Phần 12
2024-07-11 01:18:46
Đã một tháng không gặp chị, tôi tưởng rằng mình đã quên được chị nhưng không phải. Trong một lần đi học về tôi thấy một bóng dáng giống chị, một điều gì đó thôi thúc, tôi cuống cuồng đạp xe đuổi theo.
– Bích!! Bích!!!
Người con gái quay đầu lại, không phải chị, tôi hụt hẫng, thất vọng.
– Ơ… xin lỗi!
Người con gái quay đi, tôi ngồi bệt xuống vỉa vè, vuốt mặt, chị. Chữ “chị” cứ xuất hiện trong đầu tôi. Không được, tôi phải đến gặp chị, tôi đứng dậy đạp xe hướng về phòng chị. Đến nơi, tôi phân vân không biết có nên vào gặp chị, đứng lừng chừng một lúc tôi cũng quyết định phải gặp chị. Nhưng cổng khóa, tôi để xe ở ngoài rồi trèo vào, nhưng rồi khi nhìn thấy cửa bị khóa ngoài, tôi lại chỉ biết thất vọng. Ngồi xuống bậc cửa, tôi lấy máy gọi cho chị… thuê bao.. Gọi lại…. thuê bao… gọi… thuê bao. Tôi gục mặt xuống đầu gối.
– Chị… Chị… Chị…
Tôi thấy hối hận, thực sự hối hận khi nói chia tay với chị, chị giờ đang ở đâu. Tôi cứ ngồi im ở đó đến khi má gọi tôi mới chịu đứng dậy đi về. Chiều tôi sang thêm một lần, cửa vẫn khóa, lại thất vọng đi học.
Tối, vẫn khóa, tôi hỏi bà về chị.
– Cái Bích nó chuyển đi được hai tuần rồi, không biết con bé gặp chuyện gì mà nhìn nó bơ phờ lắm, mà nó không nói cho cháu biết à? Bà tưởng cháu phải biết rồi.
– Chị ấy chưa nói cho cháu biết.
– Ừ, mà có phải cháu yêu nó đúng không?
Tôi cười gượng nhìn bà.
– Vâng.
– Vậy đi tìm nó đi, Bích là một cô gái tốt, phải có lý do gì thì nó mới đi vào con đường đấy.
– Vâng.
– Cháu đi tìm nó đi, hãy giúp nó thoát ra khỏi con đường đó, hãy giúp nó tìm lại được cuộc sống.
– Cháu sẽ cố gắng.
Vậy là chị đã chuyển đi, tôi buồn bã đi về nhà, lấy máy gọi cho chị, vẫn thuê bao, bây giờ tôi phải làm sao đây. Về nhà vật vờ suy nghĩ, tôi quyết định sẽ đi tìm chị.
– Chị! Em sẽ tìm ra chị, cái thành phố này nhỏ bé lắm, chị không trốn em được đâu.
Nghĩ là làm, tôi xuống nhà lấy xe đi tìm chị, tôi đi đến chỗ chị làm, nơi này sẽ cho tôi biết tung tích chị. Đến nơi, ánh đèn mờ, tiếng cười đùa của những ả điếm, đây là nơi massage cơ mà, cái biển to đùng thế kia, tôi cất xe đi vào trong, thấy tôi bọn họ chạy đến chào mời, nhìn cô nào cũng chát cả tấn phấn trên mặt, tôi thì lúng túng.
– Anh đến mát – xa hả? Đi vào kia với em nha!
– Anh!
– À… ơ… tôi muốn đến đây để tìm một người.
Thấy tôi nói vậy, các ả bỏ đi chỗ khác, không còn hứng thú nữa, chỉ còn một bà nhìn khá hiền và hơi mập lùn, chất giọng trong trẻo.
– Tìm ai vậy anh?
– Bích! Chị biết cô ấy không?
– Ở đây nhiều Bích lắm, anh muốn tìm Bích nào?
Tôi gãi đầu, bả troll mình à?
– Thì Bích cao tầm này, mặt dư này…
Tôi bắt đầu khua chân múa tay miêu tả chị cho ả, ả bụm miệng cười tôi, tôi thì vẫn ngu ngơ.
– Em đùa anh thôi, cái Bích nó được khách bao nên đi rồi.
– Đi đâu vậy chị? Bao giờ thì Bích về?
– Em không biết, chỉ biết hai ngày nữa nó về thôi.
– Đi lâu chưa chị?
– Ừm.. cũng một tuần rồi.
– Mà chị biết Bích giờ trọ ở đâu không?
– Không, mà anh là gì của Bích mà hỏi nhiều về nó quá vậy?
– Là người quen thôi, vậy khi nào Bích về chị gọi cho tôi nhé, số chị là gì?
– Muốn xin số người ta thì nói luôn từ đầu đi có nhất thiết phải vòng vèo thế hông?
Ả nhìn đểu tôi, còn tôi thì mặt nghệt như cứt sệt, bả đang ảo tưởng đấy à?
– 016xx xxx xxx
Tôi nháy sang máy ả.
– Vậy nhờ chị, khi nào Bích về thì chị gọi cho tôi luôn nhé.
– Ok anh.
– Cảm ơn chị… à này…
Tôi rút ví nhét tờ 100k vào khe vú đang lồ lộ trước mặt tôi của ả, da mát rượi, rồi vội vàng đi ra khỏi đấy, ả nói với theo.
– Khi nào anh hứng thì gọi em nha!!!
Tôi phóng xe về nhà, gió tạt vào mặt lạnh buốt, vậy là chị lại đi khách, sao chị lại chuyển đi cơ chứ, có phải là vì tôi không, chị lại theo khách bao, tôi thấy buồn, rất buồn, hai ngày nữa chị mới về, giờ chỉ biết trông chờ vào bà gái kia thôi. Về nhà, tôi vật vờ như kẻ mất hồn, bỏ ảnh chị ra ngắm, nhớ chị lắm, yêu chị lắm, thương chị lắm, và cũng đau nữa.
Hai ngày vật vã qua đi…
Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại từ sáng đến giờ, bây giờ là 20:31 p. m, sao bà kia vẫn chưa gọi, sốt ruột quá, tôi cầm máy gọi cho bả.
… tút… tút…
– Alo!
– Bích về chưa chị?
– Ai đấy?
Phặc, bà này đang đùa đấy à, đã dặn như thế rồi mà, hay xóa số mình rồi, làm đợi mòn mỏi từ sáng đến giờ, bà mà làm hỏng việc của tôi là tôi mời bà vào nhà nghỉ hấp diêm luôn đấy.
– Người nhờ chị tìm Bích hai hôm trước ấy.
– À nhớ rồi, sao vậy anh? Anh hứng tình à?
Đệch! Hứng cái beep, hứng lỗ đít, lúc đấy tôi chỉ muốn chạy đến bóp cổ ả chết luôn cho rồi, nhưng phải kiềm chế vì chị.
– Bích về chưa chị?
– Rồi, đang ngồi đây nè!
Tôi cúp máy luôn, với cái áo khoác chạy đi lấy xe phóng đến chỗ chị làm. Đến nơi, tôi vội vàng đi vào trong tìm chị, tôi ngó ngang dọc lung tung, cuối cùng cũng nhìn thấy chị. Tôi đi đến chỗ chị, thấy tôi, chị bất ngờ đứng dậy.
– Hiếu! Sao lại đến đây?
Tôi cầm tay chị kéo ra ngoài, chị vùng vằng.
– Hiếu làm gì vậy? Bỏ ra đi.
– Thằng kia làm cái gì đấy?
Một anh xăm trổ kín người đứng trước mặt tôi chặn lại, tôi chưa kịp nói gì thì chị đã lên tiếng.
– À đây là em trai em, không sao đâu anh, mình ra ngoài nói chuyện đi Hiếu!
Chị kéo tôi ra ngoài.
– Hiếu làm gì vậy? Hiếu đến đây làm gì?
– Hiếu đến gặp Bích, Hiếu muốn xin lỗi.
– Hiếu không có lỗi gì hết, Hiếu về đi.
– Không, Bích đi với Hiếu đi.
– Không được. Bích còn phải làm, Bích có khách rồi.
– Làm? Làm ư? Vậy tối nay Hiếu sẽ là khách của Bích.
Chị tròn mắt nhìn tôi.
– Hiếu điên à? Hiếu về đi, vớ vẩn quá.
– Không, Hiếu nói thật đấy.
– Hiếu về đi, bỏ tay ra.
Chị lại vùng vằng, anh vừa rồi thấy vậy đi ra kéo chị ra khỏi tôi.
– Làm cái gì thế?
– Không sao đâu anh, Hiếu về đi, Bích phải vào trong rồi.
– Hiếu sẽ ở ngoài này chờ Bích.
Chị không nói gì thêm đi một mạch vào trong, tôi dựng xe vào một góc và ngồi chờ, tôi sẽ đợi chị, đợi đến khi nào chị chịu ra gặp tôi thì thôi. Trời càng lúc càng lạnh, muỗi thì cứ vo ve hai bên tai, tôi ngồi co ro trên xe.
– Vào đây ngồi cho ấm này cháu.
Nhìn theo hướng gọi, một bác bán trà đá bên kia đường mời gọi tôi, nãy giờ sao tôi không nghĩ ra nhỉ, vội vàng dong xe sang, ly nhân trần nóng nghi ngút khói, uống vào ấm cái bụng. Điện thoại tôi bỗng rung lên, là má gọi, lại lý do lý trấu rồi ngồi đợi chị tiếp. Tôi ngẩng mặt lên trời ngắm sao, trời hôm nay cũng nhiều sao phết, đưa ngón tay đếm đếm, một ông sao sáng… hai ông sáng sao, ba ông sao sáng, sáng chiếu hơn ánh đèn..
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro