Phần 17
2022-10-24 03:33:00
Vô Kỵ và Tiểu Siêu bị Thành Khôn đẩy đá bít kín đường hầm không còn lối trở về. Sau đó, hai người bị mắc kẹt trong một căn hầm lớn, không có lối ra.
Vô Kỵ đứng ở giữa căn hầm mà nhìn quanh nhưng không thấy có đến một lỗ thông hơi, đừng nói chi đến một lối thoát ra ngoài. Ngoài những hình vẽ gợi dục, dâm đãng của những cặp trai gái trần truồng làm tình đủ kiểu lung linh huyền ảo tràn đầy trên vách đá, và những tượng hình với bao nhiêu cách thức hành dâm rải rác khắp nơi, chàng chẳng thấy có gì khác lạ nữa. Sự hiện diện của những bức tượng lõa lồ của những cặp trai gái – đứng, ngồi, quỳ, nằm, úp, ngửa mà ái ân hành lạc – cao lớn như người thật, ở nơi âm u, vắng lặng, leo lét ánh lửa này, khiến Vô Kỵ có cảm tưởng như mình đang tham dự một cuộc làm tình tập thể đồi trụy tại một nơi ma cung quái đản, huyền bí thần dâm vậy. Chàng thở mạnh một tiếng, liếc nhanh Tiểu Siêu một cái rồi đứng lặng yên, trầm ngâm không biết phải làm gì. Tiểu Siêu đứng kế bên, thấy mặt chàng có vẻ hắc ám thì nàng lên tiếng:
– Công tử đừng nản chí, biết đâu có một lối ra bí mật nào đó mà mình chưa tìm ra.
Nghe nàng nói có lý, Vô Kỵ liền cầm lấy bó đuốc rồi đi tới sát vách đá mà lần dò, soi mói xem có dấu vết gì của một lối ra nào không. Tiểu Siêu cũng chậm chạp đi theo chàng, sợi dây xích cột hai chân nàng kêu xoang xoảng, đưa tay ra mà lần mò trên vách đá, tìm khe hở.
Ðang tìm kiếm, bỗng nhiên Tiểu Siêu rú lên một tiếng kinh hoàng làm Vô Kỵ giật mình. Nàng trợn tròn con mắt xanh mơ lên, một tay che lên miệng đang há lớn, một tay run run chỉ về hướng góc hầm. Vô Kỵ liền đưa cao ngọn đuốc lên thì chàng thấy có hai bộ xương người nằm lỏng chỏng trong góc kẹt. Vô Kỵ định đưa chân bước tới thì Tiểu Siêu đã ôm chầm lấy người chàng, níu lại. Thấy mắt nàng mở lớn, vẻ mặt sợ hãi, thân hình run rẩy thì Vô Kỵ đưa tay lên vỗ nhẹ vào bàn tay đang ôm lấy vai mình:
– Tiểu Siêu, chỉ là một đống xương khô thôi, không có gì phải sợ.
Tiểu Siêu nghe thế thì nàng buông người chàng ra, nhưng vì vẫn còn kinh hoàng nên nàng cứ ôm chặt lấy cánh tay của Vô Kỵ. Chàng để yên cho nàng ôm riết vì biết Tiểu Siêu còn bé tuổi, hay sợ những chuyện vớ va vớ vẩn. Hai người đi tới gần thì thấy bên cạnh hai bộ xương khô có một con dao và hai miếng da dê nằm lẫn lộn với những mảnh xương, ngoài ra không còn có gì khác nữa. Vô Kỵ liền cúi xuống để nhặt tấm da lên thì Tiểu Siêu ghì chàng lại:
– Trương công tử… công tử ôi… coi chừng nó… coi chừng nó cắn…
Vô Kỵ nghe vậy thì phì cười:
– Bộ xương này của người chết lâu rồi, còn làm hại gì ai nữa.
Tiểu Siêu ôm chặt lấy tay chàng, giọng run rẩy:
– Cháu không biết… cháu sợ… lỡ nó thành quỷ… nhảy lên… cào cấu hay cắn xé… gì đó…
Vô Kỵ nhìn vô khuôn mặt không còn sắc máu của nàng mà nói, vừa như vỗ về vừa như đùa cợt:
– Bộ xương này có ác dữ thì cũng như Thành Khôn mà thôi. Tôi còn không sợ nữa là…
Nòi xong chàng khều mấy miếng xương ra rồi cầm hai tấm da dê lên mà xem xét. Trên một miếng da có chữ viết đã phai mờ, chữ đọc được chữ không. Còn trên miếng da thứ hai thì trống trơn.
Vô Kỵ liền đưa tấm da có nét chữ tới gần ngọn lửa để đọc. Tấm da đã quá cũ, chữ viết mờ phai, Vô Kỵ và Tiểu Siêu chụm đầu vào, cả hai phải giúp nhau đọc những hàng chữ viết trên tấm da dê. Một lúc sau mới đọc hết được:
Dương phu nhân…
Ta đang tập luyện Càn Khôn Ðại Nã Di… chợt nhớ tới chuyện của phu nhân và Thành Khôn… ta khó chịu… tảu hỏa nhập ma, khó mà sống được. Chuyện này ta biết từ trước… phu nhân chắc không… Thành Khôn mưu toan… âm độc hãm hại… Ta nhờ phu nhân… tâm nguyện như sau. Thứ nhất… ngôi giáo chủ sẽ do Tạ Tốn tạm thời nắm giữ… phải tìm lại cho được sáu tấm Thánh Hỏa Lệnh, một bảo vật của Minh giáo… Cái Bang đánh cắp lúc xưa… Ai tìm lại được Thánh Hỏa Lệnh thì sẽ làm giáo chủ… môn Càn Khôn Ðại Nã Di ta đang cầm đây là bảo vật… cho Dương Tiêu cất giữ… Ta cố lấy hơi tàn, vận động cơ năng… đóng cánh cửa đá… cùng chết… không ai thoát được trừ phi học được hết Càn Khôn Ðaị Nã Di tâm pháp… Phu nhân nhớ… là ta mãn nguyện.
Dương Phá Thiên tuyệt bút.
Vô Kỵ quay ra nói với Tiểu Siêu:
– Thì ra đây là hai bộ xương của Dương giáo chủ và phu nhân. Chắc là đọc xong thư này, hổ thẹn vì chuyện Dương giáo chủ đã biết sự qua lại của mình và tên ác tặc Thành Khôn nên Dương phu nhân tự sát theo chồng với con dao này đây. Chuyện này xảy ra gần mười năm rồi mà không ai biết cả. Ðể tôi giữ lá thư này để đưa cho Dương tả sứ. Nó có một tầm mức quan trọng liên quan tới sự tồn vong của Minh giáo và giáo chúng của họ.
Rồi Vô Kỵ cầm tấm da dê thứ nhì lên, lật qua lật lại mà nói:
– Dương giáo chủ có nhắc tới Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp, chẳng lẽ là tấm da này sao?
Tiểu Siêu tiến tới gần Vô Kỵ, cúi xuống nhìn vào tấm da rồi nói, giọng nàng run run:
– Trương công tử, chắc là đúng rồi đó, không sai đâu.
Rồi nàng đưa ngón tay lên miệng cắn cho bật máu tươi ra, xong nàng chà ngón tay lên tấm da. Khi vết máu loang lên tấm da thì có hàng chữ từ từ hiện lên. Khởi đầu là hàng chữ “Dra – Nath – Ji”, dưới đó là những hàng chữ ngoằn ngoèo với những chú thích bằng chữ Hán. Khi thấy chữ Dra – Nath – Ji hiện lên là Tiểu Siêu, mắt sáng lên, lẩm bẩm:
– Trời ơi! Ðúng nó rồi…
Vô Kỵ nhìn Tiểu Siêu, không hiểu tại sao nàng lại biết được cái thủ thuật trét máu lên da dê để nó hiện chữ lên như vậy. Chàng định hỏi nàng một câu thì Tiểu Siêu đã lên tiếng, nói như reo mừng:
– Thưa công tử, đây đúng là môn Ðại Nã Di, môn võ công tối cao của Minh giáo đó.
Vô Kỵ gật đầu:
– Cô nói đúng đó. Theo Dương giáo chủ, ngoài sáu tấm Thánh Hỏa Lệnh, Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp là bảo vật của Minh giáo. Tấm da này phải được sớm trả về cho Dương tả sứ mới được.
Nói xong chàng bỏ tấm da vào túi rồi nhìn quanh mà nói:
– Dương giáo chủ cũng có nhắc đến cánh cửa đá dẫn ra ngoài. Không biết nó nằm ở đâu?
Sau đó, Vô Kỵ và Tiểu Siêu bảo nhau là phải tìm cho ra lối thoát này. Hai người rà rà dọc theo vách đá thì quả nhiên tìm ra được dấu vết của một cánh cửa đá to lớn, đóng khít không chừa một khe hở. Vô Kỵ thử đưa tay ra đẩy thì thấy nó to lo lớn và nặng nề vô cùng. Chàng liền vận sức cố đẩy nó ra mà nó vẫn không nhúc nhích. Thấy vậy, Vô Kỵ liền đứng thẳng người, điều hòa hơi thở, vận Cửu Dương chân khí cho chạy khắp thân thể rồi hít vô một cái thật dài, xuống tấn, vận sức đẩy mạnh vào cánh cửa. Nhưng cánh cửa vẫn không xê dịch đi một tí nào. Vô Kỵ cố đẩy thêm hai ba lần nữa cũng thấy vô ích.
Chàng thở dài, quay lại nói với Tiểu Siêu:
– Cánh cửa này nặng nề và to lớn quá, tôi không thể nào mở nó ra được.
Tiểu Siêu liền nói:
– Thưa công tử, trong thư, Dương giáo chủ có viết là muốn đẩy cánh cửa này ra, phải biết môn Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp mới đặng. Sao công tử không học môn đó xem sao.
Vô Kỵ lắc đầu, cười nói:
– Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp là môn võ học đặc biệt của Minh giáo, tôi đâu có thể tự tiện học hỏi, tập luyện được.
Tiểu Siêu nhoẻn miệng cười với hai đồng tiền:
– Nếu công tử không chịu thử tập luyện thì làm sao chúng ta thoát khỏi chốn này được? Thành Khôn ngoài kia sẽ tác quái, hãm hại người lành.
Nghe nhắc tới Thành Khôn, Vô Kỵ sôi máu. Chàng lưỡng lự, ngẫm nghĩ một hồi rồi móc trong túi ra tấm da dê mà mân mê, nhìn nó mà trầm ngâm. Tiểu Siêu thấy chàng ngần ngại thì không nói không rằng, cắn ngón tay cho bật máu rồi xoa luôn lên tấm da. Thấy dòng chữ hiện lên, Vô Kỵ bèn nói:
– Thôi được rồi, trong hoàn cảnh này, ta không thể chấp nê được. Ðể tôi thử coi nó như thế nào.
Ðọc lướt qua một chốc, Vô Kỵ cười lên, quay lại nói với Tiểu Siêu:
– Không xong rồi! Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp gồm có bảy tầng. Tầng càng cao thì luyện càng khó. Theo như đây thì muốn luyện xong tầng thứ nhất thì phải cần một năm khổ luyện. Tầng thứ hai cần thêm hai năm nữa là ba năm. Tầng thứ ba cần ba năm nữa là sáu năm. Tầng thứ tư cần bốn năm nữa, tổng cộng là mười năm. Cứ như thế, luyện xong tầng thứ bảy thì phải tốn tất cả là hai mươi tám năm. Ðó là phải khổ công tu luyện, có căn bản vững chắc.
Tiểu Siêu nghe Vô Kỵ nói có vẻ chán nản thì nàng nhìn chàng mà khuyến khích:
– Thưa công tử, công tử cứ thử tập luyện đi, biết đâu chừng công tử sẽ thành công?
Vô Kỵ nghe thế thì mỉm cười, nghĩ thầm, “Cô bé này muốn mình làm chuyện đội đá vá trời hay sao đây?” Nhưng khi chàng nhìn tới khuôn mặt trẻ đẹp, thoát tục của Tiểu Siêu, ngó mình với con mắt xanh thẳm, như van lơn, như thúc đẩy, thì chàng lại không muốn làm Tiểu Siêu mất lòng. Vả lại hồi nãy khi đọc sơ qua tâm pháp, Vô Kỵ biết đó là những cách thức vận khí luyện công, không khó khăn hơn Cửu Dương thần công của chàng là mấy. Vô Kỵ đưa ngón tay lên gãi nhè nhẹ lên má của Tiểu Siêu rồi gật đầu mà nói:
– Ðược rồi, để tôi thử tập môn tâm pháp này cho cô vui lòng. Cô cầm tấm da, đọc cho tôi nghe những khí quyết của nó đi.
Tiểu Siêu mừng rỡ, hớn hở cầm lấy tấm da, bấm ngón tay cho máu ra thêm rồi xoa lên tấm da cho hàng chữ hiện rõ lên. Vô Kỵ liền ngồi xếp bằng tròn dưới đất, đầu hơi cúi xuống, nhắm mắt, tập trung tư tưởng. Thấy Vô Kỵ đã sẵn sàng, Tiểu Siêu bèn tiến tới đúng kế bên, cúi xuống đọc cho Vô Kỵ nghe phương pháp vận khí ở tầng thứ nhất của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp. Nghe Tiểu Siêu đọc tới đâu, Vô Kỵ vận chuyển khí lực tới đó. Khi nàng đọc xong tầng thứ nhất thì chàng cũng đã vận xong nguyên khí, không thấy có gì trắc trở. Vô Kỵ ngạc nhiên, không hiểu tại sao tấm da lại nói là phải cần một năm tập luyện mới xong tầng thứ nhất này. Chàng liền nói với Tiểu Siêu:
– Cô đọc luôn tới tầng thứ hai cho tôi nghe đi.
Tiểu Siêu mở lớn mắt lên, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng không chần chừ tiếp tục đọc cho Vô Kỵ nghe tầng thứ hai của môn Càn Khôn Ðại Nã Di. Vô Kỵ vận chuyển chân khí theo lời nàng đọc, lần này cũng như lần trước, chàng không hề gặp trở ngại hay trục trặc gì cả. Ðến khi chàng luyện xong tới tầng thứ ba thì cũng vậy, không mấy khó khăn. Chàng chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một tí mà thôi. Vô Kỵ không ngờ là chỉ trong khoảnh khắc (thay vì phải mất sáu năm) mà mình có thể luyện được ba tầng của môn tâm pháp một cách dễ dàng như vậy. Thật ra Vô Kỵ không biết là Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp rất khó luyện bởi vì nó đòi hỏi người luyện nó phải có một căn bản khí công thật vững chắc. Nếu công lực không dồi dào thì không thể nào luyện được tâm pháp này cả. Vô Kỵ vượt qua ngay ba tầng của môn Càn Khôn Ðại Nã Di một cách không khó khăn là bởi vì chàng đã luyện được tới mức cao cấp của Cửu Dương thần công rồi. Với nội lực dồi dào, nguyên khí đầy dẫy, chàng có thừa bản lĩnh để luyện những tầng đầu tiên của Ðại Nã Di tâm pháp này một cách dễ dàng.
Vô Kỵ cúi đầu ngẫm nghĩ, không tìm ra được lý do cho sự thành công nhanh chóng của mình. Thấy chàng ngồi trầm ngâm, ngẩn ngơ thì Tiểu Siêu liền cúi xuống nói nhỏ vào tai chàng, giọng vui mừng:
– Trương công tử, công tử đừng lo nghĩ gì hết. Xin công tử tiếp tục luyện tập đi.
Vô Kỵ hít vô một hơi dài, điều hòa nhịp tim cho trở lại bình thường, rồi mỉm cười nhìn Tiểu Siêu mà gật đầu. Nàng liền hớn hở đọc cho Vô Kỵ nghe những khí quyết của tầng thứ tư. Khi luyện tầng thứ tư này, Vô Kỵ phải mất gần một tiếng đồng hồ mới vận dụng được xong hết cách thức chuyển khí được. Vận khí xong, Vô Kỵ cảm thấy tim mình đập nhanh lên, máu trong người chảy mau hơn, mồ hôi rịn ra đầy trên trán. Tiểu Siêu thấy thế thì nàng lấy khăn tay ra mà thấm lên trán chàng. Vô Kỵ nhìn lên tỏ vẻ cảm ơn thì tự dưng chàng nhận thấy mặt mũi của Tiểu Siêu xinh xắn và đẹp đẽ vô cùng. Nhìn nàng một cái là chàng thấy tâm hồn mình rung động, xao xuyến, hơi thở tăng nhịp nhanh lên, rộn ràng. Chàng ngạc nhiên là tại sao trước đó chàng lại không thấy được cái sắc đẹp thu hút đến độ khủng khiếp của Tiểu Siêu như vậy. Từ trước tới nay, có lẽ chỉ có một người mà đã làm chàng rung động, say mê đến cùng cực như bây giờ là Cửu Chân mà thôi. Lúc đó chàng mê mẩn Cửu Chân vì chàng còn nhỏ tuổi, mà cũng là mối tình đầu. Nhưng bây giờ đã trưởng thành, chàng không ngờ là mình lại có thể say đắm một cô gái như Tiểu Siêu – không, thật ra nàng gần như là một đứa con gái trẻ măng – một cách mãnh liệt như vậy. Thấy Vô Kỵ nhìn mình một cách ngây dại, say sưa, khác hẳn lúc bình thường thì Tiểu Siêu lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao chàng lại thay đổi một cách kỳ lạ như vậy. Nhưng nàng không nói năng gì cả, chỉ mỉm cười, tiếp tục lau mồ hôi cho Vô Kỵ. Nhìn thấy khuôn mặt tiên nữ với nụ cười thiên thần của Tiểu Siêu và bàn tay trắng nuột trước mặt mình thì Vô Kỵ không dằn lòng được nữa, nắm luôn lấy tay nàng mà hôn lên nhè nhẹ. Tiểu Siêu ngượng quá, nhưng không dám rút tay về. Vô Kỵ thấy thế, làm tới. Chàng đưa cả hai tay ra mà nắm lấy bàn tay của nàng mà mân mê, rồi lại đưa lên môi mà hôn hít, đưa lên mũi mà hít hà, thưởng thức hương thơm tỏa ra từ da thịt trắng mát, mượt mà của nàng. Tiểu Siêu quay mặt đi, nói lên khe khẽ:
– Trương công tử… công tử không nên làm thế…
Rồi nàng nhè nhẹ rút tay mình về. Vô Kỵ bỗng nhiên giật mình, nhận ra được những hành động hơi quá đáng của mình với cô bé Tiểu Siêu thì chàng ngượng quá. Chàng liền buông vội tay nàng ra, tránh không dám nhìn vào mặt nàng.
Thấy Tiểu Siêu lặng yên không nói năng gì cả thì Vô Kỵ, sau một lúc chần chừ, bèn ậm ừ lên tiếng, cố làm như vẻ tự nhiên:
– Tiểu Siêu, tôi luyện xong tầng thứ tư của môn Ðại Nã Di rồi đó. Cô hãy đưa tấm da đây để tôi luyện tới tầng thứ năm…
Tiểu Siêu liền quay người lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, cười hi hi với Vô Kỵ:
– Thưa công tử, để cháu giúp công tử…
Nói xong, thấy dòng chữ đã mờ, Tiểu Siêu bèn cắn ngón tay lấy máu thoa lên tấm da. Sau đó nàng đọc cho Vô Kỵ nghe những phương thức vận khí của tầng thứ năm của tâm pháp. Khi luyện tầng này, Vô Kỵ gặp phải một vài trục trặc nhỏ. Quả nhiên là càng luyện lên cao, càng khó khăn, phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới thành tựu. Vô Kỵ cảm thấy chân khí trong người chạy rần rần, mặt mày đỏ gay, mồ hôi toát ra như tắm. Chàng ngẩng mặt lên thì chạm phải khuôn mặt ngây thơ non trẻ của Tiểu Siêu lúc đó đang cúi xuống sát bên tai chàng. Thấy Tiểu Siêu xinh tươi thơ mộng quá sức thì Vô Kỵ lại không dằn lòng được, đưa hai tay lên mà sờ lên hai má có hai cái lúm đồng tiền của nàng. Tiểu Siêu nhìn vô mắt của Vô Kỵ, thở mạnh lên. Mặt của hai người gần sát vào nhau, bốn con mắt nhìn nhau không rời, hơi thở của Tiểu Siêu như phà cả vào mặt Vô Kỵ. Thấy mắt nàng xanh thẳm như hồ thu trong vắt, Vô Kỵ liền ôm luôn má nàng mà kéo mặt nàng tới gần rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi chúm chím, hồng tươi của nàng. Tiểu Siêu không cưỡng lại, để mặc cho Vô Kỵ rà rà môi chàng trên môi mình, rồi còn cho chàng mút nhè nhẹ trên đôi môi mọng ướt của nàng nữa. Mắt nàng lim dim, hơi thở dồn dập. Mơn man trên môi nàng một lúc rồi bỗng nhiên Vô Kỵ ôm lấy đầu của Tiểu Siêu rồi vít đầu nàng xuống, dí mặt nàng thật sát vô mặt mình mà hôn thật mạnh lên môi nàng. Một cách cuồng nhiệt, mạnh bạo, chàng bú mút môi nàng, đưa lưỡi vào miệng nàng, hút lấy hơi thở nàng. Bị Vô Kỵ ghì chặt, Tiểu Siêu kêu lên ú ớ trong miệng chàng. Nàng đưa tay đẩy mặt chàng ra, nhưng Vô Kỵ vẫn cứng tay, giữ chặt đầu nàng lại, tiếp tục bú mút môi nàng, lưỡi nàng – say mê, dính cứng. Sau đó, chàng hổn hển hôn như mưa lên khắp mặt nàng, trên trán, trên mắt, trên mũi, trên miệng, trên má của nàng, liên miên, bất tận. Tiểu Siêu rên lên nho nhỏ trong hơi thở đứt đoạn:
– Công tử… Trương công tử…
Lúc này, Vô Kỵ đã bỏ đầu nàng ra, đưa tay xuống ôm ngang người của Tiểu Siêu mà siết chặt, ghì sát vào người mình. Cùng một lúc, chàng bắt đầu hôn hít xuống tới cằm nàng, cổ nàng, rồi dí mặt mình lên ngực của Tiểu Siêu mà hít hà, dấm dúi. Thật ra Tiểu Siêu tuổi còn rất trẻ, thân thể chưa được nảy nở hoàn toàn, vú vê chưa được căng cứng to tròn, nhưng sức con gái đang tới kỳ trưởng thành, da thịt đã mịn màng, mũm mĩm. Nên khi Vô Kỵ dí mặt mình vô ngực Tiểu Siêu mà vần vò thì chàng cảm thấy ngây ngất ngay với cái mềm mại của bộ ngực thanh tân, mới nhú, ham mê ngay với cái mùi trinh nguyên, xử nữ. Lần đầu tiên được một chàng trai ôm siết – chàng trai mới gặp mà nàng đã có cảm tình ngay – lại còn được hôn hít đụng chạm tới những nơi nhạy cảm trên thân thể, Tiểu Siêu vừa run rẩy vừa háo hức, đón nhận một cảm giác mới lạ, kích thích, làm nàng sung sướng đê mê. Ðôi môi nàng hé mở, cặp mắt nàng lim dim, cánh mũi nàng phập phồng, nàng ôm lấy đầu của Vô Kỵ mà siết chặt vô ngực mình. Vô Kỵ vừa thở hít hương thơm con gái, vừa ôm riết lấy thân hình mềm ấm, vừa thì thào hổn hển:
– Tiểu Siêu… Tiểu Siêu… Tiểu Siêu…
Rồi sau đó Vô Kỵ hôn ngược trở lên, liếm mút cái trên cái cổ trắng ngần của nàng, hôn hít lên khắp mặt mũi xinh đẹp thanh tân của nàng. Kế đó chàng lại kéo đầu nàng xuống, ngửa mặt nàng ra mà đưa môi mình chụp lên môi nàng, bú nút lưỡi nàng, cuồng vã. Tiểu Siêu sẵn sàng đón nhận cái lưỡi của chàng trong miệng mình. Nàng hôn trả lại, vụng về nhưng say sưa. Giữa hai thân thể rạo rực, nóng bỏng đó, Vô Kỵ từ từ đưa tay xuống mà sờ lên bụng nàng, rồi rà rà xuống dưới mà mơn man cái phần tam giác mê ly qua làn lụa mềm. Ngay lúc đó, Tiểu Siêu liền nhẹ nhàng đẩy chàng ra, ra điều không đồng ý với hành động sỗ sàng này của Vô Kỵ. Nhưng Vô Kỵ nào chịu như vậy! Ðang trong cơn hoan lạc, chàng ra sức ôm Tiểu Siêu chặt hơn nữa, đưa tay luồn vào trong quần nàng. Khi bàn tay của chàng vừa chạm tới khoảng lông tơ êm như nhung, đụng tới cái khe lồn ẩm ướt của Tiểu Siêu thì Vô Kỵ bàng hoàng, say mê, lim dim con mắt mà rờ rờ rẫm rẫm. Tiểu Siêu cố đẩy Vô Kỵ ra mà không được vì bị chàng ghì chặt quá, liền đưa tay lên mà tát vô má chàng một cái “Bốp” thật mạnh! Bị giáng một cú nháng lửa, Vô Kỵ choáng váng, sực người, như tỉnh cơn mê, buông ngay Tiểu Siêu ra.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng với năm ngón tay còn in rõ trên má của Vô Kỵ, Tiểu Siêu hối hận quá, lí nhí nói với chàng:
– Thưa công tử… cháu xin lỗi công tử… cháu không thể… cháu đã hứa…
Vô Kỵ nghe thế thì gạt phắt đi:
– Tiểu Siêu, tôi mới là người có lỗi với cô. Tôi không thể lợi dụng cô… tôi không nên làm với cô những điều cô không muốn.
Rồi chàng nói khẽ, giọng hối hận:
– Tôi thành thật xin lỗi cô đó, Tiểu Siêu. Chỉ trong một phút bốc đồng mà tôi làm cô khó chịu… Tôi xin hứa với cô là sẽ không có trường hợp như vậy xảy ra nữa đâu.
Tiểu Siêu vừa sửa lại nếp áo vừa thẹn thùng nói:
– Cháu không trách công tử đâu. Chỉ vì sự việc xảy ra nhanh chóng quá… Vả lại…
Rồi bỗng nhiên Tiểu Siêu đổi mặt làm ra vẻ tươi cười, hai đồng tiền hiện lên, vỗ hai tay vào nhau mà nói:
– Công tử thấy cháu nói đúng không? Công tử mà tập luyện môn Ðại Nã Di này thì sẽ thành công ngay mà. Thôi bây giờ công tử tập tới tầng thứ sáu nhé.
Vô Kỵ thấy hành động của nàng vui vẻ trẻ trung, như một đứa trẻ được quà, thì mừng thầm, hăng hái ngồi xuống, xếp bàn tròn, mặt mày sáng rỡ, nhìn Tiểu Siêu, bắt chước nàng, xoa hai tay vào nhau mà nói:
– Ðược rồi, cô đọc tiếp cho tôi nghe tầng thứ sáu đi…
Chàng chợt cảm thấy hai bàn tay mình nhớt nhợt, trơn tuột thì lấy làm ngạc nhiên. Nhưng rồi chàng chợt hiểu ngay! Vô Kỵ sững sờ liếc nhìn Tiểu Siêu một cái thật nhanh rồi nhìn xuống bàn tay mình. Trời, sao mà dễ thương quá sức và tội nghiệp cho cô bé vậy nè. Vô Kỵ lại liếc Tiểu Siêu một cái nữa. Thấy vẻ ngây thơ trong trắng của nàng thì Vô Kỵ vội vàng xóa bỏ ngay ý nghĩ hàm hồ trong đầu mình, như sợ Tiểu Siêu biết được, mà tập trung tư tưởng để vận khí.
Tiểu Siêu mỉm cười, bấm ngón tay cho ra máu, chà lên tấm da dê rồi tiến tới gần Vô Kỵ mà đọc khe khẽ bên tai Vô Kỵ. Chàng theo cách thức của tấm da mà vận chuyển chân khí, ban đầu dễ dàng nhưng càng về sau càng khó khăn. Có nhiều đoạn, Vô Kỵ phải hỏi Tiểu Siêu lập lại hai ba lần, chẩn đoán kinh mạch cho thật đúng. Cũng may là nhờ đọc nhiều sách thuốc của Ðiệp Cốc Y Tiên lúc trước nên tài y học của chàng cũng khá cao siêu, nhận thức huyệt đạo rành rẽ, giúp cho sự chuyển khí thuận chiều, nhanh chóng. Tuy vậy, nhiều khi chàng phải vận chân khí mấy lượt mới xong một phần. Ðến hơn bốn tiếng đồng hồ sau chàng mới hoàn toàn đả thông kinh mạch. Người chàng bây giờ như trong lò lửa, quần áo ướt nhẹp vì mồ hôi toát ra không ngừng. Sắc mặt của chàng đổi hẳn đi, một nửa bên phải thì đỏ ké, một nửa bên trái thì tím bầm. Tiểu Siêu thấy mặt mũi chàng thay đổi như vật thì ngạc nhiên vô cùng. Bỗng nhiên nàng thấy Vô Kỵ đưa mắt lên nhìn mình với con mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc. Khi Vô Kỵ từ từ đứng lên, đôi mắt liên tục phát ra những tia sáng đượm đầy dục vọng, dâm khí thì nàng hoảng sợ, cũng từ từ lui ra sau. Tiểu Siêu run run, nói nhỏ:
– Trương công tử, công tử hãy bình thân, đừng…
Tiểu Siêu chưa nói dứt lời thì Vô Kỵ tự dưng cười lên một tiếng man trá. Giọng cười của chàng mang đầy vẻ ác tâm, dâm ô, lục dục. Nghe thấy giọng cười hi hí dâm đãng và nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm bất hảo của Vô Kỵ, Tiểu Siêu liền giật thót mình một cái, kêu lên:
– Á… á… á…
Rồi nàng xoay người đi, kéo theo sợi dây xích loảng xoảng, ù té chạy.
Tiểu Siêu mới chạy được hai ba bước thì Vô Kỵ đã bay tới, ôm chầm lấy nàng mà vật nàng xuống sàn đất. Tiểu Siêu vừa kêu “Hự” tên một tiếng thì Vô Kỵ đã cười ha hả lật người nàng lên rồi lột áo của nàng ra. Nửa người của nàng bị lột trần, phơi bày một tấm thân nhỏ nhắn, trắng ngần, để lộ bờ vai xuống, cặp vú mọng. Tiểu Siêu vội đưa tay lên che vú thì Vô Kỵ đã nắm lấy hai tay nàng mà dạng ra, làm nẩy lên một bộ ngực với hai cái vú thanh xuân mới nhú cao lên, hai cái núm vú nhỏ xíu, đỏ hồng, khoảng ngực trắng toát, trinh nguyên, tràn đầy sức sống. Kéo hai tay nàng ra rồi, Vô Kỵ liền khề khà nằm úp lên người Tiểu Siêu, dí mặt mình vô bộ ngực trần của người trinh nữ bé nhỏ mà hít hà. Nhìn thấy khuôn mặt nửa đỏ, nửa tím của chàng, hai mắt cuồng dại, hơi thở hổn hển, Tiểu Siêu hoảng sợ quá, cố gắng vẫy vùng, đẩy chàng ra nhưng không sao thoát khỏi cánh tay kẹp cứng và thân hình đè bẹp của Vô Kỵ cho được. Người nàng bị giữ ghì chặt cứng, chỉ có hai chân của nàng là có thể co giãn, dẫy dụa làm sợi dây xích vung lên, loảng xoảng, leng keng. Lúc đó Vô Kỵ đã bú mút loạn cuồng lên cặp vú xinh xắn của nàng, cắn xé dã man trên khuôn ngực tân trinh của nàng khiến Tiểu Siêu phải mím chặt môi lại, ê ẩm. Ðau, đau lắm… Tiểu Siêu không cựa quậy được, chỉ còn nằm im chịu trận, co rướn thân mình, rên lên nho nhỏ, lắc đầu qua lắc đầu lại. Sau một lúc nằm đè và dày xé trên thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Siêu, Vô Kỵ liền buông tay nàng ra rồi ngồi dậy. Vừa được thoát khỏi bàn tay của Vô Kỵ là Tiểu Siêu liền bặm môi đưa cả hai tay ra mà thoăn thoắt điểm ngay lên mười mấy đại huyệt trên người chàng. Thủ pháp của nàng nhanh nhẹn, quái dị và kỳ ảo vô cùng, rõ ràng là hành động của một tay cao thủ. Nhưng khi ngón tay của nàng vừa chạm vào người Vô Kỵ thì nó đã trượt đi làm như da của chàng bây giờ đã dầy lên, cứng ngắc vậy. Bị điểm luôn mười mấy cái, Vô Kỵ chỉ chao người đi một tí rồi chàng bắt luôn hai tay của Tiểu Siêu mà dùng hai đầu gối của mình mà đè lên. Người của Vô Kỵ bây giờ ngồi ngay trước mặt Tiểu Siêu, hai chân nằm ở hai bên đầu nàng, đầu gối thì đè lên hai tay nàng làm nàng, một lần nữa, hết cựa quậy. Tiểu Siêu lúc đó liền lên tiếng run rẩy, van nài Vô Kỵ:
– Trương công tử, xin công tử buông tha cho cháu đi… Cháu không thể nào thất thân… Cháu đã thề là thà chết chứ không bị…
Nhưng mặc cho Tiểu Siêu năn nỉ, Vô Kỵ như chẳng thèm để ý tới, long con mắt lên, mặt mày nửa đỏ nửa tím, nhìn xuống mặt nàng mà há miệng ra cười nghe rất dâm ô, tục tằn.
Tiểu Siêu nằm ở dưới nhìn lên thì thấy Vô Kỵ thở phì phì hăm hở kéo quần xuống, lôi ra một con cặc to lớn, bóng lưỡng làm nàng khiếp hãi. Nàng mới há miệng ra la lên thì Vô Kỵ đã đút ngay con cặc vào cái miệng đang hé mở của nàng rồi. Con cặc của Vô Kỵ to lớn quá nên không thể chui tọt vào miệng nhỏ hẹp của nàng ngay được mà Vô Kỵ thì cứ hì hà nhấn mạnh cặc của chàng vào miệng nàng. Tiểu Siêu cảm thấy khó chịu quá, liền quay mặt đi để tránh con cặc đang từ từ chui một cách khó khăn vào miệng mình, để giảm bớt sức công phá của con cặc to lớn. Nhưng Vô Kỵ đâu có tha cho nàng. Với con mắt đỏ ngầu, chàng mím môi giữ cứng đầu của Tiểu Siêu lại giữa hai cánh tay rồi lại ra sức đút mạnh con cặc vào cái miệng nhỏ bé, đào tơ của nàng. Nhưng rồi con cặc của chàng vẫn không sao đâm sâu vào được thêm nữa, chỉ vô được cái đầu khấc. Thấy thế, Vô Kỵ bắt đầu nhấp ra nhấp vô, liên tục, cứ mỗi lần dộng vô là con cặc của chàng lại vô sâu vào miệng nàng hơn một tí. Miệng chàng rên ư ử:
– Hừ… hừ… khà… khà… khà…
Tiểu Siêu ú ớ, ho sặc sụa, hai mắt nàng nhắm nghiền lại, môi miệng thì bị căng ra tới mức tối đa. Trong lúc đó, Vô Kỵ hì hục tăng gia tốc độ đẩy đưa con cặc. Rồi như vẫn không vừa lòng, chàng nghiến răng, trợn mắt lên, hai tay nắm chặt lấy đầu Tiểu Siêu, nhìn xuống mà giật mạnh mặt nàng vào háng mình, đồng thời vận sức vào háng mà dộng cặc thật nhanh vào họng nàng. Vừa kéo vừa đẩy, mặt của Vô Kỵ phừng phừng lên, lúc đỏ, lúc tím, mồ hôi tuôn ra đầy mặt, nhỏ từng giọt xuống mặt của Tiểu Siêu, trông như nàng đang khóc, nước mắt chan hòa vậy! Mà có thể thật sự lúc đó nàng đang khóc lắm… Ðang ở tuổi non nớt, chưa qua khỏi thời ngây thơ tơ dại mà đã bị cưỡng dâm vào miệng một cách dã man không thương tiếc bởi một người, mà người đó – có lẽ là người duy nhất bây giờ trong đời nàng – tuy mới quen mà nàng đã đặc biệt có cảm tình, thương mến. Trời hỡi là trời, tình yêu thương giữa trai gái là như vậy hay sao? Cuộc tình đầu tiên trong đời mà sao không có một chút mộng mơ, thơ ái, chẳng hề có một tí dịu dàng, êm thắm gì cả, chỉ thấy hãm bức, dập dồn, rồi vật vã, dâm ô…
Lúc này, Tiểu Siêu như chết ngất, nổ đom đóm mắt, thở không ra hơi. Ðến lúc nàng không còn chịu được sự hành hạ liên tục, không ngừng đó thì Vô Kỵ đã gầm lên một tiếng, người ưỡn ra, tay kéo đầu nàng sát vô thêm nữa, dập dập mấy cái rồi xuất tinh ồ ạt vô trong miệng nàng. Giòng tinh trùng bắn ra không ngớt, ngập đầy trong cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Siêu, tràn ra hai bên khóe miệng, nhiễu xuống bộ ngực trắng tinh, đọng thành từng đám trên bầu vú mọng như sữa của nàng. Vừa xuất tinh, Vô Kỵ vừa ngửa cổ lên cười một tràng khoái trá, dâm dật. Khi giọt tinh khí cuối cùng đã bắn vào miệng của Tiểu Siêu rồi thì Vô Kỵ buông nàng ra, ngã vật qua một bên, nằm thở hổn hển. Thoát khỏi một cuộc bạo dâm có một không hai trong đời – thật ra là lần đầu tiên trong đời – Tiểu Siêu lồm cồm bò dậy mà nhìn Vô Kỵ với con mắt sợ hãi. Nàng chợt thấy màu tím sẫm trên mặt chàng dần dần phai đi, khuôn mặt chàng dần dần trở lại hình thái bình thường. Vẻ ma quái, dâm đãng đã biến mắt, thay thế bằng một nét hồng hào, tuấn dũng của một Vô Kỵ hiền hòa, dễ mến.
Tiểu Siêu đang bỡ ngỡ thì Vô Kỵ đã từ từ ngồi lên, nhíu mày ngơ ngác nhìn chung quanh. Khi thấy Tiểu Siêu hở hang lõa lồ nửa thân người, ngực vú trầy trụa đỏ bầm nhơ nhớp, mồm miệng nhoe nhoét tràn đầy tinh khí, còn mình thì áo xốc xếch, quần trễ xuống, con cu vẫn còn hùng dũng dương lên, vương vãi tinh dịch thì chàng kêu khẽ lên một tiếng kinh hãi, kéo quần lên. Rồi chàng nhìn thấy Tiểu Siêu ngượng ngùng lau miệng, sửa quần áo, hai mắt đỏ hoe, giòng lệ long lanh thì chàng hãi hùng quá. Như đoán được chuyện gì đã xảy ra, Vô Kỵ hướng về hướng Tiểu Siêu mà kêu lên, van lơn:
– Tiểu Siêu… Tiểu Siêu… Việc này là ngoài ý muốn của tôi… Tôi không hề có ý hãm hại cô đâu…
Tiểu Siêu cúi gằm mặt xuống, gạt nước mắt, không nói một lời. Vô Kỵ liền tiến tới gần nàng mà kể lể:
– Ðây là lần thứ ba mà tôi tự dưng có hành động vô ý thức này. Mà mỗi lần xảy ra là sau khi tôi luyện xong một tầng của môn Ðại Nã Di. Tiểu Siêu, tôi đoán chắc là hành động điên cuồng của tôi là do luyện tập môn tâm pháp này mà ra hết.
Khi thấy Tiểu Siêu vẫn cúi mặt xuống, không nhúc nhích thì Vô Kỵ nhìn quanh căn hầm mà nói:
– Phải rồi, đây là nơi mà người Minh giáo dùng để tập luyện môn Ðại Nã Di chứ không sai. Họ biết là khi tập tâm pháp này, con người sẽ thay đổi, trở nên một con thú trong một phút chốc, hoang dâm vô đạo. Vì thế mà họ phải có những hình vẽ dâm đãng, những bức tượng dâm tục để họ nhìn ngắm mà thỏa mãn cơn dâm tính khi luyện công.
Tiểu Siêu nghe chàng nói có lý, đưa tay để lên ngực còn đau ê ẩm, nhìn chung quanh mà lắc đầu. Rồi nàng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, thảo nào mặt mũi Vô Kỵ thay đổi, trở nên đỏ ké, tím sẫm, tính tình biến thái, thành ra bạo dục, dâm mê. Không ngờ Minh giáo có một môn võ công tối thượng mà ảnh hưởng lại tồi bại như vậy. Vô Kỵ bèn cầm lấy tay của Tiểu Siêu mà nói với giọng khẩn khoản:
– Tiểu Siêu, xin cô hãy hiểu dùm tôi. Tôi xin cô hãy tha lỗi cho tôi về những chuyện vừa xảy ra… Tiểu Siêu, cô đừng nghĩ là tôi cố ý làm những điều xấu xa như vậy.
Tiểu Siêu lau nước mắt rồi nhìn chàng mà nói:
– Thưa công tử, công tử nói đúng chứ không sai. Việc này không phải lỗi của công tử đâu. Vả lại chính cháu là người đã xúi công tử tập luyện môn võ công này mà.
Vô Kỵ nghe thế thì nhặt tấm da dê lên rồi liệng nó ra xa mà nói:
– Cái môn võ công quái quỷ này thật là tai ác quá! Không tập luyện nó nữa!
Tiểu Siêu gượng cười mà nói:
– Nhưng rồi làm sao mà chúng ta thoát khỏi nơi đây?
Vô Kỵ xăng xái bước tới trước cánh cửa đá mà nói:
– Không sao, tôi đã luyện được đến tầng thứ sáu của Ðại Nã Di tâm pháp rồi. Ðể tôi đẩy cánh cửa này ra cho cô xem.
Nói xong, Vô Kỵ vận sức, sử dụng cách thức vận khí trong Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp mà xô vô cánh cửa, nào ngờ cánh cửa chỉ nhúc nhích một tí mà thôi. Chàng cố làm thử ba bốn lần, dù rằng chàng đã vận dụng tới tầng thứ sáu trong tâm pháp, mà cánh của vẫn không xê dịch được quá một phân. Tiểu Siêu thấy thế, cúi đầu xuống, nói khẽ:
– Dương giáo chủ có viết là muốn mở cánh cửa này, phải luyện cho xong môn Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp mới được…
Vô Kỵ thở dài:
– Tiểu Siêu ơi, cô nói như vậy thì lời Dương giáo chủ viết quả là không ngoa. Muốn đẩy cánh cửa này ra, ta chỉ có cách là phải luyện qua tầng thứ bảy của Ðại Nã Di tâm pháp mà thôi.
Nghĩ tới hậu quả của sự tập luyện môn võ công này làm Tiểu Siêu tái mặt đi, không còn chút máu. Luyện tầng càng cao, dâm tính càng tăng lên, hậu quả càng khốc hại. Mới đầu cơn cuồng dâm còn nhẹ, còn có thể khống chế được, nhưng càng về sau, con người càng dâm đãng, không thể kìm hãm được nữa, sẽ làm đủ trò dâm dật, cuồng bạo. Chứng cứ đã không rành rành đó sao? Tầng thứ sáu đã gây ra một chuyện hoang đàng chi địa, dâm ô loạn cuồng như vậy rồi, đến tầng thứ bảy, tầng cuối cùng, thì hậu quả sẽ không biết còn tác hại, đồi trụy như thế nào! Vô Kỵ cũng biết như vậy nên mặt chàng xám lại, xanh lè. Trời ơi, thôi rồi…
Vô Kỵ cúi đầu xuống, im lặng… Tiểu Siêu đưa tay ôm lấy mặt, không nói một lời… Một lúc sau, hai người đưa mắt nhìn nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro