.
“Chứng cứ thì có, nhưng giờ bị cháy một nửa không dùng được. Tôi nghe nói vụ tai nạn năm đó có nhân chứng, lần này đến đây tìm Triệu Long Phi chính là thử vận may, anh ta và lão Đường uống rượu trước vụ tai nạn, muốn hỏi một chút xem có biết ai là nhân chứng không.”
Vừa dứt lời, đột nhiên thằng ngốc lại bật cười ha hả, tôi không hiểu hắn cười gì, chỉ thấy ớn lạnh. Một lúc lâu sau, thằng ngốc cười đến ho khan, cố trấn tĩnh lại rồi chậm rãi nói: “Thật con mẹ nó đúng là ở ác gặp ác. Người đầu tiên lão Đường đến tìm sau vụ tai nạn là Triệu Long Phi. Trước khi chết, anh ta đã nói cho tôi biết về nhân chứng của vụ tai nạn!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro