Phần 161
2022-03-27 03:33:00
Nghe thẳng ngốc bảo sang tủ lấy bia, tôi sợ toát mồ hôi. Con mẹ nó, liều mạng vậy!
Nếu hắn dám mở cửa, tôi sẽ cho tên biến thái này một dao. Nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, tôi nín thở nhìn qua khe tủ. Két một tiếng, cánh cửa phòng bị đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân thằng ngốc hướng phía phía tủ.
Thình thịch… thình thịch… tôi có thể nghe tiếng tim mình đập, tuy thằng ngốc què một chân, nhưng hắn là kẻ giết người, lại nói chuyện với không khí, thật đúng là có điểm khiến người ta sợ hãi.
Thằng ngốc đã ngày càng gần, đúng lúc hắn định thò tay mở cửa tủ thì đột nhiên ngừng lại, nói một câu khó hiểu: “Cái gì, Long Phi, ngươi không uống bia à?”
Dứt lời, thằng ngốc không mở tủ nữa mà xoay người đi ra ngoài. Tôi thở phào một hơi, bàn tay nắm con dao đã đẫm mồ hôi, đưa tay áo lên lau trán, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Vừa rồi lúc ở bên căn phòng kia, thằng ngốc nói là chặt chân lão Đường, nhưng sao không nghe thấy lão kêu đau? Bị bịt miệng hay là hôn mê bất tỉnh, hoặc giả… đã chết?
Không được, cho dù lão Đường chưa chết đi nữa thì việc chặt một chân vẫn rất nguy hiểm. Chắc chắn thằng ngốc sẽ không cầm máu cho lão. Giờ cứ trốn trong này không phải cách hay, mình phải sớm ra được ngoài. Đang nghĩ kế sách, chợt thằng ngốc lại lên tiếng: “Long Phi, lão Đường hại ngươi thê thảm như vậy, ta sẽ không giết hắn vội, hôm nay chặt một chân, ngày mai chặt thứ khác.”
Lòng tôi nhảy thót, phải hận đến mức nào thì mới tàn nhẫn như vậy. Có điều câu nói này của hắn làm tôi càng thêm chắc chắn là thằng ngốc và Triệu Long Phi có mối liên hệ nào đó, mà có vẻ lão Đường cũng vậy.
Vốn định lao ra để quyết sống mái với thằng ngốc, nhưng những lời hắn lẩm bẩm lại cho tôi rất nhiều thông tin hữu dụng, phải chờ thêm một chút, chờ hắn nói thêm bí mật.
Tiếp đó, có tiếng thằng ngốc chống gậy đi xuống bếp, rồi tiếng dao chặt phập… phập, giữa đêm khuya, tiếng chặt nghe thật ghê rợn. Đây mà gọi là hầm thịt à, đây con mẹ nó là lấy chân lão Đường băm thành nhân sủi cảo thì có.
Băm một lúc thì thằng ngốc chống gậy đi ra, vừa đi vừa nói: “Long Phi, ta ra ngoài lấy ít củi, ngươi ở đây giúp ta canh chừng lão Đường!”
Nói xong hắn đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Lúc đến đây tôi cũng để ý, đống củi cách căn nhà cũng một đoạn, cộng thêm ban đêm, chân tay thằng ngốc đi lại không tiện, kiểu gì cũng phải có khoảng 10p để cứu người.
Cơ hội hiếm có, tôi vội đẩy cửa tủ, vọt ra.
Tuy nói thằng ngốc không có trong nhà, nhưng trước khi đi, hắn căn dặn Triệu Long Phi giám sát lão Đường, nghe cũng thật sởn tóc gáy. Đây là nhà cũ của Triệu Long Phi, năm xưa anh ta tự thiêu mình trong phòng, hồn ma thật sự còn vảng vất ở đây ư?
Tôi hít sâu, giẫm lên đám máu nhầy nhụa, đẩy cửa đi sang căn phòng bên cạnh. Không biết là tác dụng tâm lý hay đúng là có tà ám, tôi cứ có cảm giác, một đôi mắt trong căn phòng tối đen đang chằm chằm nhìn mình!
Cố lấy hết can đảm, tôi giơ chân đạp rầm một cái vào cửa. Nhưng cú đạp mạnh không những không làm cửa bật ra, mà còn chấn lui tôi về phía sau, ngã bệt xuống đất.
Cửa khóa?
Vừa nãy chỉ nghe tiếng thằng ngốc đẩy cửa đâu nghe tiếng hắn khóa đâu nhỉ. Nhưng tại sao đạp mà cánh cửa không bật ra?
Căn nhà bị lửa tàn phá, khắp nơi là khe hở, một cơn gió đêm ùa vào khiến toàn thân tôi nổi da gà. Đừng nói là Triệu Long Phi ở trong phòng thật đấy chứ?
Hoảng hốt đánh giá xung quanh, mùi máu tươi nồng nặc cộng với bóng tôi bao trùm ép lồng chặt lồng ngực, khó thở. Thử lại xem!!!
Tôi nhắm chuẩn cánh cửa phòng, lần thứ hau tung chân đạp mạnh. Lần này đã có chuẩn bị, lực đạp cũng lớn hơn lần trước, nhưng mặc dù vậy thì cánh cửa vẫn không hề suy chuyển.
Thật là tà môn!
Bắt đầu hơi luống cuống, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, tình hình lão Đường sống chết còn chưa biết, nếu giờ không mở được cửa, thằng ngốc quay vào sẽ rách việc!
Càng sốt ruột thì càng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng lúc này thì chị gái kia lại gọi điện thoại. Định ấn từ chối, nhưng sợ chị ta không để cửa cho mình, đành phải nghe. Chưa kịp mở miệng thì chị gái đã nôn nóng nói: “Mấy tiếng đồng hồ rồi, cậu mang thùng đồ ăn thừa đi đâu vậy? Đừng có làm mất lần nữa đấy nhé!”
Hóa ra là chị ta lo lắng cho cái thùng mới mua, tôi vội đáp: “Đại tỷ, tôi đi loanh quanh hóng gió chút, chị để cửa cho tôi nhé!”
Nói xong, cũng không đợi chị ta trả lời, tôi liền dập máy. Vừa cất điện thoại vào túi thì chợt nghe tiếng gậy lộc cộc của thằng ngốc ngoài sân. Mới chỉ chừng 5p đồng hồ, sao hắn đã quay lại rồi?
Tôi quyết định không trốn tránh, rút con dao cầm trong tay, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa bước ra được một bước, vô tình tôi trông thấy một thùng đồ ăn thừa đặt ở góc tường. Cái thùng này tôi biết, đó chính là cái thùng mà hôm qua mình để quên.
Rõ ràng tối qua, tôi quên nó ở bãi rác thải, sao hôm nay nó lại chạy đến nhà thằng ngốc thế này? Càng nghĩ càng thấy sợ, ban ngày thằng ngốc không hề ra khỏi cửa, đột nhiên cái thùng xuất hiện ở đây, chỉ có một cách giải thích: Tôi qua sau khi tôi chạy về nhà thì thằng ngốc chạy ra lấy.
Tôi nuốt nước bọt, trong lòng tính toán lại, rốt cuộc thì thằng ngốc này giả điên hay điên thật? Giờ cho du mình có xông ra đâm hắn một dao, thì hắn sẽ chịu nói thật cho mình ư?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định cất con dao đi, quay vào trốn sau cánh cửa phòng. Chỉ một lát đã thấy thằng ngốc ôm bó củi đi vài, hắn vừa đi về phía bếp, vừa nói: “Long Phi, ta không cần tới đống củi, nhặt bừa ven đường cũng đủ rồi!”
Dứt lời hắn đi vào bếp, bên trong bắt đầu vang lên tiếng củi cháy tí tách. Hắn nhóm lửa xong thì thổi phù phù, nói: “Long Phi à, lát nữa thịt chín, ngươi ăn nhiều một chút. Nếu chưa đủ thì ta lóc thêm thịt trên người hắn cho.”
Chăth một chân, lại còn muốn lóc thịt? Tôi thầm than đúng là thằng ngốc này đã mất hết nhân tính.
“Ngươi không cần nói ta tàn nhẫn, năm đó hắn không giữ lời hứa, hại chết ngươi, đây đều là báo ứng mà hắn phải nhận!”
“Ngươi còn nhớ cái người hồi đó bị phanh thây không?”
Nói câu này xong, thằng ngốc lại cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp căn nhà đáng sợ.
“Hôm nay, chẳng những cho ngươi ăn thịt, ta còn nói cho ngươi một bí mật. Ngươi có biết tại sao năm đó, cảnh sát không tìm thấy mảnh thi thể cuối cùng không? Khặc khặc khặc…”
Thằng ngốc lại cười: “Thực ra là mảnh cuối cùng đó bị ta dùng xi măng bịt kín cỡ cửa sổ phòng phía tây!”
Phòng phía tây, cửa sổ, mảnh thi thể?
Ghép mấy từ đơn giản lại với nhau mà mồ hôi tôi chảy từ đầu xuống chân. Chẳng phải đó chính là cửa sổ căn phòng mình đang trốn ư? Hơn nữa giờ mình cũng đang đứng ngay cạnh cửa sổ!
Nỗi sợ dâng lên, mắt tôi lén liếc cái cửa sổ bên cạnh, hai chân run run, cố nín thở nghe thằng ngốc nói tiếp.
“Người đó căn bản không phải do ngươi giết, thi thể cũng không phải ngươi chặt, vậy mà họ đổ hết tội lên đầu ngươi. Có phải vì vậy mà ngươi vẫn chưa chịu đi đầu thai?”
Triệu Long Phi không phải hung thủ giết người?
Vì sao Triệu Long Phi giết người, đến chị gái kia cũng không rõ lắm, nhưng theo ý thằng ngốc nói thì có vẻ Long Phi bị người ta vu oan. Hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến lão Đường. Tôi chợt hiểu ra, chính là bàn tay của lãnh đạo thành phố gây nên!
Chuyện ngày càng nghiêm trọng, nếu như thằng ngốc nói là sự thật, thì tay lãnh đạo chẳng những bao che lão Đường, ỉm đi tai nạn, mà còn vu oan cho Triệu Long Phi, ép anh ta chết để trừ hậu họa.
Đây khác nào gián tiếp giết người? Nghe hắn nói, tôi thở phào một hơi, quyết định không trực diện đánh nhau với hắn của mình là chính xác, thông tin hắn nói rất hữu ích cho việc tìm hiểu toàn bộ câu chuyện. Nếu có thêm được chứng cứ nào đó từ tay thằng ngốc thì càng tốt!
Suu nghĩ quá nhập tâm, tôi đã quên hoàn cảnh hiện tại của mình. Đã lâu mà không nghe thấy thằng ngốc nói chuyện, cũng không nghe thấy tiếng hắn thổi bếp nữa. Thấy lạ, tôi dịch dần ra hướng cửa phòng, vừa thò đầu ra ngoài nhìn, lập tức sợ hãi la lên.
Trước cửa phòng tôi, một người đàn ông đang đứng, gương mặt hắn không có ngũ quan!!!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro