Phần 14
2022-03-10 03:46:00
Ông Minh đưa cái tách bằng sứ trắng lên miệng chiêu một ngụm trà quạu. Cái đắng chát của trà làm các cơ trong miệng ông co lại, ông phải ngậm một lúc rồi mới nuốt được xuống cổ họng. Khi nuốt xong, một vị ngọt bỗng đọng lại nơi đầu lưỡi rồi lan sang cả vòm miệng khiến ông phải chép chép miệng mấy cái để cảm nhận. Tất cả những việc đấy đều được cơ thể ông thực hiện trong vô thức. Ông Minh lúc này đang đứng trong phòng bằng kiếng ở cửa hàng, một tay ông cầm tách trà, tay kia cho vào trong túi quần, mắt nhìn vô định ra bên ngoài. Rất nhiều những suy nghĩ đuổi nhau trong đầu ông. Cuộc đời ông đến giai đoạn này không biết bao nhiêu lần ông phải nếm những thứ còn đắng hơn nước trà gấp ngàn lần. Nhưng sau tất cả, cái ông thu về vẫn có vị ngọt nhất định. Duy nhất 1 chuyện mà đến giờ này lòng ông vẫn đau đáu không yên. Hay nói đúng hơn ông day dứt vì một người con gái, câu chuyện mà ông không thể sang sẻ cùng ai, kể cả Liễu vợ mình.
Ngày ấy ông Minh vẫn còn là cậu thanh niên rất trẻ. Ngoài sức khỏe và nhiệt huyết ra thì trong tay anh không có một thứ gì khác. Ấy vậy mà nàng vẫn bất chấp tất cả ở bên anh. Nàng là con gái của một điền chủ nhỏ, không phải lo nghĩ từ cái ăn cái mặc. Bất chấp gia đình can gián kiểu gì Thảo vẫn lao đến với Minh. Tình yêu của hai người là tình yêu tinh khôi, đẹp như tranh vẽ. Chỉ có màu xanh của tuổi trẻ, màu hồng của ước mơ và màu vàng của những hoài bảo. Ấy vậy mà cuối cùng cậu thanh niên tên Minh vẫn không thể giữ được người con gái ấy bên mình. Bồng bột của tuổi trẻ, háo thắng mà ngu xi của thằng nhóc con đã khiến Thảo phải rời xa anh trong nước mắt. Nàng gieo mình xuống dòng sông Bún Tàu như để minh chứng cho tấm thân vẹn tròn trao cả cho Minh. Và từ đó, trái tim Minh như đóng băng lại để chôn vùi mãi mãi tình yêu thiêng liêng ấy.
Liễu sau này về với ông Minh như kiểu “Trai anh hùng gặp gái thuyền quyên” vậy. Nàng về hầu hạ ông bằng tất cả tấm lòng và đặc biệt hỗ trợ ông cực đắt lực trong làm ăn mua bán. Nhưng kỳ thực cả hai dù không nói ra nhưng đều đồng ý với nhau rằng sẽ không để đứa con nào. Giống như thể thứ giữa hai người không phải là tình yêu, nên không thể nào đơm hoa kết trái được. Và ông Minh sống cuộc sống như thế rất rất nhiều năm. Cho đến 1 ngày gần đây, bỗng nhiên gặp được Hà.
Hà giống Thảo ngày ấy như 2 giọt nước. Từ gương mặt, nước da, đến cả dáng người và thần thái. Hôm đó ông Minh nhận lời đến ghe Hai Vũ uống rượu cùng anh em bốc vác, ông bỗng giật mình tưởng mình thấy ma khi mà Hà bước ra chào ông. Rồi suốt cả buổi hôm đó, ông Minh không sao rời mắt khỏi Hà. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu cảm xúc giấu chặt tận đáy tâm can ông bỗng cuồn cuộn sống lại. Những ngày sau đó ông Minh như người đi trên mây, ông không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra và Hà thật sự là ai.
Sau vài ngày người của ông cho đi tìm hiểu báo về rằng Hà và Thảo hoàn toàn không liên quan gì nhau. Ngày ấy, sau cái chết của đứa con gái rượu, ba nàng vì buồn thương mà cũng lâm bệnh rồi chết sau đó. Mẹ nàng sau khi lo hậu sự thì dọn cả nhà bỏ xứ ra đi mà đến nay cũng không ai biết là đi đâu. Đến cả nấm mộ của Thảo cũng chưa một lần thấy bà quay về thắp có con nén nhang. Người duy nhất đến mộ nàng mỗi dịp thanh minh là ông Minh, và cũng chính ông là người cho tu sửa lại để biến nó thành một nhà mồ thật sự khang trang. Vậy thì Hà là ai? Sao trên đời lại có chuyện người giống người đến như vậy?
Cũng vì mối quan tâm ấy mà khi vừa nghe chuyện Hai Vũ, ông Minh lập tức bảo người đưa ông đi ngay. Thật may là ông tới kịp, trước khi có điều gì đáng tiếc xảy ra. Rồi cũng vì đó mà ông nhận cặp vịt mà ngày hôm sau Hai Vũ xách qua như một lời xin lỗi, rồi cho phép anh ta về làm lại với ông như chưa có gì xảy ra, coi như một cách để trả nợ dần. Lớn lên ở cái xứ miền tây sông nước này, nên hầu như phong tục ông đều biết. Khi người ta có điều gì đó lỗi lầm muốn xin lỗi mà ngại nói ra thường sẽ đem cặp vịt qua nhà để biếu. Người nhận đồng ý nhận tức là chịu bỏ qua lỗi lầm. Mọi chuyện như vậy là xong, không nhất thiết phải nói ra bằng lời.
Nhưng, sáng nay lòng ông Minh vẫn có gì đó rất vướng bận. Ông đứng trong phòng mình mà cứ thấy bất an. Phải một lúc thật lâu ông mới quay lại được với công việc, và rồi dần dần ông bị công việc cuốn đi mà tạm quên mối lo không rõ nguồn gốc này.
… Bạn đang đọc truyện Chợ nổi Ngã Bảy tại nguồn: http://truyensextv.com/cho-noi-nga-bay/
Ba ngày sau vụ ở căn nhà nhỏ ở Tịnh Biên, Hà gắp đồ ăn bỏ vào chén anh rồi lặng lẽ nhìn ba cha con nói chuyện cười giỡn với nhau mà thấy lòng thật hạnh phúc. Mâm cơm chiều đầy đủ mọi người là ước mơ và cũng là động lực giúp nàng vượt qua tất cả. Anh không hề biết chuyện gì xảy ra trong căn phòng ấy. Hà cũng giấu cho riêng mình. Nàng lặng lẽ tự mình vượt qua nỗi ám ảnh rồi cố gắng dùng tình yêu của mình để an ủi anh. Nàng cố gắng biến mình thành một thứ nước mát mà tưới tắm vỗ về cho tâm hồn anh, giúp anh vượt qua mặc cảm. Sau mấy ngày, thấy anh đã vui vẻ trở lại, mặt mài cũng hồng hào thì Hà thấy như trút bỏ được toàn bộ gánh nặng trong lòng. Bữa cơm chỉ có trứng chiên với rau luộc mà sao nó ngon lạ lùng.
Tối hôm đó, sau khi cho 2 đứa nhỏ ngủ xong, Hà đi ra sau ghe rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Khói từ điếu thuốc lá trên tay anh bay vào mũi nàng, Hà hít sâu cái mùi hương quen thuộc ấy. Nàng tự nhiên mỉm cười 1 mình.
Hai Vũ quay qua nhìn vợ, ánh mắt anh có cái gì đó ngượng ngùng. Mấy lần anh định nói nhưng rồi lại nuốt xuống bụng vì không biết phải nói làm sao. Thật sự, nếu không có Hà thì anh chẳng biết mình có còn được ngồi đây hay không. Anh nhìn mặt trăng sáng lóng lánh dưới mặt nước một lúc lâu, rồi hít một hơi quay qua Hà:
– Vợ…
Nhưng rồi anh không thể nói được từ thứ hai vì miệng anh đã bị miệng Hà lắp kín. Hà hôn nhẹ lên môi anh, nàng nút môi dưới rồi đến môi trên xong ngồi thẳng người lại nhìn anh, cười. Hai Vũ bối rối lại định mở miệng nói thì Hà đã đưa ngón trỏ để dọc miệng anh. Rồi nàng ôm lấy anh, từ vai anh Hà nói nhỏ:
– Em cảm ơn trời phật cho mình về lại bên em. Em và con yêu mình lắm. Gia đình mình yêu mình lắm mình ơi…
Hai Vũ tự nhiên thấy mặt mình cay xè. Rồi một dòng nước từ trong đôi mắt sâu hoắm ấy trào ra và lăn dài trên má anh. Anh đưa tay nắm nhẹ lấy vai vợ đẩy ra để anh được nhìn vợ mình thật rõ. Hà nhìn anh cười, nụ cười của nàng đẹp quá. Bao lâu rồi anh không nhớ mình đã bỏ quên nụ cười này bao lâu rồi. Một tình yêu tha thiết và mãnh liệt xâm chiếm tâm hồn anh. Hai Vũ hôn lên môi vợ. Hà nhắm mắt chờ đợi và tận hưởng hết tất cả hương vị của nụ hôn.
Hai người ngồi đấy, xoắn lưỡi vào nhau. Dường như sau tất cả, những biến cố ấy lại khiến cả hai nhận ra giá trị của người kia là to lớn đến chừng nào. Hà yêu chồng, một tình yêu thuỷ chung chưa bao giờ thay đổi. Hai Vũ vừa thương lại vừa cảm kích cái bao la trong tình yêu của vợ mình. Sao thời gian qua anh có thể quên đi những điều này được chứ. Anh cứ lao đi tìm kiếm những điều gì phù phiếm đâu đâu. Xém tí nữa anh đã đánh mất tất cả những thứ thiêng liêng này…
– Ôi… mình ơi… ôi…
Hà rên nhẹ như lời thủ thỉ khi cái lưỡi của Hai Vũ chạm vào đầu vú nàng. Lúc này, cái áo bà ba của nàng đã bị cởi phanh ra. Cái xu chiêng cũng bị tháo ra mất. Hà nửa nằm nửa ngồi trên ghe, ưỡn ngực lên cho anh thoải mái đánh lưỡi trên núm vú nàng. Cảm giác tê rần từ đầu vú truyền lên khiến Hà hổn hển. Lâu lắm rồi nàng mới được có lại cảm giác này. Ôi, nó mê đắm nó dễ chịu biết bao. Hà đưa tay ôm lấy đầu anh, xoa xoa nhẹ tóc anh, tay còn lại chống ra sau để ưỡn ngực lên cao hơn nữa. Hà rên khẽ:
– Mình ơi… em thích lắm mình ơi… ôi… hức…
Hai Vũ nhai nhẹ núm vú nho nhỏ cương cứng của Hà, tay bên kia anh mân mê cái núm vú còn lại. Hơi thở của vợ anh làm anh kích thích quá. Con cặc trong quần anh cứng ngắc, anh không nhớ đã bao lâu rồi anh không dùng nó để thỏa mãn nàng. Đêm nay nhất định anh sẽ bù đắp cho nàng, anh sẽ cho nàng lại tất cả những gì mà nàng phải chờ đợi bấy lâu. Hai Vũ chuyển sang bú cái vú bên kia, tay anh di chuyển xuống cái bụng phẳng lì mịn màng của Hà. Rồi anh đẩy luôn qua lưng cái quần lãnh và quần lót mà chạm vào đám lông lưa thưa của Hà. Lập tức ngón tay anh chạm phải cái hang ẩm ướt.
– Ôi… yêu em đi mình ơi… mình ơi…
Hà hổn hển dồn. Hai Vũ không chịu được nữa, anh trở bộ rồi đưa hai tay nắm lấy lưng cái quần lãnh của Hà mà kéo xuống. Hà ưỡn người lên phối hợp với anh. Nhanh chóng, động thiên thai của nàng hiện ra trước mắt anh. Một ít nước nhờn nơi cửa mình nàng lấp lánh dưới ánh trăng. Hai Vũ đẩy hai chân Hà lên cao rồi cúi xuống ngoạm ngay cái lồn ấy mà bú mà húp.
– Híc… mình ơi… mình…
Hà giãy ngược người lên khi anh úp mặt vào lồn nàng. Khi đầu lưỡi anh vừa chạm vào mép lồn nàng thì nó đã tuôn nước. Ôi, cái lưỡi anh, anh đang ngoáy thật sâu vào trong lỗ lồn nàng. Ôi, sao mà sướng vậy? Anh ơi, chồng em ơi…
Hà lảm nhảm trong miệng. Nàng nhắm mắt tận hưởng cảm giác từ lồn mình mang lại. Một tay nàng vò đầu anh, kéo anh sát hơn vào lồn mình. Tay còn lại Hà đưa lên miệng mà ngậm mu bàn tay. Nàng cố ngăn tiếng rên nhưng lạ thay nó cứ tuôn tràn ra như thác lũ.
– Mình ơi… em thích quá mình ơi… ôi… dạ đúng rồi, chỗ đó… ôi… mình… đừng đánh lưỡi mạnh quá… Ôi… em chịu không nổi mình ơi… mình ơi… em sướng mình ơi…
Cái sướng nó cứ ào ạt ập đến với Hà như thác lũ. Hà không thể ngăn được mình ưỡn người lên mà rên rỉ. Hột le nàng sưng tấy, lồi lên khi anh cứ đánh lưỡi liên tục lên trên đó. Nó hà Hà quằn quại không tự chủ. Nàng chống hai cùi trỏ xuống sàn ghe, ngẩng mặt lên nhìn anh. Nàng muốn thấy anh đang ngậm lồn mình. Ôi, sao mà sướng đến vậy, sao hạnh phúc đến vậy.
Hai Vũ cũng sướng không kém gì Hà. Nước lồn nàng tuôn ra bao nhiêu anh nuốt trọn bấy nhiêu. Cái lồn của vợ anh dù đẻ hai đứa rồi mà vẫn hồng hào e ấp, mùi lồn nồng nồng thật sự quá kích thích anh. Hai tay anh ôm ngang đùi Hà như chỗ tựa để anh đút sâu hơn lưỡi mình vào lỗ lồn nàng. Anh khua khoắn, anh đánh lưỡi anh la liếm đủ mọi ngõ ngách đủ mọi vị trí trên cái lồn nàng. Nước lồn rồi nước miếng anh hòa vào nhau ướt nhẹp cả lồn và miệng anh. Nhưng Hai Vũ không bận tâm, anh liếm theo tiếng rên của Hà, nàng càng rên siết thì anh càng liếm mạnh. Rồi, cơn cực khoái nó ập đến và cuốn phăng nàng. Hai Vũ thấy người vợ căng cứng, nàng ôm lấy đầu anh và rên lớn.
– EM SƯỚNG MÌNH ƠI…
Hai Vũ cứ ngậm lấy hột le vợ mà nhìn nàng cực khoái. Anh khẩy lưỡi nhẹ nhàng để dìu nàng từ đỉnh thiên thai đi xuống. Hà nẩy người trong vô thức theo mỗi cái khẩy lưỡi của anh. Một lúc, khi hơi thở nàng bớt nặng nhọc, Hai Vũ chồm lên. Quần anh đã cởi ra từ lúc nào. Anh cầm lấy con cặc cứng ngắc của mình, chà sát nhè nhè nơi lỗ lồn Hà, rồi thật chậm, thật chậm anh đẩy vào trong.
– Hức… mình… ôi…
Hà ôm lấy mặt anh kéo về phía mình. Nàng hôn lấy anh, mùi nước lồn nàng từ miệng anh xộc thẳng vào mũi nhưng hình như càng làm cho Hà kích thích thêm. Nàng há miệng ra cho lưỡi anh chui vào, cũng giống như lỗ lồn nàng mở ra cho cặc anh tiến vào từng nấc một. Hà cảm nhận rõ lỗ lồn mình bị nông ra căng cứng bởi cặc anh. Mọi khoảng trống trong lồn nàng đều được anh lấp đầy. Đúng rồi, cảm giác thân thuộc này, đây chính là thứ mà nàng khao khát. Ôi, dễ chịu quá, thích quá. Hà cố mở chân thật to để anh thoải mái mà nhấp hông. Nàng cảm nhận rõ cặc anh kéo ra rồi đóng mạnh vào lồn nàng. Miệng Hà vẫn mở cho anh thoải mái khám phá. Hai tay nàng di chuyển dọc theo tấm lưng to bè vững chãi của anh. Chốc chốc nàng lại bấu mạnh vào nó khi mà cơn sướng nó buốt lên tận óc nàng, kèm theo tiếng rên.
– Xuýt… em sướng quá mình… ôi…
Hai Vũ cứ nắc chậm rãi nhưng mạnh mẽ trên người vợ. Anh đụ nhịp nào mạnh mẽ nhịp ấy. Rút cặc ra thật xa rồi đóng vào lút cán. Hà hự lên sau mỗi cú thúc của anh. Hôm nay Hai Vũ không muốn đổi kiểu, anh cứ nằm trên mà đụ nàng. Anh muốn nhìn nàng sướng, muốn thấy nàng quằn quại trong tay anh. Như để anh thấy rằng mình vẫn còn giá trị và mọi thứ chưa đi quá xa, vẫn còn cứu vãn được.
Không biết trôi qua bao lâu, con thuyền cứ nhấp nhô kẽo kẹt trong đêm khuya thanh vắng. Đến khi Hà thở hắt ra rồi trân người bấu lấy lưng anh thì Hai Vũ cũng bắn từng đợt tinh trùng ấm nóng vào sâu trong tử cung Hà. Dòng tinh trùng nóng hổi chảy khắp ngóc ngách trong lồn nàng. Nó như dòng nước suối nguồn xóa nhòa mọi khoảng cách, chữa lành mọi vết thương. Hai Vũ và Hà cứ nằm đó, mặc kệ đời. Lần đầu tiên trong cả chục năm lấy nhau, hai người lại hôn nhau sau khi đã xuất tinh cực khoái. Hình như, tình yêu đi qua giông bão nó lớn hơn, ngọt ngào hơn rất nhiều thì phải…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro