Phần 63
2022-10-24 03:33:00
Tàu đi trên biển hai ngày thì hôm đó nó đi qua một hải đảo nhỏ với cây cối um tùm. Linh Nhi – lúc này nhờ được chữa trị cẩn thận nên đã khá hơn trước tuy nàng vẫn còn yếu, chưa đi lại được – nằm trên khoang thuyền, thấy mấy con nai tơ, dê núi đang ngậm cỏ, ngơ ngác đứng nhìn thì nàng thích quá. Nàng bèn quay qua nói nhỏ với Vô Kỵ:
– A Ngưu đại ca, mấy hôm nay trên biển chán lắm, hôm nay mình lên đảo chơi đi.
Vô Kỵ, vẫn chưa nói cho nàng biết tên thật của mình vì sợ nàng bị kích ngất có hại cho nàng lúc này, mỉm cười trả lời:
– Nếu em muốn thì tối nay mình lên đảo ăn uống rồi ngủ trên đảo một đêm cũng không sao. Để anh đi bắt một con dê tối nay làm dê nướng. Ăn đồ biển hoài anh cũng ngán quá rồi.
Mọi người vỗ tay vui mừng. Vô Kỵ bèn ra lệnh cho tên thuyền trưởng Ba Tư ghé bến.
Tối hôm đó, Chỉ Nhược trổ tài nấu nướng, đãi mọi người món thịt dê ngon lành. Ăn uống no say xong, ai cũng kêu mệt muốn đi ngủ sớm.
Tới nửa đêm, Triệu Minh đang ngủ thì bị lay dậy. Nàng mệt mỏi mở mắt ra thì thấy Chỉ Nhược nắm vai mình, vừa lay vừa nói:
– Triệu cô nương mau lên tàu đi ngay đi.
Nàng lờ mờ hỏi Chỉ Nhược:
– Tại sao không chờ đến sáng mai hãy đi? Ủa mà sao tôi thấy bần thần không còn hơi sức vậy kìa?
Chỉ Nhược nói nhanh:
– Cô nương không cần phải nói nhiều, mau đi theo tôi.
Triệu Minh uể oải chống tay ngồi lên, nhíu mày một chốc rồi nhướng mắt hỏi:
– Có phải cô cho tôi uống Nhuyễn Cân Tán rồi phải không? Cô tính chuyện gì vậy?
Chỉ Nhược không nói không rằng, kéo người Triệu Minh lên, rồi dìu nàng xuống bãi biển. Lúc đó, tên thuyền trưởng Ba Tư đang đứng chờ, hắn nói với Chỉ Nhược:
– Thánh Giáo Chủ ra lệnh cho tôi đưa mọi người về đất liền chứ đâu phải chỉ có một mình cô nương này thôi đâu?
Chỉ Nhược khoác tay nói:
– Chúng tôi không tin những người ngoại quốc. Ông là người Ba Tư nên chúng tôi không muốn đi cùng tàu với ông nữa. Chúng tôi sẽ tự tìm cách về đất liền sau. Còn cô nương này là người Mông Cổ, chúng tôi cũng không muốn ở gần. Xin ông cứ đưa cô ta về lục địa đi.
Thấy tên thuyền trưởng ngần ngừ thì nàng nói tiếp:
– Tôi sẽ chịu hết trách nhiệm sau này. Ông cứ đem cô ta đi. Còn chúng tôi thì sẽ nhất định không lên tàu của ông nữa đâu.
Tên thuyền trưởng thấy nàng cương quyết nói những lời báng bổ như vậy thì hắn tức giận, nhưng cực chẳng đã, muốn làm cho xong nhiệm vụ, hắn đành dìu Triệu Minh đi. Triệu Minh nghe Chỉ Nhược nói thế thì cố ghì người lại, nhưng nàng không đủ sức chống cự nên để tên đó đem lên tàu. Sau đó, hắn bực tức nhổ neo bỏ đi luôn.
Đuổi Triệu Minh đi xong, Chỉ Nhược thở dài khoan khoái. Nàng đi lên chỗ nằm của Vô Kỵ cùng mấy người thì thấy ai cũng đang say mê ngủ vùi. Nàng liền móc túi lấy ra một ít Nhuyễn Cân Tán bỏ vào miệng nuốt ngay. Sau đó, nàng bèn ra tay thi hành một cuộc đâm chém, cướp trộm đã có xếp đặt, dự mưu từ trước…
Cảnh giết người đổ máu bắt đầu lúc Chỉ Nhược rút thanh Ỷ Thiên Kiếm mà nàng đã dấu trong một đám cỏ. Rồi nàng tiến tới chỗ Linh Nhi đang nằm ngủ say mà dí mũi kiếm vào ngực Linh Nhi. Chỉ Nhược ngần ngừ nhìn lên khuôn mặt dễ mến của Linh Nhi một tí, rồi với vẻ cương quyết, nàng mím môi đâm thẳng mũi kiếm xuống luôn. Linh Nhi mở choàng mắt ra, lộ vẻ đau đớn, ú ớ một vài tiếng. Chỉ Nhược nhấn mạnh tay xuống một cái nữa. Linh Nhi thở hắt ra, xuội người, hết thở. Chỉ Nhược lạnh lùng rút kiếm ra khỏi ngực Linh Nhi. Tức thì, máu ùa ra, loang đỏ trên ngực nàng. Sau đó, Chỉ Nhược tiến tới gần chỗ Tạ Tốn nằm, nhặt đao Đồ Long lên rồi đi ra phía sau đồi. Tới một nơi rậm rạp, nàng bèn trở ngược Ỷ Thiên kiếm, với bộ mặt lạnh tanh, nàng đưa mũi kiếm cắt đứt nửa vành tai của mình. Rồi rạch luôn một đường dài từ nơi thái dương xuống sau cổ của mình nữa. Để mặc cho dòng máu rỉ ra, nàng vội vã dấu cả hai thanh Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao vào một lỗ hốc bí hiểm ngay kế đó. Xong xuôi, nàng liền chạy về chỗ mình nằm.
Vừa đặt lưng nằm xuống là Nhuyễn Cân Tán đã bắt đầu có tác dụng làm nàng ngầy ngật. Chỉ trong một chốc, Chỉ Nhược gục ngủ thiếp đi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro