Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Phần 169

2021-05-12 11:29:00

Phần 169
Sắp xếp xong, Tống Thanh Thư giờ cũng không để cho các nàng dây dưa khiến cho kéo dài thời gian, đã bắt lấy bàn tay nhỏ bé của các nàng, bắt các nàng sờ soạng trên cây côn thịt, dưới bốn bàn tay vuốt ve, cây côn thịt đã dần dần trướng đại biến ngạnh, hai nàng tuy đã từng nghe qua cái đồ vật của nam nhân sẽ thành lớn, nhưng lại không nghĩ rằng tràng diện sẽ là lại to lớn đồ sộ như thế, tình hình này làm cho hai nàng mở to một đôi mắt hạnh, trợn mắt há hốc mồm.

Tống Thanh Thư cũng cố tình để cho các nàng cảm thụ cái kia cứng rắn và chiều dài kiên quyết, rồi để cho hai nàng dùng tay nắm lấy khuấy động, lập tức hai khuôn mặt hồng thấu không dám nhìn tới, Tống Thanh Thư thấy thế liền đem đầu của hai nàng quay tới, để hai nàng nhìn xem hết thảy biến hóa.

Hồ Nhi, Triệu Viện Viện chưa từng có làm qua cái loại chuyện này, cho nên kỹ năng không lưu loát, khiến cho Tống Thanh Thư chẳng những rất khó có khoái cảm, mà cây côn thịt kia khó hưng phấn phát ra dục vọng, thì lại càng làm cho hắn khó có thể chịu được, vì vậy liền tự mình làm mẫu cho hai người các nàng xem.

Tống Thanh Thư dùng hai tay trao đổi lấy khuấy động, còn nhìn xem hai tỷ muội nàng trần truồng để gia tăng kích thích dục vọng. Một lát sau, lúc Tống Thanh Thư cảm giác được hưng phấn, vội gọi hai người bọn họ cùng mở ra bàn tay, sau đó đem đem chất lỏng ri rỉ ra quẹt tới trên lòng bàn tay của các nàng, hai nàng lập tức sợ tới mức lắp bắp kinh hãi, vẩy ra chất lỏng dinh dính, các nàng tò mò đưa cái chất lỏng đó để sát vào trên mũi ngửi lấy, cau mày nói:

– Chẳng tốt gì cả, giống như mùi cá tanh! Cảm giác thật buồn nôn!

Không biết nói gì thêm, Tống Thanh Thư trơ mặt lại đưa cây côn thịt đến trên miệng Triệu Viện Viện, để cho nàng liếm lấy chất lỏng rỉ ra từ quy đầu, hắn chỉ cho nàng như thế nào vuốt ve thì mình mới có thể ra được cái đồ vật kia, cùng với như thế nào dùng đầu lưỡi miệng môi bú liếm.

Triệu Viện Viện học được rất chân thành, bắt đầu dùng miệng nhỏ của nàng mút lấy, miệng của nàng ấm áp nhẵn mịn, cũng hoàn toàn ôm trọn lấy cây côn thịt của Tống Thanh Thư, đầu lưỡi ngay từ trước liếm láp trên vết nứt mã nhãn của cây côn thịt, tiếp theo nàng một trước một sau lay động cái đầu, dùng đôi môi mọng làm ra động tác hút mút…

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Lúc sau Tống Thanh Thư khoái cảm đạt tới đỉnh phong, hai nàng công chúa đáng yêu, rõ ràng tự thay nhau bú liếm cây côn thịt của hắn! Tống Thanh Thư bắt đầu đợi về sau sẽ phát sinh chuyện càng tốt đẹp, hai nàng bắt đầu sử xuất các loại kỹ xảo vừa học được. Hồ Nhi, Triệu Viện Viện vốn trong chuyện này cũng rất thông minh, những kỹ xảo kia cũng mau nắm được yếu lĩnh, ngậm, hút, liếm cũng làm cho Tống Thanh Thư cảm thấy vô cùng mất hồn, cuối cùng hắn có cảm giác được sắp bắn ra tinh dịch, thân dưới rất nhanh kéo ra đưa vào run rẩy, đột nhiên Tống Thanh Thư hai tay giữ lấy đầu của Triệu Viện Viện, đem từng làn dương tinh tinh dịch, bắn vào bên trong cái miệng ấm áp, sặc đến làm nàng một hồi ho khan, trong mắt nhấp nhô lệ quan, dương tinh không kịp nuốt xuống, theo từ khóe miệng của nàng chảy ra, Triệu Viện Viện muốn nôn mửa nên biểu lộ muốn nhổ ra, Tống Thanh Thư lại đem đầu của Triệu Hồ Nhi kéo tới, đè lại trên miệng của nàng, lại cắm cây côn thịt vào bạo nhập trong miệng Triệu Hồ Nhi…

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Hốt du với hai nàng qua đi, Hoàng hậu Bùi Mạn từ ngoài bước vào bắt đầu bố trí tình huống trong điện, đầu tiên là cầm bầu rượu lên hướng đến trên miệng Ngụy vương rót đầy rượu vào, từ khóe miệng tràn rượu ra chảy xuống đến trên vạt áo, cách từ xa đã có thể ngửi được mùi tửu khí nồng nàn.

Khi Tống Thanh Thư từ dưới giường phượng vừa vặn đối đầu Hoàng hậu Bùi Mạn, ánh mắt của nàng nhìn hắn nghiền ngẫm:

– Tống công tử thân thể thật tốt a.

Xuyên thấu qua trướng mạn, Hoàng hậu Bùi Mạn loáng thoáng nhìn thấy trên môi kiều diễm ướt át của hai nàng còn dính dương tinh, thân người thì tung tóe chất lỏng sền sệt màu trắng đục của Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư mặt mo đỏ ửng:

– Nương nương bố trí có ổn thỏa chưa?

– Đã tốt, chỉ còn lại thi thể tên Ám Vệ kia…

Hoàng hậu Bùi Mạn lại chỉ vào trong góc…

– Lúc đầu ta định là tiêu hủy thi thể hắn, nhưng biết công tử có thuật dịch dung lợi hại như vậy, vậy thì lát nữa công tử cắt lấy da mặt hắn cải trang thành hắn, đến lúc đó Hoàng đế có hỏi tới thì có thể nắm chắc hơn. Ước chừng qua thời gian một nén nhang, đem vật này cho Ngụy vương ăn vào.

Hoàng hậu Bùi Mạn đưa qua một viên Chu Hồng đan dược.

– Đây là cái gì?

Ngửi được phía trên mùi dược vật, Tống Thanh Thư có chút hoảng hốt.

– Viên đan dược này có tên là “Phóng Lãng Hình Hài”, ta thật vất vả mới lấy được tới tay, đó là từ Tây Vực với mấy chục loại trân quý thảo dược tinh luyện mà thành, sẽ làm cho người thần trí mơ hồ, nếu bình thường suy nghĩ chôn sâu ở trong tâm trí thì không dám nói ra, lúc ăn vào đan dược sẽ hoàn toàn phóng thích toàn bộ suy nghĩ ở sâu trong nội tâm của người, bề ngoài nhìn qua thì giống như đang say rượu, cho nên lát nữa sự tình có thể phát triển giống như trong dự liệu hay không, thì phải dựa vào viên đan dược này.

Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn qua viên hồng đan kia, trong ánh mắt lộ ra cuồng nhiệt một sự đánh cược chi tình.

– Lợi hại như vậy sao?

Tống Thanh Thư tắc lưỡi.

– Bây giờ ta qua gặp Hoàng thượng, công tử lại cùng hai cô nương phải diễn trò cho đúng, miễn đến lúc đó các nàng quên phải trả lời làm sao.

Hoàng hậu Bùi Mạn nói xong liền cầm lên mép váy vội vàng rời đi.

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

– Hoàng thượng… Hoàng thượng.

Ban đêm yên tĩnh bị thanh âm hoảng hốt của Hoàng hậu Bùi Mạn đánh vỡ.

– Nương nương, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Từ bên ngoài điện, một thái giám hình dạng hung ác nham hiểm đột nhiên xuất hiện ngăn ở trước người Bùi Mạn hoàng hậu.

– Nguyên lai là tổng quản đại nhân, bản cung có việc gấp cần cầu kiến Hoàng thượng.

Hoàng hậu Bùi Mạn cũng có chút kiêng kị vị thái giám này, bởi vì hắn tên là Đại Hưng Quốc đệ nhất cao thủ của Hoàng đế.

– Hoàng Thượng uống xong chút hảo tửu, vừa nằm ngủ, có chuyện gì không thể để đến ngày mai nói sao a?

Đại Hưng Quốc cũng không có ý tứ cho Hoàng hậu Bùi Mạn vào trong.

Hoàng hậu Bùi Mạn trong lòng mừng rỡ, Hi Tông nổi danh là uống rượu, mỗi lần uống thì sẽ uống đến say mèm mới chịu bỏ qua, đêm nay sự tình xảy ra là nàng là cố ý chọn vào thời gian Hi Tông uống rượu xong thì mới đến phát động, bởi vì một người say rượu thì tâm tình dễ dàng xúc động sức phán đoán sẽ không được rõ ràng như bình thường…

– Việc này tương quan đến với Ngụy vương, Ngụy vương đột nhiên nửa đêm xông vào tẩm cung của ta, ý muốn mưu đồ làm loạn.

Hoàng hậu Bùi Mạn mưu đồ đã lâu, lúc này giả trang ra bộ dáng sợ hãi, không có lộ ra mảy may sơ hở.

Đại Hưng Quốc thần sắc cứng lại, việc này liên lụy trọng đại, hắn cũng không dám làm chủ:

– Nương nương mời đi theo nô tài.

Vội vàng mang nàng tiến vào nền chính trị nhân từ điện.

– Cái gì? Tên nghịch tử này!

Kim Hi Tông đem chén canh giải rượu nện trên mặt đất sau khi nghe qua.

Một người vừa ngủ say thì bị đánh thức, tâm tình tuyệt đối sẽ không khá, huống chi là đang say rượu thì bị đánh thức, đầu óc còn hỗn loạn, càng là một cỗ tà hỏa ứa ra.

– Đêm nay thần thiếp đang ngủ, thì lúc nửa đêm Ngụy vương tửu khí nồng nặc đột nhiên xông vào… ý muốn… ý muốn…

Hoàng hậu Bùi Mạn cúi đầu nức nở, nếu Tống Thanh Thư đang ở chỗ này, tất nhiên sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng nàng diễn kỹ thuật cao siêu.

– Hoàng thượng, trong chuyện này đúng sai đến như thế nào, chỉ sợ chúng ta phải đi một chuyến đến Thái Hòa điện, mới có thể rõ ràng đến tột cùng phát sinh ra cái gì?

Đại Hưng Quốc đối với hoàng đế trung thành tuyệt đối, biết rõ Kim Hi Tông bây giờ thần trí có chút mơ hồ, vội vàng nhắc nhở.

– Bãi giá đến Thái Hòa điện!

Kim Hi Tông thân thể mặc dù có chút không tốt, nhưng tính khí xưa nay rất nóng nảy, động một chút lại trượng sát đại thần, giây khắc này nhìn thấy trong mắt của hắn sát khí đằng đằng, Đại Hưng Quốc nhìn thấy cũng kinh hãi không thôi.

Đoàn người vội vàng đi vào Thái Hòa điện, đến bên ngoài điện thì bị thị vệ cản lại:

– Các ngươi là ai? Nơi này là tẩm cung hoàng hậu, bất kỳ người nào cũng không được đi vào.

Kim Hi Tông vội vàng từ sau đi đến, do không có bày ra nghi thức hoàng đế, lại thêm đêm tối, những tên thị vệ này thế mà không có nhận ra hắn.

– Lũ mắt chó, cũng không nhìn ra đây là ai sao?

Đại Hưng Quốc giận dữ, đi lên tát một cái ngay miệng tên thị vệ kia thất điên bát đảo.

Lúc này đám thị vệ chung quanh mới nhìn rõ đoàn người Kim Hi Tông, không khỏi sợ hãi, liền quỳ rạp xuống đất:

– Hoàng đế vạn vạn tuế… vạn vạn tuế!

Kim Hi Tông liếc nhìn tên thị vệ vừa rồi một chút, trong mắt hàn ý càng tăng lên:

– Trẫm nhớ không lầm, thì ngươi giống như là thủ hạ của Ngụy vương…

– Bẩm là… là…

Thị vệ kia thanh âm không ngừng run rẩy…

– Hừ!

Kim Hi Tông lạnh hừ, nhấc chân liền hướng trong điện đi đến.

– Hoàng… hoàng Thượng… không… không… vào được.

Tên thị vệ kia kiên trì gọi lên trước mặt Kim Hi Tông, hắn là tâm phúc của Ngụy vương, biết Ngụy Vương trước đó không lâu tiến vào Thái Hòa điện, bên trong thỉnh thoảng còn truyền ra đến một số thanh âm khó nghe, hắn nhất thời biết Ngụy vương xông vào đã gây nên đại họa, bất quá loại chuyện này hắn cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể tăng cường thủ vệ, phong tỏa tin tức bên trong, bên ngoài điện, chỉ tiếc là hắn không biết Hoàng hậu Bùi Mạn sớm đã mua chuộc một số tướng sĩ dưới trướng hắn.

Bây giờ nhìn thấy Kim Hi Tông đột nhiên đến thăm, tên thị vệ kia trong đầu oanh nổ vang, hắn đã vô pháp suy nghĩ như bình thường, chỉ là phản ứng trong vô thức muốn báo đáp ơn tri ngộ của Ngụy vương, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm trong đầu, lúc này ngàn vạn không thể để cho Hoàng đế nhìn thấy tràng cảnh bên trong.

– Lớn mật!

Đại Hưng Quốc lách mình ra, nhất chưởng bổ vào trước ngực hắn…

– Lại dám ngăn cản thánh giá…

Kim Hi Tông sắc mặt càng là âm trầm, cũng không nhìn tên thị vệ kia, tăng tốc cước bộ hướng vào trong Thái Hòa điện đi đến, còn chưa có đi tới cửa, thì đã nghe được từ bên trong truyền ra thanh âm Ngụy Vương đang làm càn:

– Tiểu mỹ nhân, đến đây cho Bản Vương cưỡi lên một cái.

Đồng thời xen lẫn tiếng khóc của nữ nhân.

Kim Hi Tông khẽ giật mình, bên trong nữ nhân này đến tột cùng là ai? Bất quá nghi hoặc rất nhanh liền thay thế bằng sự phẫn nộ, liền nâng lên một chân liền đạp bật ra cánh cửa Thái Hòa điện.

Đại Hưng Quốc một tấc cũng không rời khỏi Kim Hi Tông, hướng trong điện quét mắt một vòng, trong long thầm than: “Ngụy Vương lần này chỉ sợ gặp khó…”

Chỉ thấy trên giường phượng Hoàng hậu, hai nữ nhân tóc mây tán loạn, y phục không chỉnh tề, có có một nữ nhân vừa thút thít vừa tránh né ma trảo của Ngụy vương.

Kim Hi Tông hít sâu một hơi, đứng tại cửa ra vào cũng không có bước vào, chuyển hướng sang hoàng hậu âm trầm hỏi:

– Hai nữ nhân này là ai?

Hoàng Hậu hướng bên kia nhìn một chút, lộ ra một mặt chấn kinh chi sắc:

– Bọn họ… là hai công chúa Tống triều mà Hoàng thượng đã điểm chỉ, thần thiếp nghĩ đến các nàng chẳng mấy chốc sẽ tới hầu hạ Hoàng thượng, cho nên mang theo các nàng trước dạy cho bọn họ một số lễ nghi trong cung, nào ngờ… nào ngờ…

Tựa hồ là nhìn thấy, trên giường hai nữ nhân thất tha thất thểu xuống giường, chạy đến nắm lấy cánh tay Hoàng hậu:

– Nương Nương, cứu lấy nô tỳ…

Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn qua một chút, trợn cả mắt lên, lúc đầu dựa theo kế hoạch của nàng, hai nàng phải là không mặc quần áo mới đúng, hiển nhiên đây là Tống Thanh Thư không nỡ, cho nên trên thân hai nàng đã mặc vào y phục, chỉ bất quá là đã bị xé nát qua, để lộ bắp đùi, bên hông, trước ngực da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, vừa nhìn thấy là huyết mạch người đã sôi sục…

Lúc này Ngụy Vương cũng từ trên giường đuổi tới:

– Chạy cái gì mà chạy a, bản vương vẫn còn chưa có đủ đây.

Hai nàng đối với Kim Hi Tông làm như không thấy, vội vàng hấp tấp đáp:

– Điện hạ đừng có như vậy, chúng ta thuộc về nữ nhân của Hoàng thượng.

– Cái gì mà là của Hoàng thượng hay không Hoàng thượng, về sau bản vương chính là Hoàng thượng đây.

Ngụy vương cười ha ha nói.

Kim Hi Tông sắc mặt càng ngày càng đen, đang muốn nói gì, Hoàng hậu Bùi Mạn lại vượt lên trước ngăn lại ở trước người hai nàng, giang hai cánh tay ra:

– Ngụy vương đừng có quá làm càn!

Ngụy Vương tham lam nhìn qua bộ ngực, rồi lại nhìn xuống dưới hạ thể của Hoàng hậu Bùi Mạn, trong dục vọng lại nhớ tới đã chạm sờ vào bên trong vuốt lấy, vô thức nói ra:

– Vừ mập tròn, vừa lại nhiều lông a, nếu đút vào thì chắc chắn rất thoải mái lợi hại…

Hoàng hậu Bùi Mạn mừng thầm trong lòng, trên mặt thần thái lại ra vẻ xấu hổ giận dữ:

– Ngụy vương hãy tự trọng, bản cung dù sao cũng là mẫu hậu của ngươi!

– Thôi đi, ngươi cũng không phải mẫu thân của ta, chờ lão Hoàng đế kia ợ ra rắm, dựa theo quy củ trên thảo nguyên, ngươi không phải sẽ là nữ nhân của ta sao? Đến lúc đó ta muốn làm ngươi như thế nào, thì sẽ làm ngươi như thế đó, những năm qua ngươi ức hiếp mẫu tử của chúng ta, đến lúc đó bản vương sẽ để cho ngươi giống một con mẫu cẩu nằm rạp quỳ trên mặt đất liếm ta…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Số ký tự: 0