Phần 4
2024-05-31 03:36:00
Sáng hôm sau đi học, tôi phải nói dối mẹ đóng tiền học tăng tiết hai trăm ngàn để mua thuốc em. Tôi chẳng biết nó bao nhiêu tiền, mà thời điểm đó hai trăm ngàn dư đóng tiền học thêm môn toán một tháng của tôi. Nên nghĩ nó sẽ đủ.
Hôm nay thằng toàn không đi học, chắc là hôm qua say đến nay chưa tỉnh. Đầu tuần chào cờ nên tôi cũng nhắn tin với em được, lấy điện thoại ra thì tôi thấy tin nhắn em đã nhắn lúc 6 giờ.
– Anh nhớ ăn uống mới vào lớp nhe.
Cách em quan tâm làm tôi hạnh phúc khó tả. Ngồi ổn định dưới sân trường, tôi trả lời tin nhắn em.
– Anh biết rồi nè, em ăn gì chưa?
Gửi tin nhắn xong, tôi chồm lên nói chuyện với thằng bạn ở trên. Tôi nói chưa xong câu thì đã nhận được tin em.
– Sáng em ghé chợ dọn ra tiếp mẹ rồi ăn sáng với ba mẹ luôn. Nên sáng em đi học sớm lắm.
– Người yêu anh giỏi quá. Mà thằng toàn về chưa hay còn bên nhà em.
– Ổng ngủ trong phòng với anh hai em ở nhà á. Khuya em phải kêu hai ổng dậy vào phòng cho đừng bị muỗi đốt.
– Sáng không thấy nó là anh nghi rồi. Mà cơ thể em sao rồi, còn đau không?
– Nó còn ê ẩm chỗ đó ít, cũng không sao anh đừng lo.
– Um. Em học đi, trưa anh mua thuốc rồi gọi em.
– Dạ.
Tôi dẹp điện thoại, vào lớp học. Nói chung lúc đó tôi cũng thuộc dạng học sinh giỏi, đi chơi nhưng tôi vẫn nghiêm túc học hành.
Tùng… tùng… tùng…
Tiếng trống vang lên, đã hết năm tiết học. Không gian yên tĩnh bỗng ồn ào lên, tôi từ từ bỏ sách tập vào túi, ngồi lại lúc lâu cho bớt người mới đứng lên ra về.
Tôi ra quán nước đối diện cổng trường ngồi tiếp, đợi đường phố vắng lại mới đi. Tôi chạy từ đường lớn đến hẻm nhỏ khắp nơi, để tìm hiệu thuốc tây vắng vẻ.
Chạy một lúc thì tôi cũng để ý được hai chỗ, nhưng quay lại định tấp vào thì không làm được. Có cái gì đó bên trong tôi cản lại. Lượn thêm mấy vòng tôi cố gạt đi những lo sợ can đảm tấp vào, tôi bước lại cạnh cô bán thuốc nói:
– Bán con viên thuốc 24h.
Cô bán thuốc nhướng đôi mắt qua khỏi gọng kính đeo thấp phía dưới nhìn tôi hỏi:
– Con mua cho ai?
– Con mua cho anh hai.
Tôi lắp bắp đáp lời cô.
– Con lấy loại bao nhiêu tiền?
– Có loại bao nhiêu với bao nhiêu vậy cô? Con đâu có biết gì đâu.
– Loại 15, 25, 35 ngàn.
Tôi đâu có nghĩ nó sẽ đến, làm sáng phải nói dối mẹ xin tiền.
– Lấy con loại 35 ngàn đi cô. Cô lấy con hộp bao cao su luôn.
– Con lấy hộp 3 cái hay 9 cái. Loại 9 cái 100 ngàn, loại 9 cái 50 chục.
– Lấy con hộp 9 cái 100 ngàn đi cô.
Cô bỏ vào bịch đen đưa tôi nói:
– 135 Ngàn.
– Dạ, cho con gửi.
Tôi nhận lại tiền thừa lên xe chạy đi. Người tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, cái lần đầu của tôi toàn những áp lực, căng thăng, lo lắng thay phiên đè lấy tôi.
Tôi lấy điện thoại gọi em để đưa thuốc. Em kêu tôi chạy vào hẻm nhỏ sau nhà đưa em, tôi hỏi em xem thằng an có ở nhà không? Em nói nó còn ngủ trong phòng.
Nghe em nói thế, nhưng nỗi sợ và lo lắng lại kéo đến đè lên tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì ngoài cầu nguyện an ủi tinh thần mình.
Vừa quẹo vào con hẻm thì tôi đã thấy em đứng đợi, tôi chạy lại đưa em liền vội vã bỏ đi mà chẳng dám đứng lại nói lời nào.
Tôi về nhà thay bộ đồ ra, lấy điện thoại nhắn tin em…
– Anh về đến nhà rồi, em uống liền đi để quên.
– Em uống rồi, anh ăn uống gì đi.
– Ok, có gì nhắn tin hay gọi anh. Anh ăn cơm.
– Dạ…
Giờ tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm xong tôi nằm dài trong phòng. Sung sướng chỉ có một tí mà tôi quá mệt mỏi hai ngày nay.
Trưa phải đi học thêm hóa nhưng tôi đã kêu mẹ gọi xin nghỉ, để tôi nghỉ ngơi. Tôi quá mệt mỏi, chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật ngon.
Lấy điện thoại tôi nhắn tin cho em…
– Chiều em có đi học gì không?
– Dạ có, 14 giờ 30 em đi học.
– Vậy em ăn cơm rồi nằm nghỉ tí đi học nhe. Chiều nay anh xin nghỉ để ngủ, người anh đuối quá.
– Dạ, vậy anh ngủ đi, nào thức nhắn tin cho em.
– Ok, Bye em <3…
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://bimdep.pro/bien-co-cuoc-doi/
Tôi cũng yêu và quan tâm em chân thành, chẳng bao giờ có ý nghĩa trêu chọc thêm em nào khác. Với tôi, quen được em đã ngoài mong đợi của tôi rồi. Em xinh đẹp, học giỏi, gia đình khá giả mọi thứ điều hoàn hảo trừ thằng anh giang hồ của em thôi.
Cứ thế ngày tháng trôi qua, mỗi ngày điều diễn ra tương đồng nhau. 2 giờ trưa chủ nhật hàng tuần tôi với em gặp nhau, tuần chỉ được gặp một lần là chạy thẳng vào tum quắn lấy nhau.
Em không còn rụt rè, mắc cỡ với tôi như ngày đầu nữa. Nhưng vẫn chưa biết chủ động làm cho tôi sung sướng. Và tôi luôn sử dụng biện pháp an toàn khi quan hệ, tránh tình trạng như lần đầu.
Mọi thứ diễn ra yên bình được 2 tháng, thì “sóng thần” bất ngờ ập đến cuộc đời tôi.
Đó là đêm chủ nhật của tháng 11. Tôi đang nằm trong phòng nhắn tin với em như thường ngày, thì nhận được cuộc gọi của thằng Toàn…
– Alo, tui nghe nè bạn.
– Đang ở đâu vậy?
– Đang nhà, có gì không?
– Bạn đang quen con Quyên em thằng An phải không?
– Tự nhiên sao nay hỏi vậy?
– Thì có chuyện tao mới hỏi, phải không?
– Um, sao mày biết?
Tôi nhỏ nhẹ đáp.
– Tao đã dặn mày từ đầu là đừng có đụng vào em gái nó rồi. Nó biết giờ nó đòi tìm mày kìa.
Thằng Toàn nói dõng dạc làm tôi có chút lo sợ.
– Tình yêu nó đến như thế tao biết làm sao bây giờ.
– Nó biết mày trở con Quyên đi tum nữa. Máu khùng nó nổi lên, tao nói chuyện với nó cũng không được nữa.
Tôi nghe toàn nói mà hồn tôi phách tán đâu mất, nỗi sợ khủng khiếp kéo đến đè lên người tôi.
– Rồi tao phải làm sao giờ?
Tôi ngớ ngẩn hỏi trong vô vọng.
– Mày ở yên trong nhà đừng đi đâu được rồi, có gì tao gọi.
Tôi như đứng bên bờ vực thẳm, mọi thứ đang dồn ép lại mà tôi chẳng có cách nào chống cự.
Tôi càng suy nghĩ thì nỗi sợ lại càng lớn hơn. Nằm bất động trên giường lo lắng đủ điều trong đầu, bất ngờ chuông điện thoại reo lên làm những suy nghĩ càng nghiêm trọng hơn, tôi thập thò nhìn xem ai gọi.
Em yêu đang gọi tôi, tôi bắt máy giọng yếu ớt…
– Alo…
– Anh đang làm gì vậy? Sao không trả lời tin nhắn em.
– Anh nằm trong phòng đâu có làm gì đâu?
– Sao không trả lời tin nhắn? Anh mệt hay gì mà nghe giọng yếu xìu vậy?
– Em chưa biết gì hả?
– Hả? Chuyện gì vậy anh?
– Thằng an biết anh quen em rồi.
Giọng em hoảng hốt đáp tôi…
– Hả… Sao anh biết?
– Thằng toàn mới gọi anh?
– Chết rồi, chút ổng về ổng chửi em tan nát luôn quá.
Tôi buồn rầu chẳng nói nên lời…
– Haiz…
Giọng em cũng đượm buồn nói:
– Mà sao ổng biết anh? Anh Toàn nói anh sao?
– Toàn nói thằng an đang tìm anh, kêu anh đừng đi đâu. Thằng em nào của thằng An chiều gặp anh với em trong tum.
– Hả… Ổng về giết em luôn mất. Anh ở nhà đi nhe, để tý ổng về em tìm cách nói.
– Có gì em nói chưa có gì nhe, chỉ nắm tay với hôn thôi. Anh không sao đâu, em đừng lo cũng đừng nói gì thêm thôi nó đánh em đó.
– Dạ… Anh nhờ anh toàn nói với anh hai em đi, cho ổng đừng có làm gì anh. Híc híc…
Em khóc làm tôi thương em hơn, tôi bất lực chẳng thể làm gì ngoài những lời dối lòng an ủi em…
– Em đừng lo lắng quá, anh không gì đâu. Em nín đi, em khóc anh mới buồn đó.
– Dạ… Híc… híc…
– Thôi nhắn tin nhe em.
– Dạ…
Cả đêm đó tôi thấp thỏm chẳng thể nào yên giấc, thằng toàn cũng chẳng gọi làm tôi chẳng biết sáng mai phải thế nào? Đi học thế nào đây?
Bình minh từ từ hiện lên, trời dần sáng bao nhiêu nỗi sợ cũng đến rồi tôi phải làm thế nào đây? Tôi đứng ngồi không yên, cuống cuồng đi tới lui trong nhà.
– Sao không thay đồ đi học? Gần 7 giờ rồi.
Mẹ tôi thắc mắc hỏi…
– Dạ… dạ… Con biết rồi.
Tôi vào phòng đóng cửa, ngồi trên giường bối rối chẳng biết phải làm sao đây. Rồi tôi đứng lên thay đồ quyết định nghỉ học vào quán nét, ở nhà thì ba mẹ hỏi mà đi học thì chẳng dám.
Ra khỏi nhà tôi chạy thụt mạng lúc nào cũng nhìn xung quanh, đi một đoạn thì thằng toàn gọi tôi.
– Alo…
– Mày đâu rồi? Sáng giờ không gặp mày vào trường.
– Sao dám đi học ba? Mày kêu tao ở nhà đừng đi đâu.
Haha… Giọng nó cười lớn trong điện thoại…
– Sợ hả bạn? Tính nghỉ học luôn hả? Haha…
Nó chọc quê làm tôi sượng người im lặng.
– Đi học đi, tao đợi mày ở cổng trường nè.
– Um…
Tôi quay đầu chạy vào trường, có thằng toàn đợi nên tôi cũng yên tâm.
Đến cổng trường, đứng láo ngáo chen chúc thì tôi nghe tiếng thằng toàn hô lớn…
– Kh… Kh…
Mắt láo liếc tìm thì tôi thấy nó đang ngồi ở quán nước bên đường, dơ tay lên cao cho tôi thấy.
Gương mặt tôi cũng biến dạng từ khi thấy nó, mặt tôi tái mét chẳng còn chút máu. Thằng an cũng đang ngồi bên đó, điều tôi sợ nhất cũng đến.
Tôi đứng hình nở nụ cười gượng gạo. Giờ không qua cũng không được mà qua cũng không xong. Tôi như người mất hồn, thả từng bước chân nặng nề, lủng củng bước qua đường.
Tôi nghĩ qua đến thằng an sẽ đánh tôi mất. Rồi tự an ủi bản thân là có thằng toàn chắc cũng không sao, hít thở một hơi thật sâu lấy tinh thần.
Tôi cố gắng chè miệng ra cười với thằng an, kéo ghế ngồi xuống cạnh thằng toàn, để thằng toàn ngồi giữa để tôi yên tâm hơn.
Thằng an vẫn không nói gì, mặt nó tỏa rõ vẻ giận dữ lâu lâu nhìn tôi. Đôi mắt đầy hiếu chiến cộng thêm gương mặt giận dữ làm tim tôi đã bao lần ngừng đập.
Thằng toàn nhìn sang tôi, phá tan không khí im lặng, căng thẳng đó bằng lời nói nhẹ nhàng:
– Bây giờ bạn với con quyên không có gặp nhau nữa, không có gặp hay liên lạc nhau nữa.
Toàn ngưng lại nhìn xem biểu hiện của thằng an rồi nói tiếp:
– Thằng an với mày ai cũng là bạn tao hết, tao không muốn um xùm, tao cũng nói chuyện với thằng an rồi.
Mắt tôi luôn nhìn thằng an, nghe toàn nói tôi đáp vội vàng trong lo sợ:
– Ừm…
Thằng an nhìn chằm chằm tôi to tiếng:
– Mày cũng là bạn tao, bạn thân với thằng toàn nên lần này tao bỏ. Từ đây về sau tao mà biết mày còn nhắn tin hay gọi cho em tao nữa thì mày đừng trách tao.
Tim tôi đập mạnh đến khó thở làm chẳng hé miệng nói được câu nào.
Câu nói như tiếp lửa vào làm mặt nó hừng hực đầy sát khí nói tiếp…
– Mà mày với nó có gì với nhau chưa?
Tôi lắp bắp đáp…
– Chưa… mới… mới nắm tay à.
– Mày có gì với nó hay còn liên lạc nó, tao biết tao giết mày.
Thằng an nó kết thúc cuộc đối thoại với tôi bằng lời đe dọa.
Toàn vỗ vai thằng an nói…
– Thôi. Anh em không à, vậy là xong bỏ qua đi.
Toàn cũng nhìn sang tôi vỗ vai nói…
– Bạn vào học đi, vài bữa kiểm tra cho tui xem. Chuyện như nói nãy giờ là xong không có gì đâu.
– Ừ… Vậy tui vào à.
Tay chân tôi run rẩy cố giữ bình tĩnh đứng lên đi thẳng vào trường gấp gáp như vừa từ cõi chết trở về.
… Bạn đang đọc truyện Biến cố cuộc đời tại nguồn: http://bimdep.pro/bien-co-cuoc-doi/
Sau chuyện lần này tôi và thằng toàn ít đi chơi với nhau lại, vì đa số có thằng an nên thằng toàn cũng không gọi tôi như lúc trước. Tôi và toàn chỉ gặp nhau lúc nó đi học.
Người tôi lúc nào cũng ủ rũ, buồn bã như người mất hồn. Tôi cũng nhiều lần liều mình gọi em nhưng toàn thuê bao, tôi chẳng cách nào liên lạc được với em ngoài việc đi tìm. Nhưng tôi lại không dám lượn lờ ở nhà hay trường em, thằng an thấy chắc nó giết tôi thật mất. Nhiều đêm tuyệt vọng tôi nằm khóc tự trách mình sao lại yếu đuối như thế? Tìm người con gái mình yêu cũng không dám.
Nguyên một tháng, đầu óc tôi chẳng học hành gì vào, đầu óc tôi lúc nào cũng là hình bóng em. Tháng đó tôi từ học lực giỏi xuống trung bình, làm cô chủ nhiệm gọi báo cho mẹ tôi biết, mẹ tôi chửi cho một trận vì nghĩ tôi tụ tập đi chơi bỏ bê việc học.
Hôm nào thằng toàn đi học tôi cũng hỏi về em, lúc nào nó cũng chửi tôi. Nó kêu tôi bỏ ý định đi, quên em tìm đứa khác mà quen. Nó nói: “Thằng an nó không có dọa mày đâu. Nó rất thương em gái nó, có chuyện gì tôi không có giúp mày được như lần này đâu.” Nhưng nó cũng nói tôi biết từ bữa đó đến nay thằng an lúc nào cũng đưa rước em từ học ở trường đến học thêm, không cho em xài điện thoại nữa, thằng an cũng không đi chơi nữa chỉ ở nhà quản lý em.
Tôi nghe như em đang ở tù làm đôi mắt tôi rưng rưng, vì tôi mà em phải chịu khổ như thế.
Sau một tháng sống với tâm trạng tồi tệ, tôi bắt đầu la cà quán nét để đầu óc tôi không còn suy nghĩ về em những lúc rảnh rỗi. Tâm trạng tôi từ từ khá hơn, con người tôi dần có sức sống trở lại nhưng lâu lâu chợt nhớ em vẫn phải rơi nước mắt.
Ngày tháng cứ trôi qua, ký ức với em đã thành vết thẹo trong tim tôi. Cũng chẳng biết nên vui hay buồn, đáng trách hay đáng hận. Hình bóng của em từ lúc nào đã thành hình mẫu để tôi suy xét về cô gái khác, tôi tìm được ai như thế nên tôi cứ tìm hiểu rồi tự mình lặng mất trong im lặng.
Ngoài việc học ra hình như game là người bạn thân thiết nhất với tôi, thời gian tôi ở nét ngày càng nhiều. Tôi quen được mấy người anh sau vài lần ghé nét, đánh công thành chiến trong võ lâm truyền kỳ với anh chủ nét. Tôi được người anh nhờ chơi acc võ lâm lúc rảnh, còn đi học thì cứ treo ở đó tiền nét thì ổng tính với anh chủ, nghe đâu ổng đi nước ngoài mấy tháng mới về. Ổng nói với anh chủ tôi có ăn uống gì thì để ổng trả tiền, rồi móc cho tôi thêm một triệu để đi học nhưng tôi quyết từ chối không nhận.
Cái thời game võ lâm đình đám, thu hút mọi lứa tuổi mà tôi cầm acc top 2 sever bao người mơ ước làm tôi sung sướng khó tả. Đầu óc tôi bắt đầu nghĩ về game nhiều hơn em, hình bóng của em cũng mờ nhạt dần. Tôi cũng cố gắng duy trì việc học, không để việc học tập tệ đi theo lời người anh chủ acc. Ổng lâu lâu cũng gọi hỏi thăm tôi, còn kêu anh chủ nét cho tiền tôi nhưng không bao giờ tôi lấy. Tôi đã rất biết ơn người anh đó vì được chơi, được ăn uống miễn phí, như vậy là quá đủ rồi.
Sau 3 tháng thì ổng về, tặng cho tôi đôi giày thể thao. Tôi chẳng biết giá bao nhiêu, mà tôi cũng chỉ mang đi học thể dục chứ trước giờ có khi nào mang giày đâu. Đôi giày mang rất thoải mái, nhẹ mang rất đã không như mấy đôi giày trước giờ luôn làm tôi khó chịu khi mang lâu. Lúc đầu tôi nghĩ trong bụng chắc hết được chơi miễn phí rồi, nhưng không ổng vẫn để tôi chơi như vậy, có thời gian thì ổng ghé vì ổng cũng ít có thời gian. Lúc đầu chơi vì thấy game hấp dẫn rồi quen biết được anh em rồi lập bang chơi, giờ để đó duy trì sức mạnh cho bang. Ổng không chơi thường xuyên nhưng vẫn nạp cả khối tiền vào khi có ai gọi nói có món đồ vip cho acc ổng, tên nhân vật trong game ngày càng có tiếng trong cộng đồng game võ lâm, một đại gia bí ẩn không ngại chi tiền khủng dành đồ vip. Tôi cũng thắc mắc về ổng, làm gì mà tiền nhiều thế thì được anh chủ nét chỉ cái đại lý vé số lớn nhất tỉnh là của nhà ổng. Ối dồi ơi, thế thì phải rồi ngôi nhà mặt tiền đường chợ lớn nhất ở chỗ tôi, bề ngang tôi thấy thôi đã gấp bốn năm nhà gần đó.
Mỗi ngày tôi cứ đi học rồi ra nét chơi, chẳng để ý hay tìm hiểu thêm em nào, từ lúc nào tôi cũng không còn nhớ đến em nữa, tôi chỉ nhớ về em khi có ai đó nhắc. Cũng chuẩn bị nghỉ hè, tôi kết thúc năm lớp 10 vẫn được loại giỏi hạng 9 trong lớp, thằng toàn cũng đủ điểm lên lớp vì tôi luôn nhiệt tình giúp nó ở các bài kiểm tra, ba mẹ tôi cũng hài lòng với kết quả đó nên cũng không la rầy khi tôi đi chơi xuyên suốt trong mấy tháng hè.
Tôi đang ngồi chơi game như mọi ngày thì ông anh chủ acc ghé, việc đầu ổng hỏi tôi là thi cử thế nào? Được lên lớp không? Sau khi nghe tôi nói ổng cười to vỗ vai tôi “được đó em trai, chơi nhưng phải học nhe em.” Tôi gật gù thể hiện lời hứa với ổng, đứng nói chuyện gì đó với anh chủ nét trong nhà một lúc lâu mới đi ra hỏi tôi:
– Thứ 7 tuần sau xin ba mẹ đi chơi với anh chủ nhật về được không?
– Dạ được anh, hè rồi mà đâu có đi học. Mà đi đâu vậy anh?
– Đi Sài Gòn đánh thiên hạ đệ nhất bang, đi với mấy anh em trong bang mình đó.
– Dạ, về em nói gia đình.
– Thứ 7 trưa 1 giờ em xuống đây đi anh lại rước, đem theo bộ đồ được rồi.
– Dạ…
– Chuyến này anh dẫn cho đi chơi… Haha…
Ổng nhìn anh chủ nét rồi hai người cười lớn mà tôi chẳng hiểu gì.
– Em về anh ơi, thôi anh về à chiều rồi về tắm rửa cơm nước đi em trai.
Ổng vỗ vai tôi quan tâm rồi tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro