Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Phần 170

2021-05-12 11:29:00

Phần 170
Hoàng hậu Bùi Mạn nghe được mặt đỏ tới mang tai, nàng biết được Ngụy vương đối với nàng đã có suy nghĩ làm loạn, cho nên vừa rồi cố ý để cho hắn sờ soạng bên dưới hạ thể của mình một chút, cũng là vì cố ý hướng dẫn để cho hắn nói ra lời trong lòng trước mặt của Kim Hi Tông, cứ việc là nàng có chuẩn bị trước, nhưng vẫn tức giận đến gương mặt đỏ bừng, trong đôi mắt sát khí liền lấp lóe.

– Hồi bẩm bệ hạ, trên giường có hai đóa lạc hồng, trên thân hai nữ nhân này có rất nhiều dấu vết, mà lại ở trên đùi còn dính đầy… dịch thể của Ngụy vương…

Sớm có cung nữ được ra hiệu Kim Hi Tông, chạy đến kiểm tra thân thể hai nàng, bởi vì trong điện chỉ có một nam nhân là Ngụy vương, bởi vậy các nàng cho là những vật kia là của Ngụy vương lưu lại tại trên thân hai nữ nhân kia.

Kim Hi Tông sắc mặt càng thêm khó coi, hét lớn lên:

– Ám Vệ, ngươi ra đây.

Hắn vừa dứt lời, một bóng người liền từ trong bóng tối lách mình đi ra.

Cho dù Hoàng hậu Bùi Mạn sớm biết đối phương là Tống Thanh Thư cải trang, nhưng nhìn lấy trước mắt tên Ám Vệ này giống y như đúc, vẫn là giật nảy cả mình, khó trách trước đó hắn giả trang thành Tiểu Hưng Quốc mà có thể lừa mình xoay quanh.

– Nói… Ngụy vương vì sao lại biến thành cái dạng này?

Kim Hi Tông cho dù trong lòng phẫn nộ, nhưng không hoàn toàn hồ đồ, hắn biết không có thể hoàn toàn tin vào lời nói của một bên hoàng hậu, liền kêu tên Ám Vệ mà hắn đã an bài tại bên người Ngụy Vương đến tra hỏi.

– Ngụy Vương hôm nay uống chút rượu, đột nhiên hứng khởi, nói muốn tới bái phỏng Hoàng hậu nương nương, sau khi đến đây, không biết có phải là vì dâng lên chếnh choáng hơi men, Ngụy vương… Ngụy vương…

Tống Thanh Thư đột nhiên ấp a ấp úng.

– Nói tiếp…

Kim Hi Tông hô hấp trở nên dồn dập lên.

– Thuộc hạ không dám nói…

Tống Thanh Thư cố ý vận khởi chân khí giả bộ làm cho toàn thân phát run, Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn thấy cũng sửng sốt một chút, nghĩ thầm chính mình diễn kỹ đã thật tốt, nhưng nếu so cùng tên nam nhân này, thực sự là núi cao lại gặp núi cao hơn.

– Trẫm để ngươi nói…

Kim Hi Tông thanh âm lạnh hơn.

Tống Thanh Thư lúc này mới thuận thế bổ sung:

– Ngụy Vương chếnh choáng dâng lên, liền đối với Hoàng hậu nương nương động thủ động cước sờ soạng, hai cung nữ này phục thị Hoàng hậu nương ngăn cản lại Ngụy vương, vì thế nương nương mới thừa cơ chạy ra ngoài, Ngụy vương liền nhìn thấy hai cung nữ này tư sắc thanh lệ, liền cũng không còn tâm tư truy đuổi theo nương nương, lôi kéo hai người bọn họ… lên giường.

– Tại sao ngươi lại không ngăn cản Ngụy Vương?

Kim Hi Tông quát.

– Nô tài có khuyên qua Ngụy vương, thế nhưng Ngụy Vương không nghe nô tài, lại còn quở mắng, nô tài chỉ là hạ nhân, Ngụy vương mới là chủ tử, chủ tử muốn làm gì, nô tài làm hạ nhân cũng không dễ can thiệp, nô tài chỉ có thể bảo vệ nương nương để Ngụy vương không đến mức phạm phải sai lầm lớn, về phần hai cung nữ này, nô tài vốn nghĩ cũng không phải chuyện đại sự gì…

Tống Thanh Thư vội vàng thỉnh tội…

– Trước lúc xảy ra, nô tài thật không biết thân phận hai cung nữ này là công chúa Tống triều, mong Hoàng thượng minh xét!

– Trẫm lưu ngươi lại tại bên người Ngụy Vương, ngoại trừ bảo hộ hắn bên ngoài thì cũng có chi ý kềm giữ hắn, ngươi lại bỏ rơi nhiệm vụ, trẫm lưu ngươi lại làm gì? Ngươi hãy tự sát chết đi.

Kim Hi Tông rút ra một cây đao của tên thị vệ đứng bên cạnh, ném tới trước mặt Tống Thanh Thư.

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư mắt trợn tròn, hắn đương nhiên không có khả năng cầm lấy cây đao mà cắt cổ mình, tâm niệm cấp chuyển, rất nhanh liền có chủ ý, lúc đầu hắn còn lo lắng sẽ bị Kim Hi Tông giải vào đại lao thẩm vấn, đã là như vậy, chi bằng thừa cơ thoát thân đi.

Tống Thanh Thư chậm rãi cầm lấy đao, cũng không có hướng cổ mình vuốt qua, ngược lại bỗng dưng dùng cây đao hướng đến phía Kim Hi Tông bắn xuyên rớt, thừa dịp những tên thị vệ luống cuống tay chân bảo hộ hoàng đế, hắn liền phóng bay ra bên ngoài điện.

Thời khắc Đại Hưng Quốc thủ vệ tại trước thân Kim Hi Tông, tay áo của hắn liền vung lên quấn lấy chuôi đao cản lại, cùng lúc thuận thế hất lên, đao này so với lúc phóng đến, tốc độ càng nhanh hơn độ hướng phía sau Tống Thanh Thư vọt tới, chỉ nghe trong bầu trời đêm truyền đến kêu đau “a…” một tiếng.

Đại Hưng Quốc trên mặt hiện lên kinh ngạc, không nghĩ tới nhất đao của mình thế mà Tống Thanh Thư còn có thể chạy được:

– Các ngươi mau dẫn người đi truy, hắn đã trúng đao, trọng thương trên thân chắc chắn là sẽ chạy không xa.

– Bẩm vâng!

Một đám thị vệ vội vã đuổi theo ra a, Triệu Hô Nhi cùng Triệu Viên Viên nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cũng kinh hồn bạt vía, vội vàng liếc nhìn về phía Bùi Mạn Hoàng Hậu, Bùi Mạn cũng làm một ánh mắt ra hiệu để hai nàng an tâm chớ vội, nghĩ đến võ công của hắn cao cường như vậy, hai nàng mới hơi có chút yên lòng.

Vừa chạy ra ngoài điện Thái Hòa, Tống Thanh Thư đột nhiên bị một bàn tay mềm mại tay kéo giật, hắn tập trung nhìn vào, nguyên lai là Hoàng Sam nữ tử.

– Đi theo ta.

Hoàng Sam nữ tử ôn nhu nói, lôi kéo hắn ẩm mình vào bên cạnh trong một hang động nhỏ của ngọn giả sơn, vừa vặn tránh thoát đám đại nội thị vệ đuổi theo ra đến.

– Công tử làm sao không cẩn thận như vậy?

Nhìn lấy cắm phía sau lưng hắn là thanh đơn đao, trên mặt Hoàng Sam nữ tử biểu lộ một tia đau lòng.

– Không sao, chỉ là bị thương ngoài da.

Tống Thanh Thư mỉm cười, liền vận khởi nội lực chấn động, cây đao liền bị chấn động ra ngoài thân thể, thực ra lấy võ công của hắn, Đại Hưng Quốc muốn phóng đao trúng hắn gần như không có khả năng, bất quá vì không muốn bị nhìn ra sơ hở, hắn đành phải chịu đựng nhất đao của đối phương, hắn sớm đã dùng chân khí bảo vệ phía sau lưng, đao kia vừa cắm vào tầm một tấc liền bị kẹp lấy, cuối cùng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

Hoàng Sam nữ tử kiểm tra phía sau lưng hắn vết thương, cũng hiểu được tâm tư hắn suy nghĩ, nhịn không được nói ra:

– Công tử cần gì phải liều mạng như vậy để giúp nữ nhân kia?

– Cái này không chỉ là giúp nàng, mà cũng là vì giúp cho các người a…

Tống Thanh Thư không để ý cười cười…

– Đúng rồi… tại sao cô nương quay trở lại nơi đây chứ?

– Còn không phải là không yên lòng cho… các người, cho nên mới quay trở lại thăm dò một chút.

Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đỏ lên.

Tống Thanh Thư gật đầu, sau đó nói:

– Hiện tại bên cạnh Kim Quốc hoàng đế có một cái cao thủ rất lợi hại, chúng ta tuy không sợ hắn, nhưng nếu như bị hắn phát hiện tung tích, thì có lẽ sẽ hỏng toàn bộ bố cục đêm nay, cho nên chúng ta hiện tại bây giờ không nên quay vào, cứ ở ngay ở chỗ này yên lặng nhìn cục diện đi.

Hoàng Sam nữ tử nhìn chung quanh một chút, hai người bây giờ thân ở trong cái khe hẹp hang động giả sơn, nếu động tác hơi mạnh chút, thì thân thể của hai người đều sẽ đụng phải thân thể đối phương…

Do dự một chút, Hoàng Sam nữ tử rốt cục đỏ mặt gật đầu:

– Cũng… được.

Hoàng Sam nữ tử cùng Tống Thanh Thư chăm chú đứng sát gần cùng một chỗ, ngực nàng kịch liệt nhấp nhô, hai người đối mặt thật lâu, cùng tránh ở trong khe hẹp đó, phía trên đỉnh của ngọn giả sơn có một thác nước rót chảy xuống dưới, những giọt nước thỉnh thoảng rơi xuống hòn đá văng ra tung tóe, chẳng mấy chốc như một làn sương nước thấm vào trên y phục của hai người, đôi bầu vú ở trước ngực Hoàng Sam nữ tử theo thân thể rung động như ẩn như hiện, bầu vú tròn vo khởi động hình dạng nửa vòng tròn, chính giữa nửa vòng tròn là một khỏa nổi điểm nhỏ đầu núm vú, ánh mắt Tống Thanh Thư thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trước ngực của nàng, Hoàng Sam nữ tử cũng nhìn ra ánh mắt dị thường của tên nam nhân hỗn đản này…

Đúng là sắc lang! Làn sương nước vẩy ra vẫn đang không ngừng rơi xuống, hai người chẳng biết tự lúc nào trở nên trầm mặc, Tống Thanh Thư dù trong khoảng cách gần như vậy cùng Hoàng Sam nữ tử cùng chung một chỗ, ngoại trừ vết thương đang rướm máu, y phục ẩm ướt dán tại làn da trên cũng không thoải mái, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, một cỗ khí tức khác thường từ chính giữa hai người bay lên, nhìn xem thân thể uyển chuyển mượt gợi cảm, cái bờ mông đẫy đà no đủ vểnh lên rất tròn của nàng…

Tống Thanh Thư đột nhiên lại có một cỗ mãnh liệt xúc động, hắn muốn đem nữ nhân xinh đẹp này ôm vào trong ngực, tận tình vuốt ve nàng, yêu thương nàng, còn Hoàng Sam nữ tử kỳ thật trong nội tâm cũng không bình tĩnh, nàng tựa hồ có thể cảm giác được lửa nóng khí tức đang lan tỏa mạnh ra từ nam nhân đối diện này, trong nội tâm khẩn trương, trên mặt của nàng mở một đóa hoa hồng mỹ lệ, cảm giác như vậy rất kỳ quái, chẳng lẽ đây là cái mà mọi người nói cảm giác luyến ái sao!

Kỳ thật giữa nam nhân và nữ nhân, dưới tình huống ngươi hữu tình ta có ý, thì tâm linh lẫn nhau là có tương thông đấy, Hoàng Sam nữ tử không cần nhìn cũng biết bên dưới hạ thể của Tống Thanh Thư cây côn thịt cũng đã nộ đỉnh cứng rắn, mà chính nàng xuân triều cũng đã bắt đầu khởi động, bụng dưới trướng lên tê xót, vách tường hành lang âm động cũng đã dâng lên tới, âm dịch theo ở chỗ sâu đã chảy ra, toàn bộ trái tim mãnh liệt nhúc nhích nhảy bỗng, ánh mắt của hắn đang nhìn vào trước ngực nàng tựa như có dòng điện theo từ đầu núm vú của nàng xông vào thân thể, sau đó lại trôi xuống chui ra từ chính giữa hai chân nàng ra, toàn bộ thân thể không tự chủ thoáng run một chút…

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Lúc này trong điện Thái Hòa, Kim Hi Tông lại không đem ý nghĩ tập trung vào trên thân tên Ám Vệ đào tẩu, mà chính là hai mắt phun lửa nhìn qua Ngụy Vương, hai công chúa Tống Triều này là hắn đã sớm đã vừa ý, mắt thấy các nàng càng lớn lên, thì càng xinh đẹp, thấy có thể đến lúc sủng hạnh các nàng, lại bị nam nhân khác đến hái trái vừa sắp chín trước, trong lòng phiền muộn cùng lửa giận cũng có thể hiểu được.

Bất quá đối phương chung quy thì là nhi tử duy nhất của mình, Kim Hi Tông phẫn nộ nhìn qua Ngụy vương, hắn dù sao cũng là nhất quốc chi quân, phân rõ trong đó nặng nhẹ, hai nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ lại cùng nhi tử của mình cùng tranh giành? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài còn không phải bị người cười đến rụng răng?

Môi hắn khẽ nhếch, đang định hạ chỉ đem hai nàng công chúa Tống Triều ban cho Ngụy vương làm Trắc phi, để kết việc này lại, thì đột nhiên có tên thị vệ vội vàng hấp tấp bưng lấy một bộ y phục tới:

– Bẩm Hoàng… Hoàng thượng, trên giường phát hiện có một bộ… một bộ long bào.

– Long bào?

Kim Hi Tông sắc mặt rốt cục biến hóa, một hoàng đế có thể không quan tâm đến nữ nhân, cũng có thể không quan tâm tới tài phú, có thể không thèm để ý quan viên tham ô, nhưng không có một hoàng đế nào mà không thèm để ý đến hoàng vị của chính mình.

Trước đó hắn nhìn về phía Ngụy Vương trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, bây giờ bên trong ánh mắt sự phẫn nộ đã biến mất không còn, thay vào đó là hoàn toàn là lạnh lẽo.

Hoàng hậu Bùi Mạn âm thầm đắc ý, những năm qua nàng đã biết rõ tính nết trượng phu của mình, phía trước hết thảy chỉ là làm nền, bộ long bào này mới là đại sát chiêu lớn nhất.

Nhìn thấy long bào vàng tươi, Ngụy vương đang điên cuồng, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lảo đảo chạy tới một tay chụp lấy long bào, phách lối kêu lên:

– Nhanh đưa cho bản vương… A… không, cho trẫm mặc vào long bào, Bùi Mạn đâu, mau tới đây quỳ liếm cho trẫm…

– Ngụy vương, điện hạ hãy bớt lời…

Đại Hưng Quốc nhịn không được khuyên can, lời còn chưa nói xong, đột nhiên liền trừng to mắt, nhìn qua thấy trước ngực của Ngụy vương đã bị cắm cây đao, tại quay đầu nhìn xem Kim Hi Tông, Đại Hưng Quốc lộ ra một mặt vẻ không thể tin được.

Kim Hi Tông lạnh lùng nói ra:

– Dạng nghịch tử như thế này có chết một trăm lần cũng chưa xứng đáng.

Ngụy Vương chụp lấy thanh đao cắm ở trước ngực, bên trong miệng ú ớ phun ra một số từ vô nghĩa, lui lại mấy bước thì mới lảo đảo ngã xuống đất…

Trong điện mọi người thấy thế tất cả liền quỳ rạp xuống đất, chỉ để lại Kim Hi Tông một người đứng đấy lẻ loi trơ trọi. Hoàng hậu Bùi Mạn cúi đầu, khóe môi lộ ra mỉm cười, kết quả này so mong muốn còn tốt hơn rất nhiều, nói đến cũng may mà có Tống Thanh Thư phối hợp…

– Đêm nay chuyện phát sinh tại nơi này, nếu ở bên ngoài trẫm nghe được một câu tin đồn, trẫm sẽ không cần tra ra là ai nói, mà tất cả mọi người có mặt đêm nay toàn bộ sẽ bị xử tử!

Kim Hi Tông lạnh lùng để lại một câu nói, liền quay người rời đi, cũng không có liếc nhìn lại thi thể của Ngụy Vương một chút.

Sau khi hoàng đế đã rời đi, Hoàng hậu Bùi Mạn lúc này mới đứng lên, phân phó cung nữ, thái giám đem thi thể Ngụy Vương thu thập, hết thảy đều làm theo lễ nghi thân vương, tuy n trong nội tâm nàng đối với Ngụy vương hận thấu xương, thế nhưng bề ngoài vẫn phải làm thật chu đáo.

Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, Hoàng hậu Bùi Mạn đem toàn bộ cung nữ, thái giám đều đuổi đi ra, chỉ lưu lại Triệu Hô Nhi, Triệu Viên Viên hai người, lúc này thì Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử thừa cơ cũng tiến vào.

– Hiện tại tâm nguyện của ngươi đạt thành, cũng nên trao đổi một chút như thế nào giúp chúng ta cứu người.

Vừa rồi thời gian dài cùng Tống Thanh Thư tránh trong sơn động, thân thể hai người sát lại gần xảy ra nhiều biến hóa như vậy, hiện tại nhịp tim đập của Hoàng Sam nữ tử vẫn còn có chút gia tốc, bên dưới hạ thể thì dinh dính chất lỏng âm dịch khó chịu, cho nên chỉ có dựa vào nhanh chóng nói chuyện để che dấu bản thân mình dị thường…

– Hồ Nhi, Viện Viện, đến bên này với tỷ tỷ.

Hai công chúa kia lại là đỏ mặt nhìn Tống Thanh Thư liếc nhìn, chính lúc đang muốn đi qua, lại bị Hoàng hậu Bùi Mạn giữ chặt:

– Hai người bọn họ hiện tại vẫn chưa thể đi cùng với các ngươi.

– Ngươi muốn đổi ý?

Hoàng Sam nữ tử mắt phượng phát lạnh.

Hoàng hậu Bùi Mạn cười nói:

– Cô nương đừng có phản ứng lớn như vậy, ngươi thử nghĩ xem, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hai nàng này là người trong cuộc, trong một đêm lại biến mất, làm gì mà sẽ không sinh ra hoài nghi, đến lúc đó sẽ còn rất bất lợi cho việc đi cứu những người khác.

– Này… um…

Hoàng Sam nữ tử biểu thị đồng ý…

– Vậy chúng ta trao đổi như thế nào cứu người đi.

Hoàng hậu Bùi Mạn đêm nay diệt trừ được họa lớn trong lòng, tâm tình rất là hưng phấn, cười đáp:

– Như trước đó đã nói qua, bản cung có thể đưa cho ngươi giải dược Tiêu Dao Tán, cùng với Kim Bài ra khỏi thành, nhưng làm sao để cứu người thì các ngươi cần phải tự nghĩ biện pháp, bản cung thân phận quá đặc thù, không thể nhúng tay tham dự vào việc này.

Lúc này từ trong nội cung, trên đường đi Kim Hi Tông bị gió lạnh ban đêm thổi qua, tửu khí đã tỉnh lại hơn phân nửa, nghĩ đến chính mình nhất thời xúc động giết chết nhi tử duy nhất, trong lòng hối hận không thôi, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận chính mình sai lầm, chỉ có thể đem Đại Hưng Quốc triệu tiến đến:

– Đêm nay sự tình ngươi thấy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Số ký tự: 0