Phần 123
2023-11-24 11:39:00
Tiểu Đình đã xụi lơ trên mặt đất khóc, mà bản thân tôi thì đang cưỡi hổ khó xuống, hai phòng ngủ tôi đều không muốn ngủ, chẳng lẽ tôi phải ra ngoài tìm khách sạn? Nhìn bộ dáng khóc của cô, tôi cố gắng quay đầu đi, không nhìn cô, bởi vì điều tôi chịu không nổi nhất là cô khóc. Lúc này trong lòng cô rất đau khổ, nhưng không phải chỉ mình cô đau thôi? Tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống ghế sofa.
“Có phải em khóc rất khó nhìn đúng không?” Sau khi Tiểu Đình khóc một hồi, liền cố nén ngừng khóc, nhưng cô không đứng dậy, thấy tôi ngồi trở lại trên ghế sô pha, buông lỏng cánh tay đang ôm đùi tôi, trực tiếp hai tay ôm đầu gối ngồi trên mặt đất nhìn thẳng vào mặt tôi trên ghế sô pha, lúc này hai mắt nàng sưng đỏ, bởi vì từ khi tôi tỉnh lại, không có một ngày cô không khóc.
…”Bây giờ cái gì anh cũng không biết, hoàn toàn là trong tiềm thức của anh cự tuyệt tôi. Sau khi anh mất trí nhớ đã hận tôi như vậy, nếu như tương lai có một ngày anh khôi phục lại trí nhớ, vậy thì tôi làm sao chịu được lửa giận của anh đây? Có lẽ sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ tôi, tôi chỉ tự lừa dối mình mà thôi, bất quá, chồng à, tôi chỉ cần ở bên cạnh anh một ngày, để cho tôi hưởng thụ một ngày hạnh phúc, được không?” Lúc này, có lẽ Tiểu Đình đã tuyệt vọng, nhưng mà cô cố gắng níu kéo, nước mắt trào ra, nói rất nhẹ và rất ôn nhu.
“Tại sao tôi phải ghét cô? Chuyện gì đã xảy ra?” Mặc dù trong lòng tôi biết rõ, nhưng tôi vẫn rất lạnh lùng, ngây thơ hỏi.
“Không nhắc tới nữa, đều là lỗi của tôi… Nếu có thể, tôi hy vọng anh vĩnh viễn không bao giờ khôi phục lại trí nhớ, cho dù anh có trở thành phế nhân, tôi cũng cam tâm tình nguyện chăm sóc anh cả đời… Chồng à, tối nay anh muốn ngủ ở đâu?” Tiểu Đình không muốn nói nhiều nữa, cho nên cô dừng lại. Câu nói cuối cùng của cô hỏi tôi muốn ngủ ở đâu, khiến cho tôi dừng lại. Tôi không muốn ngủ trong phòng ngủ của mình và phòng ngủ của cha tôi, lý do là hai phòng này đều có dấu vết của hai người. Đúng lúc này, tôi nhớ tới cái ghế sô pha dưới mông mình, chỉ là trên ghế dường như cũng có lần hai người đã hậu nhập thức.
“Tôi muốn ngủ trên ghế sô pha…” Dù sao, tôi không thể xếp bằng trên ghế sô pha.
“Được rồi… được rồi… tôi sẽ thu dọn đồ cho anh…” Tiểu Đình gượng cười khi nghe tôi nói muốn ngủ trên ghế sô pha, nhưng không có ý làm trái lời tôi, nhu thuận đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn ra. Đó là một cái chăn bông rất lâu trước đây, nó đã được niêm phong trong tủ và còn mới tinh. Cô trải chăn trên ghế sô pha, trải rất cẩn thận, một ít nếp gấp nhỏ cũng được san phẳng, nhìn bộ dạng cô tận lực làm cho tôi ngủ thoải mái.
…”Được rồi, chồng, ngủ đi…” Sau khi trải xong, Tiểu Đình nói với tôi. Tôi thực sự có buồn ngủ, không biết tại sao, kể từ khi tỉnh dậy, tôi cứ hay buồn ngủ. Cô thì vào nhà tắm, hẳn là để tắm rửa. Tôi chỉ đơn giản cởi áo và quần tây, đắp chăn bông và ngủ thiếp trên ghế sofa. Chưa kể, đã quen với việc ngủ trên giường, ngủ trên ghế sofa là một trải nghiệm khác hẳn. Một lúc sau, tôi chìm vào giấc ngủ sâu, không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy dường như có người bên cạnh tôi, hơn nữa một tay đắp chăn cho tôi và vòng tay qua eo tôi, chỉ là tôi ngủ quá sâu, căn bản không muốn thức dậy mở mắt ra để xem.
Một giấc ngủ cho đến sáng hôm sau, tôi mở mắt buồn ngủ mông lung ra thì thấy bầu trời hơi sáng. Tại thời điểm này, tôi cảm thấy rất ấm áp xung quanh tôi, tôi cảm thấy có gì đó đè lên bụng tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Đình cuộn tròn bên cạnh tôi như một con mèo con, một tay nhẹ nhàng ôm eo tôi. Tuy rằng diện tích sô pha rất nhỏ, nhưng cô nghiêng người ngủ bên cạnh tôi, hơn nữa người cô mảnh khảnh, lại tận lực nằm bên ngoài, có thể nói là gần như bị treo ở mép sô pha, để lại không gian tối đa cho tôi. Tôi quay đầu vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt cô, trên mặt còn mang theo những giọt nước mắt, xem ra buổi tối lúc ngủ nhất định là lại khóc. Nhìn bộ dáng ngủ yên bình của cô, thỉnh thoảng cô thổn thức vài cái trong giấc ngủ, dường như nỗi ủy khuất vô hạn trong lòng đã giày vò cô. Lúc này, trong lòng tôi không khỏi có chút lo lắng, nếu như đến lúc tôi rời khỏi cô, liệu cô có chịu được đả kích này không? Cô có thể nghĩ thông không?
“Bịch…” Lúc này, tôi chợt nghe tiếng động trên sàn nhà vang lên tương đối nặng nề, hơn nữa bàn tay vốn đang ôm eo tôi trong nháy mắt cũng không còn, tôi phản xạ tự nhiên vội ngồi dậy nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Tiểu Đình mơ mơ màng màng té khỏi ghế sô pha, lúc này cô không ngừng nhe răng híp mắt hít hà, nhưng vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của tôi nên ngậm miệng không phát ra tiếng. Lúc này cô nhắm mắt chịu đau, không muốn thấy tôi tỉnh dậy.
“Chồng… anh tỉnh rồi… em có đánh thức anh không?” Sau khi Tiểu Đình giảm bớt đau một hồi, mở mắt ra nhìn thấy tôi đã ngồi dậy rồi…
“Đau… có đau không?” Mặc kệ nói như thế nào, nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Tiểu Đình, trong lòng tôi không khỏi mềm lại, hơn nữa tối hôm qua vẫn là vì cô để lại không gian lớn cho tôi ngủ mới cách mép sô pha gần như thế, vô luận như thế nào trong lòng tôi đều rất băn khoăn.
“Không… không đau… không đau chút nào…” Sau khi nghe tôi quan tâm, vẻ mặt đau khổ của Tiểu Đình chợt ngưng trọng, dường như cô không tin vào tai mình. Cô rơm rớm nước mắt, vừa lau mắt vừa nở nụ cười và có vẻ rất hạnh phúc…
“Chồng ơi, anh có đói bụng không? Em đi mua điểm tâm cho anh, em ra ngoài mua cho anh… Sữa đậu nành được không?” Tiểu Đình đứng lên, lau mắt, sau đó ôn nhu nói. Tôi không trả lời nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Tối hôm qua ngay cả áo ngoài Tiểu Đình cũng không cởi, trực tiếp ngủ ở bên cạnh tôi, hơn nữa sợ tôi ngủ không ngon, nên cô không đắp chăn mà nhường lại cho tôi. Cho nên lúc này cô không cần mặc đồ, trực tiếp mang giày chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng cô đi tới cửa, còn cực lực khống chế không để tôi nhìn ra bộ dáng đi khập khiễng của cô, trong lòng tôi không khỏi chua xót, cuối cùng tôi chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
“Chồng, anh đừng ra ngoài, mười phút nữa em sẽ về, anh không tìm được đường về nếu…” Trước khi ra khỏi cửa, Tiểu Đình không khỏi quay đầu dặn dò. Hết cách thôi, hiện tại bọn họ không cho tôi đi ra ngoài một mình, sợ sau khi “mất trí nhớ” tôi không tìm được đường về nhà, cuối cùng đi lạc. Ài, không nghĩ tới giả mất trí nhớ, lại tự đưa mình vào tù.
Tiểu Đình đi ra ngoài, tôi bước đến cửa sổ và thấy cô đang chạy ra ngoài chung cư, nhìn ra được, cô muốn mau mua mau trở về, tranh thủ sớm về nhà, phỏng chừng lúc này trong lòng cô vì tôi mà lo lắng. Một lúc sau, bóng cô biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là thời gian bình thường của chúng tôi đi làm, chỉ bởi vì “mất trí nhớ” của tôi, chúng tôi đều tạm thời nghỉ làm.
“Cộc cộc cộc…” Đang lúc tôi nằm trên ghế sofa nhắm mắt suy nghĩ, tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi nhìn qua đồng hồ, vừa mới trôi qua năm phút, Tiểu Đình đã trở lại sớm vậy sao? Hơn nữa cô có mang theo chìa khóa, chẳng lẽ trong tay xách quá nhiều đồ? Tôi hồ nghi đi tới cửa, vừa mở cửa ra thì tôi sửng sốt.
“Sao có thể là nàng?” Tôi nhìn người trước mặt, không khỏi nghĩ thầm, nhất thời sững sờ tại chỗ?
“Anh biết tôi?” Lúc này người trước mắt không khỏi có chút hoài nghi hỏi? Trước kia tôi đã gặp qua nàng, thật không ngờ mình bị tập kích đột nhiên, lại bại lộ sơ hở, lúc này mình mất trí nhớ, không biết ai hết, nếu như lộ ra sơ hở…
“Cô là ai? Tôi không biết cô a…” Lúc này tôi chỉ có thể làm mặt bình tĩnh, tuyệt đối không thể thừa nhận tôi biết nàng, nếu thừa nhận, vậy thì việc mất trí nhớ của tôi là giả.
“Không biết tôi, sao anh lại ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi?” Người đứng ở cửa, dùng ánh mắt cơ trí gắt gao chăm chú nhìn vào tôi, nàng không dễ bị lừa.
“Bởi vì tôi thật sự không ngờ, sáng sớm có một người phụ nữ xinh đẹp như cô lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, cho nên tôi rất kinh ngạc, cũng rất kinh diễm… mời vào…” Tôi tùy tâm giải thích, cuối cùng vội vàng chuyển đề tài, giúp nàng lấy dép lê. Người này không dễ đối phó, nếu không khéo mình có thể gặp nguy hiểm bị vạch trần.
“Tiểu Đình đâu?” Sau khi tiến vào, người này trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa trực tiếp kiểm tra sơ qua căn phòng, đây là lần đầu tiên nàng đến nhà tôi.
“Đi ra ngoài mua điểm tâm…” Tôi trả lời rất ngắn gọn.
“Anh cảm thấy thế nào? Anh thực sự mất trí nhớ à?” Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt sáng suốt, dường như có thể nhìn thấu tim tôi, khiến cho tôi không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
“Tôi cảm thấy rất bối rối…” Tôi không dám nói quá nhiều trước mặt nàng, bởi vì tôi sợ nói sai một câu sẽ bị nàng vạch trần.
“Băng Sương… Sao chị lại ở đây?” Đúng lúc này, Tiểu Đình mua điểm tâm trở về, vào cửa vừa lúc nhìn thấy người đang ở trong phòng khách, phát ra một tiếng kinh hỉ. Lúc này, tôi cũng thở phào, may mà cô đã trở lại, vô tình đã giúp tôi “giải vây”.
“Đến gặp em… chị vừa mới từ nước ngoài về, nên tới đây càng sớm càng tốt…” Lúc Lãnh Băng Sương nhìn thấy Tiểu Đình, biểu cảm trên mặt nàng lập tức tan chảy, bắt đầu trò chuyện với cô.
Còn tôi tự mình đi đến cửa sổ, lúc này qua cửa sổ nhìn ra xa là giả, che giấu hoảng loạn trong lòng mới là thật. Tôi không ngờ rằng Lãnh Băng Sương đột nhiên đến nhà tôi và tôi luôn có cảm giác sợ hãi đối với nàng, đặc biệt là đôi mắt của nàng. Người này là nữ nhân, xác thực phải nói là một mỹ nhân lạnh lùng, lãnh ngạo như nữ vương, không cần trang điểm, nhưng lại có một cỗ khí chất nữ nhân trang điểm bình thường đều không thể so sánh. Hơn nữa ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, khiến cho người ta không thể nhìn lâu. Là một mỹ nhân lạnh lùng, cái tên càng lạnh hơn, tên là Lãnh Băng Sương, là tổng giám đốc công ty của nàng, mà công ty của nàng chỉ là một thương hiệu dưới sản nghiệp của nàng mà thôi. Nàng xuất thân từ thế gia quân nhân, cha mẹ đều là quân nhân, nhất là ông nội của nàng có quân hàm trung tướng. Một trong những công ty niêm yết lớn nhất thành phố và thậm chí cả nước, đó là doanh nghiệp gia đình ông nội nàng. Có thể nói nàng là thế hệ thứ hai giàu có (phú nhị đại) và là thế hệ thứ hai đỏm dáng (hồng nhị đại).
Mà bản thân nàng cũng là đai đen Taekwondo, có thể nói là phụ nữ, Lãnh Băng Sương có những gì cần có những gì không nên có, nàng có sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố này và thậm chí là toàn tỉnh. Nàng là nữ nhân như vậy, nhưng cùng Tiểu Đình lại là bạn thân rất tốt, có thể nói là thuộc hạ của nàng, sở thích của hai người đều rất hợp nhau, qua lại, cũng trở thành khuê mật không gì không nói. Nhưng một người phụ nữ thành công như vậy, tuổi tác tương đương với tôi, cho đến nay vẫn độc thân, làm cho tôi không khỏi có chút kỳ quái.
Trong công việc, coi như tôi là một người tương đối thành đạt, nhưng ở trước mặt nàng, tôi lại có vẻ tầm thường, hơn nữa nàng xuất thân từ quân nhân thế gia, ở trước mặt nàng, người ta luôn có một loại cảm giác bị lột sạch bị nhìn thấu, đây cũng là nguyên nhân nàng thành công trong kinh doanh.
Trước kia tôi chỉ gặp nàng có một lần, đó là cuộc họp thường niên của công ty họ, lúc ấy hai chúng tôi ở trên bàn cơm chỉ chào hỏi và trao đổi ngắn gọn và mang tính biểu tượng tại bàn ăn, Lãnh Băng Sương cho tôi cảm giác bất kỳ người đàn ông nào trong mắt nàng cũng đều bị nàng khinh thường, lãnh ngạo và tự cao, có lẽ đây chính là nguyên nhân cho đến nay nàng vẫn độc thân. Để đàn ông mãi mãi chỉ có thể nhìn lén, không dám nhìn thẳng.
Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ rằng nàng đến đây để thăm cấp dưới của mình, nhưng thật không ngờ nàng sẽ đóng vai trò cốt yếu và quyết định đến con đường tương lai của tôi, đương nhiên, đây là chuyện sau này…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro