Phần 31
2023-02-16 12:21:00
Thịnh Hạ đã ở nhà suốt một tuần.
Cô không thể tin được mình thật sự đã trở về nhà. Mỗi đêm cô đều giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng rồi ngồi khóc. Trong mơ người đàn ông kia ngủ cạnh cô, cánh tay anh vòng ngang eo, vật nam tính nóng bỏng cọ xát sau lưng.
Giấc mơ kia quá đỗi chân thật, đến nỗi khi tỉnh lại cô còn hoảng hốt một lúc lâu.
Cô bật tất cả đèn lên, vùi mình vào chăn, trong đêm dài tăm tối lặng im khóc không thành tiếng.
Dù thế nào đi nữa thì cô cũng đã an toàn trở về rồi.
Tiếp theo chỉ cần quên cơn ác mộng kia là ổn thôi.
Cơn ác mộng chỉ thuộc về một mình cô.
Đúng thế.
Ba mẹ không biết chuyện cô bị bắt cóc, bởi vì ngày cô biến mất, “cô” đã gửi một tin nhắn cho họ, nói rằng dự định ở lại quê chơi thêm một khoảng thời gian nữa.
Mà ông bà lại nhận được tin nhắn “Thịnh Hạ” đã bình an về đến nhà, nên họ cũng đinh ninh cô đã an toàn ở nhà rồi.
Khi Thịnh Hạ chạy về nhà khóc, ba mẹ cho rằng cô gặp chuyện gì ở quê.
Là anh Đông đã làm.
Cô chắc chắn rằng anh đã làm điều đó.
Ngoài anh ra thì không ai có khả năng này.
(Từ “cô” và “Thịnh Hạ” ở đây nói đến việc anh Đông đã chủ động dùng điện thoại của Thịnh Hạ nhắn tin báo bình an cho gia đình, để họ không phát hiện ra chuyện cô bị bắt cóc ^^)
Cô trốn trong nhà nhiều ngày liền, bạn học rủ đi chơi cũng không dám đi.
Bố mẹ cảm thấy sau khi từ quê về thì tính tình của cô đã thay đổi, hơi rụt rè, sợ hãi, lại còn hay lo lắng.
Mỗi lần rửa tay phải rửa đến ba lần.
Hỏi vì sau lại rửa nhiều như vậy thì cô giật mình trả lời: “Không có gì ạ, tại con quên thôi.”
Ban đêm cô vẫn bật đèn ngủ. Buổi tối ba mẹ đi ngang qua phòng thấy đèn sáng thì tắt đi, không lâu sau nhìn đến thì đèn lại bật.
Còn nhiều hành động kỳ quái khác.
Ví dụ như, cô cắt đi mái tóc dài của mình, chỉ để đến ngang tai.
Thêm nữa, lúc đi ngủ cô không mặc áo ngủ rộng rãi nữa, mà mặc quần áo dài gọn gàng.
Trời mùa hè oi bức, ba mẹ lo lắng sợ cô bị nóng, hỏi cô tại sao không mặc đồ ngủ cho thoáng mát, cô chỉ im lặng cúi đầu.
Ban ngày ba mẹ cô phải đi làm, đến tối khi tan ca về đến nhà thì phát hiện sau cửa đã bị ghế chặn lại, họ tìm Thịnh Hạ hỏi có phải cô gặp chuyện gì không.
Thịnh Hạ nói không, chẳng có chuyện gì hết.
Sự bất thường này kéo dài cho đến một hôm ba mẹ cô nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Là của Thịnh Hạ.
“Hạ Hạ, chuyển phát nhanh của con này.” Mẹ Thịnh thấy hơi kỳ lạ: “Con mua đồ khi nào? Mua cái gì?”
Thịnh Hạ run rẩy nhận đồ, trực giác mách bảo rằng phần chuyển phát nhanh này là do người đàn ông đó gửi tới.
Thế nên cô không dám trả lời mẹ, chỉ run rẩy ôm đồ lên phòng của mình.
Sau đó vội vàng mở ra.
Sẽ là gì đây?
Dùng ảnh khỏa thân uy hiếp cô?
Nhưng khi mở ra, cô chỉ thấy một chiếc điện thoại màu hồng. Dưới đáy hộp là giấy tờ tùy thân của cô, còn có ít đồ vật khác.
Ba lô và ví của cô đều bị mất.
Nhưng tiền và những thứ khác đều ở đây.
Điện thoại di động của cô cũng không thấy, thay vào đó là chiếc điện thoại màu hồng mới tinh này.
Cô nhẹ nhàng mở điện thoại lên, máy đã được sạc đầy, bên trong còn được lắp thẻ sim.
Cô tắt điện thoại, giấu nó vào trong hộp chuyển phát nhanh.
Nhưng nghĩ đến những chuyện mà người đàn ông đó đã làm, cô không kìm lòng được mà mở máy lên.
Anh ta muốn làm gì đây?
Sau một ngày đêm, cuối cùng điện thoại cũng tắt máy vì hết pin.
Bốn từ được viết trên màn hình đã tắt: Sinh nhật vui vẻ.
Thịnh Hạ giật mình.
Cô nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ là hai giờ sáng.
Hôm nay ngày 30 tháng 5.
Là sinh nhật của cô.
Món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được lại là từ người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro