Chuyến xe bus số 13

Phần 138

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 138: GỌI MA
Lúc tỉnh dậy thì tôi đã thấy mình bị trói chặt trên ghế, nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm. Nơi đây ẩm ướt, tuy vậy vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy ánh mắt trời xuyên qua khe hở.

Nhất định đêm qua lão Tôn đã đánh thuốc mê mìn, tỉnh dậy mà đầu vẫn còn đau như búa bổ. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh, trong phòng chất đầy đồ ve chai, hẳn là một gian nhà kho. Tuy lão Tôn ăn trộm cổng nhà Xuân Sinh, nhưng tôi cũng chả thù hằn gì với lão, ngay cả lúc Xuân Sinh hùng hổ, còn nói đỡ cho lão cơ mà. Sao lão lại bắt nhốt mình vào đây?

Cố gắng nới lỏng dây trói một chút, tôi hướng ra ngoài, gọi to: “Này, có ai ở đó không?”

Nghe tiếng tôi gọi, không bao lâu sau thì một thanh niên với thân hình mũm mĩm, tóc rẽ ngôi bước vào. Người hắn mặc một chiếc quần jeans cáu bẩn, miệng ngậm tăm, tuy trông xa lạ, nhưng tôi có thể nhẫn ra hắn chính là người bỏ chạy đêm qua.

Thấy hắn đi vào, tôi tức giận hỏi: “Mấy người làm cái gì vậy? Dám trói nhốt tôi ở đây, bắt cóc là tội nặng đấy biết không? Tôi…”

Còn chưa nói hết câu, tiêu tử đã co chân đạp vào bụng tôi một cái. Bốp, cả người lẫn ghế bị văng ra xa.

“Thử lắm mồm lần nữa xem nào?”

Bất thình lình bị đạp một cú, bụng tôi đau điếng, ho khan liên tục. Thấy tôi khổ sở, có vẻ tên tiểu tử rất hài lòng, tìm chỗ ngồi xuống rồi nhìn tôi chằm chằm, nói: “Biết vì sao ngươi bị trói không?”

Cố gắng vật vã mãi mới đỡ đau hơn chút, nằm dưới đất, thấp giọng hỏi: “Không thù không oán, vì sao lại bắt tôi?”

Tiểu tử phun phì cái tăm trong miệng: “Bởi ngươi là đồ xui xẻo!” Nói xong hắn há mồm cười ha hả. Hắn đang cười thì lão Tôn đẩy cửa bước vào, đôi mắt lồi trắng dã, cơ thể gầy trơ khung xương, xuất hiện trong căn phòng tối thật đáng sợ. Lão nhìn tôi, nói: “Cháu ta nói đúng đấy, ngươi thật đúng là xui xẻo, sao lại ở nhà Xuân Sinh chứ?”

Tôi hiểu ý lão nói gì, lão Tôn này thù Xuân Sinh, tối qua thực ra là lão định tính kế chơi hắn, ai ngờ hắn không có nhà, tôi lại thế thân. Như vậy thì cũng coi như hiểu lầm thôi, chuyện không lớn, tôi đáp: “Lão Tôn, tôi chỉ là tài xế xe bus trên thành phố, đến thôn để tìm người, ở tạm nhà Xuân Sinh mấy bữa, hiểu lầm thôi!”

Vừa nói dứt lời, tiểu tử béo kia lại sấn đến, tát tôi một cái nổ đom đóm mắt. Cú tát mạnh khiến răng vập cả vào lưỡi, máu chảy ra khóe miệng. Thấy hắn động thủ, lão Tôn thấp giọng nhắc: “Trụ tử, nhẹ tay thôi!”

Nói rồi lão cười khẩy, đi lại gần vỗ vỗ vào đầu tôi: “Cũng đừng nói tiểu tử ngươi vô tội, xe ta sắp ra khỏi thôn, ngươi là người đầu tiên đuổi tới. Nếu không phải ngươi thì ta đã sớm bán được hai cánh cổng rồi, đến thôn ở nhờ còn lo chuyện bao đồng làm gì?”

Tôi sửng sốt, lão già này thật ngang ngược, lão ăn trộm đồ của người khác, lại trách tôi làm hỏng chuyện? Có điều giờ đang bị trói, tôi đành nén giận, cười nói: “Phải, lão Tôn, tôi có xen vào chuyện người khác thật. Hai cánh cổng kia cùng lắm là bán được 180 tệ, tôi đền cho ông, ông cởi trói cho tôi đi!”

Lão Tôn cười gian xảo: “Thả ngươi? Thả ngươi để ngươi về dẫn Xuân Sinh sang đây à? Nói cho ngươi biết, thằng nhãi kia ngoài miệng thì nói tạo điều kiện cho ta vào thôn. Con mẹ nó chứ, hắn là người đuổi ta đi đầu tiên đấy. Tại sao ta phải ăn trộm cổng nhà hắn, đều có nguyên nhân cả!”

Lão Tôn vừa nói vừa nghiến răng, tôi vốn tưởng lão ta làm thế chỉ để trả thù vụ hôm qua Xuân Sinh đạp xe xuống mương, ai ngờ giữa họ lại có ân oán sâu xa như vậy!

Tôi vội nói: “Lão Tôn, tôi chỉ là người ngoài, thự sự là chả thân thiết gì với Xuân Sinh cả. Hắn là giang hồ, đàn em trong tay cũng đông, đừng làm lớn chuyện lên. Tôi đền ông tiền, bỏ qua chuyện này đi!”

Vừa dứt lời thì tên béo lại định giơ tay tát tôi, lão Tôn ngăn hắn lại, chỉ mặt tôi mắng: “Không thân mà hắn nhường nhà cho ngươi ở? Còn luôn miệng nói đền tiền, chỉ là thằng lái xe bus mà tỏ ra hào phóng à?”

Lão đã không còn cười nữa, sầm nét mặt lạnh giọng nói: “Ngươi cũng khỏi cần mang tiếng tăm của hắn để dọa ta, lão tử đã sớm chuẩn bị rồi, đáng nhẽ sự sắp xếp hôm nay là dành cho hắn, ai ngờ ngươi lại tự chui đầu vào, có điều cũng chả sao, chỉ phiền hơn chút thôi!”

Nói rồi lão thần bí vẫy tên béo đi ra ngoài. Trong lòng tôi thầm mắng: Chuẩn bị sớm? Một lão già, một tên choai choai thì chuẩn bị cái rắm gì. Xuân Sinh mà dẫn đàn em sang đây, kiểu gì cũng bẻ chân lão.

Khuyên nhủ cũng đã khuyên nhủ rồi, giờ tôi chỉ hy vọng Xuân Sinh và Hoàn Tử Đầu đến cứu mình sớm một chút. Ngẫm lại thì mình cũng thật xui xẻo, rõ ràng là ở lại theo dõi Trương thẩm, tự nhiên lại bị lão già đồng nát bắt giữ. Không có mình ở đó, không biết Trương thẩm có làm gì bất thường không.

Nghĩ tới đấy, tôi không khỏi thở dài, cuộc sống đúng là trớ trêu, đầy rẫy những biến hóa!

Không biết hai ông cháu nhà lão Tôn ra ngoài làn gì mà không thấy quay lại nữa. Mà IQ của tên Hoàn Tử Đầu cũng thật làm tôi tức chết, mình mất tích lâu như thế mà sao hắn còn chưa tìm tới?

Nháy mắt mặt trời lặn, tôi đã bị giam trong căn phòng một ngày một đêm, đang mê man khí chịu thì rốt cuộc cánh cửa cũng có người đẩy ra, nhưng thật thất vọng, đó là tên béo chứ không phải Hoàn Tử Đầu.

Trụ tử đá văng cửa, ném cái túi nilon đen vào góc tường, ném xong hắn nhìn tôi gian xảo, nói: “Thứ này ông nội chuẩn bị rất lâu rồi, cô như đêm nay cho ngươi sảng khoái!”

Dứt lời hắn đi ra ngoài. Đêm nay cho tôi sảng khoái? Câu nói của hắn thật khó hiểu.

Chưa được bao lâu thì chợt một mùi hôi thối xộc vào mũi tôi. Mùi này rất có tính kích thích, hơn nữa càng ngày càng nồng nặc làm tôi nôn mửa tại chỗ. Hẳn là thứ mà tên béo vừa ném vào bốc mùi, hắn nói sảng khoái, chính là ý này ư?

Còn chưa kịp thích ứng, cửa nhà kho lại bị mở ra, Trụ tử đi vào, phía sau còn có lão Tôn, hai người khiêng một tấm ván gỗ dài, trên ván gỗ có gì đó được phủ vải trắng. Đã từng làm trong nhà tang lễ, nhint cảnh quen thuộc này, bất giác mồ hôi lạnh tôi túa ra.

Hai ông cháu khiêng tấm ván gỗ vào, đặt xuống cách chỗ tôi khoảng 2m, lão Tôn nhìn tôi cười quỷ dị, nhấc tấm vải lên. Quả nhiên là xác chết!

Đây là xác của một người trung niên, tóc xõa bê bết, mặt trắng bệch hốc hác, một bên tròng mắt sâu hoắm, bên còn lại thì dính con ngươi với đầy giòi bọ, vô cùng ghê tởm!

Cái xác vừa được mở ra, mùi thối trong căng phòng càng nồng nặc đến ngạt thở. Tôi nôn ọe liên tục, dạ dày vốn đã trống rỗng, nôn ra toàn mật xanh mật vàng. Thấy dáng vẻ khổ sở của tôi, lão Tôn hài lòng gật đầu: “Người này là một kẻ lang thang được ta phát hiện dưới mương, đã chết hơn một tuần. Cơ thể mới bắt đầu thối rữa, mùi có hơi kinh, ngươi cố kiên nhẫn một chút!”

Dứt lời, lão mở cái túi nilon trong góc tường, lấy ra xác con cú mèo, miệng lẩm bẩm, buộc nó vào chân thi thể, quay sang nói với tôi: “Đậy gọi là cú dẫn đường. Người mới chết một tuần, hồn ma còn chưa xuống địa phủ, buộc cú mèo vào chân, có thể gọi hồn.”

Xong xuôi, lão lại bảo Trụ tử mang đến một tấm vải đỏ, một đồng tiền xu, bọc đồng xu vào tấm vải rồi nhét vào miệng cái xác.

“Đây là tiền bịt miệng, hồn ma sau khi về giúp ta, quay lại âm phủ sẽ không khai tên ta ra!”

Kinh hoàng nhìn lão chuẩn bị mọi việc, đại khái tôi đã đoán được ý đồ của lão. Lão Tôn đang dẫn ma!

Thấy tôi toát mồ hôi, lão Tôn cười: “Sợ à? Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, đến khi ngươi thấy thi thể biết cử động còn đái ra quần đấy!”

Vừa dứt lời, tên béo bật cười ha hả. Tôi nói: “Lão Tôn, đến mức này sao? Chỉ là vài chuyện vặt vãnh mà ông mang cả xác chết đến định làm gì?”

Lão Tôn cầm mấy lá cờ nhỏ màu đỏ, cắm vào bốn góc tường, nói: “Đây gọi là nhốt ma, người không vào được, ma không ra được!”

Cắm cờ xong, lão lại lấy ra mấy cây nến đỏ, châm lửa, nói: “Đến mức này sao? Bắt nạt hai ông cháu ta nhiều năm như vậy, ngươi còn hỏi đến mức này sao. Hắn nhường nhà cho ngươi ở, cho ngươi ăn uống, đã từng bắt nạt ngươi chưa?”

Xuân Sinh là trùm trong thôn, tuy hắn tỏ ra rất lễ phép, nhưng tôi biết, đó chỉ là nể mặt Hoàn Tử Đầu. Nói không chừng khi không có Hoàn Tử Đầu ở đây, hắn ra oai tác quái đến thế nào.

Lão Tôn châm ba cây nến, cắm lần lượt lên cạnh đầu và hai bả vai cái xác, xong xuôi lại phủ vải trắng lên, cười nói: “Tiểu tử, ngươi vẫn luôn nói bắt cóc là tội lớn, hẳn giết người tội càng nặng hơn. Nhưng nếu có người xông vào nhà ta, bị thứ tà ma trong phòng làm hại, chắc ta không có tội chứ?”

Gương mặt lão Tôn trở nên méo mó trước ánh nến, nói xong lão cầm bát máu từ tay Trụ tử, hắt thẳng lên người tôi. Bố trí xong, hai ông cháu đi ra ngoài, đến cửa thì lão Tôn chợt dừng lại, quay đầu nói: “Tiểu tử, gọi ma thì cần giết vật sống, niệm tình ngươi hôm qua nói đỡ ta mấy câu, vừa hắt cho ngươi bát máu gà. Yên tâm, ngươi sẽ không sao đâu!”

Dứt lời lão đẩy cửa bước ra.

Lão Tôn khiêng xác chết vào đây rồi làm một loạt hành động đáng sợ, toàn thân tôi đẫm mồ hôi lạnh, cuốu cùng lão lại nói tôi sẽ không sao, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cái bản tính lương thiện đã lại cứu mình lần nữa!

Tôi cũng hiểu, hai ông cháu lão Tôn vất vả chuẩn bị những thứ này làm gì. Mục đích là dùng cái xác để gọi ma, chờ Xuân Sinh đến cứu tôi sẽ bị ám!

Ba cây nến lập lòe cháy, trong phòng yên tĩnh đến rợn người, trước mặt lại có xác chết đang nằm, không khí quỷ dị khiến tôi phát run.

Từng giây từng phút trôi qua, ba cây nến cũng đã cháy hến non nửa, miệng tôi khô khốc, nhìn chằm chằm cái xác, chú ý động tĩnh. Đã biết mục đích của lão Tôn, cũng biết lão chỉ muốn trả thù Xuân Sinh chứ không làm hại mình, cho nên bây giờ ý muốn của tôi hoàn toàn khác lúc sáng, chỉ mong họ đừng tới cứu tôi mà tìm cái chết!

Căng thẳng cao độ, mồ hôi tôi chảy thành giọt xuống đất, chẳng biết bây giờ là mất giờ. Có điều nhìn trời tối bên ngoài, hẳn đã là đêm khuya.

Đang ngây người thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng “cạch”. Tiếng động tuy không lớn, nhưng đúng là tồn tại, hơn nữa hình như nó phát ra từ cái xác trên sàn nhà. Tôi không dám thở mạnh, nhìn nó trân trân, căng thẳng.

Dần dần tôi nhận ra, ba cây nến trên đầu và vai cái xác hình như càng ngày cháy càng nhanh, rồi đột nhiên có một cơn gió lùa tới, thổi tắt ngúm cả ba. Nháy mắt căn phòng trở nên tối đen như mực, tôi kinh hoàng, hồn ma tới?

Đúng lúc thần kinh căng như dây đàn thì chợt tôi nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.

“Đây là chỗ quái quỷ nào, lão Tôn sống ở đây? Bên kia có cái nhà kho, vào xem!”

Là Xuân Sinh tìm đến.

Phải giết vật còn sống! Tôi nhớ đến lời lão Tôn nói, há mồm định kêu Xuân Sinh đừng có vào, nhưng chợt nhận ta, căng thẳng thời gian dài khiến thanh quản đã không phát được thành tiếng.

Điều khiến tôi thêm sợ hãi đó là, nghe được cả tiếng Hoàn Tử Đầu: “Con mẹ nó, huynh đệ của ta nhất định là bị lão già nhốt trong này. Các ngươi đứng đây chờ, ta đi vào cứu anh ấy ra!”

Không ổn, Hoàn Tử Đầu muốn vào!

Căng thẳng cực độ, chợt rầm một tiếng, Hoàn Tử Đầu đã đá tung cửa, chuẩn bị xông vào!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0