Phần 7
2024-08-04 14:51:52
Tai nạn bất ngờ này lại khiến tôi chìm trong những cơn đau đầu không dứt. Ký ức về cú đánh kinh hoàng của thằng Minh ngày trước chưa bao giờ lại hiện về rõ ràng đến thế. Nhiều khi đang ăn cơm tự nhiên nôn thốc, nôn tháo vì choáng váng. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất xảy đến với tôi. Điều tồi tệ nhất lại đến vào một buổi chiều bình lặng, khi ông chủ nhà bỗng nhiên đến gặp tôi và bảo:
– Cuối tháng này bác lấy lại nhà, cháu chuẩn bị chuyển đi nhé.
Tôi sửng sốt đến không nói nên lời. Trong đầu tôi có thể lường trước được rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, sẽ có lúc phải chuyển đi khỏi nơi này một cách đột ngột như thế. Cái nơi mà tôi đã gắn bó gần 4 năm trời, đủ thân thiết và tín nhiệm để không cần phải làm hợp đồng thuê nhà gì cả. Mấy năm qua tôi cứ thế dạy vẽ ở đây, đến tháng lại qua gửi tiền nhà cho bác chủ. Nhiều lúc thiếu tiền không gửi kịp, bác cũng thông cảm và cho khất đến lần sau. Thế mà tự nhiên hôm nay bác chủ đến và bảo tôi chuẩn bị dọn đi, không một lý do.
– Tại sao lại… đột ngột vậy bác? – Tôi vội vã hỏi.
– Cậu thông cảm, bác cũng không muốn thế đâu.
– Bác có thể thư thư cho cháu vài tuần được không? Gấp quá cháu e không tìm được chỗ mới kịp.
– Cậu phải tự lo thôi. Chuyện nhà gấp gáp bác cũng không làm khác được.
Bác chủ nhà rời đi, để lại cho tôi biết bao câu hỏi không có câu trả lời. Cuối tháng. Vậy là còn chưa tới một tuần nữa. Phải đi tìm chỗ mới. Rồi còn phải dọn dẹp, tân trang lại. Có mấy khóa học đang đi vào giai đoạn quan trọng, tôi chỉ lo không kịp hoàn thành cho tụi nhỏ. Chuyển lớp là bao nhiêu thứ ngổn ngang đang chờ đợi. Nghĩ đến đó thôi là đầu tôi lại nhức như búa bổ. Và bao tử lại cuộn lên những cơn buồn nôn chỉ chực chờ phát tiết.
Những hôm đó tôi như kiểu người tia chớp, suốt ngày cứ chạy vù vù ngoài đường để tìm chỗ mới. Nhưng kiếm ra một chỗ đủ rộng và phù hợp với tình hình tài chính eo hẹp của tôi đâu phải dễ dàng. Chỗ nào cũng đắt đỏ và đều phải đặt cọc trước tiền nhà sáu tháng đến một năm, tôi không thở nổi. Có lúc móc điện thoại ra định gọi cho một vài người quen để mượn tiền, nhưng chợt nhớ ra mình đã thề độc với bản thân sẽ không bao giờ nhờ vả bất cứ ai trên đời chuyện tiền bạc, nên lại lặng lẽ cất điện thoại vào túi quần rồi đi tiếp.
Người duy nhất tôi gọi là Quý Đại Bàng, nhưng không phải để mượn tiền mà là nhờ lão tìm hộ coi có chỗ nào cho thuê nhà rẻ rẻ không, vì lão cũng kiểu quen biết rộng. Nghe tôi sắp bị đuổi, lão nói như hét trong điện thoại:
– Đkm, sợ kẹc gì. Qua nhà anh mày ở tạm, rồi anh tính cho chú.
Tôi chỉ biết cười trừ cảm ơn rồi cúp máy.
Mấy hôm đó tôi không còn tâm trí đâu để ý đến mấy chậu hoa oải hương của con bé Băng Linh nữa. Có mấy hôm cứ để quên ở ngoài cửa lớp, lúc chợt nhớ ra thì thấy con bé đã lẳng lặng đem chúng vào trong, tưới nước và tỉa lá úa cho chúng. Con mèo Lucy nằm hờ hững cuộn tròn trên đùi nhỏ. Chắc nó đang hờn tôi mấy hôm rồi đi đâu mất. Dụi đầu vào người nhỏ Linh để tìm chút hơi ấm, nhỏ bế con mèo lên nũng nịu rồi đưa mũi mình chạm vào mũi con mèo. Tự nhiên tôi bật cười. Rồi lập tức quay đi.
Có một bữa hiếm hoi tôi không đi ra ngoài mà dạy ở lớp. Tự nhiên cơn chóng mặt và buồn nôn lại kéo đến như gió lốc mùa hạ. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh. Chẳng có ai ngoài con bé để ý thấy điều đó. Nhỏ lo lắng đi theo tôi nhưng chỉ thấy cánh cửa đóng sầm trước mắt nhỏ. Lúc trở ra thấy con nhỏ đứng đó mắt ươn ướt hỏi tôi có sao không. Tôi thờ ơ lướt qua người nhỏ, lạnh lùng nói:
– Ra vẽ đi.
Khi thời hạn dọn đi chỉ còn 2 ngày, một chiếc xe hơi màu đen dựng kịch trước lớp tôi. Một dáng người cao cao bước ra với một bộ vest đen mới cỏng kẻng, tay đeo một chiếc đồng hồ xịn và một chiếc nhẫn vàng to chà bá ở ngón giữa.
– Chào anh, nhớ tôi chứ?
Anh chàng cao ráo bước vào lớp tôi trước sự ngạc nhiên của tụi học trò. Ảnh chìa tay ra và nở một nụ cười thật trìu mến.
– Duy Nhật? – Tôi hỏi.
– Trí nhớ của anh vẫn tốt thật đấy – anh chàng nháy mắt rồi nói tiếp – Anh có phiền không nếu tôi muốn gặp anh một chút?
Tôi đắn đo rồi gật đầu nhận lời. Dẫn Duy Nhật qua quán café đối diện lớp, tôi gọi cho mình một ly café còn anh chàng tự gọi một ly trà gừng nóng. Nhìn qua vẻ bề ngoài, ai cũng có thể nhận ra hai thế giới khác biệt đang ngồi chung một bàn. Một bên là một con người đẹp đẽ và thành đạt, một bên là một kẻ xuề xòa sắp bị đuổi khỏi chỗ làm.
– Tôi biết cả anh và tôi đều không có nhiều thời gian – Duy Nhật mở lời – Nên tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tôi có một đề nghị dành cho anh.
Tôi nhấp một ngụm café và chờ đợi anh chàng nói tiếp.
– Tôi muốn đầu tư cho lớp vẽ của anh.
Câu nói của Duy Nhật làm tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào trên khuôn mặt. Ngừng một chút để thăm dò phản ứng của tôi, nhưng thấy tôi cứ lạnh lùng, anh chàng nói tiếp:
– Tôi biết anh đang gặp khó khăn về mặt bằng và tài chính. Vừa hay tôi lại đang có những thứ đó. Tôi sẽ đầu tư cho anh để mở rộng ra thêm nhiều mảng khác, như vẽ thiếu nhi, rất tiềm năng đấy. Tôi cũng biết cách để marketing cho lớp vẽ của anh trở thành số 1 Đà Nẵng. Anh không phải lo gì cả, chỉ việc tập trung vào dạy thật tốt.
Tôi vẫn im lặng, chờ đợi phần quan trọng nhất của lời đề nghị.
– Với một điều kiện…
Cuối cùng anh chàng cũng nói đến phần đó:
– Lớp vẽ sẽ do cả tôi và anh cùng làm chủ. Cổ phần sẽ tính toán sau. Tất nhiên anh sẽ vẫn là người điều hành chính…
Duy Nhật nói rất nhiều đến những thuật ngữ kinh tế khác nữa. Tôi không hiểu và cũng không để tâm lắm. Thứ duy nhất đọng lại trong não tôi lúc đó là một điều rằng, tôi sẽ không còn được quyết định làm gì với đứa con của mình nữa.
Duy Nhật nói xong nhìn tôi chờ đợi. Tôi nhấp một ngụm café và cười nhạt. Lần đầu tiên trong buổi nói chuyện, tôi nhìn thẳng vào mắt anh chàng:
– Đan Chi bảo anh đến gặp tôi phải không?
Anh chàng sững người một lúc trước câu nói của tôi. Nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh của một sói già trong bàn đàm phán, ảnh nhẹ nhàng nói tiếp:
– Ai bảo tôi đến gặp anh không quan trọng. Quan trọng là tôi đang đưa ra cho anh một thỏa thuận có lợi. Anh sẽ có tiền, có hạ tầng và lớp vẽ vẫn là của anh. Phần tôi thì có thêm một khoản đầu tư sinh lời khác nữa. Win – win. Anh không thấy hứng thú sao?
Tôi cười:
– Cảm ơn. Bảo với cô ấy là tôi vẫn ổn.
Duy Nhật im lặng một lúc rồi nhún vai:
– Thú thật là trước khi đến đây, Đan Chi có bảo tôi là cố gắng lựa lời vì anh là một kẻ cứng đầu nhưng tôi không tin. Giờ thì tôi vẫn không tin. Vì anh không hề cứng đầu. Mà là rất cứng đầu.
– Nếu không phiền thì tôi xin phép về lại lớp. Tụi nhỏ đang đợi.
– Ok, chào anh. Tôi vẫn để lời đề nghị của mình ở đây. Gọi cho tôi bất cứ lúc nào anh thay đổi ý định.
Duy Nhật nói rồi đứng dậy chìa tay ra. Tôi miễn cưỡng bắt tay anh chàng rồi trở về lớp. Chiếc xe hơi màu đen phóng đi trong làn bụi mờ mịt, để lại tôi với một cái đầu trống rỗng, chẳng có gì trong đó ngoài những cơn đau.
Đan Chi à, là em đó sao?
Hôm đó tôi cho lớp về sớm vì cảm thấy không được khỏe. Tự nhiên nhiều thứ xảy đến cùng một lúc quá khiến tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Khi đang định đóng cửa lớp thì thấy con bé Băng Linh vẫn còn ở đó, với mấy chậu hoa oải hương hình như vừa mới được tưới xong. Thấy nhỏ khệ nệ bưng mấy chậu hoa vào trong lớp, định ra giúp nhỏ một tay mà tự nhiên nghĩ gì đó lại thôi, mặc kệ nhỏ.
Vừa mới mở cửa phòng, bỗng một cơn đau đầu dữ dội ào tới bất ngờ khiến tôi lảo đảo. Kèm theo đó là những cơn buồn nôn trào ngược ra từ trong dạ dày. Tôi chạy ra nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo rồi trở vào phòng khóa trái cửa lại. Người mềm nhũn như bún thiu, tôi đổ người xuống nệm thở hổn hển.
Trong cơn mụ mị, tôi nghe tiếng cửa phòng gõ dồn dập, và tiếng con bé không ngừng vọng vào từ bên ngoài:
– Chú ơi, chú không sao chứ?
Tôi cố gắng ngồi dậy, tìm bình nước tu một hơi rồi cố ra vẻ bình thường nói qua cánh cửa:
– Anh không sao. Đóng cửa giúp anh rồi về đi.
– Chú đừng nói dối nữa.
Tôi nghe tiếng con bé bắt đầu thút thít khóc, và cánh cửa phòng vẫn run lên bần bật từng hồi theo tiếng đập. Cảm thấy bực mình, tôi gắng gượng ngồi dậy, mở cửa phòng và nói to:
– Đã bảo là…
Chưa dứt lời thì đột nhiên thấy thân mình ấm ấm. Và có cái gì đó mềm mềm vừa áp vào người tôi. Định thần lại thì thấy con bé đang ôm chầm lấy người tôi khóc nức nở. Nhỏ nấc lên từng đợt, nói:
– Chú đừng như thế nữa… Con sợ lắm… Con không chịu được… Con biết tại con mà chú gặp nhiều điều không vui… Nhưng chú đừng cách xa như thế nữa… Chú nói gì với con đi… Đừng thờ ơ như thế nữa.
Tôi sững sờ. Cứ để cho con bé ôm chặt lấy tôi như thế. Rồi nhẹ nhàng gỡ tay con bé ra, nói nhỏ:
– Những chuyện này không liên quan gì đến nhóc cả.
– Chú nói dối…
– Thật.
– Thế tại sao chú lại đưa con về ngày hôm đó?… Tại sao chú lại bảo vệ con khỏi Minh?… Tại sao chú lại… che cho con hôm trước?
Con bé vừa nói vừa khóc. Tôi thở dài đặt hai tay lên vai con bé nói:
– Nghe nè nhóc. Nhóc tuột xích và anh sửa giúp là vì anh muốn thể hiện. Tặng nhóc cái mũ là vì anh muốn tỏ ra cao thượng. Bảo vệ nhóc khỏi thằng Minh là vì… trách nhiệm của thằng thầy. Che cho nhóc khỏi viên đá rơi vào đầu là vì… là vì… Không biết nữa… nhưng cũng là vì anh nốt… Mọi thứ anh làm đều là vì anh, nhóc hiểu không?
Con bé lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng.
– Tại sao nhóc cứ bám lấy anh như thế? Có biết là anh khó chịu lắm không?
Con bé lại lắc đầu, đôi mắt sũng nước.
– … Có biết là… nhóc và anh… cách nhau cả một thế hệ?
Con bé vẫn lắc đầu, lần này thật dữ dội.
– Con không biết… Con không biết gì hết… Con chỉ biết là con muốn ở bên cạnh chú thôi… Chú đừng nói nữa… Trách nhiệm gì đó… Thế hệ gì đó… Con không quan tâm.. huhu.
Trời ơi, sao trên đời này lại có một con nhỏ ngốc nghếch quá vậy nè. Nói gì cũng không hiểu. Nhìn thấy đôi mắt biếc ngấn lệ ấy, lòng tôi không khỏi xót xa. Tự nhiên thấy trong người dịu lại. Tự nhiên thấy mình là người có lỗi. Tự nhiên thấy thương con bé ghê gớm. Rồi tự nhiên bật cười. Ở đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn, tôi nghe trái tim mình reo vui như tiếng chim khuyên trong một chiều lộng gió. Đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má xinh như thiên thần ấy, rồi khẽ kéo con bé vào lòng.
– Anh hiểu rồi… Nín đi… Đừng khóc nữa, nhóc con à!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro