Phần 28
2020-11-11 08:29:00
– Không… Bài toán này đâu phải làm như vậy… – Vi che miệng cười ngặt nghẽo chợt nín lại kềm nén. – Xin lỗi… Vi nói đùa thôi…
Khả Nghi bĩu môi, mặt hơi đỏ lên vì ngượng. Trên bàn học bày ra cuốn tập giải bài toán của con bé bị con Vi sửa ngang dọc đỏ lè.
– Không sao… Đừng ngại… Mình chỉ cho Nghi một chút là biết liền ah… – Con Vi kiên nhẫn diễn giải.
Hai đứa lại chụm đầu vào cuốn tập… cho đến lúc trường tan học về hết. Con Nghi vươn người ra vẻ mỏi mệt nói:
– Cảm ơn Vi nhé… Hay là… Vi đi ăn kem với mình đi… Nghi mời thật lòng đó…
– Ừ… Mà nói trước… Mình ăn nhiều lắm nghen… Hi hi… – Con Vi nhe răng cười tít mắt.
– Không sao… Cho Vi ăn hết tiệm kem luôn…
– Đi thôi… – Con Vi xếp tập bỏ nhanh vào cặp.
– Ah… Khoan đã… – Con Nghi như chợt nhớ đến chuyện gì. – Cặp mình mang nặng quá… Không biết có gửi đâu rồi về lấy được không nhỉ?
– Được chứ… Để mình gửi chú Lâm cho… Không sao đâu… yên tâm đi… – Con Vi vui vẻ, cầm cặp xách của Khả Nghi lên, đi ra cổng.
Nhìn theo tà áo tung bay nhí nhảnh của con Vi, Khả Nghi chợt nhíu mày lo lắng. Mọi chuyện xảy ra hôm nay, từ chuyện hỏi bài, rủ đi ăn kem cho đến gửi cặp… tất cả Khả Nghi đều làm theo lời thằng Hùng. Con bé được hứa hẹn trả công bằng một số tiền từ lớn đủ để mua sắm tiêu sài trong vài năm. Con bé không biết mục đích của thằng Hùng là gì, mọi chuyện có vẻ quá bí ẩn và nghiêm trọng.
Từng bước kế hoạch được thằng Hùng diễn giải cặn kẽ… từ lời nói… đến hành động… Cặp xách cũng được thằng Hùng mang đến, không biết bên trong chứa thứ gì, lại căn dặn thật kỹ dùng quai đeo cặp, tuyệt đối không được chạm tay vào cặp xách. Sự cẩn trọng của thằng Hùng làm Khả Nghi lo lắng. Con bé không nghĩ ra được thằng Hùng có mục đích nào khác ngoài chuyện chiếm đoạt thể xác Thùy Vi. Dù là như vậy… thì có cần thiết làm bao nhiêu chuyện rắc rối phức tạp như thế không? Cả buổi chiều nay, sự nhiệt tình thân thiện của Thùy Vi lại làm con bé càng áy náy và lo lắng.
Hai đứa chạy hai xe, song song tiến ra cổng trường. Con Vi lén lút nháy nháy mắt rồi mi gió với ông Lâm một cái, làm khuôn mặt nhăn nheo già cỗi của ông cũng phải đỏ lên. Khả Nghi thì nhìn chằm chằm chiếc cặp xách ông cầm trên tay. Con bé có cảm giác như bên trong nó là một trái bom hẹn giờ, sẽ nổ tung ngay khi hai đứa rời khỏi trường. Vậy mục đích của thằng Hùng có lẽ không phải là con Vi như nó nghĩ…
Đi được một quãng con Nghi trở nên bồn chồn lo lắng.
– Nghi… Không phải quán kem kia sao? – Con Vi từ phía sau réo lên.
– Ah… Đúng rồi…
Hai đứa dừng xe lại, chuẩn bị sang đường, chợt một chiếc xe cảnh sát trờ tới chắn ngang trước mặt. Bốn gã mặc đồng phục rằn ri bước xuống, hầm hầm bước tới:
– Yêu cầu hai cô đi theo chúng tôi phối hợp điều tra…
– Ơ… Tại sao? Bọn em là học sinh mà… – Con Vi ngơ ngác.
– Điều đó chúng tôi sẽ giải thích sau… Về chuyện hai cô là học sinh hay không, cũng cần xác minh của trường… – Hắn nói giọng không chút thương lượng.
Con Nghi mặt tái mét, nhìn quanh như muốn cầu cứu. Chuyện này không có trong kế hoạch của thằng Hùng. Hai đứa co rúm người chui vào xe ôtô cảnh sát. Hai chiếc xe máy được hai gã khác lái theo sau. Suốt đoạn đường, không ai lên tiếng nói lời nào. Đồn cảnh sát địa phương nào có lẽ cũng giống nhau. Tường rào cũ kỹ, ghế gỗ cứng ngắt và những khuôn mặt lạnh lùng.
Khả Nghi được dẫn đi theo một hướng khác. Con Vi bắt gặp ánh mắt như áy náy xin lỗi của con bé, tim chợt nhảy loạn lo lắng. Nó được dẫn vào một căn phòng ẩm mốc, kín bưng, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ bằng hai viên gạch sát trần nhà. Dưới ánh đèn vàng lập loè, nó chỉ thấy được giữa căn phòng là một cái bàn sắt hoen rỉ và hai cái ghế đối diện nhau. Trong góc phòng một cái camera quay phim dựng trên chân ba chạc.
– Cô ngồi xuống đó… – Gã cảnh sát ném xoạch bộ hồ sơ lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
– Em… không hiểu gì hết… Tại sao các anh kêu em lên đây chứ? Em làm chuyện gì sai phạm đâu? – Con Vi thấp thỏm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của gã.
– Cô không cần lo lắng… Chuyện này chỉ là thủ tục thôi… Mấy hôm trước có vài đối tượng giả danh học sinh làm chuyện xấu… Nếu cô là học sinh thật… Vậy không có gì lo lắng… – Hắn giải thích thật nhẹ nhàng.
– Dạ… Em là học sinh Trường Trung học Xuân Mai mà… – Con Vi hơi yên tâm một chút.
– Ok… Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?
– Dạ… Phạm Thị Thùy Vi, 16 tuổi. – Con bé vừa trả lời vừa hồi hộp nhìn gã điền vào tờ biên bản trắng.
– Địa chỉ thường trú?
– Dạ… Nhà tại…
Gã cảnh sát gật gù ghi xuống, rồi đẩy tờ giấy ra trước mặt con Vi. Con bé mở to hai mắt nhìn tờ biên bản chỉ có tên họ và địa chỉ của mình, còn phần nội dung bỏ trống không viết gì. Hắn chỉ tay vào chỗ người khai, gõ gõ ra hiệu. Cố nhìn con Vi cũng không thấy nội dung gì sai lệch, con bé mím môi ký vào… Hắn chợt rút khăn tay, cho vào túi quần, móc ra cái gì đấy, ném thẳng vào người con Vi.
– Cái này phải của cô không?
– Ah… – Con bé giật mình chộp lấy vật đó, đưa lên nhìn.
Trong tay nó là một túi nilông nguyên vẹn chưa xé, bên trong có ba khối cưng cứng bọc trong giấy bạc. Đây là… Con Vi hơi ngờ ngợ…
– Em không biết… Không phải của em… – Con bé đặt lại trên bàn.
Gã cảnh sát đứng lên bước lại cái camera trong góc phòng, bật lên. Hắn trở lại, dửng dưng dùng khăn tay bọc lấy thứ đó và cầm chung với tờ biên bản đi ra cửa. Con Vi nhíu mày cố suy nghĩ, dường như mình vừa mắc phải sai lầm gì đó rất lớn. Sau hai phút, gã quay lại, trên môi nở một nụ cười bí ẩn. Gã đứng thẳng người nghiêm trang, hai mắt nhìn chằm chằm vào con Vi, nói lớn:
– Cô Phạm thị Thùy Vi… Cảm ơn cô đã hợp tác khai báo thành thật quá trình bị lạm dụng tình dục, ép buộc tham gia đường dây buôn bán ma túy tại trường học Xuân Mai của Nguyễn Văn Lâm và Nguyễn Văn Thiên… Vật chứng chúng tôi đã thu hồi…
– Cái gì? Cái gì lạm dụng… ma túy gì… chứ? Đường dây gì chứ? – Con Vi hoảng hốt bật dậy hét lên.
– Đừng hốt hoảng… Kể ra… Với tuổi của cô mà phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy… phản ứng mất bình tĩnh cũng là bình thường…
Hắn vừa cười, vừa bước lại máy camera, tắt đi.
– Tôi không hiểu ông nói gì? Chú Lâm và anh Thiên có liên quan gì đến chuyện này đâu? – Con Vi hét lên.
– Hắc hắc… Lời khai cũng đã lấy rồi… Ký cũng đã ký rồi… Vật chứng cũng xác nhận… Còn muốn chối cãi sao? – Hắn cười cười, ngồi xuống ghế, ánh mắt đắc ý nhìn con bé ngây thơ tội nghiệp.
– Không có… Tôi không có khai gì như vậy hết… Vật gì đó cũng không phải của tôi… – Con Vi chợt hiểu ra mình vừa lọt vào bẫy, uất nghẹn… – Là anh… Anh ném cho tôi mà… Anh là đồ lừa đảo… Tôi sẽ tố cáo… Tôi sẽ…
– Im ngay… – Hắn chợt gầm lên giận dữ, khác hẳn vẻ điềm đạm hiền lành khi nảy. – Cút về đi… hết chuyện của mày rồi… Còn ở đây la hét… Tao tống mày vào phòng giam bây giờ…
– Anh giỏi thì giam tôi đi… Tôi phạm tội gì chứ? – Nước mắt chảy dài trên mặt, nhưng ánh mắt con bé thật cứng rắn.
Tính cách của Thùy Vi, như thằng Thiên nhận định, đối nghịch với Tuyết Nga, ngoài mềm trong cứng. Cô bé lau nước mắt, chăm chăm bước về hướng cửa phòng.
– Này… Con nhỏ… Mày định làm gì? – Hắn chột dạ đứng lên ngăn con bé lại.
– Anh nói cho tôi về mà… Thì tôi đi về… Nếu anh không trả lại cho tôi tờ biên bản đó… Khi ra khỏi đây… Tôi sẽ la lên cho mọi người biết… – Con Vi mím môi, ánh mắt sắc lạnh.
Gã cảnh sát cũng bất ngờ, không nghĩ mình đá phải tảng đá cứng. Một đứa con gái đôi tám bình thường trong trường hợp này không phải là sợ vãi ra quần sao? Vậy mà… Mặt hắn nóng lên đỏ bừng… Nếu không phải con bé mới 16 tuổi, có lẽ hắn đã đè con bé ra lột truồng, chơi cho nó thôi cái thói bướng bỉnh.
– Mày… uy hiếp tao? Mày gan lắm… Mày nghĩ mười sáu tuổi thì tao không dám làm gì sao? Mày nên nhớ vật chứng đó có dấu vân tay của mày… Tao chỉ cần sửa lời khai lại… Mày sẽ biến thành đồng phạm của cha con thằng kia… Khi đó… tao sẽ chơi mày… cho mày biết trời cao đất dầy thế nào… – Hắn nghiến răng đe dọa.
– Anh dám sao? – Con Vi ưỡn ngực bước tới.
Gã cảnh sát nhìn chằm chằm hai bầu vú căng tròn của con bé. Ánh mắt hắn không giấu vẻ thèm thuồng như muốn nhìn xuyên qua lớp áo dài trên người con Vi. Nhưng lý trí hắn rất mạnh, hắn nghiến răng lùi lại. Con bé chỉ chờ có thế, lao nhanh ra cửa, la to lên:
– Cảnh sát vu khống… Cảnh…
Chưa la được hết câu, con Vi bị bưng kín miệng kéo ngược vào phòng. Dù cố vùng vẫy thế nào, con bé cũng không thoát khỏi hai cánh tay cứng như gọng sắt của hắn.
– Mẹ mày… Mày muốn chết… Tao sẽ cho mày chết…
– Ưmmm…
Hắn bịt miệng con Vi, kéo vào góc phòng. Bên trong còn một cánh cửa khác, con Vi đã không nhìn thấy khi mới bước vào đây. Sau cánh cửa là một hành lang ẩm ướt, hôi hám… Con bé bắt đầu hoảng sợ thật sự, cố vùng vẫy vô vọng. Hắn lạnh lùng lôi con bé xềnh xệch đi đến cuối hành lang. Hai bên là những căn phòng giam, cửa sắt đóng kín chỉ chừa một ô nhỏ khóa chốt. Hắn dừng lại trước một căn phòng cuối dãy.
– Mày nói đúng… Tao không dám chạm vào mày… – Hắn rít nhỏ vào tai con bé, tay mở khóa. – Nhưng còn rất nhiều thằng sẵn sàng ăn tươi mày… mày sẽ sáng mắt ra…
– Anh không thể làm như vậy… Tôi sẽ tố cáo anh… – Con Vi sợ hãi, cố vùng vẫy.
– Hắc hắc… tố cáo gì đây? Giam nhầm phòng… chỉ là một lỗi hành chính thường gặp thôi…
– Khôngggg… đừng làm vậy… Khôngggg…
Con Vi bị đẩy vào trong, cánh cửa sắt đóng sập lại sau lưng. Một mùi hôi thối xộc lên làm con bé muốn ói. Con bé ngẩng đầu, sợ hãi nhận ra vô số ánh mắt như hổ đói đang nhìn chằm chằm vào mình.
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/
Ông Lâm ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn chiếc còng số tám sáng bóng trên cổ tay mình. Trong đầu ông mông lung trống rỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mười phút trước ông còn quét sân trường. Chợt xe ôtô cảnh sát ở đâu ba bốn chiếc chạy vào trường, còn cả xe thầy Hiệu trưởng… Ông ta bước ra đầu tóc bù xù, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông Lâm không nói một tiếng.
Hai gã cảnh sát lực lưỡng còng tay ông, một gã khác đọc lệnh bắt… Lý do… Lạm dụng tình dục, dụ giỗ trẻ thành niên, buôn bán lưu trữ ma tuý… còn nhiều lắm… Ông cũng không nhớ hết. Ông chỉ biết rằng nếu những cái tội trên trời rơi xuống đó mà thật sự ghép lên đầu hai cha con ông, có lẽ ngay cả tuổi xanh như thằng Thiên cũng không có ngày nhìn thấy ánh mặt trời.
Ông muốn phản khán chứ! Nhưng khi nghe họ đọc tên Phạm Thị Thùy Vi là người tố cáo, ông thở bài buông tha ý định đó. Hơn ai hết, ông là người đàn ông đầu tiên của con Vi, ông hiểu con bé rõ như thấy được từng suy nghĩ của nó. Con Vi cũng rất lưu luyến ông, dù ông không mạnh khoẻ bền bỉ như thằng Thiên, nhưng con bé vẫn năn lui tới chăm sóc, dùng thân thể nó an ủi tuổi già của ông. Chuyện này chắc chắn là một âm mưu… Ông không còn nghĩ đến bản thân mình, chỉ bồn chồn lo lắng cho con bé.
Họ lại hỏi thằng Thiên… Ông quả thật không biết nó đi đâu… Mấy ngày nay nó đều đi đứng bí ẩn như thế… Có khi nó không có ở đây lại là chuyện tốt… Nhưng lưới trời lồng lộng, thằng Thiên có thoát được không? Họ lại kéo ông về phòng lục soát khắp nơi… Ngay cả nồi cơm nguội của cha con ông, họ cũng đổ ra vung vãi trên mặt đất… Cả cái chăn yêu quý của ông mà thằng Thiên hay dùng lau dương vật, cũng bị một gã cầm lên ngửi ngửi rồi nhăn mặt ném xuống đất. Ông Lâm ngồi im lặng không nói một lời, ai hỏi gì thì trả lời thế thôi.
– Báo cáo… Đã tìm thấy tang chứng… Nghi ngờ là ma túy…
Đám cảnh sát và cả thầy Hiệu trưởng xôn xao nhìn cái cặp da đen mở rộng trên giường. Bên trong là một gói báo phân ra từng cục nhỏ bao giấy bạc. Chỉ có ông Lâm là lặng im một chỗ, thậm chí đầu cũng chẳng buồn ngẩn lên nhìn. Nhìn để làm gì, khi ông đã là cá nằm trong sọt.
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/
– Bên kia… Bên kia dọn đi… Hôi chết đi được… Ăn ở vậy mà được à…
– Trời ơi… tui nói anh đó… Đi tắm đi… Lớ ngớ đó làm gì?
– Nè… Rửa tay đi… Anh mới chùi bồn cầu đó… Biết không hả?
Nếu gã cảnh sát đó mà trở lại buồng giam, chắc phải ngạc nhiên đến chết ngất. Thùy Vi, con bé ngây thơ ngốc ngếch, đang ngồi chễm chệ trên ghế tại góc phòng, bên cạnh một gã đàn ông cởi trần xâm trổ kín người. Gã đàn ông cười tủm tỉm, thú vị quan sát con bé trong bộ áo dài trắng, không ngừng chỉ chỏ, la hét khí thế bừng bừng.
Dĩ nhiên không phải vô tình mà con Vi được cái uy như vậy. Con Vi khi mới vào đây, đối mặt với tám gã đàn ông hừng hực đói khát này, con bé đã ý thức được thảm cảnh của mình. Nếu đã không né tránh được, vậy chỉ còn cách đối mặt với nó. Con Vi nghĩ ra một phương án giảm thiểu thiệt hại nhất đối với mình. Cô bé dỏng dạc đứng trước cả đám sói đói, hứa sẽ đáp ứng phối hợp phục vụ cả tám người, với điều kiện cả đám phải tắm rửa sạch sẽ.
Lời đề nghị của con Vi vừa nói ra, cả đám đàn ông chỉ bật cười bỏ qua, không ai đồng ý. Cả đám bao quanh lấy con bé, gầm gừ như những con thú đói chỉ chực xông vào xé xác con mồi. Nhưng trong giây phút chỉ mành treo chuông đó, một người đàn ông ngồi sát trong góc phòng đã lên tiếng đáp ứng yêu cầu của con Vi.
Ông ta là người đang ngồi bên cạnh, quan sát cả đám đàn em chạy đông tây cuống cuồng theo hiệu lệnh của con bé. Phòng tắm trong buồng giam không thật sự là phòng, chỉ có một vách xi măng cao quá đầu và không có cửa. Cả đám đàn ông trần truồng xếp hàng chen chút tắm rửa, thật vui như ngày hội. Con Vi sau vài phút ngượng ngùng, cũng thành quen, còn lén so sánh những cái dương vật tòng ngòng trước mắt. Hết tắm rửa sạch sẽ, con bé lại bắt bảy người kia đi dọn dẹp cả, vệ sinh cả phòng. Vệ sinh phòng xong, con bé lại bắt họ đi tắm. Nhưng cố kéo dài thế nào, con Vi cũng không dám thử giới hạn kiên nhẫn của họ. Chuyện phải đến, cuối cùng cũng đến.
Con Vi mím môi đứng lên, quay người vào tường lặng lẽ cởi áo dài. Hai bàn tay con bé run rẩy, lạnh toát. Từng cái nút mở bung ra. Chiếc áo dài trắng được con bé gấp lại ngay ngắn đặt trên mảnh chiếu sạch sẽ nguyên vẹn nhất trong phòng. Chiếc áo ngực trắng tinh rơi xuống. Con Vi cúi người, tay kéo nhẹ, chiếc quần lót nhỏ xíu trượt qua bờ mông căng tròn kẹp khít hai mép âm hộ đỏ hồng.
Tám cái cuống họng đồng loạt nuốt ực, mười sáu con mắt mở to hết cỡ như muốn rớt cả con ngươi ra ngoài. Con Vi chậm chậm quay lại, bờ môi cắn nhẹ, gò má đỏ ửng xinh đẹp. Cơ thể mơn mởn trắng muốt không một mảnh vải của con bé hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của tám gã phạm nhân. Những ánh mắt đó như những bàn tay vô hình vuốt ve khắp cơ thể, làm cả người con Vi nhộn nhạo. Từ hai bầu vú căng tròn, hai bông hoa đỏ hồng xinh đẹp, cái bụng phẳng lì thon gọn đến cặp đùi thon dài kẹp cứng vùng mu hồng hào phơn phớt lông tơ. Con Vi nghe tiếng thở dốc dồn dập, chỉ không rõ từ phía đối diện hay chính là hơi thở của nó.
Con bé nằm xuống chiếc chiếu, hai chân khép hờ, hai bầu vú phập phồng hồi hộp. Gã đại ca lững thững bước tới, trước ánh mắt hâm mộ của đám đàn em. Hắn ngồi xuống bên cạnh con bé, ánh mắt lim dim cơ thể căng tràn nhựa sống tuyệt đẹp tuổi đôi tám trước mặt. Hắn không gấm gáp, cúi xuống đặt lên ngực con Vi một nụ hôn. Cảm nhận làn da mát rượi, mịn màn đang run lên dồn dập. Hắn áp mặt lên bầu vú con Vi, đê mê chà sát hàm râu quai nón lởm chởm. Miệng hắn hé mở, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh cái núm vú, rồi ngậm lấy.
– Ư…
Con Vi bưng miệng, nhìn xuống cái miệng đầy râu của gã đang say mê lần lượt mút hai núm vú mình. Hai bàn tay chai sần đầy sẹo đâm chém ngang dọc của gã xoa đều quanh hai bầu vú, bóp chúng vung lên. Miệng hắn há lớn ngậm kín, như muốn nuốt cả một bên vú con bé vào bụng, mút mạnh.
– Ưmm… Ôi…
Bảy gã đàn ông tự bước lại gần, bao kín xung quanh hai người. Những bàn tay tự mân mê dương vật như sẵn sàng lâm trận. Con Vi mê man buông lỏng cho hắn mở rộng cặp đùi trắng muốt của mình. Hai cánh hoa đỏ mọng, óng ánh nước đã hé mở mời gọi trước ánh mắt nóng bỏng của tám gã đàn ông. Đôi môi ấm áp của hắn hôn quanh hai bẹn, cái lưỡi nóng liếm quanh mép âm hộ, làm con bé giật thót lên từng hồi.
– Ưmmmm…
Con Vi bật rên lớn khi đôi môi của hắn chúm quanh mồng đốc, cái lưỡi nóng đánh lên nó thật nhanh. Nhìn con bé oằn người lên tê dại, bảy gã đàn ông nhấp nhỏm không yên. Một người, hai người, rồi bảy người cùng ngồi xuống chen chút bao quanh con Vi. Hai bầu vú căng tròn ray rứt dưới những bàn tay thô ráp mân mê. Cặp đùi thon dài của nó được đám đàn ông vuốt ve kéo giãn ra hai bên, cho gã kia vục mặt vào như heo vét máng. Con Vi há hốc tê dại, hai bàn tay con bé vò nát tấm chiếu đang nằm. Gã đại ca chùi mép, nhe răng cười:
– Ngon lắm… Ngọt như bắp luộc… Tụi mày mỗi thằng nếm một chút đi ah… Lát nữa dơ rồi cũng khó…
– Ahh… Cảm ơn đại ca…
Con Vi đang mơ màn chưa hiểu gì, thì hai gã phía sau đỡ cả người con bé lên. Hai gã đứng thẳng, treo con bé trên bốn cánh tay mạnh khoẻ. Hai chân con bé mở rộng tênh hênh, âm hộ mọng nước ướt đẫm phơi bày trước những khuôn mặt đỏ bừng phấn khích.
– Ưmm… Ưmmmm…
Con bé bật rên lớn, hai mắt mê man nhìn xuống cái miệng ria mép xồm xoàm của gã đàn ông thứ hai trong ngày đang chùn chụt rút vào âm hộ nó. Ria mép ông ta thật cứng gai góc cọ sát trên cái mu mềm mại đỏ ửng, lưỡi ông ta nóng như vừa trụn nước sôi vét sâu vào âm hộ nức nở của nó. Người đó phấn khích nhìn con bé há hốc rên rỉ, tay ông ta bợ dưới mông, ghì sát âm hộ con bé vào miệng như muốn hút cạn cơ thể căng tràn nhựa sống của nó.
Một gã khác sau lưng bắt đầu sốt ruột, vỗ vỗ vai nhắc nhở, ông ta lùi lại, cái lưỡi còn nuối tiếc liếm quanh khoé miệng bóng nhẫy. Con Vi thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn được hạ xuống nằm trên những cánh tay mạnh khỏe. Hai bầu vú căng tròn nhào nặn dưới những bàn tay, hai núm vú đỏ hồng săng cứng ray rứt trong hai cái miệng tham lam. Âm hộ con bé lại bị trùm kín, một cái lưỡi khác vét sâu vào trong.
– Ưmmm… Ôi… Trơi ơi… chết mất…
Con Vi rít lên, cơ thể oằn lên tê dại. Chưa bao giờ con bé trải nghiệm qua sự kích thích hoang dại phấn khích như vậy… Không cần một cái dương vật nào… Chỉ những cái lưỡi và những bàn tay… Con Vi chợt trân cứng người, hai mắt nhắm chặt. Cơn sướng khoái dâng lên như nước lũ tuôn tràn mãnh liệt.
– Ha ha…
Gã đàn ông bên dưới rú lên khoái trá. Hắn tham lam ngậm kín lấy âm hộ đang nức nở tuôn tràn của con bé, cổ họng ừng ực nuốt xuống. Ba gã khác nhận ra điều bất thường, kéo đồng bạn ra, tranh nhau lao đến. Hai chân con Vi bị kéo căng ra hết cỡ, ba cái đầu chen chút chụm vào, ba cái miệng hớp hớp đón nhận dòng âm dịch nóng hổi chảy tràn ra khỏi âm hộ, ba cái lưỡi thèm khát liếm sạch hạ thể con bé.
– Ôi… ưmmm…
– Đủ rồi… Tụi mày tránh ra cho tao… – Gã Đại ca bước tới trước ánh mắt nuối tiếc của đám đàn em.
Con Vi thở hổn hển nhìn cái dương vật lững thững giữa hai chân hắn. Nó còn to hơn cả cổ tay con bé gân guốc đầy vết chai sạn như một khúc than được rút ra từ lò lửa. Gã quỳ xuống, cầm vật đó gõ nhẹ nhẹ lên cái mu phơn phớt lông tơ, làm con bé giật nảy lên sợ hãi. Gã cầm đầu dương vật, cọ dọc hai mép âm hộ nhoè nhoẹt, hé mở của con Vi, chậm chậm đút vào.
– Ahh… Trời ơi… To quá… Em chết mất…
Con Vi bấu víu hai cánh tay của những gã sau lưng, hai bầu vú căng tròn tiếp tục bị sờ nắn, đùa nghịch. Ánh mắt con bé hoảng hốt nhìn khúc củi đen mun đầy lông đang chậm chậm chèn cứng âm hộ nó.
– Dừng lại…
Cánh cửa bật tung. Hai cậu thanh niên mặc quân phục, tay lăm lăm batong, lao vào. Cả đám phạm nhân gầm rú tức giận, nhưng không dám phản kháng. Con Vi ngơ ngác, nhìn hai khuôn mặt vừa lạ, vừa quen:
– Hai anh là…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro