Cha con ông bảo vệ

Phần 27

2020-11-11 08:29:00

Phần 27
– Ông ta thật quá đáng…

“Rầm”

Tuân vỗ bàn một cái. Đám nhân viên quán cafe muốn nhảy dựng lên. Đối diện bàn, thằng Hùng đeo kính đen vẫn không giấu được khuôn mặt bầm tím đang giận dữ.

– Mà… Sau khi tôi đưa cậu chủ về nhà ông chủ tối qua… quả thật cậu chủ đã ngủ với Hiền Mai? – Tuân hỏi lại, miệng cười nhẹ như ngụ ý gì đó.

– Ừm… Sáng ra con nhỏ đó còn trần truồng nằm chung giường với tôi mà…

Thằng Hùng thầm nhớ lại thân thể tuyệt đẹp lõa lồ của Hiền Mai khi sáng. Dù sợ hãi đối diện với cha, nhưng nó không thể không nhìn ngắm cơ thể trần truồng vội vã của cô ta lao vào phòng tắm. Nhưng nó lại nuối tiếc vì không nhớ nổi chuyện gì xảy ra đêm trước. Nó thề nếu có lần sau, sẽ ngắm nghía thật kỹ để không bao giờ quên được cơ thể cô ta.

– Wah… Tôi hâm mộ cậu chủ chết mất… – Tuân lén nín cười, nói lớn.

– Chỉ hận lão già tôi… Mẹ nó… Một con điếm thôi… Có cần nghiêm túc như vậy không? – Thằng Hùng nắm chặt tay răn rắc.

– Đúng vậy… Tôi thấy thật bất công cho cậu chủ… – Tuân căm phẫn nghiến răng ken két. – Đàn bà chẳng qua là quần áo… Không phải Lưu Bị cũng nói vậy sao?

– Ừm… Thầy nói đúng lắm…

– Tôi nói cho cậu chủ nghe cái này… – Tuân chồm người tới, nói thật nhỏ. – Thử qua một lần rồi, cậu còn muốn chơi em Hiền Mai tiếp nữa không?

– Ah… Có chứ! Thầy có cách sao? – Thằng Hùng bật dậy như được gãi đúng chỗ ngứa.

– Tôi có một cách… Để cậu chủ có thể ép Hiền Mai lên giường bất cứ lúc nào cậu muốn. – Tuân nháy nháy mắt đắc ý.

– Cách nào? – Thằng Hùng căng thẳng.

– Không khó… – Tuân rút trong túi áo ra một cây viết, đưa sang cho thằng Hùng.

– Đây là…

– Đây là cây viết hiệu Montblanc Steinway… Đúng series, cùng một loại với cây viết ông chủ hay dùng… Nhưng có thêm chức năng quay phim… – Tuân đắc ý nhìn thằng Hùng mân mê cây viết trong tay. – Cậu chỉ cần lựa thời điểm thay cây viết cài trên túi áo của ông ta… Khi ông ta đem Hiền Mai đi chiêu đãi bạn bè… Nó sẽ quay lại cảnh đáng xấu hổ của cô ta… Sau đó, cậu chỉ cần hoán đổi cây viết… Tha hồ ép cô ta…

– Hay… – Thằng Hùng vỗ đùi khen, chợt nhíu mày hỏi lại. – Nhưng không lẽ nó cứ quay suốt như vậy? Làm sao đủ pin chứ?

– Không… Dĩ nhiên là không… – Tuân rút ra một cái đồng hồ đeo tay mặt điện tử khá lớn. – Khi cậu cần kiểm tra… chỉ bấm vào nút này, nó sẽ kết nối với cây viết… Khi không có gì hấp dẫn thì tắt đi để tiết kiệm pin…

Thằng Hùng bán tín bán nghi, táy máy với thứ đồ chơi mới, bấm nút qua lại, thấy cả hình của Tuân hiện lên màn hình.

– Wah… Hay vậy… Y như phim luôn… – Nó thích thú thật sự.

– Cảm ơn thầy… Nếu lần này thành công… Nước sái không thiếu phần thầy đâu…

– Dạ… Ha ha… Cảm ơn cậu chủ…

… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://bimdep.vip/cha-con-ong-bao-ve/

Trưa ngày hôm đó, một chiếc BMW bóng loáng chạy vào một con hẻm rộng tại Quận 3.

“Tin Tin”

Ông Phương bước ra, bấm chuông cửa. Ánh mắt ông lạnh lùng nhìn căn nhà quen thuộc khi xưa ông từng ở gần mười năm. Sau khi ly dị vợ đầu, mẹ thằng Hùng, ông đã cho hai mẹ con căn nhà và vô số bất động sản khác như đền bù. Khi đó ông đã mê mệt Hiền Mai, một nữ sinh lớp 12 ông dạy. Từ ngày cưới Hiền Mai về, thằng Hùng cứ xa lánh ông. Cho tới chuyện hôm qua, ông mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Người bận bịu như ông không thể lo hết việc. Ông cần một người có thể tin tưởng hoàn toàn, không phải là thằng Tuân, mà chính là con ruột ông, thằng Hùng.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước ra mở cửa. Vừa thấy ông Phương bà ta liền thay đổi nét mặt:

– Ông đến đây làm gì? Thằng con ông đi đánh lộn đến sưng tím mặt mày… Ông có biết không hả?

– Ah… – Ông Phương sững người, chợt hiểu ra là thằng Hùng về nhà nói dối với mẹ. – Tôi biết… Tôi đến thăm nó đây…

– Ông làm Hiệu Phó được cái gì? Thằng nào đánh nó… đuổi học nó ngay cho tôi…

Bỏ lại những lời la hét của vợ cũ, ông Phương lầm lũi đi lên lầu. Ngay cửa phòng của thằng Hùng, ông thoáng chần chừ, gõ cửa… Không có tiếng trả lời… Chắc nó biết ông tới, nó còn giận. Ông xoay nắm cửa bước vào. Thằng Hùng nằm trên giường, trùm kín chăn qua mặt. Ông thở dài, bước đến bên giường, ngồi xuống.

– Ba xin lỗi… Lẽ ra ba không nên đánh con… Thật ra chuyện đó… quả thật rất khó chấp nhận được… Dù sao ba cũng cảm ơn con đã không nói với mẹ rằng ba đánh con… – Ông nhẹ nhàng kéo chăn xuống.

Thằng Hùng chẳng nói chẳng rằng, ngồi dậy tựa lưng vào tường. Nhìn khuôn mặt nó một bên sưng húp bầm tím làm lòng ông đau nhói.

– Ba xin lỗi… – Ông định chạm vào, nó liền tránh mặt đi. – Haizz… Ba có mang cho con ít tiền tiêu vặt… Khi con hết giận, gọi ngay cho ba… Ba có việc cần con làm… – Ông rút cọc tiền đô cuộn tròn trong túi áo, bị vướng lại, ông kéo mạnh.

“Cạch”

Cây viết Montblanc rơi khỏi túi áo ông Phương, rớt xuống sàn nhà, lăn vào gầm giường. Ông toan cúi xuống nhặt, chợt thằng Hùng bật dậy. Nó nhanh như cắt chui xuống giường. Sau đó lại lồm cồm ngồi dậy, cầm cây viết dúi vào tay ông. Ông Phương vui vẻ cài lên áo trong ánh mắt hồi hộp của thằng Hùng. Ông xoa xoa đầu nó, không quên dúi cọc tiền vào tay nó.

– Con đã hết giận ba chưa? – Ông hỏi.

Thằng Hùng gật gật, chẳng nói gì, chỉ xoè tiền ra đếm.

– Ha ha… Tốt… Vậy mới là con của ba chứ! Ba đang cần con làm hai việc… Cả hai việc này… Ba bảo đảm con đều thích… – Ông nháy mắt ra vẻ bí ẩn.

– Việc gì vậy ba? – Thằng Hùng tò mò.

– Thứ nhất… Là chuyện Ba sẽ giúp con trả thù hai cha con thằng Thiên… – Đôi mắt ông loé lên sự giận dữ, khó thấy. – Trước đây, con có nói ba đuổi chúng ra khỏi trường… Nhưng ba không muốn đơn giản như vậy… Mà hai cha con nó phải vào tù…

Thằng Hùng hơi nhíu mày suy nghĩ. Việc nó ghét bỏ hai cha con thằng Thiên, chẳng qua xoay quanh việc tranh giành gái. Nhưng từ hồi chiếm đoạt được Ngọc Lan, nó chẳng buồn nghĩ đến nữa. Nhưng ba nó lại có vẻ rất quyết tâm. Tại sao nhỉ?

– Con phải dùng Khả Nghi… – Ông hạ giọng thật thấp. – Như thế… Như thế… Chuyện còn lại Ba đã có sắp xếp…

– Việc này đơn giản thôi… Còn việc thứ hai… – Hai mắt thằng Hùng loé sáng.

– Ha ha… Việc thứ hai còn vui thích hơn nhiều… Đó là đi nghỉ ngơi với Ngọc Lan tại Phan Thiết ba ngày… Ba cho con tha hồ dày vò con bé… Con thích chứ? – Ông hỏi.

– Ha ha… Được lắm… Nhưng… cô Ngọc Lan có chịu đi không? – Thằng Hùng nhấp nhỏm.

– Chuyện đó để Ba lo… Đơn giản thôi…

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/

Trong phòng làm việc nghèo nàn của Ngân hàng Quốc gia. Ông Phương và Hiền Mai ngồi đối diện với một người đàn ông to béo hói đầu. Cổ họng núc ních mở của ông ta ừng ực thèm khát nhìn khuôn mặt xinh đẹp và cặp đùi thon dài lộ ra dưới chiếc mini jupe bó sát cơ thể Hiền Mai. Cô rùng mình, kềm nén cơn buồn nôn chịu đựng ánh mắt đó. Ông ta nhăn nhó, tay lau mồ hôi đầy mỡ trên mặt, nói:

– Athletic là chất cấm trên toàn thế giới ah… Chúng ta chỉ có 1 bình… Dù không sử dụng nhưng cũng là tài sản quốc gia… Đâu phải muốn là được… tôi còn 3 năm nữa là nghỉ hưu… ba mươi mấy năm cố gắng làm việc không được gì… tôi chỉ muốn lãnh vài đồng lương hưu thôi… không lẽ đổ sông đổ biển như vậy?

– Vâng… Tôi hiểu… Tôi hiểu những khó khăn của ông… Vì thế tôi sẵn sàng trả ơn ông năm trăm ngàn đô… – Ông Phương mỉm cười, ra giá.

– Haizz… Tôi đã nói là… – Ông ta đang lắc đầu, đang nói chợt nín lặng.

Ánh mắt ông nhìn theo bàn tay ông Phương vuốt nhẹ trên cặp đùi trắng muốt thon dài của Hiền Mai. Cô mím môi im lặng, nhìn bàn tay ông vuốt sâu vào trong váy. Cặp đùi thon dài của cô khẽ chần chừ rồi khẽ mở một chút, lại một chút dưới hai bàn tay ông Phương. Cô đỏ mặt, hai tay bấu chặt vào nệm ghế, quay mặt đi tránh ánh mắt thèm thuồng của lão béo đối diện đang nhìn vào khoảng trống giữa hai đùi mình. Hôm nay cũng như lần tại nhà thầy Trung, khi ông Phương yêu cầu Hiền Mai không mặc quần lót, cô đã đoán được một cuộc đổi chác mới sắp diễn ra trên cơ thể cô. Hiền Mai rùng mình, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ông ta đang vuốt ve vùng âm hộ thầm kín trần trụi của cô.

– Tôi biết nơi này không tiện bàn công việc sâu hơn… – Ông Phương nói, buông lỏng tay cho Hiền Mai khép chân lại trong ánh mắt thất vọng của lão. – Tối nay tôi và vợ mình sẽ qua nhà ông bàn cụ thể… Tôi hy vọng thấy được thứ tôi muốn…

– À… Vậy… Vậy được… – Lão béo lau mồ hôi đầy mỡ, ánh mắt không thể dời ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai.

Trong Phòng làm việc.

“À… Vậy… Vậy được…”

Âm thanh của lão béo kia lại phát ra từ loa laptop trên bàn ông Trung. Sau đó, là tiếng mở đóng cửa phòng, tiếng giày cao gót đều đều vang lên…

“Anh… Em không muốn làm chuyện này… Em là vợ anh… Tại sao anh có thể?” – Giọng Hiền Mai gấp gáp sợ hãi.

Tiếng guốc chợt im bặt, lạo xạo như cọ sát trên sàn nhà.

“Vợ sao? Cô nghĩ cô còn xứng với danh phận đó sao? Cô nên biết… Nếu tôi muốn… bất cứ lúc nào cha con lão Lâm kia sẽ ra đường… Và điều đó xảy ra… tất cả đều do cô… Do cô…” – Giọng ông Phương rít lên the thé giận dữ.

Ông Trung bấm nút trên laptop, tiếng nức nở sợ hãi của Hiền Mai im bặt. Ông nhếch mép cười, ngã người dựa ra ghế. Tuân ngồi đối diện nhấp nhỏm không yên.

– Athletic… Là chất gì? Tại sao ông ta cần chứ? – Tuân vừa suy ngẫm, vừa như hỏi người đối diện.

– Ha ha… Athletic là chất rửa mực đen của Ngân hàng Mỹ… Vì có sức mạnh tẩy rửa siêu mạnh, bền bỉ nên được đặt tên như vậy… – Ông Trung vuốt vuốt chòm râu. – Hắn đã tìm thấy đồ án…

– Ông ta đã tìm thấy sao? – Tuân muốn nhảy dựng.

– Ha ha… Anh Xuân ơi… Anh Xuân… Anh khổ tâm rồi… Dụng ý của anh thật kín kẽ ah… nhưng ý trời đã định… Ha ha…

– Vậy bây giờ phải làm sao? Cướp lại của ông ta?

– Không… Hắn tìm thấy nhưng chắc chắn chưa vào tay… nếu không, cũng chẳng cần vội vàng như vậy… – Ông Trung nheo mắt, nói tiếp. – Tôi đoán chắc đồ án không nằm trên một thứ dễ mang đi hay cất giấu… và đang bị sơn phủ bởi một lớp mực đen…

– Không dễ mang đi… – Tuân thấy đầu óc mình quay mòng mòng.

– Chẳng hạn như… Trên tường…

Ông không nói tiếp, nhấc điện thoại bấm số vội vã.

“Alô… Anh Trung… Anh khoẻ không ạ?” Đầu giây bên kia vang lên giọng hổn hển nịnh nọt của lão béo tại Ngân hàng Quốc gia.

– Anh Tín còn nhớ tôi ah… Hân hạnh cho tôi quá… – Ông Trung bật cười.

“Sao lại vậy… Bọn em có quên công lao của anh bao giờ…”

– Haizz… Thôi không nói chuyện xưa nữa… Tôi cần anh nghe cái này… – Ông Trung bấm nút trên laptop.

“Athletic là chất cấm trên toàn thế giới ah…” Chiếc loa laptop phát ra giọng nói của lão Tín, cuộc đối thoại ngắn ngủi của ông ta và thầy Phương không sót một lời. Lão Tín đầu giây bên kia im thin thít, tin chắc rằng trứng dái đã chạy ngược lên cổ. Ông Trung kiên nhẫn ngồi chờ, hai chân gác trên bàn nhịp nhịp khoái trá. Đến khi âm thanh trong laptop ngưng lại, chỉ còn tiếng thở khò khè nặng nề vang lên trong điện thoại.

“Anh Trung… Tôi có thể giúp được gì cho anh?” – Giọng lão Tín run run kềm nén.

– Đơn giản thôi… Cùng một thứ… Bình Athletic đó… – Ông Trung nói gọn.

“Được… Tôi sẽ đưa anh ngay…”

– Ah… Thế này… tôi muốn anh vẫn hẹn với thầy Phương… tiền hắn đưa anh cứ giữ mà dưỡng già… và cứ tận tình dày vò thân xác của vợ hắn… Hắc hắc… Rất tuyệt vời đấy… Tôi cam đoan với anh… – Ông Trung mơ màng, liếm quanh đôi môi khô khốc.

“Nhưng… Tôi còn gì để trao đổi chứ…”

– Ha ha… Tôi không cần cả chỗ đấy… Anh trích ra một phần mười… Pha với cồn Ethanol… Mùi hương không khác gì mà…

“Vậy… Được… Tôi sẽ làm như vậy…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha con ông bảo vệ

Số ký tự: 0