Phần 124
2023-11-24 11:39:00
Trong suốt thời gian có Lãnh Băng Sương, về cơ bản, tôi đứng trên ban công đối diện với cửa sổ. Tôi không dám đối diện với đôi mắt sáng suốt của Lãnh Băng Sương. Đôi mắt của nàng dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, có lẽ tôi sơ hở khi vừa mới mở cửa, đã khiến cho cho nàng hoài nghi.
“Được rồi, Tiểu Đình, đã đến giờ chị trở lại công ty, em yên tâm ở nhà chăm sóc cho chồng em, vừa lúc em cũng cần nghỉ, khi nào xong lại trở về công ty làm việc. Không sao đâu. Đây là chủ ý nhỏ của chị…” Ngồi ở nhà tôi chưa được mười phút, tôi đã nghe Lãnh Băng Sương muốn rời đi, lúc này tôi mới quay người lại, mặc kệ nói như thế nào, người ta đi rồi, tôi phải tiễn người ta.
Tiểu Đình ở phía trước, tôi ở phía sau, khi Lãnh Băng Sương mở cửa, tôi mới phát hiện phía sau cửa có hai người đang đứng, một nam một nữ, là bảo tiêu của nàng. Gia nghiệp lớn, ra ngoài phải có người theo bảo vệ, ngoại trừ hâm mộ còn có những đố kỵ hay ganh ghét. Chỉ là tôi không có ý nghĩ xua viêm phụ thế, nếu như nàng là nam nhân, vì giao tiếp, trước kia tôi còn có thể thấp giọng hạ khí trèo lên một chút quan hệ, nhưng nàng là nữ nhân, quên đi, cùng nữ nhân thấp giọng hạ khí trèo lên quan hệ, tôi luôn có một chút cảm giác như cơm áo gạo tiền. Hơn nữa, nàng là một nữ nhân lạnh lùng, cao quý, tao nhã, khi ở bên cạnh nàng, tôi luôn có cảm giác bị áp chế, phảng phất như một tảng băng tuyết.
Vào giây phút cuối cùng khi Lãnh Băng Sương đóng cửa, tôi thấy nàng nhìn về phía tôi và khoảnh khắc mắt nàng chạm vào mắt tôi, dường như tôi nhìn thấy một cảm xúc kỳ lạ trong mắt nàng. Cánh cửa đóng lại, nhưng tôi không khỏi nghi ngờ, cái liếc mắt cuối cùng của nàng làm cho trong lòng tôi nổi lên một tia sợ hãi, nhưng không biết tia sợ hãi kia là ở nơi nào. Trước khi đi, Lãnh Băng Sương còn để lại một tấm chi phiếu 100.000 tệ, đối với chúng tôi 100.000 tệ này không phải là một khoản tiền nhỏ, nhưng đối với nàng, nó chỉ là giọt nước tràn ly.
Vào buổi trưa, dì Trương với cha tôi đến nhà chúng tôi và mua một số thực phẩm và nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày. Mỗi lần ông ta đối mặt với tôi, đều lộ ra vẻ sợ hãi và mất tự nhiên, dù con trai ông ta mất trí nhớ và quên hết những điều đó nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy lo sợ, không biết khi nào con trai mình lấy lại được trí nhớ.
“Dì à, khi nào thì dì và bố tổ chức hôn lễ? Vốn đã đặt ngày, kết quả lại xảy ra vụ tai nạn ngoài ý muốn này…” Tôi ngồi một mình trên ban công uống trà, Tiểu Đình và dì Trương ngồi trên ghế sô pha bắt chuyện. Từ sau khi tôi gặp chuyện không may, niềm vui ban đầu khi ở nhà đã biến mất, điều duy nhất còn lại là chứng trầm cảm. Nghe câu hỏi này của Tiểu Đình, tôi không khỏi cảm thấy tò mò, tôi quay lưng lại với họ và vểnh tai lên nghe. Thành thật mà nói, tôi thực sự muốn ông ta và dì Trương kết hôn càng sớm càng tốt, sau đó tôi có thể thực hiện kế hoạch của mình. Hiện tại tôi còn chưa lật bài và bỏ đi, là vì không muốn phá hư hôn lễ của ông ta và dì Trương, vô luận như thế nào, dì cũng vô tội.
“Quên đi, không làm nữa, thực ra cũng chỉ là một hình thức mà thôi. Dì và bố chồng con sống với nhau như vậy cũng tốt, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng với ông, không tổ chức đám cưới nữa, có ảnh kỷ niệm là được rồi.” Dì Trương thở dài một hơi, sau đó nói. Tuy rằng trong lời nói có chút tiếc nuối, nhưng phần lớn vẫn là lộ ra sự thỏa mãn trong lòng mình. Tai nạn của tôi, để cho đám cưới không có bầu không khí vui vẻ nên không cần sắp xếp.
Sau đó, Tiểu Đình đã cố gắng thuyết phục dì Trương, nhưng hai người kiên quyết từ chối và đám cưới đã tan vỡ. Ngồi trên ban công giả vờ vô tri, lúc này trong lòng tôi không khỏi thở phào, không tổ chức hôn lễ cũng tốt, như vậy tôi cũng không cần lo lắng cái gì cả. Sự tình cũng nên giải quyết, trong khoảng thời gian này ai cũng bị áp lực, tôi cũng chán nản, có lẽ mình hẳn là triệt để phóng thích ra ngoài đi.
Khi gần đến giờ cơm tối, dì Trương phụ trách nấu cơm, nhưng đến lúc chuẩn bị nguyên liệu thì phát hiện còn thiếu một số nguyên liệu nên dì quyết định ra chợ mua một ít.
“Lão Vương, đi chợ với tôi một chuyến…” Dì Trương thay đồ, mang giày rồi nói với cha.
“Con sẽ đi với dì…” Đang lúc cha tôi chuẩn bị trả lời, tôi ngồi dậy từ trên ghế sô pha. Kể từ khi ông ta trở về, tôi hầu như không nói một lời, chỉ uống trà thẫn thờ, suy nghĩ và xem TV. Lời nói đột ngột của tôi làm cho tất cả mọi người trong phòng bị sốc, bởi vì lời nói của tôi rất lạ và hoàn toàn khó hiểu.
“Con muốn ra ngoài dạo chơi, trong nhà ngột ngạt quá…” Lúc này tôi mới giải thích, miễn cho trong nhà sinh nghi.
“Được rồi, vậy đi với dì đi. Dì sẽ chỉ cho con những nơi con từng đến…” Nhìn thấy tôi chủ động muốn ra ngoài, dì Trương có vẻ rất cao hứng, đối với người mất trí nhớ, chủ động thăm dò cùng cầu tri là tốt rồi. Thực ra tôi làm vậy là có lý do, tôi muốn biết khi tôi đi vắng, Tiểu Đình với cha tôi sẽ có trao đổi như thế nào, ít nhất trước khi tôi bỏ đi, tôi không nên để lại bất kỳ tiếc nuối nào.
“Bố cũng đi với con.” Lúc này cha tôi có chút câu nệ, có vẻ hơi thận trọng, tựa hồ như lo cái gì đó, không khỏi đứng dậy nói.
“Tôi đưa Kim Thành đi được rồi. Ông và Tiểu Đình thu dọn hết các món ăn ở nhà và bắt đầu đi…” Dì Trương nói xong những lời này, liền nắm tay tôi đi ra ngoài. Lúc này có lẽ dì thật sự coi tôi như một người mất trí nhớ, nắm chặt tay tôi, như thể bà sợ tôi không nhớ đường mà đi lạc. Lúc này trong lòng tôi không khỏi có chút vui mừng, ít nhất vẫn có người thật lòng quan tâm đến tôi. Tiểu Đình với cha tôi cũng có đủ loại quan tâm, nhưng dưới tình huống đã hiểu rõ mọi chuyện, quan tâm của họ ở trong mắt tôi đều trở thành hư tình giả ý.
“Dì, vợ con với cha con có thương con không?” Tay trong tay cùng dì Trương đi dạo phố trên đường cái, tôi không nhịn được hỏi đáp án trong lòng mình muốn biết nhất, đây cũng là vấn đề tôi nghi hoặc và không thể xác định, có lẽ nên để cho người bên ngoài thay tôi trả lời.
“Ừ thì… thương, tất nhiên là thương con rồi. Khi con bị bệnh, vợ con làm sao lo cho con, dì thấy tận mắt. Về phần bố con, sau khi con gặp chuyện không may, ông than thở cả ngày, buổi tối cả đêm không ngủ, cho nên khẳng định là ông cũng thương con a… Sao con lại hỏi cái này?” Dì Trương nắm tay tôi, trong lòng lại tràn đầy ý thương yêu, rất trong sáng, đối với dì tôi chỉ có tôn trọng.
“Không có gì, chỉ là muốn tìm những sự kiện và ký ức trong quá khứ mà thôi…” Dì Trương trả lời rất vừa ý, tuy rằng ở trong miệng dì tìm được đáp án, nhưng tôi vẫn không thể tin được tình cảm của hai người dành cho tôi, tôi bệnh Tiểu Đình chăm sóc tôi, có lẽ vì áy náy hơn, cha tôi suốt ngày than thở, là sợ có một ngày tôi khôi phục lại trí nhớ, chuyện mình cùng con dâu loạn luân sẽ bị bại lộ. Không biết tại sao, tại thời điểm này suy nghĩ của tôi là tiêu cực, không cần biết câu trả lời là gì, tất cả đều là tiêu cực trong đầu.
Sau khi cùng dì Trương về đến nhà, Tiểu Đình với cha tôi đang ở trong bếp gói thịt và thức ăn, nhìn bộ dáng hai người họ có vẻ bình thường, nhưng tôi, người biết chân tướng sự tình, biết rằng nhất định hai người phải có giao tiếp, tôi chỉ có thể tìm đáp án ở trong giám sát.
Cả nhà ăn cơm tối, trên bàn cơm Tiểu Đình và dì Trương làm việc tiêu thời gian, với tư cách là hai bảo mẫu, không ngừng gắp thức ăn cho tôi, có lẽ đây là sự ấm áp cuối cùng tôi cảm nhận được. Ăn cơm tối xong, dì Trương với cha tôi thừa dịp sắc trời chưa hoàn toàn tối, vội vàng trở về. Chiếc thuyền của ông ta đậu neo trên bờ, đêm nay không có gió, vì vậy hai người trở về không có gì nguy hiểm.
Ăn cơm xong, Tiểu Đình đang dọn dẹp nhà cửa, có vẻ có tâm sự trùng trùng điệp điệp. Mà tôi thì chạy đến phòng ngủ, dù sao lúc này quyết định muốn lật bài, tôi cũng không thèm để ý nhất cử nhất động của mình có làm cho cô ta hoài nghi hay không. Cô đang thu dọn trong bếp, còn tôi đóng cửa phòng ngủ để mở điện thoại.
“Chồng, anh đang làm gì vậy?” Tôi vừa mới vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Tiểu Đình đã vội vàng chạy tới, mở cửa ra hỏi tôi. Bởi vì tối hôm qua tôi không muốn trở lại phòng ngủ để ngủ, nhưng bây giờ lại đột ngột vô phòng ngủ, hơn nữa còn đóng chặt cửa, khẳng định làm cho cô cảm giác khó hiểu và bất an.
“Không có gì, tôi chỉ muốn lên mạng thôi…” Tôi bật máy tính lên và đeo tai nghe vào đầu, quay đầu lại trả lời.
“Ồ… Được rồi, có chuyện gì thì nói cho em biết nha…” Trên mặt Tiểu Đình hiện lên một tia nghi hoặc, người mất trí vẫn nhớ chơi máy tính sao? Tuy rằng nghi hoặc, nhưng cô không suy nghĩ nhiều, ôn nhu dặn dò một câu, rồi đóng cửa phòng lui ra ngoài.
Chờ cô đóng cửa phòng lại, tôi liền mở màn hình giám sát, hình như đã lâu không kiểm tra giám sát ở nhà. Tôi đi thẳng vào vấn đề và điều chỉnh thời gian khi tôi và dì Trương ra ngoài. Mọi thứ ở nhà đều phơi bày ra trước mắt…
Tôi thấy sau khi dì Trương và tôi đi ra ngoài, hai người ngồi trong nhà. Khi tôi đi vắng, nét buồn trên mặt Tiểu Đình cuối cùng cũng lộ ra và cha tôi cũng vậy. Hai người ngồi trên ghế sofa mà không nói một lời. Sau khi trầm mặc một hồi, Tiểu Đình đứng dậy đi vô nhà bếp, nghe tiếng bước chân của cô, ông ta ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng từ từ đi theo.
“Ông đi coi TV đi, một mình tôi là được rồi…” Tiểu Đình thấy ba chồng đi theo, không khỏi nói. Khi cô nói những lời này, cô không xoay người lại, như thể cô không muốn đối mặt với ông ta.
“Để bố giúp con, sẽ nhanh hơn…” Cha tôi trực tiếp lấy thức ăn ra, bắt đầu đi rửa, trong khi Tiểu Đình khẽ thở dài chuẩn bị đeo tạp dề.
“Dạo này Kim Thành thế nào? Nó đã… lấy lại được chút ký ức chưa?” Cha tôi có vẻ rất chú tâm vào việc rửa rau, chỉ là ông vẫn thừa dịp thời gian khó có được hai người ở một mình, hỏi vấn đề ông lo lắng nhất.
“Vẫn vậy, không lạnh không nóng, trầm tính, ít nói đến đáng sợ, hơn nữa đối với tôi rất lạnh lùng và xa lánh!” Tiểu Đình nghe ba chồng hỏi, tựa hồ như đã đâm trúng chỗ đau trong lòng cô, động tác mặc tạp dề hơi dừng lại một chút, phiền não trả lời một cách rất khó chịu.
“Bố vẫn không dám hỏi con một chuyện, con có hận bố không?” Nghe xong lời của Tiểu Đình, cha tôi nhìn chằm chằm bát đĩa đang rửa, không dám nhìn cô, lại hỏi một vấn đề khác.
“Tôi chỉ hận mình…” Nghe xong lời của ba chồng, Tiểu Đình ngẩng đầu lên, nhắm mắt suy tư một hồi, tựa hồ như không muốn trả lời câu hỏi này, thật lâu sau mới mơ hồ đáp.
“Ài… nếu Kim Thành vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ thì tốt biết bao, như vậy con sẽ không có phiền não gì… trường hợp nó khôi phục lại trí nhớ… Ài…” Lúc này trên mặt cha tôi lộ ra một tia hy vọng.
“Ngược lại tôi hy vọng ảnh có thể khôi phục trí nhớ, tôi không muốn ảnh trở thành một người có tư tưởng không trọn vẹn…” Tiểu Đình đặt tay lên bàn ăn, tràn ngập hy vọng nói.
“Nhưng vạn nhất nó khôi phục trí nhớ…” Lúc này cha tôi không còn bình tĩnh nữa, ông quay đầu sang nhìn về phía Tiểu Đình.
“Đến lúc đó tôi sẵn sàng gánh chịu, bất cứ hậu quả nào tôi đều nguyện ý, dù sao cũng do tôi làm sai.” Nói tới đây, nước mắt Tiểu Đình rốt cục kìm không được chảy xuống, chỉ là nước mắt vừa chảy ra khóe mắt, cô liền cầm tạp dề lau đi, sợ làm bẩn trang điểm của mình mà lưu lại giấu vết.
“Là bố có lỗi với con…” Thấy Tiểu Đình khóc, cha tôi muốn đưa tay ra để an ủi, nhưng ông chỉ đưa ra nữa chừng, không có gan tiến tới thêm.
“Không nói nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ dừng, mọi việc tùy theo ý trời, vô luận kết quả là gì tôi đều tiếp nhận… tôi chỉ hy vọng ảnh khỏe mạnh, đừng hủy hoại phần đời còn lại của mình…” Tiểu Đình cực lực khống chế cảm xúc của mình, nặn ra một nụ cười, như thể không muốn cho dì Trương và tôi nhìn thấy bất kỳ sơ hở gì.
Cha tôi còn muốn nói thêm gì nữa, chỉ là lời đến miệng lại không cách nào thoát ra. Hai người đều có tâm sự nặng nề bận rộn ở trong bếp với bao nhiêu suy nghĩ, cho đến khi tôi và dì Trương quay lại. Tôi tắt video máy tính, quay đầu lại nhìn Tiểu Đình còn đang bận rộn ở trong bếp. Lúc xem video, thậm chí tôi còn không có khóa cửa, cũng không có phòng bị cô, lúc này cũng không có gì để giấu.
Từ trong video có thể thấy được, cha tôi rất sợ, còn Tiểu Đình lại rất điềm nhiên, có lẽ cô đã chuẩn bị tốt để gánh chịu hậu quả. Thật ra, trong khoảng thời gian này, nhìn thấy cô chăm sóc tôi nhiều lần, tim tôi đã bắt đầu mềm, muốn từ bỏ ý định bỏ nhà ra đi và tha thứ cho cô. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến hai người ở trên đảo đêm đó, và hình ảnh cô mặc váy cưới vì ông ta và cảnh hai người âu yếm trước giường bệnh của tôi, đều làm cho tim tôi lạnh trở lại, vứt hết băn khoăn ở sau đầu.
Cuối cùng Tiểu Đình cũng dọn dẹp xong, cô quay trở lại phòng ngủ, nhìn thấy tôi ngồi trên máy tính, lấy mu bàn tay lau trán, mỉm cười với tôi, nhưng trong nụ cười ẩn chứa một chút chua xót…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro