Phần 3
2022-10-24 03:33:00
Vô Kỵ rời Hồ Ðiệp Cốc để dẫn Bất Hối đi tìm cha nó. Một đứa con trai, mười lăm tuổi, và một đứa bé gái, mười một tuổi, dắt díu nhau đi loanh quanh qua các tỉnh. Khi Vô Kỵ dừng lại để hỏi đường tới dãy Côn Luân thì mọi người đều cười ồ:
– Dãy Côn Luân nằm ở phía tây nhưng cách xa đây vạn dặm. Năm xưa chỉ có Ðường Tăng thỉnh kinh mới đi qua đó thôi. Hai đứa bay làm sao tới đó được? Cha mẹ bay đâu?
Vô Kỵ không trả lời, lẳng lặng dắt Bất Hối theo mình, cứ nhằm hướng tây mà đi. Dọc đường cực khổ, đói lạnh, hai đứa sống dựa vào nhau, áo quần rách rưới, lây lất. Một hôm, hai đứa đi cả buổi mà vẫn không thấy bóng người nào cả, nhà cửa tiêu điều. Nguyên là vùng này bị hạn, dân chúng đói khổ, tản cư đi hết rồi. Ðang lủi thủi đi ngang qua một góc rừng, bụng đói, chân mỏi, bỗng nghe có tiếng người cười nói. Vô Kỵ mừng quá chạy đến thì thấy có hai người đang lom khom chụm củi đánh lửa. Nhận ra họ, y mừng rỡ:
– Dãn đại ca! Tiết đại ca!
Thì ra đây là Dãn Tiệp và Tiết Công Viễn, hai người trong giới giang hồ lúc trước bị bệnh có đến Hồ Ðiệp Cốc nhờ Vô Kỵ chữa khỏi. Dãn, Tiết, đói, vào rừng cả ngày mới bắt được hai con thỏ đang sắp sửa luộc ăn. Vô Kỵ kéo Bất Hối đến, kể hết cho hai người tình cảnh đói rách của mình. Tiết Công Viễn ngập ngừng không muốn chia sẻ phần thịt thì Dãn Tiệp đã xoa hai tay cười híp mắt:
– May quá, hai ngươi đến đúng lúc. Có thịt tươi ăn rồi.
Rồi y nhìn Công Viễn, mắt nháy nhó. Khi thấy Công Viễn lơ ngơ ra dáng không biết thì Dãn Tiệp hất cằm về phía Bất Hối. Tiệp hiểu ngay, gật đầu cười hề hề. Bất ngờ Dãn, Tiết tung người đến chộp lấy hai đứa nhỏ. Bất Hối thì bị Dãn ôm cứng ngắc còn Vô Kỵ thì bị Tiết vật xuống trói gô lại. Tiết Công Viễn vừa sờ soạng Bất Hối vừa mở giọng cười khả ố:
– Dãn đại ca có sáng kiến rất hay. Ðể ta làm món thịt tươi này trước rồi ăn món thịt rừng sau. Như vậy mới đã.
Bất Hối dẫy dụa dữ dội làm Tiết lúng túng. Dãn thấy thế nhảy tới nắm tay con nhỏ đè người nó xuống đất. Dưới sức mạnh thô bạo của hai tên đạo tặc, Bất Hối phải nằm xụi lơ, để mặc cho hai thằng giặc muốn làm gì thì làm. Chúng giật hết quần áo con nhỏ ra, trần truồng. Người con nhỏ trắng xanh, trơn trịa, ngực phẳng lì, chưa có vú, chim mim míp, láng coóng, chưa có lông. Nhưng khi hai tay hai chân con nhỏ bị dạng ra, thân hình con nhỏ phơi bày lồ lộ thì mùi thịt non, hương trinh nữ tỏa ra làm Dãn, Tiết hai tên lên cơn dâm, cặc cương cứng. Dãn không muốn tốn thì giờ, cầm cặc mình mà nhấn vào chim Bất Hối nắc liên hồi. Nhưng lồn con nhỏ mới mười tuổi bé quá, cặc hắn không sao đâm sâu vào được. Bất Hối đau quá, thét lên từng hồi. Tiết đứng trên đầu con nhỏ đang giữ hai tay, thấy thế quỳ xuống kẹp hai tay con nhỏ vào chân, đưa hai tay nắm lấy chân con nhỏ kéo ngược lên rồi banh dạng ra khiến người Bất Hối cong vòng, chim ngửa lên, mở rộng. Dãn chỉ chờ có thế, đút một ngón tay vào lồn con nhỏ mà thọc ra thọc vào. Rồi hai ngón. Rồi ba ngón. Bất Hối khóc hu hu, uốn mình qua lại để tránh ngón tay thô bạo nhưng bị Tiết giữ cứng quá, chỉ vô tình làm ba ngón tay chui sâu thêm vào chim mà thôi. Sau một lúc đâm thọc, lỗ lồn con nhỏ đã giãn ra, Dãn liền cầm con cặc nhắm vào lỗ lồn tim híp mà cứ nhấn mạnh vào. Qủa nhiên con cặc của hắn đã chui từ từ vào lồn Bất Hối, nhưng vẫn còn khó khăn lắm. Con nhỏ la khóc khản cả tiếng nhưng tên Dãn Tiệp vẫn mặc kệ, nắc cặc tới khi nó lút hết tận gốc mới thôi. Thở một lúc, hắn nằm giữa đùi Bất Hối, tiếp lấy hai chân con nhỏ, dạng ra rồi bắt đầu đụ vào lồn con nhỏ không ngừng. Rảnh tay, lại nghe thấy con nhỏ la hét quá, Tiết Công Viễn liền cầm cặc mình mà dúi vào mồm Bất Hối. Con nhỏ ngậm miệng lại làm cho Tiết phải bóp mồm cho nó hả miệng ra mà đâm cặc vào. Thấy thế, Bất Hối cắn vào cu hắn làm hắn tức giận tát vào mặt con nhỏ mấy cái nổ đom đóm mắt làm con nhỏ không dám cắn nữa, chỉ cố hả cái miệng nhỏ xíu thật to ra để cho Tiết đụ vào. Dãn, Tiết vừa đụ vào lồn, vừa đụ vào miệng Bất Hối, vừa cười đùa nói với nhau những câu tục tĩu:
– Dãn đại ca có phước quá, được hưởng lồn non.
– Ta đụ đằng dưới nhưng ngươi được đụ đằng trên còn muốn gì?
– Nhưng đại ca được phá trinh gái tơ, sinh lực sẽ tăng cường.
– Ta đâu muốn xơi tái lồn con nhỏ một mình? Ðợi ta xong sẽ đến phiên ngươi. Lồn con này nhỏ nhưng khô rông rốc. Cặc ta rát nhưng sướng. Bây giờ lo hưởng đi.
– Ðại ca nói đúng. Miệng con này cũng nhỏ nhưng ướt, đụ sướng lắm.
Khi tên Dãn xuất tinh rồi, hắn thả Bất Hối ra thì tên Tiết liền đè lên người con nhỏ dộng cặc vào lồn, đụ tiếp. Tội nghiệp Bất Hối, còn nhỏ mà đã bị bề hội đồng. Con nhỏ mệt lắm, lại đau đớn nữa, nhưng vì quá sợ hãi nên không dám chống cự, khóc không ra hơi nên chỉ nằm yên chịu trận, rên rỉ.
Sau khi thỏa mãn, Dãn Tiệp đi ra bắc nồi nước nóng lên để làm thịt con thỏ. Hắn nhìn Vô Kỵ bị trói thúc ké dưới đất mà cười hì hì, bộ tịch rất khả ố. Vô Kỵ nằm nhìn thấy cảnh Bất Hối bị cưỡng dâm mà cũng thấy sợ. Y đã chứng kiến nhiều lần cảnh làm tình hợp dâm nhưng chưa bao giờ thấy cảnh làm tình hiếp dâm cả. Từ nhỏ tới bây giờ, y cứ tưởng khi làm tình, cả hai bên đều được hưởng thụ những đam mê, sướng khoái cũng như cha mẹ y, Hiểu Phù và cả y nữa. Nhưng làm tình hiếp dâm thì bây giờ y mới biết chắc chắn là chỉ có một bên sướng mà thôi, vì rõ ràng Bất Hối đau đớn la hét không ngừng. Y căm giận hai tên Dãn, Tiết vô cùng. Y nhìn quanh không biết phải làm gì thì bỗng thấy dưới gốc cây có mọc một đám nấm dại màu sắc rực rỡ. Vì giỏi thuốc nên Vô Kỵ biết ngay đây là những nấm độc. Trong đầu y lóe lên một kế. Y liền cố trườn người từ từ tới…
Tên Dãn đứng nhìn thấy tên Tiết đang kẹp thân hình nhỏ xíu của Bất Hối mà đụ lia lịa thì hắn lại nứng lên. Hắn liền lần mò đến bắt con nhỏ phải bú cu cho hắn cương lên. Hắn đút cu vô miệng con nhỏ nhưng con nhỏ chỉ ngậm chứ không biết bú. Hắn lại phải chỉ bảo cho con nhỏ cách bú cu dã chiến. Bú vú mẹ như thế nào thì cứ bú cu như vậy. Tuy không điệu nghệ nhưng sau một hồi Bất Hối cũng bú cho cu Dãn cương lên từ từ. Con nhỏ lại bị hai tên dâm tặc hành hạ ở hai lỗ một cách dã man. Trong khi hai tên mải miết trong cuộc cưỡng dâm thì Vô Kỵ đã lấy được một mớ nấm độc bỏ vào nồi nước đang sôi sùng sục. Tên Tiết, tuy đụ dai hơn tên Dãn, nhưng rồi cũng ra. Hắn bắn khí vào đầy cái lồn nhỏ xíu của Bất Hối lúc đó đã tràn đầy tinh khí của Dãn Tiệp nên không chứa được thêm nữa, nước nhờn rỉ ra, tung tóe, tràn trề. Khi tên Tiết rút con cặc nhòe nhoẹt của hắn ra khỏi lồn Bất Hối thì tên Dãn cũng rút con cặc cương cứng của hắn ra khỏi miệng con nhỏ. Nhưng ngay sau đó Dãn quay lại bế con nhỏ lên đút cặc của mình vào cái lỗ bê bết tinh trùng của con nhỏ mà đụ nữa. Tiết Công Viễn, sau một cơn “đụ dai – ra nhiều”, mệt mỏi, khát nước thì hửi được mùi thơm của nước nấm xông lên. Hắn mừng rỡ bước tới múc một bát nước nóng thơm ngát uống ừng ực một hơi cho đã khát. Ðang bế xốc Bất Hối lên mà đụ, cũng ngửi được mùi thơm và thấy tên Tiết vừa uống vừa xuýt xoa, Dãn buông con nhỏ ra, chạy tới giật bát nước của Tiết mà uống hết. Hắn còn nốc thêm hai bát nữa để lấy lại sức hầu đụ Bất Hối nữa. Nhưng khi đi được vài bước thì hắn thấy quặn đau trong bụng, mắt hoa lên, trời đất quay cuồng, ngã lăn ra, hết thở. Kế bên hắn, tên Tiết cũng dẫy lên vài cái rồi hồn du âm phủ.
Vô Kỵ kêu Bất Hối đến cởi trói cho mình. Con nhỏ thân thể nhớp nhúa, tơi tả phải cố lết tới cởi trói cho y. Thoát nạn, hai đứa ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Cái rủi là Bất Hối bị hai tên ác tặc cưỡng hiếp nhưng cái may là sau đó hai đứa không bị đói nhờ thức ăn của chúng để lại. Hôm sau Bất Hối kêu đau chim làm Vô Kỵ phải bảo con nhỏ nằm dạng chân ra mà khám. Sau khi xem xét cái lồn bầm dập của Bất Hối một hồi, y thấy con nhỏ chỉ xây xát bề ngoài, da thịt tuy bị sưng đỏ, trầy trụa nhưng không nguy hiểm, mấy ngày sau sẽ khỏi. Y bèn an ủi con nhỏ mấy câu. Vài ngày sau Vô Kỵ lại bảo Bất Hối nằm xuống cho y khám. Mân mê vành trong lẫn vành ngoài một lát, y thấy lồn con nhỏ đã lành lặn như cũ. Rờ rẫm cái lồn hồng hào mũm mĩm của Bất Hối, Vô Kỵ chợt nhận thấy đây là lần đầu tiên y được nhìn kỹ và nhìn gần lồn của một người con gái. Y chợt nóng người lên, ngây ngất, đam mê, bần thần cứ xoa xoa lên chim của con nhỏ. Bất Hối thấy y rịn mọ mãi nơi cửa mình thì cho là lạ, nhưng con nhỏ chỉ nhắm mắt, dạng chân, yên lặng. Vùi vọc hoài trên con chim xinh xinh, nhỏ nhắn, Vô Kỵ không cầm lòng được, đặt miệng lên lồn con nhỏ, đưa lưỡi ra liếm vào cái khe giữa háng. Lùa lưỡi qua lại một lúc rồi không thấy Bất Hối có cử chỉ phản đối, y bèn banh lồn con nhỏ cho rộng ra rồi đút lưỡi mình vào sâu thêm trong cái lỗ nhỏ xíu. Rồi sau đó y há miệng ra chụp lên cái lồn nhỏ nhắn mà bú nhè nhẹ, sau đó từ từ tăng sức nút. Bất Hối thấy nhột quá, uốn éo thân người tuồng như nửa muốn đẩy mặt Vô Kỵ ra nửa muốn dí sát mặt Vô Kỵ lại. Sau một lúc bú nút lồn non, con cu của y đã bắt đầu cương cứng. Nhìn lên khuôn mặt dễ thương, ngây thơ của Bất Hối tự dưng nở nụ cười tươi như chờ đợi, Vô Kỵ liền cầm con cu nóng hổi mà đút vào cái lồn trắng hồng, trơn trụi của con nhỏ. Bất Hối nhăn mặt rên lên một tiếng nhưng thay vì đẩy Vô Kỵ ra thì con nhỏ lại bám lấy người y mà ôm chặt. Vô Kỵ cũng xiết mạnh lấy con người nhỏ nhắn của Bất Hối mà ra sức công phá vào cái lồn khít khao của con nhỏ. Khi con cu của y đã đâm đến tận gốc, y bắt đầu nắc con nhỏ liên tục. Thế là Vô Kỵ đã được đụ cả mẹ lẫn con. Hiểu Phù làm y sướng vì nàng điệu nghệ, có nhiều mánh khóe làm tình. Bất Hối làm y sướng vì lồn con nhỏ quá khít, bóp chặt cu y làm tăng phần sướng khoái. Càng nắc, Vô Kỵ càng thở mạnh. Bất Hối cũng thở dồn dập, ôm cứng lấy Vô Kỵ. Sau khi Vô Kỵ xuất tinh vào lồn con nhỏ, hai đứa nhìn nhau mỉm cười. Vô Kỵ nhìn vào khuôn mặt trẻ măng của con nhỏ, hôn lên đôi môi mềm:
– Anh có làm em khó chịu không?
Bất Hối cười duyên, ra chiều e lệ:
– Vô Kỵ đại ca, em biết đại ca thương em, đại ca không bao giờ làm em đau đớn. Nhất nhất chuyện gì em cũng muốn đại ca sung sướng.
Vô Kỵ và Bất Hối ôm nhau hôn hít một lúc rồi đứng lên mặc quần áo, tiếp tục lên đường. Sau đó, quen mui bắt mùi làm mãi, Vô Kỵ mỗi lần lên cơn nứng là đè con nhỏ xuống mà xào thịt tơ. Bất Hối chiều y hết. Thỉnh thoảng con nhỏ còn đòi Vô Kỵ làm tình với nó nữa. Thật ra Bất Hối còn nhỏ chưa biết nứng hoặc lên cơn dâm, vì mất mẹ nên lúc nào nó cũng muốn được ôm và nằm trong lòng Vô Kỵ. Mỗi lần Vô Kỵ sung sướng xuất tinh thỏa mãn thì ôm chặt lấy nó làm con nhỏ rất thích.
Một hôm hai đứa đang đi trên đường thì bỗng nghe tiếng chân người rượt nhau. Vô Kỵ vội kéo Bất Hối núp vào bụi cây bên đường. Y thấy một cặp trai gái chạy tới, chàng trai chạy trước, cô gái đuổi theo sau. Cô gái là Chiêm Xuân, đệ tử phái Côn Luân, vâng lệnh sư phụ là Hà Thái Xung rượt bắt chàng trai là Tô Tạp Chi đem về xử lý. Tô Tạp Chi bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào cô nàng:
– Chiêm cô nương, họ Tô tôi có gì thù oán với phái Côn Luân của cô mà cô cứ đuổi bắt tôi như vậy?
– Ta vâng lệnh sư phụ ta bắt ngươi đem về chịu tội. Ngươi cứ theo ta về rồi phân trần sau.
– Nhưng tôi đâu có làm tội gì. Ðêm hôm nọ, tình cờ đi ngang qua phạn điếm, tôi nghe tiếng rên rỉ rống rít phát ra trong phòng, tôi tưởng có ai bị uy hiếp nên ghé mắt nhìn vào thì thấy sư phụ cô nương đang làm tình với một cô con gái. Thứ nhất là sư phụ cô nương đã lớn tuổi mà còn giao hợp với một cô gái rất trẻ, thứ nhì là tư thế làm tình của hai người rất kỳ lạ tôi chưa hề thấy bao giờ làm tôi sửng sốt nên bị bại lộ hành tung…
Chiêm Xuân đỏ mặt, ngắt lời:
– Nói láo! Sư phụ ta nói phải bắt ngươi về vì ngươi đã nhìn trộm ông ta luyện võ.
Tô Tạp Chi cười mỉa:
– Quả thật sư phụ cô nương lúc đó có luyện tập thật. Nhưng mà không phải luyện võ!
Nói xong y xoay người chạy tiếp. Chiêm Xuân liền vung tay bắn ra một mũi ám khí trúng ngay đùi Tạp Chi làm y ngã lăn ra. Chiêm Xuân bước tới gần Tạp Chi cúi xuống nhìn y mà cười:
– Ngươi đã bị trúng Thất Tinh Ðinh của ta rồi, lát nữa chất độc thấm vào thì chỉ có chết cứng.
Tạp Chi nghe thế, giận dữ, nhằm lúc Chiêm Xuân bất ý, rút mũi đinh ra mà đâm thẳng lên người nàng, trúng ngay giữa ngực. Chiêm Xuân la lên té ngửa, cố chống tay đứng lên. Chỉ một vài giây sau là hai người đều đau đớn nằm lăn lộn. Vô Kỵ nhìn ra thấy hết nhưng y không muốn ra tay cứu giúp vì cái gương tày liếp Dãn, Tiết vẫn còn rành rành đó. Nhưng tiếng hai người rên rỉ không ngừng làm y động từ tâm. Y liền bước tới gần Chiêm Xuân mà hỏi:
– Cô nương có biết đây là thuốc độc gì vậy? Có thuốc giải không?
Chiêm Xuân lấy làm ngạc nhiên tự dưng có hai đứa nhỏ xuất hiện, nhưng cũng cố trả lời:
– Tôi không biết… mà cung không có thuốc giải… sư phụ tôi không nói…
Vô Kỵ liền rút mũi đinh ra, đưa lên mũi ngửi vài cái rồi gật gù:
– Ðây là thuốc độc Thanh Ðà La đấy. Muốn chữa cũng không khó.
Tô, Chiêm hai người nghe thế, tuy thấy y nhỏ tuổi, nhưng liền năn nỉ y ra tay cứu giúp. Vô Kỵ nói:
– Thuốc giải phải chế sau. Bây giờ phải làm hai vị bớt đau cái đã. Trước hết phải hút máu độc ra khỏi vết thương hai vị cho nó khỏi lan ra. Tôi không thể hút được. Vậy hai vị phải tự hút nhau mới vẹn toàn.
Tô, Chiêm hai người nhìn nhau ngượng ngùng nhưng rồi cũng phải nghe lời Vô Kỵ. Vì Tô Tạp Chi bị trúng độc trước và nặng hơn nên Chiêm Xuân phải hút máu độc trước. Y bị thương trên đùi ngay háng nên y phải tụt quần ra. Nhìn hạ bộ trần truồng của Tạp Chi, con cu với đầy đủ lông lá, Chiêm Xuân đỏ mặt, ngần ngại một lúc, đến khi Vô Kỵ nhắc thì nàng đành nhắm mắt cúi xuống kê miệng vào vết thương của y mà hút rồi nhổ máu độc ra. Cứ mỗi lần để miệng sát vô háng Tạp Chi mà hút, Chiêm Xuân cảm thấy con cu âm ấm cạ sát vào má, lông xoăn dài đâm vào mũi, miệng, làm nàng miên man nghĩ ngợi… và cái mùi nồng nàn toát ra từ hạ bộ của đàn ông… Một lát sau, Vô Kỵ bảo là đủ rồi và đến phiên Tạp Chi hút. Chiêm Xuân phải tuột áo mình xuống ngang hông, nằm xuống, phơi bày bộ ngực nõn nà của mình ra. Nhìn thấy Chiêm Xuân lim dim con mắt, ưỡn ngực đưa vú lên là Tạp Chi không chờ đợi, không chờ nhắc, nhào tới đặt miệng lên giữa ngực nàng liền. Mùi thơm thoang thoảng toát ra từ vú Chiêm Xuân làm y ngây ngất. Tuy không dám sờ vú nàng, dù y rất muốn, nhưng Tạp Chi mánh lới thỉnh thoảng kê miệng trật lên bầu vú của nàng rồi mới rà rà cặp môi xuống cái thung lũng giữa cặp vú đang nhô lên nhấp xuống mà hút. Khi Vô Kỵ nói là xong rồi thì Tạp Chi còn cà ràng cà rề mút mút mê man chung quanh vết thương giữa ngực của Chiêm Xuân thêm một tí nữa mới thôi. Chiêm Xuân ngồi lên, kéo áo lên che ngực, liếc y một cái. Tạp Chi trả lời bằng một cái nheo mắt mang nhiều ý nghĩa.
Sau đó hai người dìu nhau đưa Vô Kỵ và Bất Hối vào một thị trấn gần đó. Vô Kỵ kê đơn sắc thuốc chữa cho hai người trong ba ngày thì khỏi hẳn. Tô, Chiêm hai người phục y quá. Chiêm Xuân hỏi Vô Kỵ:
– Chú Vô Kỵ tuổi nhỏ nhưng tài cao. Chú muốn chúng tôi giúp gì để trả ơn?
Khi Vô Kỵ nói là y muốn đưa Bất Hối tới ngọn Tọa Vong Phong ở dãy Côn Luân thì nàng thầm nghĩ, “Dãy Côn Luân dài trăm dặm, có cả nghìn ngọn, biết ngọn nào là ngọn Tọa Vong Phong?” Nhưng rồi cũng nói:
– Chú Vô Kỵ theo tôi về Côn Luân đi. Sau đó rồi đi tìm ngọn Tọa Vong Phong cũng không muộn. Hơn nữa, sư phụ tôi cũng đang tìm một danh y để chữa bệnh cho nương nương tôi. Chú tài như vậy chắc sư phụ tôi sẽ mừng lắm.
Rồi Chiêm Xuân thuyết phục Tạp Chi cùng về Côn Luân, nàng sẽ xin Hà Thái Xung tha tội. Sau đó hai người mướn hai cỗ xe ngựa để đi đường. Vô Kỵ và Bất Hối một xe, Chiêm Xuân vì mới khỏi bệnh, một xe, còn Tạp Chi thì cưỡi ngựa đi theo.
Trong cuộc hành trình, Vô Kỵ không dám đè Bất Hối ra đụ nữa, sợ Tô, Chiêm biết. Ở tuổi mới lớn, y cũng hay lên cơn dâm lắm. Nhưng mỗi khi nứng, nếu nhịn không được thì y bảo Bất Hối lén lút bú cu y. Mỗi khi xuất tinh trong miệng con nhỏ, y bắt Bất Hối nuốt hết tinh trùng của y, không để lại một dấu vết gì cả. Con nhỏ nghe lời, thỏa mãn y tất cả. Càng về sau, Vô Kỵ nhận thấy cặp Tô, Chiêm càng ngày càng khăng khít với nhau. Nhiều khi buông lời chọc ghẹo, ngả ngớn với nhau. Rất nhiều đêm, thức giấc nhìn ra, y không thấy Tạp Chi đâu cả. Chỉ thấy xe của Chiêm Xuân lung lay, nhún lên chùng xuống không ngừng…
Khi tới dãy Côn Luân lạnh giá, tuyết phủ quanh năm, cũng may đi theo Tô, Chiêm chứ không thì hai đứa nhỏ đã chết rét. Tới ngọn Tam Thánh, Chiêm Xuân liền đem Vô Kỵ tới gặp Hà Thái Xung. Thấy mặt Hà Thái Xung rầu rĩ, nàng liền hỏi:
– Thưa sư phụ, bệnh tình của nương nương như thế nào?
– Cô năm của con vẫn còn bệnh nặng. Thật chán! Bao nhiêu của ngon vật lạ, danh y thuốc quý vẫn không có hiệu quả.
Nguyên Hà Thái Xung, trưởng môn phái Côn Luân, danh vọng to lớn nên tam thê tứ thiếp ê hề. Cô năm là người thiếp y thương yêu nhất. Cô năm trẻ đẹp mà lại còn biết thuật làm tình có một không hai trên cõi đời này. Thuật làm tình này y hệt như là thuật làm tình của nàng Hạ Cơ năm xưa. Làm tình không biết mệt và có thể làm liền màng trinh trong chốc lát. Mỗi lần đụ cô năm là Hà Thái Xung được cái sướng là được phá trinh nàng và được nàng chiều chuộng rất lâu. Một cô năm bằng cả trăm xử nữ nên Thái Xung ham mê nàng đến mê muội. Cô năm mỗi lần làm tình là trở thành một người con gái khác, gái trinh mới và xảo thuật đụ đéo cũng mới, Thái Xung ngày nào cũng tới thăm nàng không thấy chán. Bất ngờ mấy tháng gần đây, nàng ta tự nhiên mắc bệnh không sao chữa được. Thái Xung cu ky, buồn bực.
Chiêm Xuân liền thưa với Thái Xung:
– Thưa sư phụ, con có dắt một danh y đến đây. Y tuổi trẻ nhưng tài cao. Y chữa được chất độc Thanh Ðà La đấy.
Thái Xung nghe nói giật mình “Bị chất độc Thanh Ðà La mà không có thuốc giải của ta thì làm sao mà thoát được?”. Hắn đón rước Vô Kỵ như thượng khách. Vô Kỵ bèn ra tay chữa cho cô năm khỏi bệnh.
Nhưng cả Thái Xung lẫn Vô Kỵ đều không ngờ là cô năm đã bị đầu độc lén bởi Ban Thục Nhàn, vợ chính của Thái Xung. Vì ghen tức với cô năm nên y thị ra tay lén lút không ai biết. Thái Xung vô tình không biết, nhưng nếu hắn biết thì hắn cũng không dám làm gì nào. Hắn sợ Thục Nhàn như dê sợ cọp. Thục Nhàn là đồng môn với Thái Xung, trước khi là vợ y, vai vế của y thị còn cao hơn cả Thái Xung. Nữ kê tác quái, gà mái đá gà cồ, y thị ức hiếp chồng công khai, không coi chồng ra gì. Khi nghe tin Vô Kỵ thành công chữa bệnh cho cô năm, Thục Nhàn căm tức, gia hại Vô Kỵ nhưng không thành. Thái Xung khi biết vợ mình ra tay hãm hại Vô Kỵ, vì sợ vợ, đã không ngăn cản thì chớ, còn hùa theo muốn trừ Vô Kỵ. Hơn nữa, hắn trở mặt đổi ơn ra oán như vậy nên muốn giết Vô Kỵ để bém miệng, sợ đồng đạo giang hồ biết chuyện của hắn thì sẽ khinh khi hắn, mất nhẵn cả mặt mày. Khi biết hai vợ chồng đều muốn hại mình, Vô Kỵ dắt Bất Hối chạy trốn ra khỏi ngọn Tam Thánh. Hai vợ chồng Thái Xung rượt theo quyết trừ hậu hoạn. Trong lúc thập tử nhất sinh thì có một hảo hán trung niên xuất hiện cứu hai đứa nhỏ. Võ công của hảo hán cao cường làm vợ chồng Thái Xung bở vía, đành bỏ hai đứa nhỏ. Hắn bảo tên hắn là Dương Tiêu.
Vô Kỵ mừng rỡ, kể chuyện Kỷ Phù nhờ vả y lúc hấp hối cho Dương Tiêu nghe. Ðồng thời y cũng chỉ cái thẻ bài đen mà Bất Hối đang đeo trên cổ. Dương Tiêu cảm ơn muốn đem Vô Kỵ về nuôi nhưng y từ chối. Dương Tiêu muốn dạy y một vài thế võ hiếm có ở trên đời, nhưng y cũng không muốn. Thấy vậy, Dương Tiêu bảo Vô Kỵ sau này nếu cần gì, khó cách mấy hắn cũng làm y toại nguyện. Nói xong Dương Tiêu dắt Bất Hối đi mất. Còn một mình, Vô Kỵ buồn bã cứ lang thang đi vòng vo trong thung lũng dãy Côn Luân, vô phương bất hướng.
Một hôm, đang thui thủi lội tuyết thì Vô Kỵ chợt nghe văng vẳng tiếng chó. Một lát sau, bỗng đâu một đàn chó xông lại, xúm vô cắn y tơi bời. Y khoa tay lên chống trả, một vài con chó bị y đánh bật văng ra ngoài, đó là nhờ y biết một vài thế múa của pho Giáng Long Thập Bát Chưởng mà nghĩa phụ y là Tạ Tốn dạy cho. Nhưng lũ chó đông lắm, hết con này tới con khác chồm tới. Chỉ tiếc là y học được có một hai thế trong pho chưởng này thôi, nếu không thì đàn chó này làm gì y được. Lũ chó dữ rỉa thịt y cho đến lúc y tối tăm mặt mũi rồi ngã quỵ xuống. Ngay lúc đó y nghe có tiếng con gái lanh lảnh quát mắng đàn chó. Trước khi nhận được nhân dạng của ai thì Vô Kỵ đã kiệt sức té sấp xuống tuyết, bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro