Chạy trốn

Phần 27

2021-08-17 11:33:00

Phần 27
Tôi chìm say trong cơn men, cơn say mang em đến bên tôi, nhưng sau tôi không thể chạm đến em, sau tôi không… thể, không thể. Tôi hận ông tại sao ông mang em đến tôi, để cho tôi biết thế nào là hạnh phúc, rồi tự dưng ông mang em đi, để tôi biết thế nào là đau đớn. Sau ông không hạnh hạ tôi bằng một thứ gì khác, sau nhất định là em, tại sao, tại sao.

Hơi men bay lang thang trong căn phòng, không gian bị bóng tối nuốt chửng, đâu đó có tiếng nấc phát ra từ cổ họng của một người nào đó, hắn ta quá mệt bởi men rượu, hắn ta quá mệt vì nỗi nhớ người con gái hắn yêu. Hắn nằm ngất xuống nền nhà lạnh lẽo, hắn muốn em, người con gái hắn yêu lúc này đến bên hắn, cho hắn một cái ôm, cho hắn một nụ hôn…

Tiếng còi xe, tiếng bước chân lao xao ngoài kia, tôi nheo mắt thức dậy, đầu tôi như nổ tưng, toàn thân ê ẩm, phải rồi hôm qua tôi đã chìm trong hơi men, chìm trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng, tôi chống tay trái xuống nền, đôi mắt lem nhem bởi nước mắt, sặc 7h30 rồi, chết con mẹ nó rồi, lo ngủ say quá nên quên mất là sáng phải đi học, kệ dù sao cũng trễ rồi, đành nghỉ tiết đầu vậy, tôi liêu xiêu lấy bộ đồ đi ra phía sau tắm, nguyên dãy phòng im phắt lâu lâu lại có âm thanh ken két… Do cơn gió thổi mạnh vào cánh cửa, tôi tắm xong cơ thể mát lạnh hơn, tôi chạy lẹp bẹp trở lại căn phòng.

Tôi cho đại mấy cuốn tập vào lớp, bất chợt tôi thấy một cái thứ gì đó màu đen nằm ngay trong góc tường, tôi bước lại xem thứ đó là gì… thứ này là thằng tuấn đưa cho tôi trước lúc lên đây, nó là một cây kiếm nhật dài khoảng 3 gang tay, có lẽ do tôi cứ mải mê những chuỗi ngày bên cạnh em nên tôi quên mất, nhưng sau nó lại xuất hiện vào lúc này nhỉ, tôi đứng trầm ngâm một chút để nhớ lại những điều thằng vĩnh nói tối hôm qua, tay tôi lạnh toát, tôi nhét cây kiếm vào cặp mình, nếu có lỡ đụng chuyện thì có đồ chơi luôn, sau khi tôi bỏ cái thanh kiếm được trao chuốt bén ngót được bao bọc bởi cái võ làm bằng sắt được in hình nguyên con rồng uốn dọc theo.

Tôi hít một hơi thật sâu vào phổi, tôi đóng chặt cánh cửa phòng lại và chạy thật nhanh đến trường, tôi chạy vượt qua bao con đường, xuyên qua bao dòng người, xuyên qua bao làn khói mịt mù, thì tôi đã chạy đến được trường, mẹ kịp cái lũ cờ đỏ cứ đứng ngay cổng trường làm tôi không thể nào lẽo vào được, chợt tôi nhớ ra là cái nhà đa năng có mấy cái hàng rào khá thấp chắc leo vô được, tôi đảo ngược ra phía sau trường, quăng cái cập qua trước, tôi bắt đầu trèo, đạp lên cái xe rác trèo qua được một cái chân qua, thêm một cái nữa thế là tôi đã vào được, tôi thở phào may quá không có ai nhìn thấy…

– Anh kia làm gì đó – sặc giỡn hả trời vừa mới mừng xong thì bây giờ lại bị bắt gặp…
– A… ơ… lụm rác – tôi lấp bấp…

Từ phía sau có một giọng cười khúc khích mà vã lại cái giọng lúc nãy quen lắm, cái giọng người hà nội. Tôi quay chầm chậm lại xem ai đang cười, thì ra là nhỏ Mỹ anh nhỏ làm tôi muốn đứng tim, giỡn kiểu này có nước tôi bị bệnh tim mất…

– Làm gì mà vào trễ thế hả ông kia – nhỏ chống 2 cái tay vào eo lên giọng…
– Thì tại ngũ quên đó mà – tôi gãy đầu…
– Chắc đi chơi khuya chứ gì – nhỏ tiếp tục lên giọng…
– Làm gì có, mà học thể dục hã – tôi nhìn nhỏ…
– Ừm, nãy giờ chạy vòng vòng sân nè mệt gần chít – nhỏ lắc lắc cái đầu…

Nhỏ nói tôi mới nhớ, cả dòng người nối đuôi nhau chạy đều vòng vòng, nhìn y chan mấy đứa con nít chơi rồng rắn lên mây.

– Uã tay bị gì zạ – nhỏ lắc lắc bàn tay tôi…
– Đau… có gì đâu té đó mà – tôi cười…
– Hã… sao té, nặng hok – nhỏ như tra khảo tôi…
– Hè hè cũng nhẹ à, mà sao quan tâm giữ vậy – tôi tỏ vẻ không hiểu…
– Tui… tu… I tại bạn bè nên hỏi thôi…
– Ồ gì đó hả, mới biết nghe – tôi cười khanh khách…
– Mà sáng đi = gì zạ – nhỏ hỏi…
– Đi bộ chứ gì trời – tôi lau mồ hôi trên trán…
– Ừm zị lát về chung nữa nha – nhỏ cười…
– Rồi lát zìa chung…

Từ trong dòng người đang nối đuôi nhau có một đứa con gái chạy tới, lôi nhỏ đi…

– Dám trốn ở đây nói chuyện với trai à – nhỏ đó nguýt ngoa…

Nhỏ kia cười khanh khách làm má của con nhỏ đỏ ửng lên, tôi nhìn mà buồn cười không chịu được.

– Thôi đi à – tôi vẫy tay chào nhỏ…

Nhỏ bị con kia kéo đi như sấm, chẳng mấy chốc nhỏ mất hút trong cái đám đông kia, chết ngựa nãy giờ lo nói chuyện với nhỏ quên mất, tôi chạy lạch đạch ra đằng trước, rồi leo lên từng bậc thang dài ngoằng chẳng mấy chốc đã lên được dãy lầu, xung quanh im phắt, chỉ nghe tiếng giảng bài của mấy ông thầy vang vọng lên, tôi đứng nép vào dãy tường nhìn vào thì thấy ông thầy dạy sử đang ru ngủ cho cái đám trong lớp, đứa nào cũng ngủ gà ngủ gật, ổng thì đứng dậy, còn tụi này thì đứa nằm ngủ, đứa đọc truyện ôi tùm lum hết trơn, ngồi dựa tường một lúc thì tiếng trống vang lên, tôi đợi khi ông thầy bước ra khỏi lớp, tôi mới rón rén bước vào, đặt cái cặp màu đen to đùng xuống thở hồng hộc, bổng cả đám quay lại nhìn tôi, và cả nhỏ quyên nữa, lúc mới đầu tưởng con nhỏ này cũng thuộc dạng ngoan ngoãn gì, hài tôi đã lầm nó cũng như bao đứa tiểu thư kia thôi, thích trai đầu gấu, nhà giàu, đi xe xịn… thôi kệ mẹ liên quan cái đéo gì tới mình, tôi chẳng cần nhìn nhỏ một giây nào cả, nhưng tôi có một cảm giác ai đó cứ quan sát nhìn mình chầm chầm, tôi nghĩ thầm trong bụng đụ mẹ nhỏ lớn giờ chưa thấy ai đẹp trai vầy à. Đôi lúc tôi cũng hay tự sướng về bản thân mình, nhưng tôi so với mấy đứa kia thì làm sao bằng, thôi kệ con người ta có quyền tự sướng, từ lúc vào lớp đến giờ tôi luôn giữ cái mặt lạnh lùng, không ai biết tôi nghĩ gì, không ai biết tôi sợ gì, và không ai biết tôi định làm gì.

– Minh mày vãi lồn lắm – thằng thành nó quay sang đập lên vai tôi…
– Chuyện gì – tôi lạnh nhạt nói…
– Thì mày đẩy nguyên cái ly vô đầu thằng khánh mụn đó – nó cười…
– Ừ – tôi đáp cụt ngủng…
– Mày biết nó em thằng Thiên không – nó thở dài…
– Biết rồi sao – tôi đáp…
– Ừ thôi không có gì, mà mày coi chừng bị úp sọt đó…
– Ừ tao biết rồi…

Tôi ngẫm nghĩ trong lòng, không biết tụi chó đó sẽ đâm lén mình sau đây, tôi trầm ngâm, gương mặt tôi lạnh te, tôi mặc kệ tiếng bà cô giảng bài trên bàn, có lẽ mấy đứa kia nhìn tôi sợ đến nổi không nói một lời, thằng thành cũng e ngại nên lết sang thằng thanh ngồi, thế là một tiết trôi qua, bỗng ngoài kia có tiếng lao xao, tôi ngước nhìn ra ngoài kia, thì có cả đám bu lại ngay lớp 10A2 không lẽ tụi nó biết nhỏ đi chung với tôi nên đánh nhỏ sau, tôi đẩy cái bàn văng vào tường chạy lại, vén cái đám đông ra, đụ má nó một đứa như một cơn sumô đang đứng chửi mắng nhỏ thầm tệ, con đỉ đó đang định giơ tay lên đánh nhỏ tôi nhanh như cắt, chụp lấy cánh tay to như cái bắp đùi tôi, cả đám ngơ ngác nhìn tôi…

– Đụ mẹ mày làm gì chửi nó – tôi nói 2 mắt tôi đục ngầu…
– Thằng lồn này buông ra, tao thích thì chửi đó làm cặc gì tao, đánh tao à thằng lồn…

Con mẹ nó thích làm gì làm hả, tôi đang đứng thì tay còn lạy nó tán vào mặt nhỏ một cái “chát” nhỏ im phắt cả đám im re, tôi biết nhỏ rất đau nhưng nhỏ vẫn cố nhịn, người tôi nóng ran lên, tay tôi nắm chặt lại, 2 mắt tôi đỏ ngầu vì tức giận, đụ mẹ dù mày có là con gái tao cũng đánh… Bốp… nguyên cái bàn tay trái tôi tán ngay vào mặt con đỉ đó, cả đám nhìn tôi, nhìn tôi chắc có lẽ tụi nó nhìn tôi như một thằng vũ phu chăng, tôi mặt kệ tại tôi mà nhỏ mới bị đánh, tôi phải bảo vệ nhỏ, con đỉ đó ăn nguyên cái tát như trời đánh của tôi chết trân, nó giặt tay tôi ra chạy mất, nó mà còn ở đây thêm một giây nào nữa chắc tôi quăng con đỉ đó xuống lầu mất, tiếng trống vang lên, nó như một phát súng giải tán, tôi vuốt tay lên đôi má nhỏ, 2 mắt nhỏ ngấn nước vì đau, và bởi những lời lẽ xúc phạm.

– Xin lỗi minh xin lỗi, tại minh mà mỹ anh mới bị như vậy – tôi an ủi nhỏ…

Nhỏ vẫn chết chân đứng đó nhìn tôi, không nói lời này tiếng bước chân của bà cô tiếng tới…

– Thôi mỹ anh vào lớp đi…

Tôi đẩy nhỏ bước vào, tôi chạy về lớp gương mặt tôi bây giờ chẳng khác một thằng sát nhân hăng máu, tôi đạp nguyên cái ghế đang chắn đường mình vào tường một cái “Rầm” tôi ngồi xuống ghế, lòng tôi hậm hực vì tức giận, cả lớp im phắt không có một tiếng động nào, thằng thành cũng im re nhìn tôi, chắc có lẽ bây giờ nó mới thấy cái bản mặt thật của tôi, hay là cái vẽ mặt tức giận tột độ của tôi…

… tíc… tắc… tíc… tắc…

Thời gian trôi ào ạt qua, mới đây đã gần về, đã đến lúc tôi phải giải quyết chuyện này rồi, mà còn nhỏ mỹ anh nữa làm sao đây, một ánh sáng lóe qua đầu tôi. Tôi ngoắt thằng thành qua kế ngồi nói chuyện…

– Mày giúp tao chuyện này được không, mày coi tao cầu xin cũng được – tôi nói với cái giọng lạnh te…
– Rồi nói đi…
– Một lát ra về, mày đưa nhỏ mỹ anh về dùm tao được chứ, đừng để nhỏ bị mấy con đỉ kia úp được không – tôi nói với cái giọng van nài…
– Rồi Ok tao hứa…

… Tùng… tùng… tùng…

Tiếng trống định mệnh vang lên, tôi hít một hơi thật sâu vào phổi, đợi đến khi thằng thành nói hết nước miếng để đưa nhỏ về tôi mới an tâm. Tôi rút một điếu thuốc ra hít một hơi thật sâu vào phổi để lấy tự tinh, cảnh tượng này hệt như hồi cấp 2 tôi chinh chiến với thằng tuấn, nhưng bây giờ chỉ có tôi, chỉ có mình tôi chiến đấu, tao sẽ không làm mày thất vọng đâu tuấn.

Tôi kéo cây kiếm ra gần cái khóa để dễ rút, tôi bước chầm chậm lên sân thượng vì tôi biết chắc tụi nó sẽ ở trên đó, nơi đó bây giờ tôi mới được biết là nơi giải quyết ân oán của tụi đầu gấu trong trường. Từng bậc thang cứ ngày càng giật lùi phía sau tôi, trước mắt tôi lúc này là cánh cửa, nơi dẫn đến trận chiến của những thằng đàn ông, tôi đạp văng cánh cửa ra, tiếng kim loại va vào tường một cái rầm, tôi bước ra thì, một thằng nào đã núp kế cánh cửa bay lại giơ ống tuýp sáng loáng ra đập tôi, như một phản xạ tự nhiên tôi né người sang một bên thằng đó mất đà chúi nhủi, tôi dồn hết lực vào chân trái, sút một cái bốp vào mặt nó. Máu mũi máu mồm thằng đó tuôn ra ào ạt… đúng là lũ chó chuyên ỷ đông hiếp yếu, tôi hướng cặp mắt sắt lạnh về hướng thằng Thiên, xung quanh nó khoảng 15 – 16 thằng, trên tay bọn nó nào là ống tuýp, bóng đèn…

– Đụ má hôm qua mày đánh em tao, thì hôm nay mày phải chết…

Tôi lặng im, cả đám tụi nó xông lên, một thằng đầu tiên cầm bóng đèn xong tới, nó quơ tay đập tôi, tôi né người sang một bên, tay trái tôi gòng hết đáp mốt vào cằm nó, máu miệng thằng đó tuôn ra như thác, nó liêu xiêu một lúc đứng dậy, lúc này tôi cầm cái bóng đèn của nó lên đập một cái bóp ngay đầu nó, miểng văng tung tóe, máu từ thằng đó bê bết trải ra một chút sau nó ngất lịm…

– Đụ má giết nó…

Nguyên đám tụi nó như mấy con chó điên khi xông đến, 2 3 thằng xong đến tay tụi nó cầm ống tuýp nhảy lên đánh tôi. Tôi nhanh chân sút thẳng vào bụng một thằng, tôi né người sang một bên dùng tay trái nạo ngay mặt thằng còn lại, tôi chỉ còn một tay nên không thể quánh luôn thằng còn lại, nó cầm ống tuýp đập vào lưng tôi… Bung… nguyên cái lưng tôi như vỡ vụn ra, tôi ním chặt răng lấy cái cánh tay phải chặt ngay vào cuống họng nó, nguyên cánh tay phải tôi ê buốt mất cảm giác, 5 – 10 thằng cuối cùng xong đến trong đó có thằng Thiên nó cầm cái ống tuýp dài xong đến, 3 đánh 2 không chột cũng què, lúc này tôi mới nhớ mình còn cây kiếm trong cặp, tôi rút nó ra một cái rẹt, ánh sáng chiếu vào thanh kiếm lóe lên làm nỗi nguyên con rồng được chạm khắc trên đó, tôi xong tới, tôi nắm chặt thanh kiểm trong tay mình, tôi đạp vào bụng thằng thiên nó văng người ra phía sau, một thằng trong đám nó đạp vào bụng tôi, tôi ngả người xuống đất, bụng tôi đau nhói nhưng tôi cố cắn răng tôi giơ thanh kiếm chém vào cánh tay của thằng đó, máu từ tay nó tuá ra, thanh ống tuýp rơi leng keng xuống đất, tôi lòm còn ngồi dậy, dựa người vào thanh lan can, thằng thiên xong đến đánh, nó gồng hết ra đánh xuống, tôi né người qua sang trái “rầm” nguyên thanh lan can bị móp xuống, nếu tôi mà trúng cú đó không chết thì cũng bể đầu, tôi nắm chặt tay chém thẳng vào lưng nó, roẹt… máu nó nhuộm đỏ cả thanh kiếm, nguyên một đường chém dài trên lưng nó, máu ướt đẫm cả cái áo, tôi thở hồng hộc… bốp… nguyên cái bóng đèn đập vào lưng tôi, miểng của nó ghim sâu vào lưng tôi, tôi chỉ kịp la lên… A… a… thì tiếp tục là một cú đấm ngay vào mặt tôi, gió thổi mạnh làm rát điếng người tôi, từ trên lưng máu chảy dài xuống, tỏng… tỏng… tôi gắng chút sức lực của mình giơ thanh kiếm chém ngang bụng 2 thằng đứng trước tôi… Miệng tôi nó vang lên aaaaaâ.

Nó như một con thú vừa bị sụp bẫy, tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn trước mắt tôi lúc này là 4 thằng bọn nó cứ thay phiên đạp vào tôi, lưng… bụng… mặt… bốp… bốp… từng cú đạp như trời gián vào tôi, tôi lao tới bọn chúng hất một thằng xuống đất, cánh tay trái tôi đập bung bung vào mặt nó, tôi bây giờ như một con thú điên cuồng sát, một thằng trong 3 thằng còn lại đáp vào đầu tôi làm tôi văng vào thanh lan can, đầu tôi ê buốt mắt tôi mờ dần, tôi hít thêm một hơi thật sâu vào phổi, chổi cánh tay xuống nền đất, phụt… tôi phun nguyên một đống máu đỏ thẫm trên nền xi măng, tôi cầm cây kiếm lên xong thẳng đến bọn nó, một thằng xong đến đập cái bóng đèn vào tôi, tôi né người sang chém vào hông nó, nó rên la thảm thiết bổ nhào ra thành lan can… bốp… nguyên một cây sắt cứng đập vào đầu tôi, máu bắt đầu chảy xuống gương mặt tôi, máu phủ gần hết gương mặt tôi, mắt tôi mờ dần, toàn thân tôi ê buốt, mất cảm giác, toàn thân tôi không còn một chút sức lực nào, tôi ngả người xuống đất và ngất đi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0