Phần 50
2022-10-24 03:33:00
Triệu Minh đẩy cửa bước vào căn phòng lớn. Trong đó Bảo Bảo đang đứng trước một ông quan già râu bạc, tướng mạo oai nghiêm, bệ vệ. Người đó chính là Nhữ Dương Vương, cha của Bảo Bảo và Triệu Minh.
Triệu Minh tiến tới Nhữ Dương Vương mà nói:
– Thưa cha, con xin nhận hết lỗi trong vụ thất bại ở chùa Vạn Pháp.
Bảo Bảo gạt phắt đi:
– Minh Minh, đó không phải lỗi tại em. Em chỉ mới nhận trách nhiệm này từ trong tay anh mấy ngày nay thôi. Chính anh mới là người đáng bị quở trách. Cũng tại vì anh đã sơ xuất trọng dụng tên phản tặc Khổ đầu đà nên mới có cớ sự như vậy.
Nhữ Dương Vương lắc đầu:
– Nếu nói như thế thì chính cha mới là người có lỗi nhiều nhất. Chính cha đã thu nhận tên Khổ đầu đà từ nước Hoa Thích Tử Mô mấy năm trước. Hừ, Huyền Minh nhị lão bị hắn hại, ba người trong Ngũ Nhân Tài tử bị hắn giết. Không biết bây giờ hắn còn có tay chân tàn dư gì trong vương phủ hay không?
Triệu Minh nói:
– Theo con nhận xét thì Khổ đầu đà hành động một mình. Nếu có tay đồng mưu thì đã lộ mặt hôm qua rồi.
Nhữ Dương Vương nghe vậy gật gù đồng ý. Triệu Minh nói tiếp:
– Thưa cha, thua keo này, ta bày keo khác. Cái thất bại vừa rồi chỉ làm cho cuộc thành công trong nay mai của chúng ta thêm phần rực rỡ mà thôi.
Nàng với tay lấy thanh Ỷ Thiên kiếm rồi đưa lên cao:
– Đây là một trong hai mấu chốt để nắm đầu tất cả các võ lâm anh hùng. Tương truyền rằng giang hồ Trung Nguyên có câu:
Võ Lâm Chí Tôn…
Bảo Đao Đồ Long…
Hiệu Lệnh Thiên Hạ…
Mạc Cảm Bất Tòng…
Ỷ Thiên Bất Xuất…
Thùy Dự Tranh Phong.
Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm là hai bảo vật của võ lâm Trung Nguyên. Dựa theo câu này, con quả quyết là một khi ai mà tìm ra được bí mật giữa hai khí giới này thì người đó sẽ độc bá thiên hạ, trở thành võ lâm chí tôn.
Bảo Bảo ngắt lời Triệu Minh:
– Nhưng làm sao mà em khám phá được cái bí mật mà trong trăm năm nay chưa ai biết được?
Triệu Minh mỉm cười:
– Hiện giờ thì em chưa biết chắc. Em chỉ đoán lờ mờ thôi. Nhưng một khi em có trong tay cả đao Đồ Long lẫn Ỷ Thiên kiếm thì chắc chắn là em sẽ tìm ra mà thôi.
Rồi nàng lẩm bẩm nói nhỏ:
– Ỷ Thiên bất xuất, thùy dự tranh phong… Không có kiếm Ỷ Thiên, đao Đồ Long không thể tung hoành thiên hạ được…
Bảo Bảo gật đầu:
– Minh Minh, em thông minh, chính anh cũng không bằng. Nếu em đã quả quyết như vậy thì anh chắc em sẽ giải đáp bái tính khó khăn đó khi cầm trong tay hai thứ khí giới này. Nhưng làm sao mà em có được bảo đao Đồ Long?
Triệu Minh nheo mắt nhìn chàng:
– Em đã sắp xếp hết cả rồi. Chỉ trong vòng ba tuần, một tháng, sẽ có người dâng Đồ Long đao tới tận tay em, không sai trật vào đâu được.
Nhữ Dương Vương ngồi nghe vậy thì vui vẻ vuốt râu cười. Ông đứng lên, tiến tới gần Bảo Bảo và Triệu Minh mà đặt tay lên vai của hai người con mà nói:
– Như vậy thì cha hoàn toàn tin cậy vào khả năng của hai con. Chỉ khi nào võ lâm Trung Nguyên nằm trong tay ta thì lúc đó triều đình nhà Nguyên mới đứng vững mà thôi.
Bảo Bảo nhìn cha mà nói:
– Thưa cha, vụ cầm đầu võ lâm Trung Nguyên thì con đã giao cho em Minh Minh nắm giữ rồi. Ngày mai, con sẽ đem quân tới miền Trung Châu dẹp loạn. Không còn ở đây nữa.
Nhữ Dương Vương gật đầu, vỗ lên vai chàng mấy cái, ra điều khuyến khích người con trai quý. Sau đó ông mỉm cười đưa tay bẹo má người con gái cưng một cái rồi bước ra ngoài. Bảo Bảo và Triệu Minh đều khoan khoái đón nhận sự thương yêu của cha mình. Hai người nhìn theo Nhữ Dương Vương mà cùng thưa:
– Xin cha yên tâm. Hai con sẽ cố gắng làm tròn trọng trách, không phụ lòng cha và những bậc tiền nhân bất khuất, oai hùng. Đất nước này sẽ trường tồn dưới tay người Nguyên Mông mà thôi.
Đợi Nhữ Dương Vương đi khuất rồi Bảo Bảo mới tiến tới nắm lấy tay của Triệu Minh mà nhỏ nhẹ nói:
– Minh Minh, anh rất tiếc là anh không thể cùng em thao túng giang hồ võ lâm Trung Nguyên được. Công cuộc dẹp loạn ở Trung Châu rất là quan trọng, anh không thể chùng chình được.
Dứt lời xong, Bảo Bảo biết ngay là mình chỉ nói đúng có một phần. Một trong những mục đích chính mà chàng xin cha cho chàng cầm quân tới Trung Châu là chỉ vì chàng muốn tìm cho ra tung tích của Phi Phượng, người tình của chàng mà thôi.
Triệu Minh đưa cặp mắt nhung huyền lên nhìn Bảo Bảo:
– Anh đừng quá lo lắng cho em. Anh ra đi, giữa chốn trận tiền, nên bảo trọng thân mình.
Bảo Bảo choàng tay ôm lấy người Triệu Minh mà nói:
– Em ở lại nhưng cũng nên cẩn thận. Quần hùng Trung Nguyên hổ lốn, chia năm xẻ bẩy, nhưng họ không dễ bị nắm đầu đâu.
Hai anh em vừa nói câu dặn dò, vừa ôm nhau từ biệt.
Ôm thân hình nảy nở của Triệu Minh trong lòng, Bảo Bảo chợt cảm thấy hai gò vú căng cứng của nàng đẩy lên làn áo, dội lên ngực mình, thật là êm ái, no đầy. Chàng lại nhớ ngay tới cảnh mấy hôm trước Triệu Minh nằm trên giường, trước mặt mình lả lơi trễ áo, lộ ngực ra, phơi bày một cặp vú to tròn, trắng mỡn với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Hai bầu vú đó căng cứng và nảy nở hơn bất cứ bộ ngực nào mà Bảo Bảo đã nhìn thấy từ trước tới giờ. Hai anh em chơi với nhau từ nhỏ, nhiều khi còn trần truồng tắm mưa với nhau nữa, nhưng Bảo Bảo nhớ là lúc đó Triệu Minh chưa bao giờ phơi bày một đường nét nào chứng tỏ là sau này nàng sẽ có được một bộ ngực hấp dẫn đến độ mê hồn đến như vậy. Tuy là anh em cùng một nhà, nhưng khi khôn lớn, mỗi người có cá tính riêng, có bạn bè riêng, nên ít khi nào có dịp để mà chung đụng, gần gũi nhau nữa. Bẵng đi một thời gian không để ý, bây giờ, khi ôm nàng trong lòng, Bảo Bảo mới nhận ra là người con gái trong tay mình không còn là một đứa em gái bé nhỏ, dễ thương xinh xắn của chàng nữa mà là một trang tuyệt sắc giai nhân với một thân hình cực kỳ khêu gợi, có thể làm bất cứ một thằng con trai nào sau khi nhìn tới là cũng phải say mê, bồi hồi tưởng nhớ. Hiển nhiên chàng là một trong những thằng con trai đó.
Nghĩ tới đó, tự dưng Bảo Bảo vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn của Triệu Minh mà siết chặt lại, làm cho dàn ngực to lớn của nàng ép sát vào người chàng thêm nữa. Chàng nhắm mắt lại, tận hưởng cái cảm giác mới mẻ mà chưa bao giờ chàng nhận được trước đó. Nó làm chàng rung động đến tận mức chót chiều sâu của đáy lòng. Dĩ nhiên là chàng đã ôm trong tay không biết bao nhiêu thân hình đàn bà con gái rồi, mà người đã làm chàng mê man, đắm đuối nhất là Phi Phượng. Nhưng cảm giác hiện tại nó lại khác thường, không giống với tất cả những người khác. Nó thật gần gũi, cận kề mà cũng thật xa xăm, diệu vợi. Của mình thật đấy, nhưng lại không được đụng chạm đến, trong tầm tay thật đấy, nhưng lại không thể với tới được. Cái tình cảm đó nó huyền bí, mờ ảo, u mê mà lại say sưa, thu hút, quyến rũ một cách lạ lùng.
Triệu Minh thấy anh mình ôm lấy mình một chặp, rồi lại ghì chặt lấy thân hình mình, không buông ra nữa, thì nàng cho là Bảo Bảo xúc động mạnh trước cuộc chia tay giữa hai anh em. Nàng ngạc nhiên vì đây không phải là bản tính hiên ngang, oai hùng của người anh mà nàng thường biết. Nàng định đẩy chàng ra nhưng rồi nàng lại đổi ý, ôm lấy người chàng mà xiết mạnh thêm nữa. Triệu Minh cười thầm, nhận ra ngay là tới bây giờ nàng mới biết ra được một bộ mặt mới của Bảo Bảo – cũng dịu dàng, đằm thắm, ướt át như mọi người vậy. Hôm nay hai anh em chia tay, Bảo Bảo mới biểu lộ ra ngoài. Kể từ khi khôn lớn, quả thật là hai anh em chưa bao giờ có một hang động thắm thiết, thương yêu như vậy. Nàng vui sướng áp má vào lồng ngực rắn chắc của chàng mà nói nhỏ với một giọng nghe rất là nũng nịu:
– Anh…
Bảo Bảo đang mê man ôm trọn người ngọc trong vòng tay, hai tai lại nghe tiếng của người em gái thoang thoảng kêu mình với một giọng hết sức tình tứ thì chàng cảm thấy như mình đang đi trên mây. Chàng mơ màng tưởng tượng là chàng đang nâng niu, ôm ấp cái thân hình rất là gợi dục của Phi Phượng. Một cách vô tình nhưng rất là tự nhiên, chàng thì thào, đáp ứng một cách đắm say:
– Em… em…
Nói xong là chàng nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Minh. Khóe mắt, bờ môi đó, sao mà thu hút, gợi cảm đến như vậy! Tự dưng chàng lại muốn đặt môi lên những nét tuyệt sắc đó mà hít hà, hôn mút. Tự dưng chàng lại muốn đặt tay lên cái ngực to tròn của nàng mà xoa bóp, vần vũ. Làm được như vậy thì chắc chắn là mình sẽ sung sướng lắm. Có lẽ còn sung sướng hơn những lúc chàng vuốt ve, ân ái với một Phi Phượng sắc sảo và đa dâm nữa kìa!
Do đó, chàng cảm thấy con cu mình từ từ cương lên, đội quần nhổng ra ngoài. Bất chợt chàng vội vàng buông cái thân hình mềm mại của nàng ra, sợ là nàng biết được là chàng đang lên cơn rạo rực, thèm muốn, chẳng mấy chốc, nếu chàng vẫn còn ôm lấy nàng, con cu đó sẽ bung ra, đâm thẳng vào bụng nàng.
Rồi vội vã, Bảo Bảo đẩy người nàng ra. Chàng liếm môi, quay người đi, không nói thêm một lời từ giã. Và cũng không dám nhìn Triệu Minh thêm đến một lần. Ra đi, chàng cố gắng xóa bỏ trong óc một hình ảnh sắc nét, diễm kiều, khêu gợi, mà trong lòng chàng chỉ mang theo một cơn dằn vặt miên man, mê say, day dứt…
Trái cấm nào cũng vậy, lúc nào cũng trông rất là quyến rũ, ai cũng muốn ghé răng cắn vào. Thế mà vị ngon ngọt hay đắng cay thì không ai hay trước được, chỉ khi nào sau đó nếm vào rồi mới biết ra mà thôi. Nhưng tới lúc đó thì trái cấm kia không còn nguyên vẹn nữa, đã bị vết hằn phá hủy cái xanh tươi của nó rồi.
Bảo Bảo biết quả cấm đó một khi cắn vào, có ngọt bùi hay chua cay không thì chưa biết ra sao, nhưng – dẫu cho nó có đắng chát ê răng – chắc chắn là chàng sẽ bị thu hút, lôi cuốn bởi cái chất vị mới mẻ của nó ngay tức thì. Và trái xanh kia sẽ còn tiếp tục hấp dẫn, mê man chàng hoài. Hành động và cảm giác đó rõ ràng là trái ngược với đạo lý xã hội, đảo lộn cả truyền thống gia đình. Dẫu rằng cơn thèm muốn có dâng lên tới cao độ của lòng dục, cái điều cấm kỵ, tội lỗi đó không thể thật sự diễn ra trong đời chàng cho được. Nếu có chăng thì chỉ là trong những cơn mộng mị, ảo ảnh, đè dập sâu kín trong tiềm thức mà thôi.
Nhưng rồi ai mà biết được? Cuộc đời đa đoan phức tạp, cái thực tế với cái mơ say nhiều khi chỉ là một.
Chàng cố dằn cơn dâm nứng xuống, vội vã nhanh chân bước đi, thầm nhủ là làm sao phải tìm cho ra người mơ Phi Phượng mới được. Nếu không thì… Triệu Minh…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro