Phần 76
2022-10-24 03:33:00
Vô Kỵ bồng Triệu Minh, theo lời chỉ dẫn của nàng đi về hướng tây liền trong mấy ngày. Triệu Minh nằm trong lòng chàng, được chàng chăm sóc và truyền công lực mỗi ngày nên vết thương đã lành và nàng đã khỏe mạnh trở lại như thường. Hai người không hề nhắc nhở gì tới chuyện nàng đã dạn dĩ, lựa đúng ngay giữa giờ hoàng đạo của buổi lễ mà xuất hiện để phá đám cưới của chàng với Chỉ Nhược. Và dĩ nhiên chuyện đó làm Chỉ Nhược tức giận mà ra tay đả thương nàng trước mặt võ lâm quần hùng, máu me bê bết. Và cả hai cũng không thắc mắc tại sao Chỉ Nhược lại học được một thượng tầng công phu là dùng một miếng vải mỏng để đâm thủng vai Triệu Minh một cách kỳ dị và ác liệt như thế. Nga Mi danh môn chính phái không thể có một môn võ công bá đạo đến như vậy!
Mà nhắc đến chuyện oán hờn máu đổ đó làm gì khi hai người, trong mấy ngày qua, cận kề âu yếm với nhau – chàng ẵm nàng trong lòng suốt ngày, tận tình chăm sóc, nàng kề má dựa vai chàng, làm nũng không ngừng – hai người xà nẹo với nhau không khác gì một cặp vợ chồng son?
Hôm sau, Triệu Minh cho biết chỗ giam Tạ Tốn còn xa lắm nên hai người mua ngựa, mỗi người cưỡi một con để đăng trình cho đỡ mệt. Đi với nhau mấy ngày trời mà Triệu Minh vẫn không cho Vô Kỵ biết Tạ Tốn đã bị Thành Khôn bắt giam giữ ở chỗ nào. Sau vài lần gạn hỏi, Vô Kỵ cũng không nhắc tới nữa. Hiển nhiên là chàng coi chuyện nàng đòi đi theo chàng là một chuyện thể khác được. Thật ra chàng còn muốn nàng đi theo, gần gũi với chàng nữa kìa. Khi hai người sóng ngựa bên nhau, chụm đầu nói chuyện với nhau, cùng ngồi ăn uống với nhau, phá phách đùa nghịch với nhau, nhiều khi chàng tự hỏi nếu Triệu Minh bằng lòng rời chàng mà về vương phủ thì chắc chàng cũng không chịu đâu. Cận kề với nhau như vậy, dĩ nhiên là nhiều lúc Vô Kỵ động lòng, cứ nhìn thấy Triệu Minh với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khêu gợi trước mặt là cơn dâm cứ dâng lên. Lắm lúc chàng chỉ muốn đè nàng xuống (mà cũng không cần đè xuống, đứng cũng được) mà làm tình với nàng một trận mê tơi để thỏa lòng dục. Và chàng biết nếu chàng làm thế thì nàng cũng đồng lòng chìu theo ngay, không kháng cự. Hai anh chị đùa giỡn, rậm rật với nhau mỗi ngày, chịu đèn nhau quá cỡ, và cả hai đều biết chỉ cần một tia lửa xẹt dậm mồi là cơn lửa lòng sẽ bùng cháy lên, tràn lan, không thể dập tắt được.
Lý do nữa mà chàng biết Triệu Minh, một khi đã lên cơn nứng, cũng thành một dâm nữ hoang tàn chi địa (đàn bà con gái nào mà không vậy? Trừ phi là sư vãi, mà điều này cũng không chắc nữa!) Là vì chàng đã thấy nàng làm tình rồi. Mà cũng không hoàn toàn đúng nữa! Chàng đã “thấy” những lúc Triệu Minh đắm đuối nút lưỡi, say mê bú cu chàng, nhưng chàng đã “nghe” những tiếng rên rỉ triền miên đầy thống khoái của nàng khi nàng và tên mọi da đen Phi Châu sứ làm tình liên tiếp trên Linh xà đảo. Những thứ đó chứng tỏ Triệu Minh là một cô con gái rất biết hưởng thụ dâm tình. Nhưng rồi bây giờ chàng cũng không dám làm bậy với nàng. Âu yếm, hôn hít, sờ mó qua loa thì có đấy, nhưng đè nhau xuống mà hoan dâm với nhau một trận thì chưa. Chính vì nàng mới khỏi bệnh. Vết thương đâm thủng vai, bê bết máu me, còn đó, mới lành, thì ai mà cam tâm lợi dụng để thỏa cơn dâm nứng. Con vật à? Vì thế mà chàng và nàng còn dè dặt với nhau trong vụ giao hợp, dù rằng nhiều lúc người này cứ thắc mắc, dằn vặt không hiểu tại sao người nọ không chịu khơi mào trước. Vì chỉ cần một người đề xướng, hành động là người kia tháp tùng, hòa điệu, hai người dính lẹo với nhau ngay. Nhưng chàng và nàng vẫn cư xử với nhau qua một mối tình mà có người gọi là “tình yêu thánh hóa”.
Đi được ba ngày thì hai người tới một vùng hoang vắng, thưa dân. Trời đã dần tối mà không thấy bóng nhà để xin tá túc. Chàng và nàng bảo nhau chắc đêm nay sẽ ngủ trên cây trong rừng mà thôi. May sao, đi một đoạn đường nữa thì có một ngôi chùa nhỏ bên ven rừng. Thấy có ánh đèn lập lòe bên trong, hai người mừng rỡ rong ngựa tới trước cửa chùa. Xuống ngựa nhìn vào khuôn vườn nhỏ bên trong vắng lặng, chàng và nàng kêu cửa một chập mà vẫn không có ai xuất hiện. Vô Kỵ liền kéo Triệu Minh đi vì chàng cho rằng vì một lý do nào đó các sư trụ trì chắc không muốn bị quấy nhiễu nên không ra tiếp khách. Chàng nói thà ngủ trong rừng còn hơn làm phiền người khác. Nhưng Triệu Minh không chịu, giữ chàng lại. Có nhà cửa đàng hoàng thì xin vào trọ, can chi ngủ trong rừng rú gai góc, nàng ngại lắm. Vô Kỵ chìu lòng nàng, đứng ngoài cổng tiếp tục gõ cửa chùa. Hai người kêu gọi một hồi lâu nữa mới có tiếng chân bước ra.
Cánh cửa hé mở thì có một ông sư khoảng ba chục tuổi thò đầu ra ngoài nhăn mặt hỏi:
– Thí chủ cần gì?
Vô Kỵ thấy vị sư ăn mặc sốc sếch, tăng bào nhàu nát, đầu không cạo bóng, tóc tai lởm chởm mà lại nói năng cộc lốc thì chàng ngần ngại trả lời:
– Chúng tôi đi qua đây, nhân trời tối mà không có nhà cửa chung quanh, xin đại sư cho ở nhờ qua đêm.
Nhà sư nhìn quanh thật nhanh rồi ra dáng khó chịu, lắc đầu nói ngay:
– Chùa này không có lệ cho người ở trọ qua đêm. Xin đi chỗ khác.
Nói xong nhà sư khép luôn cửa lại. Vô Kỵ ngạc nhiên cho lối nói bực bội, như muốn xua đuổi của vị sư, nhưng chàng không nói gì cả, định bước đi. Tuy nhiên triệu Minh đã nhanh nhẹn chìa ra một nén bạc trước mặt nhà sư mà cười nói:
– Đây là của cúng dường nho nhỏ cho nhà chùa. Xin đại sư mở lòng từ bi cho chúng tôi trọ một đêm nay thôi.
Nhà sư nhìn nén bạc rồi vẫn lắc đầu nói:
– Chùa này không có lệ nhận vàng bạc để cho người trọ qua đêm. Xin đi chỗ khác.
Rồi nhà sư ngó lên, lấy làm ngạc nhiên khi thấy Triệu Minh xinh tươi, sáng sủa, liền hỏi:
– Thí chủ đi đâu? Đi với những ai mà lạc tới vùng này?
Triệu Minh cười rất tươi mà trả lời:
– Chúng tôi chỉ có hai người đi thăm người quen ở tỉnh kế bên, ai dè không tính kỹ lộ trình nên mới mắc kẹt ở đây. Vì người và ngựa đều mệt mỏi mà chung quanh đây không có nhà cửa, chỉ có nơi đây nên mới xin tá túc, bằng không chúng tôi nhất định không muốn làm phiền ai.
Nghe nàng nói với giọng khẩn khoản như thế thì nhà sư bèn mở cửa rộng ra rồi nói:
– Vậy thì hai thí chủ cứ ở tạm nơi đây một đêm, không sao hết.
Vô Kỵ và Triệu Minh cả mừng, đi theo nhà sư vào trong chùa. Khi đi ngang qua một vườn nhỏ với một bể nước, nhà sư chỉ Vô Kỵ mà hỏi Triệu Minh:
– Thí chủ này là ai của cô nương?
Triệu Minh nhìn Vô Kỵ một cái rồi mỉm cười tinh nghịch trả lời:
– Đó là anh của tôi. Anh ấy hư lắm, không chịu ngủ ngoài rừng lá bụi, cứ muốn ngủ trong chùa sạch sẽ mới nghe. Tôi chìu anh ấy nên phải lên tiếng xin trọ chứ không phải tôi nhát sợ sâu bọ rắn rết ngoài trời như anh ấy đâu.
Nhà sư ậm ừ không nói gì. Khi đi tới phòng thọ trai, chỉ có sơ sài một cái bàn với một ngọn nến, nhà sư dừng lại nói:
– Chùa chỉ có một phòng ngủ ở trong kia cho khách thập phương tới thăm chùa nghỉ ngơi. Hai vị tuy là hai anh em nhưng trai gái không thể ở chung một phòng được. Phiền nam thí chủ ở ngoài đây…
Triệu Minh vội đỡ lời nhà sư:
– Xin đại sư chớ lo. Anh em chúng tôi ở chung với nhau từ nhỏ nên không có gì ngại. Chúng tôi xin ngủ ngoài đây cho tiện, ngày mai chúng tôi sẽ đi sớm.
Nhà sư ngẫm nghĩ một tí rồi nói:
– Thế cũng được. Để bần tăng cho người dọn chỗ ngủ rồi đem thức ăn cho hai vị đỡ đói.
Nói xong nhà sư đi vào hậu điện.
Còn lại hai người, Vô Kỵ nhìn Triệu Minh mà cười nói:
– Sao em nói chúng ta là hai anh em? Phải nói là hai vợ chồng mới đúng hơn chứ?
Triệu Minh nói giỡn lại:
– Đại ca hay ăn hiếp em. Người ngoài nghĩ là anh em là còn đỡ, chứ họ thấy chồng chỉ ăn hiếp vợ thì họ sẽ mắng cho đấy.
Vô Kỵ nói tiếp:
– Anh mà ăn hiếp được em sao? Quỷ quái như em thì chỉ có em nắm đầu anh chứ anh làm sao mà ăn hiếp em được.
Triệu Minh cười, hai môi cong lên:
– Đây là nơi chùa chiền, có phật hộ trì. Đại ca đừng lo, em không thể biến thành quỷ để lộng hành, hiếp đáp ai đâu.
Hai người cười đùa, chọc ghẹo với nhau một hồi thì có một nhà sư khác, cao lớn hơn, ăn mặc chỉnh tề hơn, bước vào đặt hai chén cháo và một lọ tương lên bàn rồi nói:
– Xin mời hai thí chủ ăn chén cháo nhạt. Nhà chùa chỉ có như vậy thôi.
Rồi nhà sư cầm lọ tương lên đổ vào hai chén cháo một ít mà nói:
– Tương này là do chính nhà chùa làm ra. Mong nó làm tăng thêm hương vị cho hai thí chủ khỏi ngán.
Chàng và nàng cảm ơn cho sự chu đáo của nhà sư rồi cùng ngồi vào bàn. Hai người chưa kịp đưa muỗng cháo vào miệng thì có một nhà sư thứ ba đi vào với hai chiếc chiếu. Nhà sư thứ hai bảo đem đi trải ở góc tường rồi nói với chàng và nàng:
– Chúng tôi không có chăn êm nệm ấm, nhưng chỗ này rất mát mẻ. Xin chúc hai thí chủ ngủ ngon.
Vô Kỵ cùng Triệu Minh vội đứng lên đáp lễ. Hai nhà sư lẳng lặng đi ra, trước khi đi khuất còn đưa mắt ngó lén Triệu Minh một cái nữa.
Triệu Minh nhìn Vô Kỵ mà cười khúc khích. Cả hai ngồi xuống múc cháo lên ăn. Bỗng nhiên Triệu Minh nhăn mặt mà nói khẽ với chàng:
– Úi chà, cháo gì mà dở tệ. Còn tương thì có mùi thiu. Đúng là chỉ có người đi tu khổ hạnh mới có thể ăn được thôi.
Nói xong, nàng cố ăn được thêm mấy muỗng cháo nữa rồi đẩy chén cháo qua một bên. Vô Kỵ cười hì hì, ăn hết chén cháo. Chàng nói:
– Anh không đi tu, nhưng đói quá thì phải ăn hết mà thôi. Thiu hay dở gì thì cũng xong mà thôi.
Sau đó hai người tắt nến, kéo nhau ra góc tường nằm xuống. Vừa ngả lưng xuống là hai người nhắm mắt ngủ mê say ngay.
Khuya hôm đó, trong khi Vô Kỵ và Triệu Minh đang chìm sâu trong giấc ngủ thì lố nhố một đám người rón rén đi vào phòng. Trong bóng đêm tối thui, có tiếng chúng nói khẽ với nhau:
– Lão nhị và lão tam có chắc là chúng đã ngủ say chưa?
– Chắc chắn mà. Ăn phải Nhất Hoàn Trường Mộng Tán thì làm sao mà thức cho được?
– Con nhỏ chỉ ăn một nửa, nhưng thằng ôn thì ăn hết một chén cháo. Nó sẽ ngủ say cho đến hết ngày hôm sau chứ không sai.
– Chúng nó có vàng bạc gì trong người không?
– Thằng kia chắc không có gì. Nhưng con nhỏ hồi nãy có đưa ra một nén bạc. Có thể nó còn có thêm trong người.
– Tao xung phong lục xét trong người con nhỏ coi nó dấu thêm vàng bạc gì không!
– Thằng chó dâm này, mày lục túi nó tìm vàng hay mò người nó sờ vú?
– Tụi bay ngu như bò, con nhỏ có tiền hay không thì cũng không ăn nhằm gì. Cái sắc đẹp của nó còn quý hơn cả vàng bạc châu báu nữa đó.
– Phải rồi, nếu đánh đổi ngàn vàng để được gần con nhỏ xinh đẹp đó thì tao cũng chịu ngay.
– Thằng này nói bảnh. Mày trên răng dưới dế, vàng bạc đâu ra mà đòi đánh đổi?
– Thì bởi! Tao chỉ có dế nên tao quý nó như vàng. Lát nữa mày sẽ thấy tao lấy cái quý như vàng này thọc vô cái ngàn vàng của con nhỏ. Nó sẽ mê tao luôn đó.
– Con nhỏ nó có con cặc riêng của nó là thằng ôn đó rồi. Tội vạ gì nó phải mê mày?
– Thằng đó là thằng nào? Cặc nó sao bằng cặc tao?
– Con nhỏ nói chúng nó là anh em, nhưng với lối xà nẹo của chúng thì chắc chắn chúng là một cặp tình nhân hay là vợ chồng.
– Thằng ôn đó số may mắn thật. Có một đứa con gái đẹp đeo theo như vậy là sướng như tiên rồi.
– Thì bây giờ tới phiên chúng ta sẽ là tiên chứ sao.
– Ừ, thằng này nói đúng đó.
– Tụi bay im đi! Để cho chắc ăn, tụi bay hãy trói gô thằng đó lại. Còn con nhỏ, đem nó ra đây cho tao.
– Để tiểu đệ bế nó ra cho đại ca dòm mặt. Ôi, con nhỏ sao mà xinh đẹp quá xá trời.
– Lần này tiểu đệ cam đoan là đại ca sẽ bằng lòng. Tiểu đệ chưa thấy ai có một nhan sắc mê hồn như con nhỏ này.
– Đúng đó đại ca. Con nhỏ đúng là tiên nữ giáng trần. Em mới thấy nó là đã động lòng, nứng cu chịu không nổi rồi.
– Đại ca ơi, sau khi đại ca hưởng thụ rồi thì đại ca hãy dành cho đám đàn em này một tí mồi ngon nữa nhé.
– Đúng rồi, xin đại ca hôm nay san sẻ với chúng em, cho chúng em cùng vui một bữa với đại ca đi mà.
– Được. Sau khi tao chơi con nhỏ xong thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi.
– Em nữa, đại ca.
– Tiểu đệ nữa.
– Đừng quên tui à nha.
– Ừ, ừ. Tụi bay om sòm quá đi. Đứa nào rồi cũng sẽ được hết á.
– Tụi bay nghe chưa, sau đại ca là đến phiên tao ngay đó.
– Mày nói thúi hoắc, tới phiên tao đụ nó nè.
– Phiên mày cái con cặc tao đó!
– Cãi nhau làm gì. Mọi người đều nhào tới làm thịt con nhỏ cùng một lúc. Chúng mình cùng hưởng.
– Ừ phải. Thằng này lúc nào cũng ngu đần nhưng bây giờ thì khôn rặt. Làm chung như vậy mới phê.
– Đụ má! Tao đã nói tụi đóng mõm hết nha. Con nhỏ xấu đẹp ra sao tao chưa thấy mà tụi bay cứ tranh nhau hoài. Như lũ chó dái vậy.
– Rồi, rồi. Đây nè. Đại ca đừng giận. Em đặt nó nằm lên bàn đây.
– Thằng nào thắp cái đèn lên cho tao xem mặt mũi nó cái coi. Tụi bay quảng cáo quá. Nó mà xấu là tao không thèm, tao cho tụi bay hưởng luôn đó.
– Úi cha, dzị thì con nhỏ nó xấu lắm đại ca ơi.
– Bộ đại ca không tin tụi em sao?
– Cái miệng tụi bay như đít vịt, sao tao tin được?
– Để thắp đèn lên là đại ca biết liền.
– Đâu, để tao coi.
– Đây nè… Đại ca xem mặt con nhỏ như thế nào?
– Thánh thần ơi! Sao có người đẹp dữ vậy trời!
– He, he, đại ca thấy chưa…
– Ừ, tụi bay nói đúng. Con nhỏ này người ngợm trông ngon lành hết sức. Úi mẹ ơi, tụi bay coi nè, nó làm tao nhức dái rồi. Chắc tao chết quá. Phải đụ nó ngay mới được.
Thì ra Vô Kỵ và Triệu Minh đã đi lầm vào một ổ cướp. Ngôi chùa này chỉ là một sào huyệt trá hình của một bọn dâm ô, trộm cướp. Bọn chúng hoành hành trong khu vực này, đàn ông con trai thì bị chúng cướp tiền bạc rồi đánh đập, đàn bà con gái thì bị chúng lột quần áo rồi hãm hiếp. Dân làng ta thán, triều đình cho quân đem đến dẹp, nhưng chúng như loài giòi bọ, đập chết chỗ này thì chúng sống lại ở chỗ khác, trừ mãi mà không hết. Hiện nay, dân tình đói khổ, loạn lạc nổi lên khắp nơi, chúng càng lộng hành. Mấy tháng trước, bọn chúng gồm mười đứa tới chùa này giết hết sư sãi trụ trì, rồi lấy luôn chùa làm sào huyệt. Ban ngày, sợ quan binh tuần tiễu, chúng giả dạng làm sư sãi. Ban đêm, chúng lộ hình, kéo đi cướp bóc dân khu quanh vùng. Dần dần mọi người sợ hãi, dọn đi chỗ khác ở hết, biến nơi này thành chỗ hoang vắng.
Vô Kỵ và Triệu Minh tới đúng lúc chúng vừa đi trộm cướp về, đang chia của. Hôm đó chúng chỉ cướp được vài chục quan tiền và một thúng gạo, không đáng là bao, nhưng cái làm chúng buồn nhất là không bắt được một cô gái nào để chúng mua vui qua đêm. Chúng đành phải nhậu say mèm để quên sầu. Khi chàng và nàng đến chùa đập cửa thì chúng chẳng thèm ra đón làm gì. Và lại chúng thấy đêm tối có người đến đập cửa om sòm thì chúng cũng hoảng sợ, không dám khinh động. Gặp phải quan binh thì chết. Nhưng khi hai người cứ lên tiếng gõ cửa một hồi thì tên thủ lãnh đành phải cho một tên ra ngoài mà xem động tĩnh. Tên đó cực chẳng đã khoác vội một áo thầy tu đi ra mà mà đuổi chàng và nàng đi. Dù Triệu Minh đưa ra nén bạc thì hắn cũng không chịu vì không muốn bị phiền nhiễu. Nhưng khi chợt thấy mặt mũi Triệu Minh xinh đẹp như tiên nữ thì hắn đổi ý ngay. Hắn hỏi dò nàng thì biết chỉ có hai người làm hắn yên tâm. Hắn mừng thầm tối nay sẽ có một buổi liên hoan với mỹ nhân. Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đang thiếu gái, nứng dâm thì tự dưng có gái đẹp đến nạp mạng.
Ban đầu hắn lập kế để dụ Triệu Minh nằm ngủ một mình trong phòng, còn Vô Kỵ thì ở phòng ngoài, cho hắn dễ dàng hành động. Nhưng khi Triệu Minh đòi nằm cùng chỗ với Vô Kỵ thì hắn phải thay đổi kế hoạch. Hắn vào trong thông báo cho đồng bọn biết là có một nàng con gái trẻ tuổi, nhan sắc mặn mà tối nay đến hiến thân. Cả bọn nhao nhao lên, đòi ào ra làm trò hiếp đáp ngay. Nhưng tên thủ lãnh ngăn lại. Hắn cẩn thận sai một tên thứ nhì ra đưa cháo cho Vô Kỵ ăn để dò tình thế. Rồi muốn kỹ lưỡng hơn, hắn còn cho một tên thứ ba ra trải chiếu để thăm dò nữa. Cùng lúc đó hắn để Nhất hoàn Trường mộng Tán vào cháo để hai người ăn phải là ngủ say như chết, sau đó cho hắn muốn làm gì thì làm. Cẩn thận hơn nữa, hắn chan nước tương lên cháo để không ai biết được là trong cháo có thuốc mê. Mùi thiu mà Triệu Minh tưởng là của nước tương thật ra là mùi ngay ngáy của Nhất hoàn Trường mộng Tán. Thuốc này uống phải là mê man, lăn ra ngủ như chết, không biết trời trăng là gì nữa. Nó rất mạnh, liều thuốc mà Vô Kỵ ăn phải có thể làm cho một con bò mộng lăn quay ra, xụi lơ.
Chờ chàng và nàng ngủ say rồi chúng mới lò dò đi ra. Sau khi trói gò Vô Kỵ lại như một khúc giò, một tên liền bế Triệu Minh ra giữa phòng. Hắn đặt nàng nằm trên cái bàn duy nhất trong phòng trong khi một đứa khác châm lửa đốt đèn lên. Đèn vừa sáng lên là tất cả mười đứa đầu trâu mặt ngựa đều bấn xúc xích lên. Từ tên thủ lãnh tới thằng cướp quèn đều dán mắt nhìn lên người của Triệu Minh mà không ngờ nàng lại đẹp và quyến rũ đến thế. Những tiếng khen ngợi, trầm trồ, xuýt xoa vang lên không ngớt.
Triệu Minh nằm ngửa trên bàn, hai mắt phượng nhắm nghiền, hai cánh mũi thanh tú phập phồng, hai đôi môi mọng hé mở như đang cười tình, mặt nàng khả ái, nhu mì, xinh tươi, duyên dáng thật đúng là một khuôn mặt thiên thần, trông kiều diễm không bút nào tả xiết. Dáng người nàng nhỏ nhắn, gọn ghẽ, thon thon. Hai tay búp măng trắng nuột. Hai chân thon dài, tròn lẳn. Ngực nàng nhấp nhô theo nhịp thở, rõ ràng là đầy đặn, vun tròn. Nàng nằm yên thiêm thiếp trên bàn, hai tay rộng mở, hai chân dạng ra, như mời mọc, như chào đón, như dâng hiến, như trao thân.
Cả bọn mười đứa đều dồn tới chung quanh chiếc bàn. Mùi hương da thịt ngọt ngào từ người nàng tỏa ra thơm ngát. Mắt đứa nào cũng đều mở căng ra, miệng đứa nào cũng đều há hốc, lưỡi đứa nào cũng đều thè ra, nước dãi nhễu xuống. Và dĩ nhiên cặc đứa nào cũng đều cương cứng. Triệu Minh nằm đó dưới ánh đèn lung linh, trẻ đẹp sắc sảo, hết sức khêu gợi khiến bọn chúng thèm thuồng nhỏ dãi. Chúng tụ lại quanh người nàng, mặt mũi láo liên như lũ sói bao quanh một con cừu. Một lũ sài lang hung dữ, hừng hực lửa dục, chỉ chực nhào tới ăn tươi nuốt sống con mồi trơ trọi, tơ non thơm ngọt. Mà Triệu Minh, con mồi hơ hớ xuân tình đó, không hề biết thân mình đang trong cơn hiểm nguy, lạc dục, vẫn còn thiêm thiếp giấc nồng, thản nhiên yên ngủ trước những con mắt đỏ ngầu vì khát dục, nứng tình. Mười thằng du côn cứ liên tục đưa mắt nhìn lên thân thể trẻ đẹp, diễm lệ của Triệu Minh rồi lại nháy mắt nhìn nhau, hứa hẹn đêm nay sẽ làm một đêm hành lạc dai dẳng và sung sướng nhất trong cuộc đời khốn nạn của chúng.
Tên thủ lãnh bước tới đứng trước thân hình mời mọc của Triệu Minh. Hắn là tên cao lớn, to con, mạnh khỏe, dữ dằn nhất trong đám. Hắn nhìn ngắm Triệu Minh mà phải thầm công nhận nàng là một người con gái tươi trẻ, xinh đẹp, sắc sảo nhất mà hắn từng gặp từ trước tới giờ. Hắn đã từng làm tình, hãm hiếp không biết bao nhiêu đàn bà con gái trước đó rồi, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra là lần này hắn sẽ có một cuộc giao hoan với một nàng con gái nhan sắc tuyệt vời có một không hai trên dương gian này. Và hắn biết là hắn sẽ được hưởng những giây phút sướng khoái, đã đời nhất trong cuộc đời cướp bóc và dâm ô của hắn. Sao mà không được? Với một Triệu Minh kiều mị như thế, với một Triệu Minh xinh đẹp như thế, với một Triệu Minh sẵn sàng như thế, với một Triệu Minh gợi dục như thế thì nàng là một con mồi, một giấc mơ ngàn đời mới có một của những tên cô hồn dâm dục mà ý nghĩa cuộc sống chỉ là làm tình, đụ đéo, giao hoan và thỏa nứng.
Vì là thủ lãnh của đám côn đồ nên lúc nào hắn cũng có quyền được thưởng thức trước những nàng con gái bị chúng bắt để hãm hiếp. Ban đầu hắn nghĩ là hắn chỉ dành một khoảng thời gian ngắn để vui thú trên thân thể của Triệu Minh rồi sau đó giao nàng cho lũ đàn em để chúng muốn làm gì thì làm (thường thì chúng nhóm lại cùng hành hạ hội đồng nàng con gái hoặc chúng chuyền tay nhau luân phiên hãm hiếp nàng ta cho đến khi chúng chán chê và nàng con gái ngất xỉu mới thôi). Nhưng sau khi trông thấy hình dáng chim sa cá lặn, quá sức yêu kiều của Triệu Minh thì hắn biết là hắn sẽ đụ nàng thật lâu, thật dài, thật kỹ. Rồi hắn lại nghĩ rằng thật quá uổng khi phải chia sẻ Triệu Minh với lũ đàn em. Làm tình với nàng một lần đâu có đủ? Phải vui thú với thân thể của nàng hằng ngày mới cực sướng. Với người con gái sắc nước hương trời như Triệu Minh thì hắn chỉ muốn chiếm nàng làm của riêng. Vì một khi là nàng đã qua tay chín tên khốn nạn còn lại thì thân thể nàng sẽ như hoa tàn, nhụy rữa, tiêu tùng tan nát, bị hành hạ tơi bời bởi những tên chó dại lúc nào cũng nứng cặc, dâm đãng. Hắn biết chắc chắn là như vậy vì chính hắn cũng là một tên dâm thần như bọn đàn em tồi bại của hắn vậy.
Nhưng nghĩ vậy thôi chứ hắn cũng biết giữ Triệu Minh làm của riêng không dễ dàng gì, vì đám đàn em mà tức giận, làm loạn thì nhóm cướp của hắn sẽ rã đám, xôi hỏng bỏng không. Nhất là với một người con gái trẻ đẹp như Triệu Minh thì chúng sẽ nhất định đòi hưởng dâm trên thân thể nàng cho được mới thôi. Vì thế tuy ham tiếc miếng mồi ngon, nhưng sau khi hắn làm thịt nàng rồi thì hắn cũng phải trao Triệu Minh cho bọn chúng vui vầy. Do đó, hắn dự định sẽ hãm hiếp Triệu Minh một trận đã điếu thật lâu, làm tình với nàng một cách tàn chi thiên địa đến khi hắn mỏi mệt không gượng đứng được mới thôi, sau đó mới giao nàng cho lũ chó khát dục.
Còn lũ lâu la đàn em thì vui mừng hết cỡ. Mặt mũi đứa nào cũng hớn hở. Dĩ nhiên thân phận em út thì phải nhường cho đàn anh làm trước. Chỉ khi nào gái xấu quá hay tên thủ lãnh không nứng dâm thì chúng mới hưởng trọn ngay. Nhưng vì hắn ta nổi tiếng dâm thần nên lần nào chúng cũng dùng của thừa. Lúc trước, bắt được gái đẹp là tên thủ lãnh lấy làm của riêng, chơi bời chán chê bao nhiêu ngày rồi mới tới phiên chúng hãm hiếp. Nhưng sau chúng phản đối quá, tên thủ lãnh phải nhượng bộ, gái xấu đẹp gì cũng phải san sẻ với bọn chúng ngay sau lần thỏa mãn ban đầu. Mà con gái đã qua tay bọn chúng là coi như xác sơ, tan tác. Cam chịu cho chúng cưỡng dâm thì không sao, chứ vẫy vùng làm khó với bọn chúng là bị đánh đập. Rốt cuộc rồi cũng bị chúng dày xéo thân thể, không tha. Con gái xấu thì bị chúng hành hạ suốt một đêm thôi. Con gái nào có tí nhan sắc là bị chúng hiếp liên tục nhiều ngày. Đã có nhiều nàng con gái trẻ đẹp bị chúng bắt rồi bị chúng thay phiên hành dâm, giày vò thân thể đến ngất xỉu nhiều lần.
Bây giờ bắt được Triệu Minh, chúng thấy nàng xinh đẹp quá nên chúng bỏ thuốc mê cho nàng mê say để chúng ngày đêm dễ dàng cưỡng dâm nàng. Nhan sắc xinh đẹp như Triệu Minh thì chúng sẽ hưởng thụ người nàng ít nhất cũng phải cả tháng. Mấy ngày đầu là hãm hiếp tập thể, cả bọn sẽ hội đồng làm thịt nàng, sau đó chúng sẽ chia nhau, mỗi đứa một ngày, thay phiên làm chủ thân xác nàng cho đến khi nàng kiệt quệ hay chúng chán ngán mới thôi. Mà với một khuôn mặt sắc nước và một thân hình khêu gợi, Triệu Minh chắc chắn sẽ bị bọn côn đồ hưởng thụ đến tàn tạ, tan nát đời hoa, chứ chẳng bao giờ chúng có thể ngán ngẩm cái thân thể gợi dục của nàng cho được.
Tên thủ lãnh đứng nhìn Triệu Minh nằm thiêm thiếp, ngửa người trên bàn mà thấy cu hắn đã cương nứng lên tới cùng cực rồi. Và hắn biết lũ lâu la cũng dựng cờ lên y như hắn vậy – cũng một phường dâm dục với nhau mà thôi. Có một vài đứa chịu không được đã tới gần đưa tay ra mà sờ ngực, bóp chim nàng. Có đứa còn đang tìm cách cởi hết quần áo để được thấy thân thể trần truồng của nàng. Thấy bọn chúng làm hỗn, ra tay trước thì hắn trừng mắt lên nhìn mấy tên đó. Tức thì chúng chùn tay, sợ oai tên thủ lãnh (vì hắn nổi tiếng hung ác), không dám táy máy vọng động nữa. Hắn lừ lừ “chiếu đèn” nhìn mặt từng đứa như răn đe. Sau khi thấy chúng đã “thấm đòn” thì hắn đưa mắt nhìn ngắm người Triệu Minh. Trời ơi, nàng đẹp quá!
Hắn từ từ bước đến bên Triệu Minh rồi đưa ta gạt mấy lọn tóc lòa xòa trên mặt nàng. Tức thì một khuôn mặt sắc sảo, cực kỳ xinh đẹp hiện rõ ra dưới ánh đèn. Hắn nuốt ực nước miếng rồi đưa tay xuống gạt hai vạt áo nàng ra. Tức thì một bộ ngực trắng bóc, to tròn, căng cứng hiện ra trước mắt mọi người. Hắn không thể cầm lòng được mà phải kêu lên một tiếng “Úi chà!”. Cả bọn lâu la còn lại đều đồng thanh kêu rú lên, kinh ngạc sững sờ. Ngực của Triệu Minh thần sầu ở cái là tuy nàng đang nằm ngửa nhưng hai bầu vú không dẹp xuống mà nó vẫn vung lên, cao vợi. Hai bầu vú đó trắng sữa, nõn nà, to lớn, trông gợi dục hơn bất cứ cặp vú nào của các cô gái khác. Vú của nàng to tròn, nhưng đầu vú thì nhọn hoắt, chĩa thẳng lên trời.
Tên thủ lãnh thở mạnh, đặt tay lên hai bầu vú của nàng mà bóp nhẹ. Quả nhiên vú của nàng trơn mịn, cứng cáp, khiêu dâm hơn tất cả những bộ ngực mà hắn biết từ trước tới giờ. Hắn le lưỡi, liếm môi, nuốt nước miếng cái “ực”, nhìn bộ ngực trần mà dằn luồng dâm nứng đang xuất phát từ cái bầu vú no tròn truyền qua lòng bàn tay lan xuống con cu cương nứng của hắn.
Hai tay run run, hơi thở dồn dập, tên thủ lãnh lần tay kéo quần Triệu Minh xuống tới đùi. Một tấm thân diễm tuyệt hiện ra: Da nàng trắng mịn, eo nàng thon nhỏ, mông nàng vung tròn, đùi nàng chắc nịch, chân nàng thuôn dài. Ngay giữa những khoảng thịt kỳ ảo đó là một vùng âm đạo đen tuyền. Âm mao của Triệu Minh óng mượt, thấp thoáng giữa đó là một mép chim đỏ hồng. Bọn đầu trâu mặt ngựa một lần nữa đứng lặng người mà há hốc miệng ra. Chúng không còn có lời nào để bình phẩm nữa. Chúng như bị thôi miên, mắt dán cứng vào thân thể trẻ đẹp, quá sức gợi dục của nàng – mắt nhiều đứa đờ cả ra. Riêng tên thủ lãnh thì bấn loạn lên. Không thể chần chừ được nữa, hắn liền tuột hết áo quần của Triệu Minh ra luôn, mở màn cho một cuộc hãm hiếp để đời.
Triệu Minh bây giờ nằm mê man trên bàn, lõa thể hoàn toàn, trần truồng lộ liễu, trắng bóc ngà ngọc, mặc nhiên phơi bày hết cả ngực vú to cứng, chim đùi mịn màng, háng mông no tròn, dưới mười cặp mắt cú vọ, long lên sòng sọc, nảy lửa dâm nứng của mười tên côn đồ khốn nạn, lúc này đang sẵn sàng nhào vô mà vùi dập cái thân thể quyến rũ, khêu gợi đến mức không thể tưởng tượng của nàng. Vậy mà nàng vẫn thản nhiên thiêm thiếp giấc nồng.
Bọn côn đồ, cả mười tên, đều trợn mắt láo liên, đổ dồn lên dáng người lõa lồ, dạng mở, nằm ngửa trên bàn mê say ngủ của Triệu Minh. Vẻ thèm muốn, dâm vọng, khát dục đến cực độ được thể hiện qua mười cặp mắt mở lớn, mười cái miệng há hốc, mười cái mũi phì phò, mười cái lưỡi nhểu dãi. Và đương nhiên có cả mười con cu cương cứng của mười con lang sói. Dựng đứng ngay trước một thân thể gợi dục của một con nai tơ.
Bọn chúng đều đã sẵn sàng. Cũng như thân hình trần truồng không mảnh vải của Triệu Minh vậy. Hồ hởi. Mời mọc. Đợi chờ. Hoang dâm. Cuồng lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro