Phần 28
2021-08-17 11:33:00
Mùi sát trùng lan tỏa khắp căn phòng, hai cánh tay tôi ê buốt, nó như là một khối băng lạnh vậy, lưng ngực tôi đau nhói, từng vết thương cạ vào băng gạt làm tôi như chết điếng. Đầu tôi nhức kinh khủng, tôi bị nguyên một thứ gì đó quấn chặt, mồ hôi tôi nhễ nhại, tiếng quạt trần phát ra o… o… buồn tẻ, tôi cố mỡ mắt mình ra, xung quanh tô nào là bông băng thuốc đỏ, tiếng thúc thích của ai đó vang vọng cả căn phòng, tay tôi bị một thứ gì đó ghim vào đau nhói.
Tôi mở mắt ra, một hàng tóc bay lò xò trước mặt làm che gương mặt ướt đẫm nước mắt của người nào đó, tôi cổ gượng một chút sức lực yếu ớt của mình để nâng cánh tay mình đặt lên gương mặt ấy, có lẽ cánh tay tôi thô rát, và nặng quá nên đã làm người đó thức giấc. Cô gái giật mình ngước lên nhìn tôi, nước mắt cô gái trải dài xuống đôi gò má xanh xao, từ tiềm thức tôi truyền về cho tôi biết đó là nhỏ quyên.
– Thành ơi minh tỉnh rồi…
Từ phía ngoài cảnh cửa đục ngầu có 3 người chạy vào, tôi nheo mắt nhìn họ dưới ánh đèn của căn phòng, đôi mắt tôi nhận ra người đầu tiên là nhỏ mỹ anh, rồi đến thằng thành, và cuối cùng là một người đàn ông to lớn, 2 cánh tay bị những hình xăm bao phủ, tôi ngước lên nhìn gương mặt anh ta, đập vào mắt tôi là một hình xăm ở ngay cổ, gương mặt lầm lì, bổng nở một nụ cười, tôi không biết đó là nụ cười thương hại, an ủi, hay là thứ gì đó.
– Tỉnh chưa mạy – thằng thành lên tiếng…
Tôi cất giọng yếu ớt lắp bắp trả lời nói…
– Tỉ… nh… rồi…
Chợt có một 2 đôi bàn tay mịn màng ấm áp, đang vào đôi bàn tay chai sạn của tôi, tôi ngước lên nhìn theo 2 đôi bàn tay ấy, một là của nhỏ quyên và một là của nhỏ mỹ anh…
– Sao tao ở đây – tôi lắp bắp hỏi nhỏ…
Thằng thành cười khây khẩy nhìn tôi và nói…
– Mẹ đợi tao cùng đi đéo được à, 1 quánh 20 mày bị khùng hả – nó đấm nhẹ vào má tôi…
– Ừ… tao không biết, tao tưởng chuyện của tao thì tao tự giải quyết nên hok nhờ mày – tôi chậm rãi nói…
– Địt mẹ tao đéo phải bạn mày à…
Cảm ơn mày nha thành, tao hiểu lầm mày rồi, tao cứ tưởng mày cũng như cái tụi chó theo đuôi kia thôi, Tuấn tao tìm được một thằng bạn giống mày rồi, mày không cần lo lắng nữa đâu.
– Tao với anh Quy chạy tới thì mày nằm chèm bẹp ở dưới đất rồi – nó nói tiếp…
– Đu má cũng dữ hé 1 chơi 20 luôn ghê nghen thằng nhóc – anh của nhỏ quyên mở lời kèm theo nụ cười khanh khách…
– Tại bí quá nên em chơi đại luôn – tôi cười…
– Thôi nghỉ đi, mốt có chuyện gì kêu anh, tao ưng mày rồi đó thằng nhóc…
Anh ta, nhỏ quyên, và thằng thành ra về, nhỏ quyên nhìn tôi đăm đăm, chắc nhỏ là người kêu anh nhỏ tới giúp tôi lắm. Mỹ anh nãy giờ vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi, hơi ấm từ bàn tay nhỏ vẫn cứ chầm chậm truyền qua bàn tay tôi, cái cảm giác ấm áp, ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc.
– Nè làm gì nắm quài thế hả nhỏ kia – tôi cười với nhỏ…
– Buông ôm ra ông đi quánh lộn nữa hả hả – nhỏ hét vào mặt tôi…
– Có đâu, bây giờ má quýnh nữa chắc chết lun quá – tôi lại cười…
– Ông mà cũng biết sợ nữa sao – nhỏ nhéo và hông tôi…
Hông tôi còn bị thương sau trận đánh bây giờ lại ăn thêm nguyên cú ngắt đau điếng của nhỏ, nước mắt tôi muốn trào ra bởi nỗi đau xác thịt, tôi đau không thành lời, nhỏ thấy vậy liền xoa xoa vào chỗ vừa nhéo rồi cười như chưa có chuyện gì xảy ra, trời ơi trời sao giả ngu hay giữ gì vậy trời…
– Ông biết tui lo cho ông lắm ko hả – nhỏ mát xa cánh tay cho tôi…
Đôi bàn tay mịn màng mát lạnh cứ đều đều trên cánh tay tôi, một cách dái phê phê truyền từ cánh tay về não.
– Bộ yêu tôi hay sao? Mà lo giữ zị – tôi trêu nhỏ…
Nhỏ dừng lại, 2 đôi má nhỏ ửng đỏ lên, đôi mắt nhỏ giống như là bị bắt gặp khi làm một chuyện xấu gì đó vậy.
– Yêu cái đầu ông – nhỏ ngắt vào cánh tay tôi ngồi vùng vằng bỏ đi…
Tôi gượng một chút sức lực tàn còn lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ.
– Đừng đi ở lại với tui đi – tôi năn nỉ nhỏ…
– Hok thấy ghét, ông toàn chọc tui không à – nhỏ nguýt ngoa…
– Thôi xin lỗi mà ở lại chơi chút đi mà…
Sao một lời năn nỉ khô máu, thì nhỏ cũng ngồi phịch ở lại ngồi nói chuyện với tôi. Khung cảnh chiều bao phủ lên cả bệnh viện, từng hạt nắng xuyên qua từng ô cửa kính vào phòng tôi, dòng người qua lại ngoài phía phòng tôi, tiếng lao xao của bước chân, tiếng người hớt hải chạy qua chạy lại. Nhỏ ngồi cạnh giường gọt táo cho tôi.
– Há miệng ra – nhỏ đưa nguyên miếng bự tổ chảng lại miệng tôi…
– Thôi bự quá, cắt nhỏ ra đi…
– Bây giờ có ăn hok – nhỏ càu nhàu…
– Không ăn đâu bự quá…
Tôi vừa mở miệng ra chưa kịp dứt tiếng thì nhỏ nhét nguyên miếng táo vào miệng tôi. Tôi bị mắt nghẹn, gắng hơi sức cùng lực kiệt nuốt vào…
– Định… giế… t… tôi hả – tôi la lên…
– Ai biểu dám chọc tôi, cho chết luôn – nhỏ cười giòn ta dưới ánh nắng chiều…
– Bị thương giờ còn bị tra tấn nữa má ơi cứu con – tôi thốt lên…
– Hok có má ông ở đây đâu hehe – nhỏ cười man rợ…
Nhỏ ngồi làm trò với tôi, ngồi nói chuyện đủ thứ với tôi, cuối cùng thì trời cũng đã gần tối, tôi kêu nhỏ về…
– Tối rồi mỹ anh về đi – tôi nói…
– Ông ở đây được hok? – Nhỏ hỏi…
– Được mà, bộ muốn ngủ ở đây với tui hả hehe – tôi trêu nhỏ…
– Ngủ cái đầu ông…
Nhỏ ném cái gối vào mặt tôi, rồi thủng thẳng ra về, tôi nằm đó cả căn phòng im phăng phắc, tôi nằm trong phòng hồi sức nên ở đây chỉ có mỗi một mình tôi, ngước nhìn vào đồng hồ thì đã 6h30, một nỗi cô đơn lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, tôi lẩm bẩm ước rằng, có một ai đó sẽ ở bên tôi lúc này, sẽ an ủi, sẽ trò chuyện với tôi. Bổng cánh cửa phòng từ từ hé mở ra, một mùi hương dịu dàng quen thuộc lan tỏa làm xua tan cái không khí cô đơn này. Gương mặt thanh tao dần dần hiện dưới ánh đèn.
– Ai thế – tôi cất giọng…
– Quyên nè…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro