Phần 2
2024-12-25 04:30:12
Sáng hôm sau, Tố Uyên thức dậy. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách. Nhìn dấu vết màu đỏ trên ga trải giường chứng tỏ sự nhục nhã và đau khổ mà tối qua cô phải chịu đựng. Nước mắt từ khóe mi lăn dần xuống, thấm vào gối.
Bạch Tử Ngạn từ phòng tắm đi ra thấy cô đã tỉnh thì lên tiếng.
– “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, tôi đã xin phép cho em nghỉ học. Ngoan ngoãn chờ tôi trở về!”
Hắn nói xong thì bước đi, đóng sầm cửa lại.
Nằm trên giường, cô nghe thấy tiếng xe khởi động.
Tố Uyên bỗng bật khóc, cô khóc thật to. Lòng nhói đau. Hắn không hề hỏi han cô một câu, cũng không quan tâm cảm xúc của cô như thế nào. Chỉ bởi cô là con của người hại chết phụ nữ của hắn.
Cô khóc rất lớn, vú Dung chợt bước vào phòng. Bà rất hoảng hốt, cảnh tượng này thật đau lòng. Người cô chi chít những dấu hôn, đôi môi sưng phồng lên, cặp mắt cũng sưng húp vì khóc. Vú Dung ngồi bên cạnh cô, bà đỡ cô dậy rồi vỗ vai cô.
– “Tiểu thư nín đi, thiếu gia chỉ là nhất thời tức giận thôi. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thiếu gia, cậu ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô.” – Bà đau lòng nói.
– “Vú Dung, con đã làm gì sai chứ? Tại sao hắn ta lại đối xử với con như vậy? Hức…” – cô sà vào lòng bà, khóc lớn.
– “Tiểu thư nín đi… để tôi lấy quần áo cho cô. Cô mau vào tắm nước nóng đi, có thể làm bớt đau đó.” – Bà đứng dậy, mở tủ quần áo ra.
Tố Uyên nằm trong bồn tắm, nhìn mình trong gương. Cô thật không nhận ra mình. Con người có thể thay đổi sau một đêm. Cả Bạch Tử Ngạn cũng vậy, có thể đang dịu dàng biến thành hung ác.
Tắm xong, cô mặc một chiếc váy trắng. Nhìn cô rất đơn thuần lại như một thiên sứ lạc giữa dòng người. Cô ngồi trên giường, nhìn về phía chân trời sáng chói sau cửa sổ.
Tự do? Bao giờ cô mới thể có? Cô còn phải ở trong địa ngục này đến bao giờ? Từng giờ từng phút hít thở không thông.
– “Tiểu thư, ăn chút gì thôi! Cô đã không ăn gì từ hôm qua rồi.” – Một người hầu mang cơm vào.
– “Tôi không muốn ăn, cô mau ra ngoài đi. Tôi muốn ở một mình” – Tố Uyên với sắc mặt nhợt nhạt nói.
– “Nhưng thiếu gia…”
– “Ra ngoài!” – Cô kiên quyết trả lời.
Người hầu đó đành ra ngoài. Vú Dung sau khi biết tiểu thư không chịu ăn thì gọi điện cho Bạch Tử Ngạn.
– “Cô ấy không ăn?” – Hắn lạnh lùng hỏi.
– “Vâng, tiểu thư chỉ thất thần nhìn ra cửa sổ. Cô ấy đã vô hồn như thế từ sáng rồi. Không chịu ăn gì cả…”
– “Được rồi, tôi về ngay.”
Không lâu sau, Tố Uyên mệt mỏi nhắm mắt. Bỗng nghe thấy tiếng xe, đó là xe của hắn. Cô mỉm cười tự giễu. Sự hiện diện của hắn bao giờ cũng làm cô mệt mỏi.
– “Bạch Tố Uyên, em ra đây cho tôi!” – Hắn rống lên, đạp mạnh cửa phòng.
Hình ảnh hiện tại của cô làm cho hắn đau lòng. Sắc mặt tái nhợt, vô cảm xúc. Nhưng cứ nhìn cô hời hợt như thế này, hắn càng khó chịu.
– “Tại sao không ăn cơm?” – Hắn kiên nhẫn hỏi.
– “Tôi không muốn ăn!” – Đôi mắt cô vẫn vô hồn. Nhìn mọi vật nhưng không hề liếc nhìn hắn dù chỉ một cái.
Đối với thái độ của cô, hắn rất tức giận.
– “Không ăn cũng phải ăn! Người đâu? Mang đồ lên đây!” – Hắn ra lệnh.
Người làm mang lên một bát cháo. Hắn nhận lấy rồi nâng cằm cô lên.
– “Mở miệng” – hắn nói.
– “Không!” – Cô trả lời.
– “Vậy đừng trách tôi không nói trước!” – Hắn bóp miệng cô, bắt cô bằng được phải há miệng.
– “Ưm… không” – cô mím chặt môi.
Hắn mặc kệ cháo nóng, liên tiếp đút vào miệng cô. Hắn thà muốn cô bị bỏng còn hơn chết đói.
Tố Uyên rốt cuộc không chịu nổi, đem toàn bộ chán nôn ra sàn.
Lần này sự nhẫn nại của hắn đã mất. Hắn đứng dậy, nói.
– “Uyên nhi, xem ra tôi chiều hư em rồi? Được thôi, nếu không ngoan, vậy vào phòng tối chơi với quỷ đi!”
Hắn vừa dứt lời, bế bổng cô lên, bước đi. Người làm cũng bị hắn dọa cho sợ hãi.
Hắn đưa cô vào căn phòng tối, dù biết cô sợ nhất là bóng tối nhưng hắn thật sự rất giận dữ.
Hắn thả cô xuống, sàn nhà lạnh lẽo làm cô sợ hãi.
– “Anh muốn gì? Mau thả tôi ra!” – Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống.
– “Hừ! Bây giờ mới biết sợ à? Nhưng muộn mất rồi! Em hãy ở đó, bao giờ em xin lỗi, tôi sẽ thả em ra” – hắn lạnh lùng nói, sau đó đóng sầm cửa lại.
Căn phòng tối om làm Tố Uyên phát run. Cô khóc nấc lên.
– “Bạch Tử Ngạn… thả tôi ra…”
… Bạn đang đọc truyện Bố đường biến thái tại nguồn: http://bimdep.pro/bo-duong-bien-thai/
Ngồi trong góc tường, Tố Uyên rất sợ hãi. Cô nhắm mắt thật chặt để không phải nhìn bóng tối. Mong Bạch Tử Ngạn sẽ thả cô ra. Hắn đã nhốt cô được gần một ngày rồi, cô cũng khóc cạn nước mắt, gào thét cầu xin hắn nhưng cũng không ăn thua. Bỗng có tiếng bước chân gần đến, cửa phòng mở ra.
– “Ai… vậy?” – Cô ngập ngừng hỏi.
Hắn bước tới gần cô, lấy tay nâng cằm cô lên. Ngón cái miết nhẹ lên bờ môi nứt nẻ.
– “Là tôi” – hắn nói.
– “Bạch Tử Ngạn! Xin anh cho tôi ra khỏi đây đi. Tôi rất sợ. Huhu… xin anh đó” – Tố Uyên khóc to, sà vào lòng hắn.
– “Hừ! Nếu em lấy lòng tôi, tôi sẽ thả em ra. Còn không thì em hãy ở mãi trong này đi!” – Hắn bá đạo nói.
– “Nhưng tôi phải lấy lòng anh thế nào?” – Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.
– “Chủ động như đêm hôm trước!” – Nói rồi hắn ngồi lên ghế salon, đưa cặp mắt nóng như lửa nhìn về phía cô như đang chờ đợi.
Tố Uyên hít một hơi, bước tới trước mặt hắn. Cô dạng chân ngồi lên đùi hắn. Hai tay vòng ra sau ôm cổ hắn, đôi môi anh đào dán vào môi mỏng của hắn.
Cô chưa từng chủ động hôn hắn nên động tác rất bối rối. Cô liếm cánh môi hắn, để lưỡi vào trong miệng của hắn. Hắn cũng đáp lại cô, đem lưỡi quấn lấy cánh môi xinh đẹp của cô, liên tiếp mút vào. Không gian chỉ nghe thấy tiếng hôn của hai người.
Tố Uyên dường như lâm vào đê mê. Cô rút lưỡi ra khỏi miệng hắn, từ trên đùi hắn đứng dậy.
Bạch Tử Ngạn dường như bất mãn về việc này. Nhíu mày lại, hắn nói.
– “Bạch Tố Uyên, em rốt cuộc đang làm gì?”
Cô không trả lời, chỉ quỳ giữa hai chân hắn. Bàn tay nhỏ bé tháo thắt lưng hắn ra, kéo khóa xuống. Cô run rẩy lôi cự long đang ngủ say ra, vuốt ve.
Bạch Tử Ngạn không ngờ cô gái nhỏ này lại làm như vậy. Hắn rất hưng phấn, bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, ép cô ngậm cự long vào miệng.
Tố Uyên ngậm vào, liếm trọn xung quanh. Thấy hắn ra vẻ hưởng thụ như vậy cô càng ra sức mút vào. Hắn nhắm mắt, bàn tay đẩy đầu cô vào sâu hơn.
– “Đúng là tiểu yêu tinh! Em thật biết cách lấy lòng đàn ông!” – Hắn thở gấp nói.
Hắn liên tiếp đưa đẩy vật nam tính trong miệng nhỏ xinh của cô, đến khi miệng cô sắp tê liệt hắn mới bắn tinh ra. Cô nuốt trọn tinh dịch của hắn vào. Hắn rất hài lòng với sự chủ động của cô.
Bạch Tử Ngạn ôm cô vào lòng, để cô nằm trên ghế salon. Bàn tay hắn luồn vào trong váy, trêu chọc bầu ngực non nớt, chưa phát triển hết.
– “Ưm… a” – cô đỏ mặt rên rỉ.
– “Uyên Nhi, em muốn gì nào? Nói, tôi sẽ cho em!” – Hắn nhếch môi, hai tay vẫn xoa nắn, bóp hai bên ngực cô.
– “A… bên dưới khó chịu…” – cô nức nở nói.
– “Nói em muốn gì? Phải nói tôi mới cho em được!”
– “A… tôi muốn anh…” – cô lấy tay ôm cổ hắn.
Tay hắn cởi bỏ quần lót của cô, thấy mật dịch thấm đẫm thì không khỏi cười khẽ. Hắn để vật to lớn chà xát lên cánh hoa của cô mà không đi vào.
Cô vặn vẹo, cảm thấy hạ thân ngứa phát điên. Cô cọ mặt vào cổ hắn.
– “A… anh mau đi vào đi!” – Cô nói, hai mắt trở nên mê man.
– “Uyên nhi, cầu xin tôi! Tôi sẽ đi vào.” – Hắn vân vê hai nụ hoa trước ngực của cô.
– “Xin anh… ưm! Xin anh mau vào… trong đi!” – Cô liếm cổ hắn, tạo sự kích thích cho hắn.
Bạch Tử Ngạn đã nhẫn nại đủ, động thân một cái. Vật to lớn vào sâu trong cơ thể cô. Hai người rên lên một tiếng sung sướng.
Hai người chìm vào đê mê kích tình, Tố Uyên mệt mỏi xen lẫn hưng phấn thiếp đi. Hắn bế cô ra khỏi phòng tối, đặt cô lên giường của hắn. Ôm chặt cô gái nhỏ, thì thầm.
– “Cả đời này em phải ở cạnh tôi!”
Nói xong hắn hôn nhẹ lên môi cô, chìm vào giấc ngủ.
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro