Chuyện đời lính

Phần 57

2023-05-27 08:33:00

Phần 57
Tôi được nghỉ ngơi một vài tiếng trước khi đi tiếp một chặng đường hơn một ngàn dặm nữa. Rảnh rỗi xin kể tiếp cho mọi người cùng nghe một câu chuyện ở đất nước rộng lớn và xa lạ này, theo yêu cầu của các bạn bè trong trang.

Tôi từng ở đây từ mấy chục năm trước, biết và nghe kể rất nhiều những câu chuyện kỳ lạ ở nhiều vùng miền trên đất nước này… nghe và biết chỉ để chiêm nghiệm riêng mình thôi, nhưng không nghĩ rằng cũng có khá nhiều bạn bè anh em trong trang tôi cũng có “máu tò mò” như tôi về những câu chuyện lạ lùng ở đất nước nhiều lạ lùng này.

Tôi sẽ kể lại cho mọi người cùng nghe khi tôi rảnh, và cũng xin nói thêm rằng đó chỉ là những câu chuyện tầm phào, vô thưởng vô phạt và không cổ suý bất cứ điều gì… nó chỉ đơn thuần là những chuyện lạ mà tôi biết thôi. Ngoài ra không mang bất cứ màu sắc, ý nghĩa nào hết, và có những chuyện tôi xin thay đổi tên hoặc không nói rõ địa chỉ cụ thể của nhân vật, vì lý do tôn trọng sự riêng tư, xin mọi người thông cảm.

Cách đây ba hôm, sau khi được anh bạn Tử Sâm kể lại rành rọt câu chuyện của gia đình anh, và sau đó, Tử Sâm có giới thiệu với tôi một anh bạn nữa, và anh có nói, Người này cũng có một câu chuyện lạ lùng nếu thật sự anh muốn nghe…

Vâng, dĩ nhiên rồi… tôi muốn nghe. Nếu như không phải họ Độ giới thiệu, chắc có lẽ thật khó để được nghe câu chuyện này của anh bạn mới.

Anh tên “cúng cơm” là Vưu Tử Tiết, một cái cái tên… xin lỗi là, nó mang một ý nghĩa không hay lắm, thậm chí là khá kinh khủng, đó là sự chết chóc…

Họ Vưu quê gốc ở Diên Cát, Cát Lâm, gần Thành Tử Sơn nơi có con sông Đồ Môn chảy qua, anh cũng như tôi, là một người buôn bán ve chai đồng nát nên chu du khá nhiều nơi, tuy không cùng sở thích những câu chuyện hoang đường ma quỷ…

Vưu Tử Tiết không hành nghề mà gia tộc truyền lại, anh thật sự ghê sợ cái nghề đó và ăn chay, bởi những gì anh chứng kiến từ khi còn nhỏ và bắt đầu biết suy nghĩ.

Dòng họ anh có nghề giết mổ, ở Cát Lâm tôi nghe anh nói có khá nhiều làng, thôn người dân làm nghề này, ngày xưa chưa có quy hoạch cụ thể thì rất nhiều những lò mổ tư nhân, lớn bé khắp nơi… và mọi thứ như phơi ra trước mắt anh từ khi anh còn rất nhỏ, mùi máu tanh và mùi thối nồng nặc từ các hố nước thải ở làng ám ảnh anh tới tận giờ. Tuy nhiên, làm công việc đó có khá nhiều lợi nhuận, nên đời sống người dân khá sung túc, có nhiều nhà “ăn nên làm ra” và có thương hiệu trên thị trường TQ tới tận bây giờ, một thị trường rất rộng lớn và khốc liệt…

Làng xóm thì khá trù phú, sung túc hơn nhiều nơi nông thôn khác, nhưng theo anh, có một thứ gì đó thật khó tả luôn lởn vởn hiện hữu ở không gian nơi đó… đó là tử khí, âm khí… Và không hiểu thứ đó có tác động gì tới con người không, nhưng có nhiều nơi những người làm nghề đó bỗng trở nên điên loạn, và tính tình thay đổi…

Có rất nhiều những câu chuyện mang màu sắc tâm linh ở nơi làng cũ của anh ở ngày trước đó, như một người đàn ông không ăn đồ ăn của người nữa mà chỉ ăn thứ cám người ta thường cho ngựa và lợn ăn… hay một người đàn ông bỗng hóa điên tự tay “chọc tiết” cả gia đình mình y như chọc tiết những con lợn, rồi mổ phanh ra phân xác y như cách người ta xẻ thịt rồi phân loại thịt ra thịt xương ra xương những con lợn hay bò, trâu, ngựa… ở những lò mổ…

Và nhà anh dường như cũng bị những sự cố quái đản như vậy, tuy nhiên là may mắn hơn những người kia chút, ở một góc độ nào đó… đó là không ai bị hóa rồ hay mổ xẻ nhau… nhưng cũng rất khủng khiếp không kém, theo suy nghĩ của tôi…

Tôi từng qua Cát Lâm một lần, cách nay tới hơn 30 năm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ khá rõ những hình ảnh ở Đôn hóa, gần Lục Đính Sơn – nơi này giờ là khu du lịch tâm linh – vào lúc trời tờ mờ sáng, những lò sát sinh của hợp tác xã ngày đó, bắt đầu động búa khai dao, có một thằng bé, người nó nhỏ thó, trời tối tôi nhìn nó tưởng như là một thằng trẻ con, nhưng khi trời sáng rõ nhìn mặt nó mới biết nó không phải thằng bé con, rất khó đoán tuổi, chắc cũng tầm trạc tuổi tôi… nhưng nó nhỏ thó như đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng nó có một “vai vế” vị trí gì đó ở những nơi này thì phải, khi những người khác đun những lò bên trên có những chảo nước sôi rất to, hay trải những tấm bạt hôi hám màu đen sì ra, hoặc mài dao, chuẩn bị những chiếc chậu, thau và sọt cần xé thành từng hàng dài chuẩn bị chờ phân thịt những con vật ra… thì thằng này ngồi gục gặc bên một cái bếp lửa, cái đầu trọc và cặp mắt ti hí một mí hoang dại nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, sau khi vứt điếu thuốc sâu kèn vừa hút xong, nó đứng dậy rất thủng thẳng điềm tĩnh bước ra chỗ hàng cọc lớn buộc những con bò, nó mặc bộ quần áo màu đen đen khiến tôi liên tưởng tới những thằng ponpot ở những trại tập trung bên Cam.

Tôi tò mò xem vì không hiểu cách thức nó sẽ giết thịt những con vật kia thế nào. Khi tới gần những con bò đang bị buộc dây ở dày cọc gỗ, tay phải nó đưa lên lấy ống tay áo lất phất che phía mắt con bò, và nhanh như chớp nó rút tay trái ra khỏi túi quần vung lên… rất nhanh và nhẹ… con bò đổ gục, hai người đàn ông nhanh chóng tiến tới dùng dao chọc lấy tiết, chỉ vài giây con bò bị nó làm gì đó đổ kềnh bốn chân chỉ đạp đạp một cách yêu ớt…

Cứ như vậy, nó đi tới đâu những con bò đổ huỳnh huỵch tới đó… y như những kẻ chỉ huy hành quyết bắn phát nhân đạo vào đầu tử tù. Thật ghê rợn…

Xong xuôi nó lẩn mất rất nhanh trong đám đông những người đang xúm vào mổ xẻ những cái xác.

Tôi tò mò tìm nó bằng được để nhìn nó cho kỹ và xem nó dùng thứ vũ khí gì… thấy nó đang ngồi ăn một tô cháo tiết, tôi mon men lại gần hỏi nó thì thấy nó im lặng, ánh mắt vô hồn nhìn tôi, một người đàn bà cho biết, nó bị câm điếc bẩm sinh, không nghe nói được đâu nên đừng hỏi nó làm gì.

Hóa ra vũ khí của nó là một cây búa bằng gỗ, cán rất ngắn chỉ vừa tay cầm, đầu búa màu đen to chừng bằng cổ chân, nó đút trong túi của cái quần lụng thụng nó mặc…

Một tay che mắt con bò, tay kia nó vung búa khảy nhẹ vào điểm giữa hai cái sừng con bò đúng tử huyệt, người nó xoay lại để che không cho những con bò khác nhìn thấy hình ảnh đồng loại bị đập chết.

Lạ lùng là những con bò gần như đứng yên không chống cự hay nhảy lồng lên khi nó tới gần “hành quyết” như vậy. Người ta vẫn nói ngu như bò, nhưng tôi thấy khác chút, tôi từng xem thịt bò khá nhiều ở Cam, và khi người đồ tể tới từ xa những con bò chuẩn bị bị giết đã có biểu hiện lồng lên hay nhảy nhót rồi, nhiều con phải rất vất vả người đồ tể mới hạ được nó, và người đồ tể đi tới đâu gần như lũ bò náo loạn tới đó, ngày đó họ dùng chiếc dùi giống chiếc đục của thợ mộc, để đục vào đầu những con bò và cầm chiếc đục vật nghiêng là con bò đổ sụp, sau này các lò mổ dùng cách chích điện… thật ghê rợn.

… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-doi-linh/

Đó là chuyện ngày xưa tôi thấy họ giết bò.

Quay lại chuyện nhà anh Vưu. Nhà anh có tới ba đời làm công việc sát sinh, tới đời anh và các anh chị em thì không ai còn sống dám làm nữa, trừ những người… đã chết.

Anh Vưu kể cho tôi nghe những câu chuyện khủng khiếp đã xảy ra trong gia đình anh…

Ban đầu thì cái công việc đó đem lại cho gia đình anh một cuộc sống khá thoải mái, đời cụ và ông anh cũng làm công việc đó, nhưng trong những tổ chức như của xã hay thôn, tới đời cha anh thì ông tách ra làm riêng do chính sách kinh tế có nhiều thay đổi… hàng ngày anh chứng kiến những cái chết của những con vật và máu… máu ở khắp nơi, cùng mùi tanh hôi bốc lên mù mịt xung quanh, vì có cả thôn làm chứ không riêng gia đình anh làm cái việc đó, nó ám ảnh và mạnh tới mức đến năm 10 tuổi anh bỗng nhiên sợ thịt, sợ mùi thịt sống và sợ các món ăn liên quan tới thịt, khi đó nơi đó lạnh và người ta ăn rất nhiều thịt…

Rồi những tai họa bắt đầu đổ xuống nhà anh, với những cái chết kinh khủng, bắt đầu từ một người chú của anh, người chú này bị một con bò to khỏe húc khi chú anh chuẩn bị thịt nó, nó giật đứt lỗ mũi và đứt cả dây buộc ở cổ rồi xốc cặp sừng vào người chú của anh, vừa chạy lao đi vừa lắc liên tục… ra tận cánh đồng Điền Môn, gần như cả thôn vây bắt mới hạ được con bò, và thân thể của người chú đó gần như tan nát, lòng ruột kéo dài cả hai ba mét, chân tay đều gãy gập… nhưng kinh khủng hơn nữa là chú vẫn tỉnh táo, cái đầu vẫn còn sống và nói được giữa đống thân thể bầy nhầy gãy gập… chú luôn miệng gào người khác hãy đâm chết mình đi, giết mình đi… vì những cơn đau khủng khiếp từ những vết thương…

Sự đau đớn kéo dài tới ngày hôm sau, khi đưa ông chú đó tới bệnh viện Liêu Tinh, các bác sĩ cũng phải hoang mang và bó tay không hiểu sao với những vết thương và thân xác như vậy mà ông chú đó vẫn còn sống thêm mười mấy giờ gào thét trong đau đớn…

Tới người bác trên cha anh, khi đó nhà anh mổ thêm heo, khi mổ heo thì người ta thường đun một chảo nước to để đổ nước sôi cạo lông những con heo, trước hôm bác anh chết ông bỗng nói gở khi con cháu mời ông vào ăn cơm, đang ngồi uống trà ông nói, giờ ăn gì cũng chán rồi, chỉ có ăn thịt người luộc tao chưa được ăn thôi… đúng sáng sớm hôm sau ông bác ngã vào cái chảo nước đang sôi đó và bị luộc tái…

Tiếp tới người con của ông bác, trong vai vế gia đình anh phải gọi bằng anh họ, nhưng người Hoa vài nơi thì lại theo nếp thằng nào đẻ trước là anh, người anh họ này kém tuổi anh, sau khi ông bác chết được chừng hơn hai tháng thì tới người anh này, một kết cục y như người cha…

Khi đun nước sôi, anh hỏi người anh họ này là, nước đủ nóng chưa? Anh họ đáp, đủ chín được người rồi…

Quanh quẩn sau đó tìm người múc nước sôi không thấy, tìm người anh họ kia không thấy đâu, thì bà anh gào thét ầm lên khi nhìn thấy người anh này cũng đã nằm gọn trong cái chảo nước sôi từ lúc nào…

Những cái chết gần nhau trong một gia tộc khiến cha anh nghĩ tới việc “trùng tang”.

Ông anh và cha anh đã phải cất công đi tìm thầy cúng về làm lễ, người thầy cúng đầu tiên về xem xét mọi thứ rồi làm lễ rất cẩn thận, nhưng trong khi đang làm lễ thì bàn thiên bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, ông thầy vẫn bình tĩnh làm xong lễ rồi ra về nhưng vẻ mặt rất đăm chiêu…

Mọi chuyện tạm yên được đúng 3 tháng tròn thì họa lớn tiếp theo tới, ông nội anh cách đó chừng nửa tháng bỗng giở chứng chửi rủa và xa lánh con cháu, rồi ông đòi qua ở riêng bên căn nhà người bác đã mất của anh bên cạnh, chỉ cách nhà anh chừng vài chục bước chân và sống một mình trên lầu hai ngôi nhà đó… một đêm lạnh, tuyết rơi nhiều mọi người đều ngủ say thì căn nhà gác đó bốc cháy, tới gần sáng mọi người mới biết, thổi còi và gõ kẻng báo cháy nhưng đã muộn, căn nhà gỗ đã bị thiêu rụi, và ông nội anh chết cháy trong một tư thế rất lạ, đang quỳ giữa nhà hướng ra phía cửa vào… như kiểu quỳ lễ trước ban thờ vậy… và có vẻ như ông tự gây ra cháy và không muốn chạy khỏi đám cháy đó.

Lần này nữa thì cả họ nhà anh tin chắc đã bị “trùng” nhưng mời các thầy và đi xem thì thầy nào cũng nói không phải trùng, nhưng do gia chủ yêu cầu họ vẫn tới cúng giải.

Sau đó được gần 5 tháng thì một hôm có một người lạ đi qua đường, người này còn khá trẻ cứ đứng giữa cổng nhà anh nhìn vào, thấy lạ quá cha anh có ra đuổi… người trẻ tuổi này quay gót lắc đầu và bước đi, sau khi nói một câu, bảo con ông đến gặp tôi… một người em anh Vưu và hai người cháu đều nghe thấy câu này.

Tới gần sáng đêm đó thì cha anh bỗng như lên cơn hen không thể thở nổi như bị ai bóp cổ và chết rất nhanh, trước sự chứng kiến của tất cả con cháu trong nhà, ông nằm co quắp như con tôm và ộc ra rất nhiều máu. Cha anh đang hoàn toàn khỏe mạnh và không hề bị bệnh hen hay phổi gì, gia đình đã từ chối pháp y và đem đi chôn cất, sau đám ông 100 ngày cúng cơm, thì nghe em anh và những người cháu nói lại, anh Vưu khi đó đang theo học tại một trường lục quân sĩ quan, đã lặng lẽ cất công đi tìm người trẻ tuổi kia.

… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-doi-linh/

Người trẻ tuổi này có tên thường gọi là Bạch Phong Sinh, một người chuyên coi phong thuỷ tướng số khá nổi tiếng sau này chuyển lên ở Bắc Kinh, và đã mất ở đó năm 2019 vì covid, tôi đã từng gặp con người kỳ lạ này năm 2013 khi qua một người quen giới thiệu.

Khi anh Vưu lên gặp thì BPS có nói, oan gia tương báo… ta không thể giải chỉ có thể chỉ cho anh, chỉ anh tự tay làm mới có thể linh nghiệm, anh về lấy con dao của nhà anh, con dao cũ này ông anh mua của người bán dao (những câu chuyện về người bán dao này tôi đã nghe nhiều, mọi người có thể tìm nghe ở trên youtube cũng có, lần sau tôi sẽ kể thêm về chuyện những người bán dao rong này) đắp lò than đá và nung chảy nó đi, nhà còn bao nhiêu đàn ông thì đốt bấy nhiêu hình nhân, cùng một nắm đậu đỏ nữa (hình nhân thì thế mạng cho người sống, còn đậu đỏ tượng trưng cho những con cháu là con trai có thể sinh ra sau này)… anh về nhanh đi phát tang xong là phải đắp lò ngay…

Anh Vưu rất hoang mang nói, thưa… cha tôi vừa mất xong chưa mãn tang ạ… BPS phẩy tay nói, về nhanh chuẩn bị phát tang… rồi quay gót đi vào phòng không cho anh Vưu hỏi thêm câu nào nữa…

Anh còn đang trên đường chưa về tới nhà thì đã nghe báo, một người anh trên anh đang lái xe qua cổng một khu xây dựng, bỗng dưng xe mất lái và quẹo vào trong và bị một chiếc máy đào đất Kobe đang lùi trên móoc kéo xuống trúng chiếc xe của anh trai anh, người ta đang phải dùng máy cắt mới lôi được cái xác đã nát bét trong xe ra.

Anh Vưu đã đắp lò ngay và tìm bằng được con dao cũ, do không biết con nào nên anh đã gom hết dao của cả nhà lại và cho vào lò than đá hết, cái lò than cháy cả 7 ngày đêm cùng với đám ma người anh đang diễn ra, anh Vưu nói với tôi, Thật lạ anh ạ, tôi không quá duy tâm nhưng khi ban đêm đứng gần cái lò đang cháy đó vẫn có cảm giác lạnh rùng mình, và tiếng lửa kêu rất to phì phì ngay cả khi dừng quạt vào lò, y như tiếng những con trâu bò, lợn ngựa… ngày xưa khi bị giết kêu, và khi di quan thì trên nền sân vang lên toàn tiếng như tiếng loài móng guốc lộp cộp xung quanh, rất nhiều người trong gia đình nghe thấy chứ không riêng tôi…

Câu chuyện đã qua khá lâu, hiện tại anh Vưu còn lại hai người anh em, họ hàng, một người em ruột anh thì bị thiểu năng không được bình thường, còn một người em con nhà chú ruột hiện làm ngành xây dựng và cũng không ở quê, anh chuyển tới sinh sống ở Thiểm Tây, anh Vưu lên Bắc Kinh, gia đình chỉ còn lại những người đàn bà và trẻ nhỏ.

Những người TQ cũng giống như ta, trai tráng có sức khỏe kéo nhau lên thành thị hết, ở quê rất vắng vẻ và chỉ toàn những người già cùng trẻ em, theo lời Bạch Phong Sinh nói mà tôi vẫn nhớ như in và khá hoang mang khi thấy nó đúng nhiều điểm, khi tôi có may mắn được gặp và nói chuyện với người này năm 2013, họ Bạch khi đó có nói câu, nơi nào đông người quá mất cân bằng ắt sinh họa, họa trước mắt và họa sau lưng, họa trên đầu và dưới chân… hãy quay về nơi thôn dã, tránh xa đô thị bon chen, câu cá trồng rau, cầy ruộng… thì mới thấy sự An…

Tiếc rằng dao sắc chẳng gọt được chuôi, họ Bạch cũng mất ở nơi đô thị khi tuổi chưa già… chắc có lẽ do Ngũ tệ, tam khuyết… đã trừng phạt những người giỏi đã làm lộ thiên cơ chăng…

… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-doi-linh/

Câu chuyện này tôi được nghe từ chính miệng người trong cuộc kể lại, họ chỉ chia sẻ với riêng tôi, tuy có khá nhiều điều khó tin vì tôi không được thấy tận mắt.

Tuy nhiên là tôi tin anh, Vưu Tử Tiết… vì anh chẳng có nhiều thời gian rảnh để bịa ra loè một kẻ tép riu ất ơ như tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện đời lính

Số ký tự: 0