Phần 186
2023-11-24 11:39:00
Sau khi tắt camera giám sát trong nhà, trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, biểu hiện của Tiểu Đình làm cho tôi rất hài lòng. Nói thật, trước khi xem giám sát, trong lòng tôi rất khẩn trương, bởi vì từ khi hai người phát sinh quan hệ đến bây giờ, đối với hai người tôi không còn tin tưởng nữa. Nếu như dựa theo tâm lý người bình thường, dù sao tôi cũng không nhìn thấy, cho dù nàng có làm, tôi cũng không biết, miễn là xử lý các dấu vết sạch sẽ.
Đây là vấn đề liêm chính của một người, đối với chúng tôi mà nói, đây là một sự cam kết, tin tưởng giữa vợ chồng. Chẳng qua sau khi thư giãn, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác tội lỗi, kỳ thật loại cảm giác tội lỗi đã có từ rất lâu rồi. Cụ thể là chính tôi đã phụ lòng tin của Tiểu Đình, khi phát hiện hai người kích tình ở tiểu đảo, bị tôi phát hiện, tôi đã mất bình tĩnh nổi giận lôi đình, thậm chí đã ly hôn với nàng.
Trên thực tế, từ góc độ của toàn bộ quá trình, tất cả mọi thứ đều do tôi sắp đặt để thúc đẩy, trách nhiệm lớn nhất thuộc về tôi, bây giờ nhìn lại thì tôi đã đi quá xa khi ly hôn với Tiểu Đình. Mà nàng rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, có thể nói tôi là thủ phạm.
Nếu đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc, sự tức giận của tôi đều là những biểu hiện rất vô ích, quả đắng tôi đã tự mình gieo ra thì phải ăn một mình. Hơn nữa đến bây giờ nàng còn chưa biết sự tồn tại của giám sát, tôi đã bí mật theo dõi mọi động thái của nàng. Nếu một ngày nào đó, Tiểu Đình biết sự tồn tại của giám sát, biết toàn bộ nguyên nhân và hậu quả của sự việc thì…
Tôi không dám tưởng tượng, bởi vì mồ hôi lạnh của tôi đã chảy xuống ròng ròng, nếu thật sự đến lúc đó, Tiểu Đình có thể bỏ đi để lại tôi một mình thì sao? Nàng sẽ hận tôi vì nghĩ rằng tôi không phải là một người đàn ông không? Trên thực tế, tôi đã luôn luôn tránh cái khả năng này. Cho nên cho tới bây giờ tôi vẫn cẩn thận xem video giám sát, sợ nàng sẽ phát hiện ra manh mối. Tôi đã nói dối nàng, lời nói dối này tuyệt đối không có ý tốt.
Dựa theo lẽ thường, tôi là một người lãnh đạo, nhưng tôi lại không có bất kỳ cảm giác ưu việt nào mà người lãnh đạo nên có, ngược lại tôi cảm thấy bất an, tựa hồ như mình đang đi trên một con đường lệch lạc, hơn nữa tựa như không có đường quay lại.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, đồ ăn mang đi đã được giao đến. Tôi châm một điếu thuốc, không ăn ngay lập tức, cố gắng không để cho mình có những suy nghĩ này, tất cả mọi thứ đã xảy ra, không thể quay trở lại, tiếp tục suy nghĩ chỉ làm tăng thêm rắc rối, chiếm bộ não bây giờ đang rất ngổn ngang vì công việc.
Lúc này đây, tôi cũng cảm thấy mình xấu hổ đối với Tiểu Đình, giống như thăm dò sáng nay, đối với người ngoài cuộc cũng rất không phúc hậu, giống như mình đang đùa bỡn vợ mình vậy. Ngay từ đầu, rốt cuộc mình đúng hay sai? Sau một thời gian dài trôi qua, dường như tôi chẳng thu được gì, ngoại trừ công việc hiện tại, những thứ khác dường như bị mất đi.
Hút xong điếu thuốc trên tay, tôi bắt đầu ăn, thức ăn trộn lẫn mùi thuốc lá nuốt vào trong bụng, làm cho tôi đói bụng lại cảm giác được buồn nôn, sau khi ép mình ăn vài miếng, tôi liền buông đũa xuống, thức ăn còn hơn phân nửa. Tôi đẩy phần còn lại sang một bên và bắt tay vào việc, có lẽ chỉ có công việc mới có thể khiến cho bản thân tôi tê liệt.
Trong quá trình làm việc, tôi thất thần rất nhiều lần, muốn gọi điện cho Tiểu Đình giải thích và thay đổi quyết định của mình sáng nay, nhưng điều này chẳng phải càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của nàng sao? Có lẽ cũng có một chút hương vị vô tình.
Trong lúc vô tri vô giác, đến giờ tan sở tôi làm xong công việc trong tay thì đã hơn tám giờ tối rồi, bình thường tôi không làm muộn như vậy, hoàn toàn là bởi vì hiệu quả công việc buổi chiều của mình bị trì hoãn. Tôi không hài lòng lắm với thành tích công việc ngày hôm nay, đó là lỗi của tôi.
Bởi vì những suy nghĩ lúc trưa cứ lởn vởn trong đầu, tôi tiếp tục chú ý đến nhà của mình, tôi dứt khoát mở màn hình xem một chút, tối hôm qua tôi đã nói với Tiểu Đình sẽ không về nhà, như vậy đêm nay mình phải ở lại đơn vị ngủ.
Bây giờ đã gần nửa đêm. Lúc này tôi không khỏi lo lắng trở lại, tôi phát hiện mình đặc biệt quan tâm Tiểu Đình có tuân thủ lời hứa hay không. Nếu như nàng vi phạm lời hứa và đang mây mưa với cha, như vậy tôi sẽ đau lòng cỡ nào. Có lẽ tiếp theo nhìn thấy sẽ biết.
Cảm xúc trong khoảng thời gian này cho tôi biết rằng tôi vẫn quan tâm đến nàng như trước kia, tình yêu của tôi dành cho nàng không hề giảm bớt chút nào, thậm chí còn tăng thêm. Những thất bại có thể khiến cho tôi trưởng thành nhanh hơn.
Lúc tôi bật camera giám sát ở nhà, tôi thấy bốn hình ảnh tối đen như mực, phòng khách, nhà tắm, hai phòng ngủ tối như mực, không có hình ảnh như tôi tưởng tượng, tôi cũng không nghe bất kỳ âm thanh nào.
Chẳng lẽ hai người không có ở nhà sao? Thừa dịp tôi không về mà ra khách sạn mướn phòng hay là hai người cùng nhau đi đảo và tiếp tục đam mê dã chiến?
Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm, tôi không khỏi đem chức năng nhìn đêm của các camera mở lên tối đa, đúng vậy, mọi ngóc ngách trong nhà đều không có dấu vết của hai người.
Nhìn thấy cảnh này, tim tôi chợt quặn thắt, tôi cũng không lo hai người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, điều tôi lo là hai người họ đi đâu lúc này, chẳng lẽ hai người biết tôi có thể giám thị, cho nên họ đi ra ngoài? Không thể nào!
Tôi cố nén xúc động trong tâm muốn gọi điện cho hai người hỏi thăm, trước tiên tôi muốn xem giám sát tìm hiểu tình huống rồi nói sau. Tôi chỉnh video buổi trưa hai người ăn cơm xong. Trong màn hình Tiểu Đình đang thu dọn bát đũa, cha thì tiếp tục xem TV, thỉnh thoảng ông vẫn nhìn trộm con dâu, muốn xem thỉnh thoảng nàng có lộ xuân quang ra không, nếu ông không thể ăn thì rửa mắt cũng được rồi.
Chỉ là Tiểu Đình đã học được bài học buổi sáng, nàng đã che đi xuân quang của mình, từ đầu đến cuối không để cho ba chồng nhìn thấy dù một chút. Phảng phất như nàng đã trở lại tư thái một con dâu bình thường nên có, làm cho ông không khỏi thất vọng.
Sau khi thu dọn xong, Tiểu Đình trở về phòng và tiếp tục lướt Internet. Ba chồng ở nhà mà chồng không có ở nhà, thường thì Tiểu Đình đều dựa vào internet để giết thời gian, hết cách thôi, TV bị ông chiếm mất, chơi điện thoại di động cũng chán, chỉ có tìm những điều mới mẻ trên mạng. Nàng chưa bao giờ nói chuyện phiếm trên mạng, dựa theo lẽ thường, là một nữ nhân có ham muốn tình dục rất mạnh, hẳn là nàng nên tìm chuyện mới mẻ và kích thích trên mạng, ngay cả trò chuyện trên mạng cũng được, nhưng nàng chỉ lên mạng xem phim, phim truyền hình v. V, không có bất thường gì, chỉ là lúc nàng lên mạng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cửa phòng mình.
Mà cha ngồi ở trong phòng khách, ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn tới cửa phòng con dâu, ánh mắt của ba chồng nàng dâu cùng xạ tuyến đan xen nhau qua cửa phòng. Thực ra sau khi nàng trở về phòng không có khóa cửa, nhưng ông lại không có can đảm đi tới đẩy cánh cửa này ra. Mặc dù lúc này Tiểu Đình rất cần, nhưng nàng cũng không dám đứng lên mở cánh cửa này.
Đến 2 – 3 giờ chiều, như thường lệ cha tôi đi ra ngoài và trở về tiểu đảo để tham quan thực địa, trong nhà chỉ còn lại Tiểu Đình.
Sau khi ba chồng đi, Tiểu Đình mới nhẹ nhõm trong lòng, nàng đứng dậy, tắt máy vi tính, bước ra khỏi phòng ngủ, có vẻ như vừa rồi là một loại trốn tránh trong phòng ngủ. Nàng đi tuần quanh phòng khách, nhìn bức chân dung gia đình trên vách tường, sau đó đôi ngọc thủ vuốt ve toàn thân một lần như làm giảm bớt dục vọng của mình, tuy rằng làm như vậy không có chút tác dụng nào.
Tiểu Đình lại vào nhà tắm, nhìn mình qua gương treo tường, lúc này sắc mặt đã ửng hồng, dục vọng đã tích góp rất cao mà không có sự kích thích của người khác giới ở bên ngoài. Nàng nhìn mình trong gương, quay đầu nhìn bồn tắm, nhìn bồn rửa mặt, trong mắt mang theo hồi ức, dục vọng trên mặt không khỏi lại bốc lên lần nữa, tựa hồ như nàng nhìn những nơi này, nghĩ đến hồi ức mây mưa với ba chồng.
Tiểu Đình từ từ bước ra khỏi nhà tắm, sau đó lại đi tới phòng ba chồng, nàng đứng ở cửa, trong phòng có mùi quen thuộc của ông, loại mùi này rất quen thuộc với nàng, bởi vì tình dục của hai người mà quen thuộc, loại mùi hương quen thuộc này và bài trí ở trong phòng, không thể nghi ngờ là liều thuốc kích dục mà nàng cần nhất lúc này.
Tiểu Đình đóng cửa phòng lại, nhưng nàng lưu lại trong phòng ba chồng, nàng dựa vào vách tường nhắm mắt hít thở không khí trong phòng ngủ của ông, nhìn đồ ngủ ông thay, thật quen thuộc, thật dâm mỹ, còn thật ấm muội như vậy. Lúc này nàng nhìn tất cả những thứ này, trong mắt có ý tứ sâu sắc nhớ nhung, nhưng không phải tưởng niệm tình yêu, mà là tư niệm tình dục.
Từ từ, thân thể Tiểu Đình dựa vào vách tường trượt xuống, cuối cùng ngồi trên sàn phòng ngủ của ba chồng, nàng cứ ngồi trên sàn như vậy, hơi thở của nàng trở nên dồn dập. Khi cơn nghiện sex bùng phát, nàng không có được sự an ủi của ông, nàng dùng cách này để giải tỏa mình, nhưng không ngờ nó lại phản tác dụng.
Tiểu Đình ở trong phòng ba chồng ngây người một hồi thật lâu, nếu như ông trở về đối diện, thừa dịp dục vọng của nàng đang nổi lên, liệu ông có đắc thủ không? Chỉ tiếc là thật lâu mãi cho đến khi nàng rời khỏi phòng, ông mới về đến nhà, nàng đã áp chế bản thân mình để làm cơm tối.
Lúc này còn chưa tới 5: 30 chiều, sau khi cha trở về chỉ đơn giản chào Tiểu Đình một cái, nàng cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại. Lúc này sắc mặt nàng đã đỏ bừng, hô hấp không đều, trải qua một buổi chiều ở phòng ngủ của ông tự điều chỉnh, có lẽ ngay cả nhìn nàng cũng không dám nhìn ông một cái, sợ nhìn mặt ông sẽ kích tình mình.
Cha ngồi trên ghế sô pha xem TV chờ, chỉ là đôi mắt của ông thỉnh thoảng ngắm Tiểu Đình, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ điện tử trên vách tường, sau khi nhìn thời gian, ông đều có một tia ảm đạm trên mặt.
Không biết nó bắt đầu từ khi nào, tựa hồ như cha không muốn tôi về nhà sau khi tan sở, điều đó sẽ làm xáo trộn thế giới trân quý của hai người, cho dù họ không có phát sinh quan hệ, hai người ở với nhau là tốt rồi.
Nhìn thấy biểu tình của cha, trong lòng tôi không khỏi đau nhói lên, nếu như lúc này tôi chết đi, chỉ còn lại ông và Tiểu Đình, có phải ông sẽ rất vui hay không? Tôi véo đùi mình một cái, tôi không nên nghĩ về những câu giả thiết phi thực tế như vậy vào lúc này.
Trong lúc Tiểu Đình rối rắm, rốt cục cơm cũng chuẩn bị xong, nàng cúi đầu bưng thức ăn lên bàn, cha nhìn đồng hồ trên mặt mang theo rối rắm, tựa hồ như vẫn không muốn đối mặt với tôi trong bữa cơm.
“Tối nay Kim Thành tăng ca, không có về…” Cha còn định vào phòng trốn, bởi vì có kinh nghiệm sắp đến giờ giáp mặt với tôi khi tôi về đến nhà. Chỉ là khi ông vừa đi tới cửa, Tiểu Đình biết ý của ông nàng thấp giọng nói.
Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, nhưng lại làm cho ông dừng lại ở cửa, đưa lưng về phía Tiểu Đình trên mặt lộ ra một tia vui sướng. Con trai làm thêm giờ, chẳng phải là đêm nay lại có cơ hội cùng con dâu ân ái sao?
“A, lại tăng ca à…” Khi cha quay lại để trả lời Tiểu Đình, ông đã thay đổi biểu hiện, trong mắt có chút vui sướng không cách nào che giấu.
Cảm xúc trong mắt ba chồng đương nhiên bị Tiểu Đình bắt được, nhìn thấy niềm vui trong mắt ông, đôi mắt nàng lóe lên một tia bối rối, sau đó là sự thất vọng.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối, Tiểu Đình rất yên lặng, ăn cơm rất chậm và ba chồng tâm tình có vẻ rất tốt, ăn rất ngon miệng cũng rất nhiều.
Trước khi nấu ăn, Tiểu Đình lấy điện thoại di động ra nhiều lần muốn gọi cho tôi, nhưng cuối cùng nàng không gọi, có lẽ nàng muốn thử cái gì đó, nhưng nàng sợ tôi sẽ suy nghĩ lung tung, hơn nữa dường như nàng không thể sắp xếp ngôn ngữ, cuối cùng đã buông bỏ.
Trong bàn ăn, cha cũng trở nên trầm mặc, có lẽ ông nhận định đêm nay sẽ có cơ hội để hôn con dâu, nhưng ông chỉ lo cao hứng, không thấy Tiểu Đình cúi đầu trong mắt hiện lên vẽ ảm đạm và thất vọng, còn có khẩn cấp.
Khi nhìn thấy vẻ thất vọng của Tiểu Đình, tôi có chút yên tâm, nhưng khi nhìn thấy tia khẩn trương cuối cùng trong mắt nàng, tim tôi không khỏi thắt lại…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro