Phần 1
2024-06-17 22:48:54
Phù… Rảnh rỗi quá không có việc gì làm, viết mấy dòng linh tinh chơi vậy.
Nó, 1 thằng thanh niên năm nay 21 tuổi, đã qua cái thời bẻ gãy sừng trâu từ lâu lẩu lầu lâu lắm luôn rồi. Gia đình chỉ có 2 chị em, chị thì đã bỏ nhà theo chồng từ nhiều năm trước, đã có con, hiện tại cũng gần 5 tuổi rồi đấy (tí tuổi mà đã được lên chức cậu rồi hehe) thằng bé kháu khỉnh lắm, nhưng chẳng hiểu làm sao mà nó lại không thích chơi với trẻ con mặc dù nhiều lúc bà chị hay đùa: “Tính mày trẻ con bỏ mẹ ra, y như thằng Bin”.
Nhà nó thì làm nông chăn gà nuôi lợn trồng lúa… Nhưng mà nó là con út trong nhà nên được bố mẹ chiều từ nhỏ nên nó khá là nghịch ngầm từ ở lớp đến ở nhà. Nó có thằng bạn thân tên L, nhà 2 thằng ở khá là gần nhau nên ngày nào nó cũng vào nhà thằng L chơi, 2 thằng chơi với nhau từ thời quần thủng đít đi dép tổ ong cụt mũi và khâu vài chỗ.
Thằng L này nó béo từ khi mới lọt lòng vì bố nó béo mà. 2 Thằng chơi với nhau nhiều đến nỗi mà người lớn hay trêu là “Thằng H với thằng L nhìn như 2 bố con ấy nhể haha” mấy ông mấy bà cứ thế mà bò ra cười, hồi đấy nó còn nhỏ có biết ngại là gì đâu, cứ thấy người khác cười nó cũng nhe cái hàm răng mà rụng mất vài chiếc ra cười đáp lễ.
Oh mà lúc đấy cũng đúng thật thằng L nó béo giống bố nó nên mới lớp 1 mà nó như thằng lớp 5, đi với nó cơ bản là không lo bị bắt nạt. Nó nhớ ngày đầu tiên nó vào lớp 1 nó chẳng quen biết ai hết, mẹ nó chở đến trường bằng chiếc xe đạp Thống nhất từ thời bà ngoại nó để lại và giao nó cho cô giáo chủ nhiệm nhờ cô giúp đỡ cho nó.
Nó thì cứ lẽo đẽo theo mẹ đi đâu thì nó theo đấy, đến lúc mẹ về thì nó bật khóc nức nở ngay giữa sân trường, cô giáo thấy nó khóc liền chạy ra vỗ về an ủi nó…
… Bạn đang đọc truyện Cấp 2 và những người bạn tại nguồn: http://bimdep.vip/cap-2-va-nhung-nguoi-ban/
Ngày đó nó thích chơi điện tử lắm, bố nó mua về một cái đầu DVD Qisheng có 2 tay cầm để chơi game và có đĩa game 300 trò (Contra, mario, bomberman… ) suốt ngày cứ đi học về là nó lao vào ngay để chơi, có những hôm nó đi học về thấy nhà vẫn còn khoá cửa, chắc bố mẹ nó vẫn chưa đi làm về, nó liền chui vào nhà qua lỗ ánh sáng trên cửa sổ để chơi game.
Bố thấy nó chơi nhiều ảnh hưởng đến việc học nên đã dấu đi 2 chiếc tay cầm và bẻ tan cái đĩa game trước mặt và cho nó 1 trận no đòn vào mông. Nó khóc nhiều lắm, nó giận bố nó nhiều lắm, nhưng mà trẻ con dễ khóc dễ quên, sang ngày hôm sau nó đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi.
Ở trên lớp, nó là 1 thằng lầm lỳ ít nói nên nó cũng chẳng chơi với ai ngoại trừ thằng L, nhưng nó lại học khác lớp. Vào cuối những năm cấp 1 trong làng có cửa hàng nhà anh T cụt. Sở dĩ gọi là T cụt bởi vì ngày còn trẻ anh ý thích chơi pháo, trong một lần “rang thuốc pháo” cho khô nhưng hơi quá lửa, thuốc pháo bùng lên bị cháy xém bàn tay phải nên phải cắt bỏ (nghe giang hồ đồn) và từ đó anh đã quyết tâm tu chí làm ăn với vợ là chị N.
Cửa hàng của anh T cụt thì lại ở ngay đầu ngõ nhà nó, đi vài bước là ra đến nơi, nó chạy tót thật nhanh bằng cửa sau nhà anh T cụt để tránh những cặp mắt soi mói của những người hàng xóm không mấy thân thiện và cũng để dành lấy cứ điểm, đó là 2 máy playstation one, hồi đó loại máy chơi game này rất thịnh hành với những huyền thoại như rămbô lùn, tam quốc diễn nghiã, chưởng kiếm, takken, Cảnh sát đường phố, fifa bóng đá…
Phải rất khó khăn nó mới có thể chiếm được một máy để chơi bởi vì quá đông các thành phần, từ thanh niên đến những thằng như nó, giá mỗi lần chơi là 2k một giờ. Nó khoái nhất là trò rămbô lùn, nó hay rủ thằng L béo và thằng N hơn 3 tuổi ở gần nhà nó chơi cùng, thời gian đầu nó không để ý thời gian cho lắm, về sau chơi nhiều nó mới cảm thấy lạ bởi vì nó bảo với anh T cụt là nó chơi 2h nhưng mới chơi được có 1h30p thì màn hình tắt cái phụp tối đen như mực, mấy thằng đứng cạnh nó thì cứ nhao nhao vào tranh máy của nó,
Bọn nó tranh dữ lắm nên nó cũng phải trả máy mặc dù trong đầu nó hiện lên không biết bao nhiêu câu hỏi mà nó không trả lời được, tại sao mới có 1h30p mà đã hết giờ nhỉ? Để giải quyết vấn đề này, một lần nó vào quán của anh T cụt mua hàng, nó để ý đến khu vực chơi game nằm ở góc đằng sau nhà, bên cạnh là cái cửa ra vào, có kính màu đen, nó thấy anh ý đứng nép nép một góc sau cái kính đen trên tay cầm chiếc điều khiển tivi. Và đã không nhầm nó đoán là anh ấy sẽ dùng điều khiển để tắt tivi từ đằng sau chiếc kính ấy.
Từ đó nó gần như không vào chơi nữa, nó cũng cảm thấy sợ dần đều những trận đòn mà bố mẹ nó bắt được. Nó quay sang quyết tâm học hành vì thời gian này cũng cuối cấp rồi, không học cẩn thận trượt thì bome.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro