Phần 139
2022-03-27 03:33:00
Cánh cửa nhà kho đá văng, trái tim tôi cũng chìm xuống đáy vực. Hỏng rồi!!!
Hoàn Tử Đầu còn chưa đi vào, mồm đã tới trước: “Huynh đệ, anh có trong đó không?”
Tôi cố hết sức la lên: “Hoàn Tử Đầu, ra ngoài mau!”
Nhưng hô được thì đã quá muộn, Hoàn Tử Đầu đã chạy thẳng vào trong. Phòng quá tối, tôi không nhìn rõ bộ dạng của hắn, nhưng có thể cảm nhận được, nháy mắt ngoài cửa nổi lên một cơn gió lạnh!
Đồng thời, tôi nghe thấy tiếng sàn sạt cử động từ cái xác đang nằm cách mình chỉ 2m kia. Sợ đến sởn gai ốc, tôi dùng sức lay cái ghế, nhưng lão Tôn trói quá chặt, bất kể có làm thế nào cũng không làm nó xê dịch.
Sau khi cơn gió lạnh thốc qua, liền không nghe thấy động tĩnh của Hoàn Tử Đầu nữa. Căn nhà kho mà hai ông cháu lão Tôn dày công chuẩn bị trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Tôi lại hướng ra cửa gọi lớn: “Hoàn Tử Đầu!”
Không có tiếng trả lời, cũng chẳng có bất kỳ tiếng động gì, ngay cả tiếng sàn sạt của cái xác cũng biến mất.
Một lúc lâu sau, màn đêm yên tĩnh bị một tiếng “Rầm” phá vỡ, không biết thứ gì đó hắt vào người mình, tôi bị sức ép đẩy văng ra rất xa. Ngã xuống đất, tôi hoảng hốt nhìn về phía cửa, dưới ánh sáng yếu ớt, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng Hoàn Tử Đầu.
Hắn đang đứng im ở cửa không nhúc nhích.
Xuân Sinh với đám đàn em nghe tiếng nổ vội chạy vào, tất cả cùng mở flash điện thoại lên soi, ai nấy sợ đến há hốc mồm, không khỏi lùi lại một bước.
Tôi căng thẳng nhìn Hoàn Tử Đầu, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, cứ đứng ngây ra tại chỗ. Xuân Sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, vội sai đàn em vào cởi trói cho tôi, sau đó quay sang Hoàn Tử Đầu gọi khẽ: “Cường ca, đại ca không sao chứ?”
Hoàn Tử Đầu không đáp, vẫn đứng trơ ra như khúc gỗ. Mấy tay đàn em vào cởi trói cho tôi, nhìn thấy những thứ bố trí trong phòng mà đều sợ hãi. Chờ đến khi chúng cầm điện thoại đến trước mặt, tôi mới thấy rõ tất cả.
Cái xác trùm vải trắng, đã bị nổ tan thành bụi, khắp nơi đều là xương cốt, vừa rồi chính là những thứ này đã hắt vào người tôi.
Mấy tay đàn em run rẩy lại gần, rút dao ra cắt dây trói, tôi bò dậy, việc đầu tiên là cởi phăng cái áo đầy máu gà, rồi lao ra chỗ Hoàn Tử Đầu. Bị trói một ngày một đêm, hai chân sớm đã tê rần không khống chế được, tôi ngã nhào ra đất. Nhưng chẳng quan tâm đau đớn, tôi gào lên: “Hoàn Tử Đầu, anh mở miệng xem nào!”
Xuân Sinh đứng bên cạnh cũng ngây ra, định đẩy Hoàn Tử Đầu thử xem, nhưng lại sợ làm thế không ổn. Một lúc lâu sau, rốt cuộc thì Hoàn Tử Đầu cũng lên tiếng. Hắn khẽ thở dài, nhìn tôi đang quỳ rạp dưới đất, thấp giọng: “Không sao!”
Câu nói vừa thơ ơ vừa lạnh nhạt, tôi nghe mà ớn lạnh sống lưng. Hắn nói xong thì quay người đi ra khỏi cửa, không hề có ý kéo tôi dậy. Xuân Sinh vội chạy tới đỡ tôi lên, tôi miễn cưỡng đứng vững, nhìn Hoàn Tử Đầu đang đứng hút thuốc ngoài sân, cảm giác vô cùng xa lạ.
Trong nhà kho nhơ nhớp bẩn thỉu, mùi thối kinh thiên, đám đàn em đỡ tôi ra ngoài. Vừa mới ra đến sân, chưa kịp thở phào thì chợt nghe một tên đàn em sợ hãi la lên: “Đại ca đại ca, mau tới đây xem, hai người kia đã chết!”
Tôi nghe mà giật mình, cuống quýt chạy theo Xuân Sinh đến đống củi cách nhà kho không xa. Đằng sau đống củi là hai thi thể mắt trợn ngược, thất khiếu chảy máu, tử trạng thê thảm. Đây chính là hai ông cháu lão Tôn!
Nhìn vị trí của hai người, hẳn là họ nấp ở đây để xem màn Xuân Sinh vào nhà kho bị giết. Nhưng tại sao hai người lại chết? Tôi quan sát cẩn thận một chút, bỗng nhiên hoảng sợ nhận ra, tử trạng của lão Tôn với Trụ tử giống hệt Khâu lão thái và Mộng Nga!
Đúng, hai mắt trợn trừng, thất khiếu chảy máu, cảnh chết kiểu này vĩnh viên tôi không bao giờ quên. Đây là thủ đoạn giết người của bác Lục!!!
Thấy tôi đứng ngây ra nhìn hai cái xác, Xuân Sinh đẩy tay tôi, nói: “Huynh đệ, đừng nhìn nữa, đêm rồi, ta nên báo án đi!”
Thở dài vô lực, tôi gật đầu. Bác Lục đã tới, lại còn giết người, vì sao ông ta phải giết hai ông cháu lão Tôn? Tôi quay lại khoảng sân với sự khó hiểu trong lòng, Hoàn Tử Đầu có vẻ đã khôi phục, đưa cho một điếu thuốc, hỏi: “Anh thế nào, không sao chứ?”
Thấy ánh mắt hắn đã có hồn trở lại, tôi thoáng thở phào, nhận lấy điếu thuốc. Xuân Sinh châm thuốc cho tôi, sấn sổ nói: “Sáng nay Cường ca bảo anh mất tích, hai chúng tôi đi tìm mãi, không ngờ anh lại bị nhốt ở nhà kho của lão Tôn. Nếu không phải có người ném tờ giấy vào nhà thì đúng không biết đâu mà tìm!”
Đây là âm mưu của hai ông cháu lão Tôn, là họ ném tờ giấy chứ không ai khác, chuyện này đã không còn gì đáng bàn, mấy chúng tôi gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát tới phong tỏa một vùng, lấy khẩu cung chúng tôi cả đêm. Hiện trường tử vong của hai ông cháu họ Tôn đều chẳng có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ mưu sát, vụ án cứ thế mà khép lại.
Trưa ngày hôm sau, chúng tôi mới được ra khỏi đồn, chuyênh lần này làm tôi rất sợ hãi, mặc dù Hoàn Tử Đầu bình yên vô sự, nhưng cũng khiến trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi.
Vì sao Hoàn Tử Đầu không hề bị gì? Vì sao cái xác trong nhà kho lại phát nổ? Hai ông cháu họ Tôn bị bác Lục giết ư?
Nếu là bác Lục theo tới đây, thì thật tôi không hiểu lý do ông ta phải giết hai người kia. Họ chỉ là hau nhân vật nhỏ bé ngoài thôn, hoàn toàn không dính dáng đến vụ tai nạn xe cơ mà?
Trải qua hai ngày hai đêm, tôi cảm giác toàn thân suy nhược, chẳng có tâm tư mà ở lại nơi đây nữa. Trương thẩm thì vẫn thế, tôi hỏi thăm được biết, trong hai ngày mình bị bắt, bà ấy vẫn sinh hoạt bình thường, không ra khỏi thôn nửa bước.
Xuất phát từ ấn tượng ban đầu, cộng với giác quan thứ sáu mách bảo, tôi vẫn không tin bà ấy là người xúi giục tay làm vườn chôn sống mèo. Tôi bàn với Hoàn Tử Đầu, cả hai quyết định sẽ quay về trước, không ở lại chờ Đạo Điên nữa.
Cũng may nơi đây cách công ty không xa lắm, ngồi xe mấy tiếng là quay về khu ký túc quen thuộc. Vừa mới trải qua một cuộc hành trình hung hiểm, tôi chả buồn thay quần áo, nhảy lên giường, đầu óc trống rỗng lăn ra ngủ.
Tiểu Lục đã sớm quen với cảnh như này, hồi đầu còn khuyên nhủ tôi, đến giờ cậu ta đã chẳng thèm để ý, trong mắt cậu ấy, tôi là một kẻ rỗi hơi đi tìm mấy việc không đâu.
Mấy ngày tiếp theo, tôi im hơi lặng tiếng, Bạch Phàm có gọi điện mấy lần, nhưng cứ nghĩ đến hai ông cháu họ Tôn mới chết, tôi lại cảm thấy khó chịu.
Tối nay là ca của mình, thất thần đánh chiếc xe trống không đến xưởng giấy rồi quay về, gần vào đến thành phố thì một đạo sĩ ăn mặc lòe loẹt lên xe, là Đạo Điên. Mấy ngày không gặp, vẫn cái bộ dạng cà tưng cà tưng như cũ, tôi khẽ gật đầu thay cho chào hỏi.
Thấy tâm trạng tôi không tốt, Đạo Điên ngồi xuống ghế đối diện, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Nhìn cậu phờ phạc thế, gặp ma à?”
Tôi nặng nề cười một tiếng, hỏi: “Đạo trưởng, mấy hôm nay anh đi đâu? Hỏi thì không chịu nói, cứ úp úp mở mở!”
Đạo Điên cười: “Tôi đến phố bán mứt!”
“Phố mứt? Anh đến đó làm gì?”
“Cậu quên Trương thẩm từng nói, trước khi đến thăm tù, bà ấy mua hoa quả ở đó à?”
Đạo Điên nhắc tôi mới nhớ, đúng là chính miệng Trương thẩm nói vậy.
“Sau đó thì sao, đến phố bán mứt tìm được gì? Đạo trưởng à, theo tôi thấy Trương thẩm này không có vấn đề đâu, tôi tiếp xúc với bà ấy mấy ngày, chắc chắn bà ấy không phải người tàn nhẫn đã xúi tay làm vườn chôn mèo!”
Đạo Điên hất cây phất trần, chậm rãi cười nói: “Ai da, vậy thì cậu lầm rồi. Việc này đúng là do Trương thẩm làm. Có điều vì bà ấy bị tà ám ở phố mứt nên những chuyện xảy ra sau khi lên vườn trái cây, bản thân không hề hay biết.”
Tôi ngạc nhiên, vừa lái xe vừa quay đầu hỏi: “Cái gì? Tà ám? Là bác Lục à? Nếu nói vậy thì Trương thẩm cũng coi như vô tội, manh mối để đi tìm ngôi mộ lại đứt đoạn sao?”
Đạo Điên cười cười: “Cũng không đến nỗi, chuyện lần này đã làm tôi biết khá nhiều thứ, manh mối đã có đủ, giờ chỉ thiếu mỗi việc tìm ra hang ổ của nó thôi, thứ này thật lợi hại!”
Đạo Điên nói làm tôi không thể hiểu nổi, hỏi: “Đạo trưởng, anh không biết đấy thôi, trong hai ngày anh đi vắng, bác Lục đã giết hai người ngay trước mắt tôi, ông ta đúng là lợi hại. Tuy nhiên vì lý do gì ông ta phải giết người thì tôi không hiểu!”
Đạo Điên lắc đầu: “Bác Lục không đáng kể, lão không phải vấn đề!”
Bác Lục không phải vấn đề? Đạo Điên nói làm tôi ngơ ra, chẳng phải vừa rồi anh ta nói, bác Lục rất lợi hại ư?
Tôi cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, càng nghĩ càng thấy nó không thích hợp, cuối cùng không kìm được nữa, dừng xe ở ven đường, nghiêm túc quay đầu hỏi: “Đạo trưởng, sao bác Lục lại không đáng kể? Sao tôi cứ có cảm giác người mà tôi và anh nói không phải cùng một người?”
Đạo Điên vẫn chỉ nhoẻn miệng cười không đáp, càng ngày tôi càng khó hiểu, còn nhớ lão Lưu nói, Đạo Điên bản lĩnh rất cao cường, nếu anh ta hạ sơn, không phải vì nhân tình thì là vì họa lớn.
Bác Lục có được tính là họa lớn không?
Đột nhiên tôi hiểu ra gì đó, hoảng sợ hỏi: “Đạo trưởng, anh nói thật cho tôi biết đi, lần này anh hạ sơn, rốt cuộc có phải là để bắt bác Lục không?”
Đạo Điên càng cười to hơn, nhìn ra ngoài cửa kính xe lắc đầu, nụ cười lộ rõ vẻ giảo hoạt…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro