Phần 15
2022-03-10 03:46:00
– Của anh Tư đây!
– Cảm ơn vợ Hai Vũ, hết nhiêu tui gửi…
– Dạ thôi, có nhiêu đâu. Anh Tư cứ đem về ăn, nhà em cảm ơn anh Tư còn hổng hết, tiền bạc gì.
– Ơn nghĩa gì. Vậy tui cảm ơn nha, tui dìa nha.
– Dạ, anh Tư về!
Hà đưa bọc dưa leo cho Tư Thông rồi nhìn theo bóng người nhỏ choắt của gã mà nén tiếng thở dài. Nhiều ngày rồi từ cái vụ ở Tịnh Biên, mọi thứ đã trở về với nếp vốn có thường ngày. Hai Vũ chồng nàng đã thôi cờ bạc, quay lại là thằng Hai hiền lành chất phát của cái xứ Ngã bảy ngày nào. Hà cũng lại trở về với nghiệp thương hồ trên sông nước. Ấy vậy mà chỉ mới mấy hôm trước thôi, mấy lời lúc say từ miệng gã Tư Thông khiến Hà mất ăn mất ngủ. Đó là một tối gã đến nhậu với Hai Vũ chồng nàng, đến khi cả hai say khướt thì Hà bước ra để dọn dẹp. Bỗng đâu tự nhiên Tư Thông nói nhỏ với Hà mấy lời về chuyện hôm ở Tịnh Biên.
– Tính ra vợ chồng chú thím chưa có cảm ơn thằng Tư này đó nha.
Đang khom người dọn mấy cái chén cái bàn cây nhỏ bắt trên bờ, Hà hơi ngạc nhiên khi nghe Tư Thông nói vậy. Nàng quay nhìn lại phía ghe thì Hai Vũ chồng nàng đã chui vào trong mà ngủ rồi. Như vậy rõ ràng gã Tư Thông này đang nói với nàng. Hà hỏi:
– Ý là sao anh Tư?
– Ủa vậy chứ chú thím hổng có thắc mắc khi không sao ông Minh biết mà mang tiền đi chuộc chú Hai à?
– Dạ… cái đó… cái đó…
Hà nhìn gã Tư Thông mà không biết phải nói gì. Đúng là rất nhiều lần nàng tự hỏi về chuyện đó, nhưng trực tiếp hỏi ông Minh thì nàng không dám. Người duy nhất nàng có hỏi qua chính là gã Tư Thông này. Vì gã rất gần gũi với chồng nàng, nên nàng muốn biết thêm về những gì anh làm lúc anh xa ngã. Và nàng cũng có hỏi cách nào để đi tới Tịnh Biên. Hà ngờ ngợ nói:
– Không lẽ… không lẽ…
– Chứ còn ai trồng khoai đất này nữa. Bữa đó thím vội vội vàng vàng dù là không nói ra nhưng tui cũng biết là có chuyện. Nên tui đi nói ngay với ông chủ Minh. Hên à, hên là ổng tới kịp chứ không chưa chắc Hai Vũ còn tay mà bưng ly rượu.
Tự nhiên Hà chột dạ. Nàng nhìn gã mà tự hỏi gã biết được bao nhiêu. Chuyện ở căn phòng hôm đó liệu gã có biết… Nhưng rồi Hà tự trấn an mình nhất định ông Minh sẽ không nói với ai đâu. Nên nàng nói:
– Sơ sót vợ chồng em quá. Em cảm ơn anh Tư nhiều lắm. Em cũng hổng biết làm sao để nói cho hết mang ơn của vợ chồng em. Hổng có anh Tư thì chắc nhà em có chuyện thật.
– Ha ha… Giỡn vậy, chứ thật ra tui với chỗ Hai Vũ như ruột thịt, ơn nghĩ gì… he… he…
– À, mà anh Tư, em hỏi này với. Từ bữa đó tới nay em chưa có qua để cảm ơn cái ơn tái sinh của ông chủ Minh nữa. Mấy bận định đi nhưng cứ chùng chình rồi lại thôi. Bởi thật sự em hổng liệu được là phải mua gì để mang qua cho đúng. Anh Tư là chỗ thân tình với ông Minh, chắc anh Tư rành. Anh Tư chỉ giúp vợ chồng em với.
Tự nhiên vừa đó Tư Thông trở bộ trên cái ghế đang ngồi. Y nhìn trước ngó sau rồi ra hiệu cho Hà bước tới gần hơn.
– Chú thím thiệt muốn cảm ơn ông Minh hả?
– Dạ, thiệt chứ sao anh?
– Tui nói cái này, thím nghe rồi bỏ qua nha chứ đừng nghĩ tui nọ kia. Ông Minh ổng hổng phải dạng bình thường đâu.
Nghe tới đây Hà hơi đứng người lên một chút, rồi nhìn Tư Thông. Hà đang cố đo lường ý tứ trong câu nói của gã. Không bình thường ý là như thế nào? Nhưng rồi có vẻ không muốn Hà phải đoán già đoán non, Tư Thông lại ra hiệu cho nàng lại gần rồi nói nhỏ:
– Ông Minh thật ra cũng thuộc dạng tay anh chị đó. Chắc giờ kiểu rửa tay về vườn…
Hà không ngăn được mình “À” lên một tiếng. Câu này giải đáp được rất nhiều thắc mắc trong lòng nàng. Trách sao một tay sừng sỏ như Long trọc mà ông Minh nói 1 tiếng đã phải chịu ngay. Rõ ràng không đơn giản chỉ vì tiền. Hà nhìn Tư Thông chờ gã nói tiếp.
– Bởi vậy, nên trước giờ phàm cái gì ai nhờ ông Minh giúp thì đều không thể trả ơn cách thông thường được. Nói rồi bỏ nha, tui từng chứng kiến nhiều lần người ta phải lấy thân mà báo đáp ổng đó!
– Cái… cái gì á…
– Xuỵt! Đã nói nhỏ thôi mà. Tui nói là nói vậy, chứ hổng phải biểu thím qua đó. Chỗ chú thiếm dù gì cũng là lính ông Minh, nên chắc có khi cứ mời ổng qua ăn bữa cơm là được rồi. Dù sao tiền bạc mình cũng phải trả cho đủ mà.
Nghe đến đây tự dưng Hà thấy hoang mang tột độ, nàng đứng ngẩng ra, tai không còn nghe thêm được gì. Mãi đến khi Tư Thông lắc lắc tay nàng thì Hà mới giật mình. Nàng nghe Tư Thông nói:
– Thôi, đừng để ý mấy lời vừa nảy. Tui dìa à. Hức… xỉn hết biết.
– Dạ, anh Tư về. Anh đi cẩm thận. Vợ chồng em cảm ơn anh Tư lắm.
– Hức… thôi ơn nghĩa gì hoài vậy… anh em 1 nhà mà… hức… dìa nha!
Còn lại một mình, cố lắm Hà mới gạt bỏ mớ suy nghĩ mà quay lại dọn dẹp. Nhưng rồi những suy nghĩ đó lại quay lại ám ảnh giấc ngủ của nàng. Hà không sao chợp mắt được với câu nói “lấy thân báo đáp” mà nàng nghe được.
Đến hôm nay, sau bao nhiêu ngày rồi mà Hà vẫn chưa sao thoát khỏi ám ảnh bởi nó. Thôi không nhìn Tư Thông nữa, Hà ngồi xuống mớ rau củ của mình mà nhìn ra xung quanh rồi nghĩ ngợi. Thật ra, lạ 1 điều là Hà không thấy kinh tởm ông Minh với những gì nàng nghe được. Trái lại, Hà lại thấy nó khá hợp lý nếu nàng xâu chuỗi lại những gì mà nàng được biết về ông Minh. Suy cho cùng ngoài việc anh Hai Vũ là người làm của ông ra thì ông Minh có quan hệ chi với nhà nàng? Một trăm triệu không phải số nhỏ, để bỏ ra số tiền đó mà cứu anh có khi đến cả người thân trong gia đình nàng cũng chưa dám làm. Rồi, Hà lại nhớ đến cái đêm trên triền đê Hà nhìn thấy cảnh ông Minh làm tình với cô gái trẻ xinh đẹp kia. Phải chăng đó cũng là 1 sự đổi chát?
Cũng không biết đúng không, nhưng nhìn biểu hiện của cô gái ấy rõ ràng không hề bị gượng ép. Họ là tình với nhau thật tự nhiên và nóng bỏng. Thậm chí Hà còn có cảm giác chính cô gái kia là người chủ động trong cuộc làm tình. Và nó khiến bản thân Hà cũng xốn xang vào đêm hôm ấy.
Nhưng dẫu sao, ông Minh như vậy cũng là ngoại tình. Không phải chị Liễu vợ ông cũng là một người phụ nữ rất đẹp sao? Vậy ông Minh là người tốt hay người xấu? Là tiểu nhân hay chính nhân quân tử sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp mà nàng thầm ngưỡng mộ? Thật sự là quá khó nghĩ.
Nhưng mà, một giọng nói khác đâu đó xuất hiện trong đầu Hà tự hỏi rằng liệu đàn ông ra ngoài có chút này kia thì có gì là sai? Suy cho cùng không phải ông Minh vẫn yêu thương vợ và chu toàn gia đình sao? Những gì ông làm cho nhà nàng, nếu không lấy thân nàng ra để trả thì liệu đến bao giờ nàng mới trả hết?
Tự nhiên Hà có cảm giác ông Minh như ở một tầng cao khác, rất khác. Những gì ông nghĩ, ông làm, một người như Hà không sao có thể phán xét được. Cái đúng sai mà Hà biết không làm sao mà đem áp vào người như ông. Dù có thế nào, cái hình ảnh ông bước vào căn phòng đó rồi cúi xuống nhìn nàng mà hỏi nàng có sao không bất chấp mọi thứ xung quanh vẫn cứ ám ảnh trong nàng. Nó khiến nàng cảm động và hình ảnh của ông trong lòng nàng quá to lớn, nó vĩ đại thật sự. Đến mức, đâu đó trong thâm tâm Hà nghĩ, dẫu Hà có chấp nhận chuyện hiến dâng cho ông thì cũng chưa chắc nàng xứng đáng.
Rồi, Hà lại phì cười bởi nàng nghĩ không bao giờ có chuyện ông Minh muốn có nàng đâu.
… Bạn đang đọc truyện Chợ nổi Ngã Bảy tại nguồn: http://truyensextv.com/cho-noi-nga-bay/
Kể từ biến cố ấy Hai Vũ rất hay về ăn cơm trưa với vợ. Anh coi như bù đắp cho biết bao thiệt thòi mà nàng phải chịu vì anh. Hai Vũ rất mừng khi thấy Hà vui ra mặt vào những bữa cơm như vậy. Chỉ giản đơn là trái cà nướng, cái trứng luộc nhưng cả hai ăn ngon vô cùng. Lại thêm buổi trưa anh không vướng hai đứa nhỏ, vợ chồng thoải mái nói chuyện với nhau hơn. Trưa nay cũng là một buổi trưa như vậy.
– Hồi sáng chị Liễu vợ ông Minh có qua ghe nhà mình đó mình!
Gắp cọng rau muống từ chén cháo lên bỏ vô miệng, Hai Vũ và nhanh cơm trong chén vô miệng, nhai nhai rồi nuốt xong mới trả lời vợ:
– Vậy hả? Chỉ mua đồ hả?
– Dạ, ghé mua mớ rau nhưng mà cũng có thêm một chuyện nữa. Chỉ hỏi em thường buổi chiều có rảnh không, định kêu qua nhà ông Minh làm ít công chuyện nhà. Chỉ hổng nói nhưng em cũng hiểu chắc chỉ muốn kiếm thêm việc cho em để vợ chồng mình nhanh trả được khoản mượn ông chủ Minh.
Nghĩ cũng mắc cười, vợ chồng Hai Vũ kêu ông Minh là ông nhưng lại kêu chị Liễu là chị. Dĩ nhiên không quan hệ họ hàng gì thành thử kêu sao cũng không quá quan trọng. Nhưng ai mà chịu bắt lỗi thì nghe không lọt lỗ tai. Hai Vũ nhìn Hà, anh biết nàng đang nói khéo đi để tránh phải nói tới chữ “nợ”. Anh thấy thương nàng quá rồi lại đâm ra tự giận mình. Anh nói:
– Nhưng mà vợ đã thức khuya để cân rau rồi dậy sớm để bán hàng, được nghỉ có buổi trưa mà còn đi thì sao chịu nổi.
– Hi… có sao đâu mình. – Hà lấy đũa dẽ cái trứng vịt trong chén nước tương bỏ vô chén chồng, cười nói – Trưa dọn hàng rồi ăn cơm qua cái là rảnh rỗi. Em qua phụ công chuyện nhà cho chỉ tới chiều quay về đón con luôn. Thường ngày em cũng có ngủ trưa đâu, nên qua nhà ông chủ Minh em lại có chuyện làm. Chứ ở nhà 1 mình cũng buồn.
– Nhưng mà…
– Chị Liễu nói em là làm nữa ngày nhưng mà chị tính như cả ngày cho em luôn. Tội nghiệp chỉ, người đâu mà tử tế thiệt luôn. Em nghĩ người khéo léo như chỉ thì nhà cửa hổng có gì bừa bộn đâu. Chắc cũng chỉ loay hoay giặt đồ rồi phụ nấu cơm chiều với chỉ hà… Mình cho em đi làm nha mình.
Hai Vũ nhìn Hà rồi phì cười. Anh đưa đũa nhứ nhứ lên đầu Hà, nói:
– Ừ! Chưa thấy ai đi làm mà cũng xin như vợ. Vậy từ sau vợ dỡ cơm trưa qua cho tui luôn, tui khỏi đi về.
– Dạ mình!
Hà “dạ” rồi cười thật hiền với chồng xong nàng đưa chén cơm lên miệng mà và. Từ trưa nghe chị Liễu nói Hà đã thấy vui trong lòng lắm rồi. Vậy là từ giờ nàng lại có thêm việc mà phụ chồng trả nợ cho nhanh rồi.
– Hai Vũ có nhà không?
Đang nghĩ Hà giật mình vì tiếng kêu trên bờ. Nàng ngó chồng rồi để chén cơm xuống, ngó đầu ra khỏi cái mái che trên ghe, hỏi:
– Chị Bảy hả? Chồng em có nhà đó chị, chị vô nhà uống nước.
– Được rồi, nói thằng Hai ra chị nhờ chút.
Biết người đứng ngoài là Bảy Huệ, Hai Vũ có chút giật mình nhưng anh cũng và vội cho xong chén cơm rồi đứng lên đi ra ngoài. Trong ghe, Hà nghe anh nói:
– Bảy kiếm tui hả?
– Biết chú hay ăn cơm trưa ở nhà nên qua nhờ chú tranh thủ ngó dùm cái sàn ghe cái. Lâu không đem lên trét dầu hắc hay sao mà nó cứ thấm nước vô hoài.
– Vậy để tui vô trong lấy cái nón cái rồi đi.
– Ừ, chị đợi bây đi luôn.
Khi Hai Vũ lom khom bước vô trong khoang thì Hà đã cầm sẵn cái nón tai bèo bạc màu đưa cho anh. Biết vợ đã nghe nên anh chỉ nói gọn:
– Tui đi qua chị Bảy coi sao cái rồi đi mần luôn. Chiều tối về.
– Mình đi!
Chiếc ghe chòng chành khi Hai Vũ đạp mạnh để bước lên bờ. Hà không ra ngoài mà ngồi trong ghe dọn dẹp mâm cơm, tai nàng vẫn nghe chị Bảy Huệ vừa đi vừa nói với anh.
– Chú Hai coi dùm coi sao, hổng ổn thì chắc chị nói anh Bảy chú cho kéo lên mà trét dầu lại luôn. Mùa mưa sắp tới rồi, hổng tranh thủ thì cả nhà ra bụi mà ở à…
Thật ra đó chỉ là những lời mà Bảy Huệ nói để Hà nghe. Khi cả hai người đi khuất bóng khỏi nơi cột ghe thì gần như không còn nói tiếng nào. Bảy Huệ bước rất nhanh, chị nhắm thẳng về phía trước mà bước. Hai Vũ lừng khừng đi theo sau mà lòng hồi hộp. Khi vừa nghe tiếng Bảy Huệ bên ngoài rồi nghe chị ta nói nhờ anh đi sửa ghe thì trong lòng Hai Vũ chín phần mười đã biết mục đích thật sự là gì. Nếu trước kia anh đã hăm hở đi ngay, nhưng giờ điều đó lại khiến anh lựng khựng. Hai Vũ muốn làm lại cuộc đời, anh muốn sống cuộc sống thật bình lặng bên vợ và các con. Nhưng từ chối Bảy Huệ làm sao thì anh chưa biết cách. Với thật sự, nghĩ tới những cảnh hồi xưa, lòng anh không phải là không có chút chộn rộn.
Hai người cứ vậy mà bước, một trước một sau. Hình như mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Cả hai đi trên con đường mòn cặp bờ sông rồi quẹo vô cái bờ ruộng nhỏ để qua 1 nhánh sông khác. Tự nhiên Bảy Huệ đứng lại, Hai Vũ lo nhìn xuống đất mà không hay nên đụng luôn vô người chị.
– Chị…
Hai Vũ chưa kịp nói thì miệng anh đã bị miệng Huệ lấp kín. Bảy Huệ hôn anh bằng tất cả cơn hứng tình của mình. Tay chị chui qua cái lưng quần lửng của anh mà nắm lấy thằng nhỏ. Huệ hổn hển.
– Mấy nay đâu mất tiêu vậy Hai… hả Hai… biết người ta thèm không Hai… ôi… xuýt… đúng rồi… con cặc này nè… ôi… nó nứng trong tay Huệ nè Hai… tự nhiên mất tiêu vậy hả Hai…
Huệ vừa hôn Hai Vũ vừa tranh thủ nói trong tiếng hổn hển, tay chị vuốt cặc Hai Vũ không ngừng mặc kệ nó đang ở trong quần anh. Hai Vũ đơ cả người, anh nửa muốn đẩy Huệ ra nửa lại muốn đè đầu con đàn bà này xuống cặc mình. Anh không biết phải là sao với những luồn đấu tranh trong đầu. Anh vô thức đáp lại nụ hôn của Huệ giống như con cặc anh vô thức nứng lên cứng ngắc trong tay chị. Mắt Hai Vũ nhìn quanh, anh nhận ra hai người đang đứng gần cái chòi vịt cũ. Đây chính là cái chòi mà anh đã thác loạn cùng Bảy Huệ và Tám Tiến không biết bao nhiêu lần.
– Chị Huệ… nhưng mà…
Hai Vũ cố gắng dùng ít lý trí của mình để ngăn Huệ lại. Nhưng hình như chị không hề để ý đến anh. Huệ như bị cuốn đi bởi cơn nứng của mình. Lúc này chị đã quỳ xuống mà tuột mạnh cái quần lửng của Hai Vũ xuống chân. Con cặc anh được giải phóng bắn thẳng vào mặt chị. Huệ không tránh né, chị đưa mặt ra hứng lấy nó. Rồi Huệ hít hà con cặc ấy như báu vật. Chị vùi mũi lên thân cặc, lên đầu cặc rồi hít cả cái đám lông rậm ở gốc cặc. Xong chị há miệng ngậm lấy con cặc mà bú. Chị nuốt thật sâu để mũi chị đụng luôn vào túm lông. Huệ sung sướng cảm nhận đầu cặc chui tọt vào cổ họng chị và cái mùi hôi nồng nồng đang xộc thẳng lên mũi chị.
– Xuýt… ây da… đã quá… nhưng mà Huệ…
– Ọc… ọc… ọc…
– Xuýt… ây da…
Huệ biến cái miệng mình thành cái lồn đầy nước để cặc Hai Vũ chạy ra chạy vô. Chị không sợ mắc ói hay ngộp thở mà cứ vậy nuốt cặc. Tiếng “óc” “óc” đều đặn phát ra từ cổ họng chị ngày một nhanh hơn. Hai Vũ sướng muốn xây xẩm. Đầu khấc anh đi qua cái cổ họng nhỏ xíu của Huệ rồi bị phản xạ ói của chị co bóp làm anh sướng muốn nổ đom đóm mắt. Hai Vũ phải đưa tay vịn vô vách chòi mới đứng được. Thật sự anh choáng váng với cơn hứng tình của con đàn bà này. Tay anh đưa lên để ngăn đầu chị ta lại, lúc này lại thành kéo đầu Huệ vô sâu hơn, nhanh hơn.
“Ọc… ọc… ọc…”
“Póc…”
“Xoẹt…”
Huệ chu mỏ kéo dọc chiều dài con cặc của Hai Vũ ra đến đầu khấc rồi kéo nó khỏi miệng mình nghe “póc” một tiếng như người ta khui rượu vang. Xong chị đưa tay vuốt nước nhờn dính ở gốc cặc lên, thoa đều khắp thân cặc rồi bắt đầu sục. Chị vừa sục cặc vừa ngước lên nhìn Hai Vũ cười, hỏi:
– Sướng không? Thấy người ta bú giỏi không?
Hai Vũ không biết nói sao, anh chỉ gật gật trong vô thức. Huệ nói, giọng trách móc.
– Vậy mà mấy nay đâu mất tiêu, tưởng chán cái lồn này rồi.
Nói rồi không đợi Hai Vũ trả lời, Huệ lại cúi xuống mà ngậm lấy hai hòn dái của Hai Vũ vô miệng. Tay chị đẩy cặc anh thẳng đứng lên, bàn tay xoa mạnh nới đầy khấc. Nó khiến Hai Vũ sướng đến quýu giò. Anh xuýt xoa…
– Xuýt…
Hai Vũ đưa mắt nhìn cặc mình, tay anh tự nãy giờ vẫn đang phải vịn vô vách chòi để đứng. Quả thật không 1 thằng đàn ông nào chịu nổi trước kỹ thuật bú liếm quá tuyệt vời của Bảy Huệ. Những tháng ngày trước anh ngụp lặn trong hoan lạc cùng chị. Hình như tất cả những gì tình dục có thể đem lại chị đều cho anh trải qua. Cho đến khi xảy ra biến cố ở Tịnh Biên ngày ấy. Bảy Huệ không biết gì chuyện đó. Gần như không ai biết gì chuyện đó. Chỉ có ông Minh, và Hà… Đến giờ Hà vẫn giữ kín chuyện ấy với cả gia đình hai bên. Hai Vũ biết nàng sợ anh buồn rồi mặc cảm. Với nàng cũng không muốn bất kể người ngoài nào biết rồi coi thường anh. Thật sự anh còn được đứng đây lúc này đều là do Hà cho anh cả… Tư nhiên, Hai Vũ nhìn xuống người đàn bà đang phủ phục dưới cặc mình. Thật nhanh, anh giật lùi mấy bước. Xong anh đưa tay kéo quần mình lên, nhét nhanh cặc dù nó vẫn đang cứng ngắc vào trong rồi ù chạy ra ngoài. Hai Vũ chạy thật nhanh trên bờ ruộng khô hanh nhỏ xíu. Giữa trưa nắng thật gắt, nhưng anh vẫn chạy như không hề cảm thấy cái nóng dưới chân mình…
– Ơ…
Cú giật mạnh của Hai Vũ khiến Huệ ngã ngửa rồi ngồi bẹp xuống cái nền đất cứng của chòi vịt. Nàng chứng kiến cảnh tháo chạy của thằng Hai mà lòng ngơ ngác không thể hiểu chuyện gì xảy ra. Mãi 1 lúc sau Huệ vẫn chưa thể đứng lên. Rõ ràng chị đang tưởng tượng đến màn cực lạc hôm nay tại căn chòi này. Đã rất lâu rồi chị chưa được lên đỉnh. Hôm nay Huệ đánh liều bước qua nhà thằng Hai mà kiếm nó, bởi chị đã không chịu đựng cơn nứng hành hạ mình thêm được nữa. Ấy vậy mà giờ trong căn chòi này chỉ còn mình chị. Nó bị cái gì vậy? Nó chạy đi đâu vậy? Nó thấy ma sao… Hàng loạt những câu hỏi được đặt ra nhưng Huệ vẫn không sao giải thích được hành động của Hai Vũ vừa rồi. Bất giác chị đưa tay lau miệng. Mùi cặc vẫn còn y nguyên trên miệng chị. Huệ rùng mình. Háng chị vừa khép lại nên chị cảm nhận rõ đáy quần lót mình đã ướt nhẹp từ lâu…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro