Phần 1
2021-10-11 22:38:00
– Em vào đi, nhớ cẩn thận.
– Vâng, anh đi làm về sớm nha.
– Biết rồi! Bye vợ yêu.
Nói xong thì Tuấn cũng chịu ấn nút cho thang máy đóng cửa đi xuống, anh mỉm cười mãn nguyện với những gì mình đang có. Năm nay mới 30 tuổi nhưng Tuấn đã là một bác sĩ ngoại khoa có tiếng ở bệnh viện Trung Ương, thứ mà người khác phải cố cả chục năm mới có được. Dù được ba mẹ tặng cho cái ô khá to và vững để có điểm xuất phát cao hơn người, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì Tuấn đạt được là nhờ vào sự kiên trì và hiếu học của mình. Tuấn lấy bằng bác sĩ ở Phần Lan khi mới vừa 26 tuổi, về nước anh được thực tập ngay tại bệnh viện Trung Ương nhờ mối quan hệ của bố và trình độ ngày càng được nâng cao nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ.
Nhưng ở đời không ai là hoàn hảo cả, đối lập cho sự thành công trong sự nghiệp của Tuấn là vấn đề tình cảm. Dù khá cao ráo đẹp trai nhưng anh lại bị nhát gái, biết bao mối tình cũng vì thế mà chết từ trong trứng nước. Tuấn cho rằng đó là do duyên số, và Thảo chính là duyên số của anh, con gái của một người đồng đội cùng đơn vị với bố anh khi còn đang ở bộ đội. Tuấn yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, và nó đánh bay sự nhát gái bấy lâu nay, anh mạnh dạn tiếp cận Thảo cùng với sự vun đắp của cả hai gia đình thì cuối cùng Tuấn cũng lấy được vợ ở cái tuổi 27.
Giải quyết được vấn đề này thì vấn đề khác lại ập tới với Tuấn. Sau 2 năm cưới vợ, cả hai gia đình đều mong ngóng có cháu bồng nhưng bụng của Thảo lại chẳng thấy động tĩnh gì. Tuấn cũng sốt ruột nên đành đưa vợ đi khám. Kết quả là vợ anh bình thường còn Tuấn thì bị tinh trùng loãng, anh vẫn có thể có con nhưng tỉ lệ thụ tinh là không cao. Nhưng đời thì ai biết được chữ ngờ, hiện tại Tuấn đang sống trong hạnh phúc khi mà Thảo cuối cùng cũng mang thai sau bao nỗ lực của cả hai vợ chồng.
Và anh đâu biết được rằng…
Thảo tươi cười vẫy tay tạm biệt chồng rồi xoay người đi vào nhà, chỉ một giây thôi nhưng khuôn mặt vui vẻ mới đây được thay bằng cái thở dài và sự chán chường. Thảo năm nay 27 tuổi, nàng đã lấy chồng được 3 năm rồi và trong bụng nàng giờ đây đang chứa một sinh linh bé bỏng. Là một giáo viên, à không, đã từng là một giáo viên THPT đầy nhiệt huyết trước khi xin nghỉ vì mang thai nên cách ứng xử và lời ăn tiếng nói của Thảo luôn khiến mọi người hài lòng. Cùng với thân hình dù chỉ cao 1m6 nhưng chuẩn vòng nào ra vòng đấy và khuôn mặt xinh xắn dễ thương, nàng cướp mất trái tim của biết bao nhiêu người đàn ông để rồi đập vỡ nó khi nói câu từ chối. Có bố là một người lính nên Thảo đương nhiên là gái nhà lành đích thực với nếp sống quy củ và gia giáo. Nàng chưa từng yêu ai nhưng khi gặp được Tuấn, sự đơn thuần và chân thành của anh đã khiến Thảo xiêu lòng. Cuộc sống hôn nhân của cả hai thực sự hạnh phúc, dù là sau khi biết vấn đề của chồng thì nàng vẫn vui tươi ở bên động viên chồng. Thảo có lối suy nghĩ khá hiện đại nên nàng không quá coi trọng việc có con, “Cùng lắm thì mình xin con nuôi” là câu nói nàng vẫn hay dùng để an ủi chồng.
Và lại lần nữa, đời đâu ai biết được chữ ngờ, khi Thảo chưa có thai thì người buồn là Tuấn, nhưng giờ khi có thai rồi thì người lo âu phiền muộn lại là nàng.
Quay lại với hiện tại, sau khi đứng đợi ở cửa sổ cho đến khi xe của Tuấn rời khỏi tầm mắt mà hòa vào dòng người thì Thảo lại lần nữa mở cửa bước ra ngoài rồi đóng lại. Toà chung cư cao cấp chỉ có hai căn hộ mỗi tầng và ở tầng 7 này cũng chỉ có hai. Thảo nặng nề lê bước đến trước cửa căn hộ đối diện, đẩy tấm chắn lên rồi nhấn một dãy số đang dần trở nên quen thuộc…
“Tinh…”
Cửa mở, Thảo bước vào như thể đây là nhà mình rồi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà đã được để sẵn nơi bậc thềm, nàng chậm rãi bước vào phòng bếp đang tràn ngập mùi thức ăn thơm phức cùng với một người đàn ông trông chừng đã gần 70 tuổi đang đứng kéo ghế sẵn với khuôn mặt hạnh phúc. Dường như đã quen với điều này, Thảo không nói gì mà chỉ âm thầm ngồi vào ghế rồi bắt đầu thưởng thức món ăn đã được dọn sẵn trước mặt.
– Ăn đi em, ăn nhiều một chút, tốt cho con.
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
Quay bánh xe thời gian lại khoảng 8 tháng trước, trong một buổi tối trăng thanh gió mát cuối xuân, Thảo vui vẻ bê nồi lẩu đã được nàng chuẩn bị kỹ lưỡng ra bàn ăn còn Tuấn thì vẫn đang lục lọi tìm chai rượu bố anh cho từ lâu. Tuấn dù sao cũng là du học sinh nên phần nào đó anh thích uống bia hơn, hôm nay tranh thủ có bố vợ lên chơi anh nhanh trí lấy chai rượu ra cho ông uống để khỏi mất công bố anh cứ hỏi hoài chai rượu ông cho đã uống hết chưa. Tìm một lúc thì Tuấn cũng lôi được chai rượu trong góc tủ ra, anh vui vẻ mang ra bàn rót ngay một ly cho bố vợ rồi khui lon bia cho mình để chuẩn bị vào bữa.
“Trời đánh tránh miếng ăn”, nhưng sinh mạng con người thì lại muôn vàn quý hơn. Chưa kịp uống hớp bia hay ăn miếng lẩu nào thì điện thoại Tuấn reo liên hồi khiến anh phải vội vàng bắt máy.
“Em nghe”
“Vâng”
“Tình hình bây giờ ra sao?”
“Mọi người cố gắng cầm máu, em đến ngay”
Chỉ có mấy lời gấp gáp trong điện thoại nhưng sắc mặt Tuấn lúc này thay đổi hoàn toàn, thay cho nụ cười đang là sự đăm chiêu suy nghĩ. Anh vội chạy vào phòng thay đồ rồi lấy khóa xe lao ra cửa.
– Bố với em cứ ăn trước đi, có người bị tai nạn con phải đi ngay đây.
– Từ từ thôi anh, xong thì nhớ kiếm gì đó ăn chứ đừng bỏ bữa chồng nhé.
– Anh biết rồi.
Thảo đã không còn xa lạ với cảnh này nữa, chồng nàng vẫn thường xuyên phải chạy vội đến bệnh viện mỗi khi có người bị tai nạn. Nhà nàng khá gần bệnh viện cộng thêm việc Tuấn là bác sĩ giỏi lại rất thương người nên anh chưa từng từ chối bất cứ một cuộc gọi nào bất kể tình huống.
– Thằng Tuấn đúng là tốt bụng mà.
– Vâng, thế nên anh ấy mới làm bác sĩ.
– Haiz… nhưng mà giờ thì bố uống với ai đây? Mồi ngon rượu ngon, tiếc là không có bạn hiền.
– Nghe bố nói, Thảo suy nghĩ vài giây rồi đứng lên chạy vào trong bếp lấy ra một chiếc ly nữa đặt lên bàn.
– Ngày mai là chủ nhật, con không phải đi dạy, để con tiếp bố vậy.
– Ơ… được thôi.
Ông Nhân hơi bất ngờ, đấy là lần đầu tiên con gái ông đề nghị uống rượu chung với ông. Nhưng cũng phải thôi, lên thành phố cũng gần chục năm rồi thì ai cũng phải thay đổi thôi, huống chi Thảo giờ đây đã lấy chồng chứ đâu còn là cô con gái ngốc nghếch khi xưa sống với bố mẹ. Ông Nhân vui vẻ lấy chai rượu rót vào ly cho con gái.
– Zô…
– Zô…
Hai bố con cụng ly rồi ngửa cổ uống cạn, ly đầu tiên luôn là như thế, đó thói quen của ông Nhân từ trước tới nay. Thảo đương nhiên biết điều này nên nàng cũng bắt chước làm theo.
– Tốt.
– Con biết mà, vừa uống vừa ăn đi bố, con nấu ngon lắm này.
– Ừ, lấy cho bố đi.
Rượu vào thì lời ra, hai bố con vui vẻ cùng nhau vừa thưởng thức bữa ăn vừa cùng nhau ôn lại những câu chuyện xưa cũ. Tiết trời xuân thanh mát cùng những câu chuyện tràn ngập tiếng cười khiến cho nồi lẩu và chai rượu bình thường đã ngon rồi nay lại xuất sắc lạ thường, và rồi chai rượu cũng cạn lúc nào không hay. Thảo dù uống ít hơn bố nhưng lúc này cũng đã ngà ngà say, nàng cố gắng dọn dẹp tạp mọi thứ rồi đi về phòng nghỉ nhưng mới đi tới được phòng khách tắt đèn thì không chịu nổi nữa, nàng đành phải nằm tạm lên ghế sofa nghỉ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Trái ngược với Thảo, ông Nhân chẳng hề hấn gì mấy với từng ấy rượu, ông vẫn về phòng, vệ sinh sạch sẽ rồi lên giường ngủ như mọi ngày, ở quê thì ai cũng có thói quen đi ngủ sớm. Tiếc là hôm nay không như những ngày trước đây của ông. Nằm được một lúc thì ông Nhân cảm thấy cơ thể mình nóng bừng bừng, rõ ràng là điều hòa đã được bật chỉ còn 18 độ nhưng không hiểu sao cơ thể ông vẫn nóng ran lên. Dường như không chịu được nữa, ông Nhân đành cất công đi tắm một phát cho đỡ khó chịu. Làn nước mát lạnh thực sự đã giúp ông thoải mái hơn đôi chút nhưng kỳ lạ thay, vừa tắm được một lúc thì cái nóng lại lần nữa ập đến khiến ông bứt rứt khó chịu. Cực chẳng đã, ông đành xuống giường lần nữa đi ra ngoài bếp lấy ít nước lạnh uống vậy.
– Haiz… Con bé này.
Chưa kịp đi đến bếp thì ông Nhân thấy con gái đang nằm gục ở sofa phòng khách mà ngủ. Thương con, ông đành gác lại việc uống nước để đi đến bế cô vào lại phòng ngủ cho thoải mái nhưng…
Vừa mới lại gần định bế con gái lên thì bất ngờ, nàng vương mình đặt lên miệng ông một nụ hôn thật sâu. Ông Nhân trợn tròn mắt rồi đứng hình không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ khi cái lưỡi của Thảo bất ngờ đưa vào trong miệng thì ông Nhân mới bừng tỉnh. Ông vội vàng cố gắng thoát ra khỏi người Thảo nhưng bị nàng ngay lập tức ngăn lại. Thảo nhanh chóng vòng một tay giữ chặt cổ ông Nhân lại mà hôn, tay còn lại thì dễ dàng cho vào chiếc quần lưng thun của bố mà chụp lấy con cặc không biết đã cương lên từ lúc nào để kích thích. Bị con gái tấn công bất ngờ, ông Nhân cũng muốn thoát ra lắm nhưng trời xui đất khiến thế nào, bàn tay muốn đẩy ra của ông lại đặt ngay lên bộ ngực căng mọng của Thảo. Vì đang ở nhà nên nàng chẳng hề mặc áo ngực khiến ông Nhân kẹp hai cái đầu ti đang cương cứng giữa ngón tay rồi ép lại trong vô thức.
– Uhm… nhẹ thôi chồng.
Tạm hé ra để nói một câu rồi đôi môi của Thảo lại lần nữa phủ lấy miệng của bố mình mà hôn say đắm. Ông Nhân lúc này cũng chẳng còn chống đỡ được thêm được nữa, miệng ông đang được mút cái lưỡi ướt át của con gái, tay thì đang được xoa bóp đôi gò bông căng tròn tràn sức sống, và đặc biệt là con cặc cương cứng bất thường khiến ông có cảm giác đau buốt phía dưới đang được vuốt ve nhẹ nhàng khiến ông thấy thoải mái hơn hẳn.
Mỗi người đàn ông đều có hai cái đầu và họ chỉ có thế xài một cái ở mỗi thời điểm nhất định, nếu cái đầu ở dưới hoạt động thì có nghĩa là cái ở phía trên sẽ tạm thời ngừng lại. Và khi nghe con gái gọi mình bằng “chồng”, ông Nhân lúc này chỉ có thể sử dụng cái đầu phía dưới mà thôi.
Ông Nhân nhanh chóng cởi bộ pijama trên người ra để lộ cơ thể với vài vết sẹo như nhân chứng của một cựu quân nhân từng cầm súng ra chiến trường. Chiếc áo oversize của Thảo được ông kéo qua đầu còn quần thì cũng được cởi ra dễ dàng khi mà nàng chủ động nhấc mông lên phối hợp. Căn phòng khách lúc này chỉ có chút ánh trăng từ ngoài chiếu vào, nhiêu đó chẳng đủ để thấy hai thân thể trần truồng đang cùng tỏa ra hơi nóng hừng hực.
– Anh Tuấn ơi… sao em nứng quá… em nứng quá chồng ơi… uhm… cho em đi… đút vào đi anh… uhm… nhanh lên…
Trong cơn nứng tột độ, Thảo lúc này còn không thể nói trôi chảy mà xen vào vài chữ là những tiếng rên của dục vọng. Còn ông Nhân cũng chẳng khá hơn là bao, những tiếng vo ve cứ liên tục xuất hiện bên tai khiến ông nghe chữ được chữ mất.
“Nứng quá”… “đút vào đi”… “nhanh lên”
Đó là tất cả những gì ông Nhân nghe được, hoặc là ông cố tình chỉ nghe những chữ đó. Không một chút chần chừ, ông Nhân chen vào giữa hai chân Thảo, dùng tay xác định vị trí cần tìm rồi dứt khóa đút một phát lút cán vào trong cái lồn dù không cần kích thích vẫn nhoe nhoét nước của cô con gái.
“Uhm… uhm… um… mmmmm…”
Sự xâm nhập bất ngờ của một con cặc gân guốc vào hết cỡ khiến Thảo không chịu được mà ra ngay lập tức. Chân nàng theo bản năng vòng qua hông bố ghì chặt cho cặc ông được ân vào sâu nhất có thể, miệng nàng cùng muốn rên lên thật sung sướng chỉ tiếc là nó nhanh chóng bị ông Nhân lấp đầy bằng miệng mình. Qua cơn sướng thì Thảo cũng thả lỏng hơn một xíu, nàng thì sướng rồi nhưng bố nàng thì chưa, ông Nhân lúc này mới bắt đầu nhịp nhàng nhấp. Phòng khách yên ắng bỗng phảng phất đâu đó tiếng nhóp nhép đều đặn phát ra theo từng nhịp nhấp vào kéo ra của ông Nhân. Tốc độ dập của ông Nhân tăng dần theo thời gian, và khi mà nó đạt đến một vận tốc nhất định thì…
“Bạch… bạch… bạch…”
“Bạch… uhm… bạch… uhmmm… bạch… uhm…”
Để tăng tốc, ông Nhân buộc lòng phải nhả môi con gái ra, ông ngồi thẳng dậy hai tay trộm đào còn hông thì nắc liên tục. Thảo cũng không chịu nổi mà phát ra những âm thanh dâm dục mỗi khi con cặc chạy vào hết cỡ trong lồn mình. Càng ngày ông Nhân nhấp càng nhanh cho đến khi ông không kìm nổi nữa mà đút một nhát thật mạnh rồi bắn đống tinh trùng đặc quánh của mình vào lồn đứa con gái của chính mình.
– Ư… sướng quá… sướng quá…
Câu nói khiến Thảo giật mình tỉnh lại… giọng nói này… đây đâu phải là chồng nàng, mà đây là… đây là…
– Bố… bố làm gì đấy… thả con ra…
Thảo cố gắng vùng vẫy để thoát ra, tay nàng không ngừng cấu vào cơ thể ông nhưng sức nàng thì làm sao bì được với ông Nhân, người dù đã giải ngũ nhiều năm nhưng thú vui điền viên lại giúp ông luôn giữ được sức khỏe. Ông Nhân nhanh chóng kéo hai tay Thảo lên trên đầu nàng mà ghì chặt bằng một tay, tay kia thì vẫn tham lam xoa nắn bộ ngực đầy đặn của con gái. Miệng ông cố gắng tìm lấy miệng con gái mặc cho cô cố gắng xoay sở né tránh. Con cặc ông vẫn lấp đầy bên trong Thảo, mặc dù vừa mới bắn đầy lồn nàng nhưng không hiểu sao nó không chịu xìu xuống mà vẫn cứ vươn lên cứng ngắc. Không hôn được môi nàng, ông Nhân lại một lần nữa nhịp nhàng nhấp trong lồn con gái.
– Uhm… uhm… tha cho con… bố ơi… uhm… thả con ra… uhm…
Những tiếng van xin của Thảo giờ chẳng còn nghĩa lý gì khi mà phần con trong bố nàng đã hoàn toàn thắng thế, tai ông chẳng còn nghe nổi con gái mình nói gì và trong đầu ông giờ thì chỉ toàn là dục vọng. Kêu gào một lúc mà không có tác dụng, cùng với đó là cơn nứng và sướng ập đến khi có một con cặc nóng hổi cứ không ngừng rút ra đâm vào lồn khiến Thảo buông xuôi. Nàng không né tránh nữa mà để mặc cho bố mình nút lưỡi, từ đôi mắt đang nhắm nghiền lại của nàng cũng bắt đầu chảy ra những dòng lệ đầy bất lực.
“Bạch… bạch… bạch… bạch…”
“Bạch… bạch… bạch… bạch…”
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng”, và ông Nhân không hề bỏ phí một phút giây nào, ông không biết mình đã ra bao nhiêu lần vì sau khi xuất xong thì con cặc chẳng chịu xìu xuống. Mới ra được vài phút thì cơn nứng lại tìm đến khiến ông lại phải tiếp tục cày mảnh ruộng ngập nước của Thảo.
Cả đêm hôm ây, cặc ông chẳng hề rời lồn con gái một phút giây nào.
… Bạn đang đọc truyện 49 chưa qua, 53 đã tới tại nguồn: http://bimdep.vip/49-chua-qua-53-da-toi/
Khi mà mặt trời bắt đầu ló dạng cũng là lúc ông Nhân dần tỉnh giấc, dù đã giải ngũ nhiều năm thì ông vẫn luôn giữ cho mình thói quen dậy sớm. Thử cố gắng di chuyển cái cơ thể mệt mỏi và nặng nề của mình, ông còn chẳng thể mở nổi mắt nổi. Nhưng hôm nay khác với mọi hôm, thay vì đệm êm thì ông lại cảm nhận được phía dưới cơ thể mình là thứ gì đó mềm mại và ấm nóng. Mới thức giấc nên đầu ông chưa thể nhận ra cho tới khi ông cảm nhận được hơi thở đang đều đặn phả vào vai mình. Trong một tích tắc, ông Nhân như quên đi mệt mỏi, ông ngay lập tức mở to mắt nhấc thân người mình ra khỏi con gái. Póc… con cặc vẫn phần nào đó cương cứng của ông cũng nhanh chóng được rút, cả tối hôm qua nó đã luôn phải chui rúc trong cái lồn ẩm ướt của Thảo mà không được rời một phút giây nào. Ngồi bệt xuống sàn nhà mà nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, mặt ông Nhân cứng đơ lại… tội lỗi… tội lỗi… ông lúc này chỉ biết ôm đầu mà hối hận. Đã gần hai mươi năm nay từ khi vợ mất, ông chấp nhận hy sinh ở vậy gà trống nuôi con. Nhưng tối qua… tối qua… ông lại phản bội vợ mình, và tệ hơn nữa, người người làm tình với ông lại chính là đứa con gái ruột của mình, đây là loạn luân, ông đã loạn luôn với con gái mình rồi.
“Uhm…”
Thảo khẽ trở người khiến ông Nhân giật mình quay về với thực tại. Ông vội vàng về lại phòng nhanh chóng mặc đồ vào rồi sắp xếp quần áo để trở về quê trước khi Thảo thức giấc, ông lúc này chẳng biết phải đối mặt với con gái mình thế nào đây. 10 phút sau, ông Nhân vác chiếc balo trên vai ra phòng khách, ông đắp tạp chiếc chăn mỏng lên người Thảo hòng che đi cơ thể lõa lồ của con gái.
– Bố xin lỗi, lỗi là của bố.
Nói rồi ông hôn lên trán Thảo, đặt một tờ giấy lên bàn, lấy ly đặt lên trên giữ lại rồi xoay người rời khỏi căn phòng khách đầy tội lỗi ấy. Bắt xe ôm ra bến xe, ông Nhân lòng không lúc nào yên bình trên chuyến xe sắp sửa rời bến. Không yên là phải, ngoài mặc cảm tội lỗi thì có lẽ đó là linh cảm của một người bố khi đứa con gái mà ông hết lòng yêu thương sắp sửa đổi mặt với một chuỗi những tháng ngày giông tố.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro