Bố đường biến thái

Phần 3

2024-12-25 04:30:12

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 3
Tố Uyên thức dậy, thấy mình đang nằm trên giường hắn thì vội choàng dậy, cô nhớ lại chuyện hôm qua. Trời ơi! Cô sao có thể chủ động tới mức như vậy! Thật điên mất a!

Cô liên tục lắc đầu mà không để ý người nằm bên cạnh đã nhìn cô từ lâu.

– “Uyên nhi! Em giỏi lắm, chưa có sự cho phép của tôi mà em đã ngồi dậy?” – Hắn hơi không vui nói.

Cô quay đầu nhìn, suýt rơi miệng vì hoảng hốt.

– “Anh… anh! Sao anh lại… ở đây?” – Cô lắp bắp.
– “Tại sao không? Đây là giường của tôi, tôi muốn nằm thì nằm!” – Hắn cười khẽ, đồng thời nắm vai kéo cô nằm xuống.

Cô ngẫm nghĩ một lúc thì lên tiếng.

– “A… tôi quên mất! Tôi còn phải đi học… tôi đã nghỉ mấy hôm rồi” – cô đưa ánh mắt cầu khẩn về phía hắn.
– “Tôi sẽ cho em đi học. Với một điều kiện em phải ngoan ngoãn, không được cãi lời. Còn nữa, tuyệt đối không được phép nói chuyện với đàn ông!” – Hắn bẹo má hồng của cô.
– “Ưm… được!” – Cô nở nụ cười làm sáng rực lòng người.

Bạch Tử Ngạn như động lòng với nụ cười của cô, hắn bước xuống giường rồi vào nhà tắm như thể muốn né tránh.

Sau khi cô và hắn ăn sáng xong, hắn liền đưa cô tới trường. Cô co ro trong bộ váy đồng phục, không muốn bị lộ ra những dấu hôn mà hắn để lại. Khuôn mặt điểm một tầng ửng hồng, động lòng người.

Chiếc xe lamborghini đỗ tại một ngôi trường rộng lớn, nguy nga.

– “Ừm… tôi đi học đây” – cô nói với hắn, định mở cửa xe thì một bàn tay nắm eo cô.
– “Em chưa thực hiện nghĩa vụ của mình, tình nhân của tôi ạ!” – Nói rồi hắn nắm cằm cô, môi hắn dán lên môi cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng lan ra cơ thể hai người. Hắn mạnh bạo mút lấy môi cô, ngón tay xoa nhẹ má cô, tạo sự kích thích tột cùng.

– “Không… ưm!” – Cô rên rỉ, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn ra nhưng không được.

Hắn nhân cơ hội cô mở miệng thì đưa lưỡi vào trong, khuấy đảo. Hắn hút lấy sự ngọt ngào của cô. Trầm luân mãi, hắn mới buông tha cho cô.

– “Bảo bối, tôi hiện tại rất muốn em! Nhưng giờ không được, em cứ chuẩn bị tinh thần đi. Đêm nay em sẽ hưng phấn hơn cả vậy nữa” – hắn vừa nói vừa lấy ngón tay lau đi sợi chỉ bạc ở môi cô.

Cô thẹn thùng, mở cửa xe ô tô ra rồi chạy vụt vào trường. Hắn thấy cô vậy không khỏi vui mừng.

– “Bảo bối… em không vui vẻ được lâu đâu! Tôi nhất định trả giá với cái chết của Tuyết Nhi!”

Nói xong hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng, khởi động xe rồi đi mất.

Tố Uyên đi tới hành lang, lấy tay che đôi môi sưng đỏ lại. Tên đáng ghét, tại sao mỗi lần hắn hôn môi lại cắn tới nỗi như vậy! Cô còn đang hậm hực thì nghe thấy một giọng nam rất quen.

– “A! Thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau!” – Người đàn ông với dáng vẻ hoàn mỹ nở nụ cười với cô, cũng chính là người đã cho cô biết sự thật về cha nuôi.

Dù đã biết cha nuôi rất hận cô nhưng gần đây cô thấy hắn rất dịu dàng, có lẽ hắn đã bỏ qua được hận thù.

– “Anh là Hắc Vương Khải?” – Cô hỏi.
– “Đúng! Hiện tại vẫn còn sớm, tôi có thể mời cô uống cafe được không?”
– “Um… tôi kh…” – cô đang trả lời thì hắn nói.
– “Cô đừng ngại, tôi không có ý xấu, chỉ là muốn nói chuyện với cô thôi!”
– “À… vậy được.” – Cô cười nhẹ rồi đi theo hắn.

Hắc Vương Khải đưa cô tới quán dream cafe.

– “Cô hiện tại đang sống với Bạch Tử Ngạn?” – Anh ta hỏi.
– “Đúng vậy… có chuyện gì sao?”
– “Không có gì, chỉ là tôi đang nói chuyện với con gái nuôi của đối thủ!” – Anh ta cười trừ, khuấy đường trong cốc cafe.
– “Đối thủ…” – cô hỏi.
– “Đúng vậy, ở trong giới tôi và hắn không đội trời chung. Mọi thứ thuộc về tôi đều bị hắn cướp lấy, bao gồm cả Tuyết Nhi…”
– “Tuyết… Nhi?” – Cô nói, người này chính là người mà Bạch Tử Ngạn yêu đến tận xương cốt. Nghĩ đến đây, cô lại thấy đau lòng.
– “Đúng vậy, Tuyết Nhi trước đây hay ở cùng tôi, mọi chuyện cô ấy đều nói cho tôi. Chúng tôi đã sống rất tốt cho đến khi Bạch Tử Ngạn xuất hiện. Hắn cướp lấy Tuyết Nhi của tôi, hại tôi khuynh gia bại sản. Tôi lúc ấy chỉ còn hai bàn tay trắng! Tuyết Nhi chỉ tại hắn không bảo vệ cho cô ấy tốt mà đã bị hại chết. Người hại chết cô ấy cũng là…”
– “Đủ rồi! Đừng nói nữa. Nếu anh muốn tôi nghe chuyện tình xưa giữa ba người thì xin lỗi, tôi không rảnh!” – Cô đeo cặp sách, bước đi.
– “Cô…” – anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.

Cô gọi tài xế đến đón rồi về biệt thự, cô đã chẳng còn hứng thú mà đi học.

Về phòng, cô cởi cặp sách ra, nhảy ào xuống chiếc giường hồng rồi thiếp đi, quên những chuyện đau buồn về cha nuôi.

… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://bimdep.pro/bo-duong-bien-thai/

Ở Bạch Thị…

– “Thưa chủ nhân, hôm nay tên Hắc Vương Khải đó đã ngồi uống nước với tiểu thư, chúng tôi đã chụp lại. Mời ngài xem!” – Người đàn ông nói rồi đưa xập ảnh cho hắn.

Bạch Tử Ngạn xem xong thì gân xanh nổi đầy trên trán, hắn ném bộp tập ảnh xuống sàn.

– “Các ngươi lui ra!”

Mấy người áo đen thấy vậy liền cúi đầu, bước ra ngoài.

Hắn khua tay, mọi đồ trên bàn đập xuống đất, vỡ tan tành.

– “Bạch Tố Uyên, em chờ đó!”

Hắn nói rồi xông thẳng khỏi phòng, khuôn mặt nổi giận như thể muốn giết người. Hắn trèo lên xe rồi lái thẳng về nhà.

… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://bimdep.pro/bo-duong-bien-thai/

Bạch Tử Ngạn về biệt thự, tức giận bước nhanh về phòng Tố Uyên. Thấy cô đang nhắm mắt, hắn tới gần kéo tóc cô dậy.

– “Em mở mắt ra cho tôi!” – Hắn rống lên.

Cô tỉnh dậy, rên khẽ.

– “Đau…”
– “Hm? Biết đau à? Chẳng phải tôi nói phải ngoan ngoãn, không được lại gần đàn ông. Vậy đây là cái gì?” – Hắn nói, đồng thời lôi tập ảnh trong túi ra ném trước mặt cô.

Cô hoảng hốt, liếc nhìn hắn.

– “Tôi không cố ý… Là hắn ta…” – cô đang định nói thì hắn ngắt lời.
– “Câm miệng!”

Hắn lôi tóc cô đi, cơn đau làm cô khóc.

– “Đau quá! Thả tôi ra…” – cô nói khẽ.
– “Hừ! Thả em? Đừng mơ! Vĩnh viễn đừng mong có thể thoát khỏi tôi! Vì số mệnh của em là để tôi hành hạ!”

Hắn mặc kệ cô gào khóc, lôi cô đến phòng hắn.

Bạch Tử Ngạn đẩy cô xuống giường lớn, chiếc váy trắng tinh vì sự thô bạo của hắn mà nhàu nhĩ đi.

Hắn cầm lấy điều khiển, nhấn nút. Lập tức xung quanh chân tay cô hiện lên vòng xích, chúng luồn vào tay chân cô. Hiện tại cô bị trói lại, hai chân mở ra hình chữ Đại.

– “Anh… muốn làm gì? Mau tháo xích ra!” – Cô nói, đồng thời nước mắt thi nhau chảy xuống. Cô đã mệt mỏi, tâm dường như đã chết. Liệu còn sự nhục nhã nào có thể hơn?
– “Không bao giờ!” – Hắn gầm lên, rồi như con mãnh thú tiến đến phía cô.

Bạch Tử Ngạn xé toạc chiếc váy của cô, bàn tay tham lam chiếm giữ một bên ngực. Hắn bóp mạnh, làm chúng thành mọi loại hình thù.

– “Không… Anh không được làm vậy!” – Cô liên tiếp lắc đầu, nước mắt chảy dài thấm đẫm drap giường.
– “Tại sao lại không? Em là của riêng tôi! Tôi muốn làm gì cũng được! Tốt nhất em nên câm miệng lại, đừng trách tôi không nể tình!”

Hắn nói xong thì cúi đầu, chiếm giữ đôi môi xinh đẹp của cô. Hắn điên cuồng hôn cô, đúng hơn là cắn mút. Chiếc lưỡi luồn vào miệng cô, trêu chọc.

Sau đó hắn dời xuống cần cổ trắng mịn của cô, tham lam cắn. Hắn để lại dấu vết ở mọi nơi trên cơ thể cô, dường như là đánh dấu chủ quyền.

– “Ưm…” – cô không nhịn được rên rỉ, phía dưới cũng chảy ra một tia mật dịch.

Hắn nhìn biểu hiện của cô, nhếch môi lên.

– “Hừm! Tiện nhân dâm đãng! Tôi sẽ cho em hưởng thụ, sung sướng đến cực đỉnh!”

Bạch Tử Ngạn xé quần lót của cô, bàn tay xoa nhẹ nơi đó. Ngón tay thọc vào trong, lúc nhanh lúc chậm, kịch liệt ra vào. Có khi lại xoay vòng.

Cô đã rất kích thích, phía dưới không ngừng chảy ra, thấm đẫm một mảng giường. Cô cắn môi, ngăn chặn không cho mình rên rỉ.

– “Uyên nhi, khó chịu thì kêu ra! Đừng kìm nén, tôi rất thích nghe em kêu!” – Hắn nói xong thì cười nhẹ, ngón tay dính mật dịch cho vào miệng cô.

Tố Uyên như kết hợp với hắn, liếm trọn ngón tay của hắn.

Bạch Tử Ngạn cuối cùng cũng trút bỏ quần áo của hắn, đưa vật nam tính vào nơi ẩm ướt của cô.

– “Ưm… a” – như được lấp đầy, cô kêu lên.

Hắn điên cuồng ra vào, luật động. Mặc cho cô mệt mỏi ngất đi mấy lần. Đến lúc mãi về sau, hắn mới chôn vào thân thể cô mầm mống của mình.

Bạch Tử Ngạn xuống giường mặc quần áo. Hắn nhấn nút, vòng xích ở tay cô cởi ra. Hắn lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc rồi lạnh lùng nói.

– “Uống thuốc đi! Tôi không muốn có con với kẻ thù!”

Tố Uyên mệt mỏi nhấc người dậy, cầm viên thuốc cho vào miệng rồi uống.

Bạch Tử Ngạn thấy cô uống xong, đôi mắt lãnh ngạo liếc nhìn cô. Chuyển tầm mắt đến những dấu hôn trên cơ thể cô, hắn thấy thỏa mãn.

Hắn mặc áo vest, bước ra khỏi phòng.

Tố Uyên nằm trên giường, nghĩ lại lời hắn nói lúc nãy thì nước mắt bỗng rơi ra, cô rất buồn. Bao giờ có thể kết thúc? Bao giờ hắn mới hiểu cô yêu hắn? Bao giờ cô mới được tự do? Những câu hỏi ấy lần lượt hiện lên trong đầu cô. Rồi cô mỉm cười tự giễu.

Không bao giờ, chỉ trừ khi cô chết!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bố đường biến thái

Số ký tự: 0