Phần 5
2021-10-11 22:38:00
Đã hơn 4 tháng kể từ sau cái đêm xuân khơi nguồn cho tất cả mọi việc ấy, có nghĩa là Thảo cũng đã bước sang tháng thứ 4 của thai kỳ và bụng nàng cũng đã bắt đầu có dấu hiệu to ra. Mọi thứ xung quanh nàng vẫn chẳng có gì thay đổi, Tuấn dù có quan tâm đến vợ hơn nhưng trách nhiệm của vị trí trưởng nhóm nghiên cứu khiến anh vẫn chỉ có thể ở bên vợ vào tối thứ bảy, ngày chủ nhật và vài tiếng đồng hồ ít ỏi mỗi chiều tối trong tuần. Cũng có vài tối trong tuần Tuấn được ở nhà ngủ với vợ nhưng nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Ông Lâm dù đã quá thời gian hẹn ước với Thảo nhưng vẫn không chịu rời đi, con gái ở nước ngoài khuyên răn, năn nỉ đủ điều nhưng chẳng gì có thể làm lão lay chuyển tâm ý, chuyển đi sao được khi mà đứa con trai chưa ra đời của lão đang ở đây cơ chứ. Dù được đi học và tiếp cận với tri thức nhưng ông Lâm vẫn là người lớn lên ở xã hội cũ, cái tư tưởng trọng nam khinh nữ chỉ bị ông cố gắng kìm nén lại chứ không thể biến mất hoàn toàn. Nhớ ngày xưa sau khi sinh đứa con gái thứ hai thì vợ lão phải triệt sản, nhà giáo mà, thế nên lão chỉ có thể buồn rầu mà chấp nhận số phận. Thế mà bây giờ lão lại kiếm được một thằng con trai khi đã lớn tuổi, ông trời đúng là có mắt. Cho nên ngoài cái chết ra, chẳng có gì có thể khiến lão rời bỏ đứa con trai chưa chào đời của mình cả.
Về phần Thảo thì nàng nghe theo lời chồng mà nộp đơn nghỉ việc để ở nhà tĩnh dưỡng nên nhịp sống của nàng cũng vẫn được giữ nguyên như trước đó. Ở nhà với chồng từ tối thứ bảy đến sáng ngày thứ hai, các ngày trong tuần thì chỉ vài tiếng mỗi chiều tối, còn lại thì Thảo dành thời gian để sống trong căn nhà thực sự của mình lúc này, căn hộ của lão hàng xóm. Thậm chí bây giờ thì nàng còn thuộc vị trí các đồ vật bên trong căn hộ của lão hơn cả ở căn hộ phía đối diện. Tuy nhiên thì ông Lâm từ khi biết nàng mang thai thì không cho nàng đụng tay vào bất cứ việc gì, từ dọn dẹp nhà cửa đến nấu ăn hay ngay cả giặt đồ lót dơ đều do một tay lão làm tất, nàng chẳng phải lo toan việc gì ngoài dưỡng thai.
Thật ra thì sau khi biết tin con dâu mang thai thì mẹ Tuấn lâu lâu cũng qua thăm nàng. Không biết có phải là may hay không nhưng mẹ chồng nàng lại có thói quen gọi điện thoại vào tối hôm trước hỏi xem nàng thích ăn gì để sáng hôm sau mua mang qua. Thảo chỉ cần đặt báo thức và chịu khó dậy sớm một chút để trở về nhà trước khi mẹ chồng đến, chẳng có gì khó khăn với nàng cả.
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
8h30 sáng…
– Dậy rồi à? Đi đánh răng đi rồi ra ăn sáng này.
Vẫn như mọi ngày, vừa đi ra khỏi phòng ngủ thì Thảo đã gặp ngay ông Lâm đang đứng tưới hoa ngoài ban công. Dạo này chắc do đang mang thai nên nàng hay ngủ dậy muộn, trái lại thì ông Lâm toàn dậy sớm để nấu ăn. Nhưng sau khi chuẩn bị xong bữa sáng thì lão lại không ăn ngay mà làm việc này việc kia để đợi nàng dậy ăn cùng, chỉ một điều nhỏ thôi nhưng ảnh hưởng của nó thì không hề nhỏ.
– Ăn xong thì thay đồ, đi chỗ này với bác một tí.
Ông Lâm ăn sáng khá đơn giản nên lão luôn là người xong trước, thường thì lão sẽ ngồi nhâm nhi ly trà để đợi nàng nhưng hôm nay thì lão lại nói một câu rồi rời đi để một mình Thảo vẫn đang tiếp tục với đống đồ bổ mà lão chuẩn bị.
Ăn xong, Thảo qua nhà vệ sinh một lát rồi về phòng ngủ để mặc đồ, dù đang mang thai nhưng nàng vẫn giữ thói quen chỉ mặc đồ lót gợi cảm khi ở nhà. Nhìn mình trong tấm gương lớn, cơ thể nàng vẫn thật quyến rũ trong bộ đồ lót ren màu cam nổi bật. Tất cả đều hoàn hảo chỉ trừ cái vòng eo thon gọn của nàng giờ đây đã không còn, tháng thứ tư rồi nên cái bụng phẳng lì của nàng đã bắt đầu nhô ra phía trước. Khẽ vuốt ve bụng mình suy nghĩ một lát rồi Thảo mới mở tủ chọn cho mình một chiếc váy trắng, nàng mặc vào rồi trang điểm nhẹ cho khuôn mặt dạo này có vẻ to ra của mình.
Cả hai không thể đi cùng một lúc vì sợ bị nghi ngờ nên ông Lâm đã ra khỏi nhà từ trước, lão bắt taxi đi xa xa rồi xuống xe đứng đợi, còn Thảo ra sau bắt chiếc taxi khác đi đến đó để đón lão đi cùng. Một lúc sau chiếc taxi đậu lại ở một trung tâm mua sắm rất xa nơi ở của cả hai khiến Thảo hơi ngỡ ngàng.
Từ lúc nghỉ hè đến giờ không đi làm, lại ít khi ra ngoài nên Thảo gần như chỉ mặc mấy bộ đồ thung khi ở trước mặt Tuấn, có lẽ do thế mà anh không nhận ra những thứ đó đang dần trở nên chật chội đối với cơ thể của cô. Một kẻ tinh tế như ông Lâm lại khác, dù Thảo luôn chỉ mặc đồ lót trước mặt lão nhưng nàng lại ở bên lão gần như là cả ngày, 1 tuần thì hết 5 ngày nàng năm trong vòng tay lão mà say giấc, thế nên lão biết nàng cần gì. Đó là đồ bầu, là đồ trẻ sơ sinh, là những thứ cần thiết cho một người phụ nữ đang mang thai. Và lão cũng lờ mờ nhận ra suy nghĩ luôn bị Thảo dấu kín trong lòng.
Bước vào khu đồ cho mẹ và bé, Thảo cảm thấy có chút ngại ngùng xấu hổ, nàng sợ những lời xầm xì, những cái chỉ trỏ của mọi người xung quanh khi đi cùng ông Lâm. Nhưng đó chỉ là nàng nghĩ mà thôi, chẳng có ai thèm bận tâm về việc một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi mua đồ bầu với một ông lão cả. Thảo chỉ cần cứ thế tận hưởng cái cảm giác thích gì thì lấy cái đấy mà thôi, ông Lâm sẽ mua hết cho nàng.
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
4h chiều…
Thảo vui vẻ cởi đồ rồi đi vào phòng tắm sau một buổi shopping đã đời. Vì đang mang thai nên nàng đi về trước trong khi ông Lâm vẫn đang ở trên một chiếc taxi với đống đồ của nàng. Lúc Thảo tắm rửa xong thì thấy ông Lâm đã về rồi và đang sắp xếp đống đồ dùng mới mua ở phong bếp. Vào phòng ngủ thấy đống đồ mới mua, Thảo chụp lấy đống đồ sơ sinh mà vứt vào một góc tủ rồi vui vẻ cầm lên ướm lên người mình từng cái một với nụ cười trên môi.
Thích thú là vậy nhưng theo thói quen, Thảo vẫn chỉ lấy bộ đồ lót ren màu đen mà mặc vào người rồi đi ra phòng khách xem TV. Nàng ngồi được một lúc thì ông Lâm tiến đến cùng với một ly sữa vẫn còn nóng và thứ gì đó bên tay kia. Bất ngờ, lão kéo nàng đứng lên rồi mặc vào cho nàng chiếc đầm bầu mới mua…
– Từ nay ở nhà đừng chỉ mặc mỗi đồ lót nữa, bác mua là để cho cháu mặc mà.
– …
– À mà, cháu nói với thằng Tuấn là tối nay có hẹn, tí nó về thì tự ăn một mình. Tối nay bác có chuyện muốn nói với cháu.
– … Vâng.
Thảo chẳng từ chối ông Lâm, đây chẳng phải lần đầu tiên nàng nói dối chồng để ở bên lão, hơn nữa hôm nay lão còn làm cho nàng cảm thấy vui nên nàng cũng muốn làm gì đó cho lão. Nhưng hôm nay Thảo cứ cảm thấy lão có gì đó hơi khác mọi ngày.
“Alo, anh à?”
“À, tối nay em đi ăn với bạn, chắc là về nhà nó ngủ luôn, có gì anh tự lo nha”
“Vâng, em biết rồi”
“Dạ… dạ… vâng… bye anh”
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
7h tối…
Thảo vân vui vẻ ngồi vào bàn ăn với đủ món ngon cực kì thịnh soạn trên đó, nàng không biết đây là ngày gì mà sao ông Lâm không những dắt nàng đi mua đồ mà còn nấu ăn công phu thế này. Nàng không hỏi lão, nàng chỉ mở to đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào lão mà thôi.
– Nhìn gì thế?
– Bác nói có chuyện quan trọng, chuyện gì?
– À… cháu ngồi thẳng lên đi, bác muốn nói chuyện nghiêm túc.
Thảo hơn rón rén khi ông Lâm bỗng nhiên nghiêm mặt và cách nói chuyện rât nghiêm nghị. Nàng nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên mà chờ đợi.
– Bác biết là cháu vẫn không thích đứa bé trong bụng cháu, phải không?
– …
– Tại vì nó không phải là con của Tuấn sao?
– …
Không khí vui vẻ từ sáng tới giờ giữa hai người bỗng trở nên thay đổi hoàn toàn, nó thật nặng nề. Ông Lâm nói đúng, Thảo không thích đứa con trong bụng mình, sự hiện diện của nó về cơ bản thì đã là sai lầm rồi. “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi”, Thảo biết điều ấy, và nàng sợ sau này sẽ có một ngày, mọi thứ sẽ bị bóc trần và không còn cách nào có thể cứu chữa được.
– Bác biết cháu sợ, nhưng mà đứa bé có tội gì đâu.
– …
– Dù bố nó là ai đi nữa, là của bố cháu, hay của bác, thậm chí là của Tuấn… mẹ nó vẫn chỉ là cháu mà thôi.
– Nhưng nó là bằng chứng. Rồi sẽ có một ngày, mọi chuyện bại lộ, cháu biết phải làm gì đây.
– Bác sẽ luôn ở bên cháu, cho dù trời sập xuống, bác sẽ đỡ cho cháu.
– Nhưng mà tiếc là…
– Cháu tiếc điều gì?
– Bác và cháu cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi…
Lần này tới lượt ông Lâm im lặng, ừ thì lão và nàng chẳng là gì của nhau cả, cùng lắm thì chỉ có thể gọi là tình nhân mà thôi. Chỉ khi đứa bé trong bụng Thảo thực sự là con của lão thì may ra, giữa hai người mới có quan hệ, còn bây giờ thì hoàn toàn không. Thật ra thì ông Lâm cũng đã có chuẩn bị, nhưng là để sau khi Thảo sinh và biết chắc chắn đó là con của mình thì lão mới thực hiện. Nhưng bây giờ thì lão đang thực sự suy nghĩ cẩn thận, lão cần một quyết định ngay lúc này.
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
Sau một hồi im lặng, Thảo thì ngồi nhìn vào hư không còn ông Lâm thì đang bận suy nghĩ. Sự căng thẳng bỗng bị phá vỡ khi ông Lâm kiên quyết đứng thẳng người lên nhìn vào Thảo, lão đã có quyết định của mình rồi, và lão tự tin mình sẽ không hối hận với quyết định này.
– Cháu ngồi chờ bác tí.
Thảo tròn xoe đôi mắt nhìn theo bóng dáng ông Lâm đi vào phòng ngủ. Một lát sau lão xuất hiện lại, đi thẳng đến bàn ăn đặt mấy cây nên lên đốt sáng rồi lại đi tắt công tắc điện. Bóng tối chiếm gần hết không gian của căn phòng, chỉ có một khoảng nhỏ ngay chỗ Thảo ngồi là được ánh nến chiếu sáng. Ông Lâm đi đến trước mặt nàng, quỳ xuống, lấy một chiếc hộp đen mở ra trước mặt nàng…
– Thảo à, bác biết giữa hai ta không có thứ gọi là tình yêu, chẳng đời nào một người trẻ tuổi xinh đẹp như cháu lại đi yêu một lão già. Nhưng vì đứa con, cháu sẽ đón nhận bác chứ?
– … Cháu… cháu… nhưng cháu… cháu có gia đình rồi.
Vừa nói, Thảo vừa đưa bàn tay trái của mình lên, nơi đang đeo chiếc nhẫn cưới mà Tuấn đã đeo lên cho nàng.
– Ly dị, bác sẽ lo cho cháu, nếu lỡ bác chết, tất cả tài sản của bác là của cháu.
– Nhưng… đứa bé chắc gì đã là con của bác.
– Không cần biết, kể cả của bác hay của bố cháu, bác đều sẽ coi nó như con của mình.
– Nhưng lỡ… nó là con của chồng cháu thì sao?
– …
– …
– Đợi khi cháu sinh, nếu đứa bé là con của Tuấn, bác sẽ biến mất khỏi cuộc đời cháu. Còn nếu không, cháu sẽ để bác thay thế vị trí của chồng cháu chứ?
– …
Thảo không trả lời, nàng đang bận ngồi suy nghĩ, nhưng không phải là suy nghĩ xem có nhận lời hay không, mà là suy nghĩ xem nên nhận lời thế nào. Nàng không yêu lão, Thảo biết điều đó, cảm giác khi ở bên lão giống như ngày xưa còn nhỏ sống với bố mà thôi, chỉ khác là giữa lão và nàng có thêm tình dục. Nhưng suốt những tháng gần đây sông bên cạnh ông Lâm, phần nào đó trong nàng đã ngầm thừa nhận lão mới chính là chồng của mình chứ không còn là Tuấn, chỉ là lý trí của nàng đang cố gắng phủ nhận điều đó đi mà thôi. Và hôm nay khi ông Lâm quỳ xuống đưa nhẫn ra trước mặt nàng, phần lý trí ấy đã bị đánh gục hoàn toàn.
– Cháu… đồng ý chứ?
Thấy Thảo chỉ ngồi im lặng không nói một lời nào, ông Lâm cũng sốt ruột sợ nàng từ chối mình. Nhưng không như những gì mà lão lo lắng, Thảo không trả lời lão bằng lời nói mà là bằng hành động.
Nàng khẽ đưa bàn tay trái lên trước mặt ông Lâm, nơi đang đeo chiếc nhẫn cưới của Tuấn khiến lão tưởng nàng từ chối. Nhìn đôi mắt thoáng buồn của lão, Thảo từ từ đưa tay phải lại gần tháo chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út ra rồi đặt nó lên bàn. Bấy giờ thì nàng mới xòe bàn tay trái đã không còn chiếc nhẫn cưới ngay phía trước chiếc hộp đen của lão mà nở nụ cười thật tươi.
– Cháu… cháu… – Ông Lâm mặt hớn hở vừa cười vừa không nói nên lời.
– Còn không mau đeo vào là đổi ý bây giờ.
Ngay lập tức, ông Lâm rút một chiếc nhẫn trong hộp ra mà đeo vào ngón tay áp út cho Thảo, hạnh phúc đến với lão quá nhanh khiến lão dù đã có chuẩn bị cũng không thể giữ bình tĩnh. Thảo sau khi đưa tay lên trước mặt ông Lâm lắc lắc như để khoe chiếc nhẫn mới thì cũng lấy chiếc nhẫn còn lại mà đeo vào tay cho lão. Nàng còn chủ động đứng lên đỡ ông Lâm nãy giờ vẫn đang quỳ ngồi xuống ghế rồi sà vào lòng lão tạo dáng mà lấy điện thoại chụp lại. Tấm ảnh rất rõ ràng, một cô trưởng thành, chín chắn và xinh đẹp đang ngồi trong lòng một lão già, điểm chung giữa hai người họ là trên ngón tay áp út của bàn tay trái đang khoe ra là hai chiếc nhẫn giống nhau và trên khuôn mặt họ là sự hạnh phúc.
– Hơi tối nhưng chụp vẫn đẹp.
Thảo đang vừa đứng xem hình vừa nói thì ngay lập tức bị ông Lâm lao đến hôn say đắm. Nhưng nàng không đứng yên đón nhận như mọi khi nữa, lần đầu tiên hai tay Thảo vòng qua cổ lão mà kéo về phía mình, lần đầu tiên nàng đáp trả lão cuồng nhiệt đến vậy. Ông Lâm thấy vậy cũng vui sướng mà xoa bóp bầu vú của nàng qua chiếc đầm bầu và lớp áo lót bên trong.
– Vào phòng đi.
Đang hôn thì Thảo khẽ tách người ra nói với ông Lâm rồi cầm tay lão mà đi về phía phòng ngủ khiến lão ngơ ngác làm theo, hôm nay nàng thực sự khác mọi khi. Vào đến phòng ngủ thì trên người Thảo và ông Lâm chẳng còn mảnh vải nào, nàng nằm ngửa ra giường rồi đưa tay gọi mời khiến lão ngay lập tức lao vào mà bắt đầu cắn xé cái cơ thể tươi trẻ của nàng. Và đương nhiên nơi đầu tiên lão hướng đến là bộ ngực đẹp tuyệt trần của Thảo…
– Nhẹ thôi bác… ư… đừng làm đau cháu…
Vừa nghe câu nói của Thảo thì ông Lâm bỗng dừng lại mà ngước nhìn lên mặt nàng, lão chộp lấy bàn tay trái của nàng đưa lên trước mặt…
– Đã đeo nhẫn rồi mà vẫn bác với cháu là sao?
– …
– Nói lại xem nào.
– Bác… a… an… anh kì quá.
– He he…
Dù có chút ấp úng nhưng đó là điều không tránh khỏi, và chỉ cần nhiêu đó là đủ để khiến ông Lâm sướng như điên. Lão lại tiếp tục cắm đầu xuống mà thưởng thức từng thớ thịt trên người Thảo bằng cái lưỡi và đôi tay của mình. Sau khoảng 10 phút khám phá đủ kiểu thì tiếng da thịt va vào nhau bắt đầu vang lên xen kẽ với những tiếng rên trước đó…
“Uhm… uhm… nhẹ thôi bá… ác… a… anh… nhẹ… ơ… thôi…”
“Bạch… bạch… bạch…”
Vì Thảo đang mang thai nên ông Lâm không muốn nàng banh chân nằm ngửa ra cho lão địt hay ngồi lên người lão mà cưỡi như lúc trước, lão sợ động đứa bé trong bụng. Cả hai lại chẳng có sự phong phú trong kiến thức phòng the nên ngoài tư thế doggy ra thì Thảo cũng chỉ có thể nằm nghiêng người sang một bên để lão đỡ một chân lên cao mà địt. Thế nên háng của lão lúc nào cũng vỗ chan chát vào mông Thảo tạo ra thứ âm thanh ai nghe cũng biết là đang làm gì, và thứ âm thanh ấy lại khiến cả hai càng bị kích thích mà địt hăng say hơn nữa.
– Ư… sướng quá… lồn em bót quá Thảo ơi…
– Uhm… ư… nhẹ thôi… nhẹ thôi anh…
– Ơ… nhưng nứng quá… sao mà nhẹ được…
– Con… còn con… nhẹ thôi…
– Ư… nhưng mà anh sắp ra rồi… ơ…
– Đừng ra vội… đợi em… nhấp đi… uhm…
– Anh không chịu được rồi… ư… anh… anh…
Ông Lâm vừa đặt chân Thảo xuống định rút cặc ra mà xuất tinh như mọi khi thì bị Thảo ngăn lại. Nàng vội xoay người vòng một chân qua người lão rồi khóa chặt hông, tay vòng lên cổ kéo miệng lão xuống mà hôn.
– Hôm nay… xuất vào trong đi… xuất vào trong em.
– Ư… ư… ư…
Vừa được nghe một câu nói thật kích thích thì môi lại bị Thảo hôn ngấu nghiến khiến ông Lâm không kìm thêm được nữa, hai tay lão bóp mạnh hai bầu ngực nàng rồi gồng người mà bắn đống tinh trùng ít ỏi của mình vào trong cái âm đạo ẩm ướt. Có lẽ giờ đây, Thảo đã thực sự thuộc về lão.
– Cám ơn em đã đồng ý, vợ à.
– Ai là vợ của anh? Nhận vơ không.
– Hồi nãy đồng ý rồi mà… nhẫn cũng đeo rồi.
– Thế đã đăng ký kết hôn chưa? Đã cưới chưa mà đòi?
– Thì… thì… giờ chưa… nhưng sau này sẽ làm.
– Thế thì sau này tính.
– Vậy… vậy thì… gọi là vợ chưa cưới.
– …
– Được không? Được không? – Thảo không trả lời khiến lão phải vừa cù lét nàng vừa hỏi dồn.
– Được rồi… được rồi… chồng tương lai… được chưa.
– Ừ… vợ tương lai của anh.
Ông Lâm vui sướng ôm Thảo vào lòng sau khi được nàng gọi là “chồng chưa cưới”, có lẽ nàng đã hoàn toàn chấp nhận lão rồi. Chưa ăn tối, lại trải qua một trận làm tình hao tổn sức lực nhưng cả Thảo và ông Lâm chẳng còn muốn rời phòng ngủ nữa. Như mọi khi, sau khi làm tình thì cả hai vẫn dính lấy nhau không rời, chỉ khác là hôm nay thay vì quay lưng về phía ông Lâm, Thảo lại quay vào trong mà vùi mặt mình vào lồng ngực lão. Chỉ tội cho Tuấn ở phía bên kia vẫn đang ăn tô mì trong khi vợ anh đeo chiếc nhẫn mới trên tay mà địt nhau với “chồng chưa cưới” của nàng.
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
Tưởng chừng như mọi chuyện đều đã có cách giải quyết êm đềm thì ông trời lại một lần nữa thử sự kiên cường của Thảo. Khi mà nàng đang dần chấp nhận và yêu thương đứa bé trong bụng mình thì vào một buổi sáng đầu đông…
Thảo vẫn đang say giấc nồng trong vòng tay của ông Lâm sau một đêm địt tơi tả thì bị lão lay dậy, mẹ chồng của nàng gọi điện đến và bà đang ở ngay phía dưới lầu. Lần đầu tiên bà đến mà không gọi điện trước khiến Thảo bị bất ngờ. Bà hỏi nàng có muốn uống sữa đậu nành hay không để bà tiện mua rồi mang lên cho cô và Thảo đương nhiên nói có để tranh thủ thêm vài phút mà về nhà.
Cúp điện thoại, quên cả việc đổi lại chiếc nhẫn cưới trên tay, Thảo nhanh chóng lấy hai tay đỡ cái bụng bầu hơn 8 tháng của mình mà chạy nhanh về nhà trước khi mẹ chồng đến. Vô đến phòng ngủ của hai vợ chồng, Thảo lúc này mới nhận ra trên người mình chỉ mặc có mỗi bộ đồ lót mà thôi, cái quần lót thì vẫn còn những vệt dâm thủy và tinh trùng đọng lại, tối hôm qua ông Lâm hứng quá nên chỉ lột mỗi cái đầm bầu ra rồi vén quần lót nàng sang một bên mà địt. Thảo vội mở tủ định lấy đại cái đầm mặc vào để che đi nhưng lúc này nàng mới nhận ra, trong tủ quần áo chỉ có đồ của nàng lúc trước khi mang bầu, toàn bộ đồ bà bầu của nàng đều để ở bên chỗ ông Lâm mất rồi. Chợt nhớ ra nàng có chuẩn bị sẵn vài cái đầm bầu chưa mặc trên chốc tủ, Thảo vội bắc ghế để đứng lên lấy. Và cũng vào lúc ấy…
10 phút sau bà Lan, mẹ chồng của Thảo bước vào căn hộ. Bà gọi mãi mà chẳng thấy con dâu trả lời cho tới khi đi vào phòng ngủ. Thảo nằm đấy, bất tỉnh trong một vũng máu đỏ tươi. Xe cấp cứu ngay lập tức đến để đưa nàng vào bệnh viện. Tuấn cũng đang ở đấy nên anh nhanh chóng có mặt, ông Lâm cũng có mặt ngay sau đó với tư cách “người hàng xóm thân thiết” với hai vợ chồng.
Thảo bị té dẫn đến động thai, và nàng sẽ mãi mãi mất đi khả năng sinh con. Đứa bé tội nghiệp trong bụng nàng thì chẳng thể đến với cuộc sống này, bố của nó là ai sẽ mãi là một bí mật, nhưng nó lại là một bước ngoặt thực sự khiến cho cuộc đời của tất cả những người trong cuộc rẽ sang một hướng khác.
Bao nhiêu là tình cảm chất chứa dành cho đứa con trai trong bụng Thảo bây giờ đều quay ngược lại giết chết cảm xúc của ông Lâm. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, lão hoàn toàn gục ngã mà không thể gượng dậy nổi. Sự tuyệt vọng khiến lão đổ bệnh, lão chẳng còn thiết tha bất cứ thứ gì trên đời nữa. Cho tới một ngày ở nước Mỹ xa xôi, có ai đó khiến lão chợt nhận ra thứ mình muốn là gì. Lão quyết tâm sẽ phải kiếm cho bằng được một đứa con trai, dù cho lão có phải trả bất cứ giá nào.
Còn với Tuấn và Thảo, là con của những người lính nên trong họ có sự kiên cường được thừa hưởng từ bố, thời gian đã giúp cả hai đần vượt qua được sự việc đau thương ấy. Tuấn sau khi mất đi “đứa con trai” thì chợt nhận ra mình cần quan tâm và yêu thương hơn nữa những người xung quanh khi họ vẫn đang ở bên mình. Có thể sự nghiệp là quan trọng đấy, nhưng người vợ mới trải qua cú sốc mất con thì càng quan trọng với anh hơn nữa. Thế nên nghiên cứu khoa học bị gạt sang một bên để dành thời gian bên Thảo nhiều hơn.
Sự quan tâm, yêu thương và hy sinh của Tuấn trong khoảng thời gian đó khiến Thảo cảm thấy ân hận. Nàng cảm thấy mình đã sống quá dễ dãi để rồi phản bội anh, có lẽ kết quả này là quả báo nàng đáng phải nhận vì tất cả những tội lỗi đã gây ra. Thảo tự nhủ với lòng rằng nàng sẽ dùng tất cả phần đời còn lại để bù đắp cho anh. Ngoài ra thì điều giúp Thảo vượt qua đau buồn nhanh như thế là vì phần nào đó trong nàng cảm thấy ông trời đang thương tình, nàng vẫn luôn đau đáu trong lòng về việc đứa bé trong bụng là em cùng cha khác mẹ với mình. Có lẽ, ông trời cũng muốn ngăn nàng tạo thêm nghiệp chướng trong đời.
Nhưng Thảo nào biết rằng, tất cả những gì nàng trải qua trong một năm vừa qua mới chỉ là phần khởi đầu cho một chuỗi ngày dài bất hạnh phía sau mà thôi, “49 chưa qua”…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro