Phần 1
2021-08-19 08:39:00
Hạ gia trang là một trang viện đồ sộ và lớn nhất của thành Diên An. Có thể nói trong mấy năm gần đây không ở đâu lại nổi tiếng bằng nơi này. Số là trang chủ Hạ Bạch Thế đang tuyển rể quý cho ba vị cô nương đã quá tuổi cặp kê. Thật ra theo phong tục ở đây, luận là người giàu hay người nghèo, sang hay hèn, nam thanh, thiếu nữ chỉ độ 14, 15 tuổi là đã có thể thành đôi thành lứa được rồi.
Vậy mà ba vị tiểu thư nhà họ Hạ tuổi đều quá 20 mà chẳng có ai lấy chồng cả mới thật là chuyện đáng để quan tâm.
Đại tiểu thư Hạ Mộng Hoàn tuổi đã 25, nhị tiểu thư Hạ Mộng Cầm tuổi đã 23, còn tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy tuổi vừa 21. Ba nàng tuy không được xinh đẹp như tiên thiên, nhưng cũng thuộc hạng sắc nước hương trời đáng để cho người ta bình phẩm, khen ngợi và yêu thích.
Thế nhưng, Hạ trang chủ đã ba năm liền chưng bảng cầu hiền tế mà chẳng thấy ai đến dòm ngó ba đóa hoa biết nói của lão, làm cho lão đâm ra chán nản.
Thực tế nguyên nhân của sự việc này chính là do cái tính keo kiệt đến phát sợ của lão trang chủ. Ai đời con gái đi lấy chồng lại chẳng có được một ít của hồi môn nào gọi là có. Lại nữa, tính tình ba ả tố nga lại dữ như chằn, hễ nổi nóng lên thì mọi người chớ mà lại gần kẻo bị tai bay vạ gió thì chết. Vì mấy lẽ như vậy mà các nàng cứ ngồi ngóng mà chẳng thấy ma nào đến rước trong suốt mấy năm qua.
Thế rồi chán quá, lão trang chủ tuyên bố dẹp hết chuyện cưới xin kia lại. Thà rằng để con gái ế chồng còn hơn là để tên cha vơ chú váo nào đến làm rể ăn hết gia sảng họ Hạ.
Tuy keo xiểng như vậy, nhưng trong Hạ gia cũng không ít gia nhân, tỳ nữ. Trong số người này có một vị tiểu cô nương tuổi chừng 20 tên gọi Ngọc Thanh Thanh là đáng kể hơn cả.
Ngọc Thanh Thanh là một cô nhi. Nàng có một người em trai đã được 14 tuổi nhưng bị mù từ nhỏ. Thanh Thanh ngày ngày phải hầu hạ tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy và tiền lương thì rất ít ỏi chủ yếu là các bữa cơm miễn phí hằng ngày của hai chị em.
Từ nhỏ, Thanh Thanh đã rất chịu khó và biết ý chủ nên rất được Hạ Mộng Thúy tin dùng. Tiểu đệ của nàng Ngọc Tiêu Kỳ tuy rằng bị mù nhưng cũng phải làm việc. Ngày nào dù nắng hay mưa, đông hay hè Ngọc Tiêu Kỳ cũng phải ra ngồi trước cái đầm lớn ở gần cuối vườn câu cá. Mỗi ngày cậu phải câu được ít nhất 3 con cá để góp phần vào mấy món ăn của các vị tiểu thơ.
Nhưng hôm nay, Ngọc Tiêu Kỳ đã ngồi từ sáng cho đến tận chiều mà chẳng thể nào câu được con cá nào dù là nhỏ bé. Đây là một điều chưa từng xảy ra trong hơn 5 năm qua.
Xui cho cậu, ngày hôm đó, nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm lại thèm ăn cá. Nàng giục nhà bếp mang món cá lên mà chẳng thấy đâu liền nổi giận đùng đùng. Ngọc Tiêu Kỳ đâu ngờ vì chuyện này mà tai nạn đến với cậu.
Hạ Mộng Cầm cho người mang cậu bé lên nhà trên để đính thân nàng trừng trị.
Ngọc Tiêu Kỳ mắt đã bị mù, cậu chẳng nhìn thấy gì nên ngơ ngơ ngác ngác trước hoàn cảnh bất thường xảy đến với mình.
Hạ Mộng Cầm mặt hoa đỏ bừng, hai mắt chiếu lên khiến đám gia nhân người nào người nấy xanh mặt đều lẩn đi mất cả. Trong gian phòng chỉ có mỗi mình Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thuý Loan ở lại.
Tiểu Thúy Loan là tỳ nữ của Nhị tiểu thơ nên không thể bỏ đi cho được. Nàng lo sợ nhìn cậu bé con tội nghiệp đang chuẩn bị chịu đựng gia hình của chủ nhân nàng.
Hạ Mộng Cầm ra lệnh cho cậu bé con đứng áp mặt vào tường trong khi nàng ta cứ dang tay đánh những ngọn đòn dữ dội vào người cậu bé.
Ngọc Tiêu Kỳ nhà nghèo nên y phục của cậu làm sao chịu nổi những trận đòn roi mạnh bạo như vầy. Chỉ trong thoáng chốc chiếc áo cậu đang mặc đã bị rách te tua, trong khi cái quần của cậu đứt rời khỏi thân rơi tuột xuống mặt sàn.
Mặc dù bị đánh đau như vậy nhưng con người Ngọc Tiêu Sáng rất cứng cỏi. Cậu cố gắng không chịu bật khóc trong khi nước mắt cậu đã ướt nhèo ra khắp mặt cậu rồi.
Hạ Mộng Cầm đánh một hồi đã dịu cơn tức. Nàng kinh ngạc khi thấy cậu bé chẳng hề khóc tí nào mặc dù thân thể trắng hồng lằn những làn roi rớm máu.
Hạ Mộng Cầm cảm thấy lạ lùng liền bảo Tiểu Thúy Loan kéo cậu bé quay lại để nàng nhìn xem cậu ta có khóc không.
Khi Ngọc Tiêu Sáng quay lại thì toàn bộ phần hạ thể của cậu lồ lộ hiện ra trước cặp mắt hai thiếu nữ.
Hạ Mộng Cầm hơi đỏ mặt lên khi nhìn thấy cái thứ của quý của cậu nhỏ lòng thòng nằm dưới đám lông đen nhánh. Nàng nhớ bản thân hạ thể nàng của có không ít lông, nhưng cái thứ lòng thòng kia thì dứt khoát nàng không thể có được. Hạ Mộng Cầm nghĩ lại chỉ có bọn nam nhân thì mới có cái thứ kỳ lạ đó mà thôi.
Nàng để ý thấy mặt cậu bé tuy rất xinh xắn đáng yêu nhưng lại bị mù cả hai mắt. Nàng thấy cậu nhỏ cởi truồng đứng ngơ ngáo ở trước mặt thì cũng mắc cười trong lòng. Nàng chợt nghĩ cậu bé này bị mù nên không hay không biết nàng đang ngắm nhìn cái của quý của nó. Như vậy thì nàng được tự nhiên hơn nhiều.
Về phía Tiểu Thúy Loan thì cũng tò mò chẳng khác gì chủ nhân của nàng. Năm nay Tiểu Thúy Loan cũng trạc tuổi Hạ Mộng Cầm nhưng do thân phận tỳ nữ nên nàng cũng chưa lấy được ai. Đây là lần đầu tiên Tiểu Thúy Loan được chiêm ngưỡng cái thứ đặc dị đó của nam nhân nên đỏ mặt lên vì ngượng.
Hạ Mộng Cầm quan sát một hồi thì chợt phát giác ra tỳ nữ Thúy Loan của mình cũng đang tò mò nhìn cái thứ quái quỷ nọ.
Nàng quát lớn với Ngọc Tiêu Kỳ để chữa thẹn rồi nhanh chóng đuổi cậu nhỏ về nhà.
Ngọc Tiêu Kỳ toàn thân đau nhức, sợ hãi không biết ngần nào. Cậu lò dò đi ra cửa mà không biết đi về đâu vì bản thân cậu bị mù nên không thể tự tìm đường về nhà.
Hạ Mộng Cầm cũng biết vậy nên ra hiệu cho tỳ nữ Thúy Loan đưa cậu nhỏ về.
Tiểu Thúy Loan được lệnh chủ nhân liền vội vã chạy ra trước cửa đưa tay kéo Ngọc Tiêu Kỳ đi. Nàng thấy cậu nhỏ trần truồng mà thân hình xơ xác thì thương hại không nỡ để cậu cứ như vậy mà về nhà. Nàng dẫn cậu nhỏ về chỗ ở của nàng phía sau phòng nhị tiểu thơ rồi lấy thuốc kim sang rịt vào những vết thương rớm máu của cậu bé.
Ngọc Tiêu Kỳ được nữ nhân chăm sóc thì tủi thân ứa nước mắt. Tiểu Thúy Loan nhận thấy liền lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu rồi an ủi:
– Đệ đệ hôm nay tuy rằng có bị tiểu thơ đánh đòn nhưng cũng còn may. Có người còn bị trói vào cột cho nhịn đói mấy ngày nữa chứ không chỉ đơn giản như vầy.
Ngọc Tiêu Kỳ biết nàng nói thật nên khẽ gật đầu ra dấu là đã hiểu. Tiểu Thúy Loan bảo cậu nhỏ cởi nốt chiếc áo đã rách bươm ra để cho nàng dễ dàng sức thuốc. Thân hình cậu nhỏ hoàn toàn trần truồng hiện ra trước mắt người thiếu nữ khiến nàng cũng thấy tâm thần có phần nào đó hồi hộp.
Ngọc Tiêu Kỳ còn nhỏ, lại bị mù nên cậu không phải làm việc nặng nhọc như các gia nô khác vì thế nước da của cậu trắng hồng. Tiểu Thúy Loan nhận thấy cậu bé rất xinh đẹp và đáng yêu.
Do vết đánh bằng roi, nên có những vết thương lan tới cả vùng thân trước của Ngọc Tiêu Kỳ, Tiểu Thúy Loan trong lúc sức thuốc kim sang không thể không nhìn thấy cận cảnh con cặc của cậu nhỏ đang ở rất gần nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ do từ nãy đến giờ được bàn tay mỹ nhân chăm sóc và vuốt ve những chỗ đau. Lại thêm mùi thơm lạ lùng từ người thiếu nữ tỏa ra khiến cho tâm hồn cậu nhỏ bay bỗng lâng lâng. Rồi bỗng nhiên, con cặc từ từ ngỏng dậy, đung đưa hướng về phía trước.
Tiểu Thúy Loan nhìn thấy chuyện lạ há mồm suýt nữa bật lên tiếng la hoảng. Nàng đờ người ra nhìn cái của quý kia nở ra to tướng dựng đứng chỉnh thẳng về phía nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ trong lúc ngây ngất vì một cảm giác lạ lùng do việc tiếp xúc với bàn tay thiếu nữ. Cậu không hề nhận ra bản thân con cặc của mình đã trở nên to tướng bất thường.
Tiểu Thúy Loan mặt hoa đỏ bừng nhìn cái của quý nọ mà trong lòng không ngớt rung động. Nàng thấy hạ thể mình cũng nóng bừng lên và toàn thân nàng như bị một luồng ánh chớp lướt qua.
Tiểu Thúy Loan vừa bôi thuốc vừa ngắm nghía say mê của quý kia. Nàng biết thừa Ngọc Tiêu Kỳ bị mù nên không thể nhận thấy hành động kỳ lạ của nàng.
Tiểu Thúy Loan bôi thuốc xong lẽ ra có thể dẫn cậu nhỏ về nhà nhưng nàng tìm cách kéo dài thời gian nên bày ra chuyện phải vá lại áo cho cậu nhỏ.
Ngọc Tiêu Kỳ ngượng ngùng nhớ ra chuyện quần của cậu đã bị đứt rách và giờ đây cậu chẳng có cái gì để che chỗ kín đáo trước con mắt người tỷ tỷ tốt bụng này.
Tiểu Thúy Loan lấy cho cậu nhỏ một trái táo mà nàng đã để dành sáng nay để cho cậu ăn.
Nàng vừa ngồi vá áo vừa hỏi thăm xem tối nay cậu bé sẽ nói gì với tỷ tỷ của mình.
Ngọc Tiêu Kỳ thú thật cậu không thể đem chuyện tày trời này ra để nói với tỷ tỷ của mình. Hơn nữa phải một tuần sau tỷ tỷ của cậu mới trở về vì còn phải theo Tam tiểu thơ đi viếng lễ chùa. Tiêu Kỳ hy vọng đến lúc ấy các vết thương của cậu cũng sẽ lành hẳn và mọi chuyện lại quay về như bình thường.
Trong khi nói chuyện Ngọc Tiêu Kỳ đã cố gắng khum khum bàn tay che lấy con cặc đang dựng cờ của cậu.
Tiểu Thúy Loan thấy vậy không nhịn được cười nói với cậu nhỏ:
– Đệ đệ làm cái trò đó thì được ích gì? Tỷ ngồi ở đây nhìn cái đó của đệ rất rõ. Đệ muốn dấu cũng không được đâu.
Ngọc Tiêu Kỳ đỏ bừng mặt ngượng ngập. Nhưng cậu làm sao bỏ tay ra được. Nếu không làm vậy thì lại càng xấu hổ hơn.
Tiểu Thúy Loan thấy cậu bé đáng yêu như vậy thì nàng dạn dĩ hẳn lên. Nàng buông chiếc áo đang vá xuống bàn rồi bước đến bên cạnh cậu nhỏ, đưa tay nắm lấy tay của cậu kéo ra.
Ngọc Tiêu Kỳ bối rối không dám phản kháng đành để hai tay cậu xuôi xuống thân mình. Con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ không bị ai cản trở chỉa thẳng về phía trước, hùng dũng ra mắt nữ nhân.
Tiểu Thúy Loan thấy thế đánh bạo đưa một tay ra nắm lấy khúc thịt lạ lùng đó. Nàng cảm nhận thấy nó nong nóng và run động trong tay nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ đờ người ra. Cậu không thể tưởng tượng ra được có một ngày con cặc của mình được một bàn tay mỹ nhân nắm lấy. Lúc này Tiểu Thúy Loan đã không còn ngượng ngập nữa nên bàn tay còn lại của nàng đưa ra nắm lấy phần còn lại của con cặc.
Hai tay Tiểu Thúy Loan đã nắm được con cặc to tướng của Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng vuốt ve nó và sục nhẹ nhàng con cặc nóng hổi trong tay mình.
Tiểu Thúy Loan làm như vậy một lúc thì thân hình cậu nhỏ run rẩy và hơi thở bắt đầu trở nên hổn hển. Nàng thấy như vậy nên càng lúc càng sục mạnh hơn con cặc trong tay. Ngọc Tiêu Kỳ thở mỗi lúc một to. Cậu ôm chặt lấy cổ người ngọc vào mình để lấy điểm tựa trong lúc cả người cậu run rẩy vì khoái sướng ngất ngây chưa từng thấy.
Người thiếu nữ sục thêm một hồi thì cả người cậu nhỏ bất thần quíu lại và con cặc của cậu rùng rùng chuyển động phóng hàng loạt tinh trùng ra ngoài phủ đầy mặt nàng.
Tiểu Thúy Loan để mắt nhìn kỹ thì thấy chất nước này có màu trắng đục lại vừa đặc sệt và khá dính. Nàng đưa lên mũi ngửi thì bất giác nhăn mặt lại vì khó chịu.
Tiểu Thúy Loan vội ra sau nhà rửa sạch mặt mũi. Sau khi xong chuyện nàng mới quay lại dẫn Ngọc Tiêu Kỳ ra rồi dội nước rửa sạch con cặc cho cậu.
Dưới bàn tay chăm sóc của người thiếu nữ. Con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ lại một lần nữa sừng sững dựng cờ.
Tiểu Thuý Loan đã phần nào hiểu ra mọi chuyện. Nàng biết hễ khi nào tay nàng sờ vào con cặc thì nó sẽ phồng to và dựng đứng lên liền.
Qua lời cậu nhỏ nàng biết rằng sư tỷ của cậu Ngọc Thanh Thanh còn lâu mới trở về. Nàng đề nghị Ngọc Tiêu Kỳ cứ ở lại với nàng đêm nay rồi mai hãy trở về vì bây giờ trời đã tối rồi mà thời tiết bên ngoài thì khá lạnh không thích hợp cho việc đi đêm.
Hành động của hai người tưởng rằng chẳng một ai hay biết, nhưng có ngờ đâu lại bị một người thứ ba tình cờ nhìn thấy. Đệ tam nhân này là một nữ nhân tuổi đã 27 tên gọi Lý Thiếu Hà. Lý thiếu Hà là tỳ nữ của lão phu nhân và đã góa bụa từ năm 18 tuổi. Ở cái tuổi này thì dục tính của nàng đang rất vượng. Khi nàng chứng kiến cảnh Tiểu Thúy Loan bóp vuốt con cặc của cậu bé nhỏ đến nỗi cặc cậu phải xịt khí thì trong lòng nàng cứ xuýt xoa tiếc mãi. Nàng nghĩ nếu cái thứ nước kia xịt vào trong lồn nàng có phải sướng biết bao nhiêu.
Lý Thiếu Hà đã nghe hết chuyện của hai người nên nàng biết thừa cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ nhất định ở nhà một mình trong mấy ngày tới. Do vậy, ngay đêm hôm sau ngày Ngọc Tiêu Kỳ bị phạt đòn Lý Thiếu Hà đã bí mật vào căn nhà nơi cậu nhỏ trú ngụ.
Ngọc Tiêu Kỳ làm sao biết được người mới đến là ai. Cậu nghe tiếng động liền ngạc nhiên hỏi lớn:
– Ai đó ?
Lý Thiếu Hà không ngờ cậu bé thính tai như vậy. Nàng nghe hỏi liền giả vờ cười lớn:
– Kỳ đệ ! Không ngờ đệ lại mau quên tỷ như vậy ? Tỷ là Tiểu Thúy Loan đây.
Ngọc Tiêu Kỳ mừng rỡ nói lớn:
– Tỷ tỷ đấy ư ? Sao tỷ lại đến tối như vậy ?
Lý Thiếu Hà bước lại gần giường rồi ngồi xuống nói:
– Tỷ nhớ đệ không biết tình trạng ra sao ? Vì vậy, ngay lúc xong việc với tiểu thơ liền đến đây ngay, không ngờ lại đến muộn.
Ngọc Tiêu Kỳ tuy nghe giọng nói nữ nhân có vẻ khác với hôm qua. Nhưng cậu không ngờ đây lại là kẻ giả dạng. Vì thế Ngọc Tiêu Kỳ hết sức vui thích cười cười nói nói với Lý Thiếu Hà một cách hết sức tự nhiên.
Lý Thiếu Hà nhân cơ hội đó liền bảo Ngọc Tiêu Kỳ cởi y phục ra để nàng kiểm tra vết thương.
Ngọc Tiêu Kỳ tin lời liền cởi bỏ hết quần áo đang mặc trên người trần truồng nằm úp mặt xuống giường cho tỷ tỷ chăm sóc.
Lý Thiếu Hà mừng rỡ vội vàng bỏ đôi hài nhỏ leo lên giường ngồi bên vuốt ve thân hình cậu bé con.
Nhờ có sức thuốc nên vết thương cậu Ngọc Tiêu Kỳ đã đỡ rất nhiều. Lý Thiếu Hà làm bộ sờ soạng một hồi ở sau lưng cậu nhỏ rồi mới bảo cậu nằm ngửa ra để nàng thăm khám phần phía trước.
Ngọc Tiêu Kỳ vội vàng quay người lại. Cậu thấy bàn tay nữ nhân vuốt ve nhẹ nhàng thân thể mình rồi bất thần hai tay nàng ôm lấy con cặc của cậu rồi bắt đầu vừa vuốt vừa sụt cặc khiến toàn thân cậu run rẩy vì sướng.
Lý Thiếu Hà nhận thấy con cặc của cậu nhỏ đã cương cứng và phát triển hết mức thì dục tính trong lòng nàng cũng bừng bừng lên rồi.
Lý Thiếu Hà một tay vẫn đưa ra vuốt ve con cặc còn tay kia bắt đầu tự động cởi bỏ y phục của mình.
Lát sau, thân hình nữ nhân đã lõa thể ra phô bầy đầy đủ nào vú, nào lồn hết sức cụ thể. Nàng cười nhẹ với Ngọc Tiêu Kỳ rồi nói nhỏ:
– Kỳ đệ ! Tỷ có cách này làm cho đệ sướng lắm, đệ có thích không ?
Ngọc Tiêu Kỳ đã nứng cặc lắm rồi. Cậu không hiểu sao từ nẩy đến giờ Thúy Loan tỷ không sụt cặc cậu thật gấp để cậu sướng như hôm qua. Bây giờ nghe tỷ tỷ nói có cách làm cho cậu sướng hơn nữa thì cậu hài lòng vô cùng.
Lý Thiếu Hà hỏi để mà hỏi. Nàng đã nứng lồn lên rồi nên đâu cần biết Ngọc Tiêu Kỳ ra sao vội nhảy lên ngồi ngay vào con cặc của cậu nhỏ.
Ngọc Tiêu Kỳ thở dốc vì con cặc bị bó chặt bất ngờ đồng thời cậu không hiểu sao Thúy Loan tỷ làm gì mà con cặc của cậu bị ôm chặc đến vậy.
Lý Thiếu Hà cũng tê lồn vì sướng. Nàng đã lâu quá rồi chưa được đụ nên cái lồn nàng mặc dù đã không còn trinh nhưng cũng còn bót vô cùng.
Lý Thiếu Hà chuyển động thân hình lên xuống nhịp nhàng. Mỗi cú kéo ra thụt vào của con cặc trong cái lồn của người goá phụ lại khiến cho cả hai rú lên vì sướng.
Lý Thiếu Hà càng lúc càng phi nhanh. Lồn cặc đụ nhau vang lên những âm thanh bụp bụp liên hồi.
Hai người địt nhau hơn nửa canh giờ mới đồng loạt ra khí. Nước lồn và nước tinh dịch chảy ra ướt đẫm lông lồn và lông cặc của họ.
Lý Thiếu Hà sướng khoái vô cùng nằm lăn ra bên cạnh Ngọc Tiêu Kỳ. Hai người ôm lấy nhau hết sức gần gũi và thân thiết.
Ngọc Tiêu Kỳ sau phút hoang lạc liền nhận ra Thúy Loan tỷ không mặc áo quần gì cả nằm gọn trong lòng mình. Cậu nhận thấy thân hình tỷ tỷ rất thơm tho và mềm mại nên dục tính lại bừng dậy hết sức lẹ làng.
Lý Thiếu Hà cảm nhận ngay lập tức cái của nợ kia đang cạ vào hạ thể mình. Nàng lập tức ngồi dậy tiếp tục cuộc chiến lần hai một cách đầy hứng thú.
Hai người cụp lạc cùng nhau suốt cả đêm đến mức cả hai đều mệt phờ mới chịu đình thủ. Lý Thiếu Hà chợp mắt một lát bên cạnh tình quân rồi mới ôm quần áo mặc vào rời khỏi phòng.
Mấy đêm liền sau đó, Lý Thiếu Hà liên tục qua đêm cùng với Ngọc Tiêu Kỳ với những trận mây mưa vô cùng hứng thú.
Nhưng trong đêm thứ ba hai người đụ nhau thì có chuyện xảy ra. Tối hôm đó, Tiểu Thúy Loan bất ngờ đến thăm cậu nhỏ. Nàng muốn biết xem cậu đã khỏi bệnh chưa nên trời vừa chập tối nàng đã lên đường.
Khi Tiểu Thúy Loan đến trước cửa căn nhà nhỏ thì nàng bỗng giật mình vì những âm thanh kỳ lạ từ trong căn nhà phát ra.
Nàng vội đi dần lại phía cửa sổ ghé mắt nhìn vào thì thấy những cảnh tượng hết sức dâm dục ngay phía trong căn phòng nhỏ.
Dưới ánh trăng tròn, Tiểu Thúy Loan thấy một nữ nhân thân thể lõa lồ đang phi nước đại trên thân thể cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ.
Ngọc Tiêu Kỳ thì nằm ngửa ra giường đang rú lên những âm thanh khoái lạc. Tiểu Thúy Loan vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên vì Ngọc Tiêu Kỳ vừa đụ với nữ nhân vừa gọi tên nàng hết sức thân thiết.
Sau một thoáng bất ngờ nàng chợt hiểu ra nữ nhân nọ đã lợi dụng hoàn cảnh mù lòa của Ngọc Tiêu Kỳ để lừa gạt cậu bé con.
Nàng uất ức khi phát hiện ra kẻ giả mạo lại dám giả danh nàng để làm chuyện xấu xa kia đối với Ngọc Tiêu Kỳ.
Tiểu Thúy Loan muốn phá cửa xông vào nhưng nàng chợt nghĩ không hiểu nữ nhân nọ là ai ? Tại sao lại biết được chuyện giữa nàng và Ngọc Tiêu Kỳ.
Nàng định thần cố gắng nhìn kỹ thì phát giác ra kẻ giả mạo chính là tỳ nữ thân tính của phu nhân trang chủ. Thân phận của Lý Thiếu Hà cực cao trong đám nữ nhân vì vậy Tiểu Thúy Loan đành rút lui trở về không dám xông vào làm càn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro