Phần 12
2022-10-24 03:33:00
Khi nghe tiếng nói của Diệt Tuyệt sư thái oang oang trước cái chòi tuyết của hai người, Linh Nhi và Vô Kỵ nhìn nhau, chần chừ không biết phải làm gì. Thấy tay của Linh Nhi đang nắm vai mình run run, hiển nhiên là đang sợ hãi, thì Vô Kỵ liền cầm lấy tay nàng mà nói nhỏ:
– Linh Nhi, có anh đây, đừng sợ.
– Anh A – Ngưu, anh không biết đâu, võ công của mụ này cao diệu lắm. Em đã từng thấy rồi.
Vô Kỵ liền nhờ tới lúc năm xưa sư thái ra tay đánh chết Hiểu Phù không thương tiếc một cách táo bạo như thế nào, chàng bèn gật gù, lẩm bẩm:
– Phải, cao diệu nhưng tàn ác lắm.
Bỗng nhiên giọng của sư thái gay gắt hắt vô:
– Ta chỉ tàn ác với bọn côn đồ mà thôi! Có ra đây ngay không?
Vô Kỵ nghe vậy kinh hãi thầm, biết không thể nằm mãi trong đây được, liền nhìn Linh Nhi mà nói:
– Mình đi ra đi em.
Linh Nhi bèn dìu Vô Kỵ ra ngoài thì thấy Diệt Tuyệt sư thái đứng trước, sau đó có Chu Chỉ Nhược và Mẫn Quân đừng hai bên, và đằng sau còn có thêm vài đệ tử nữa.
Khi thấy hai người đứng trước căn chòi rồi, sư thái lạnh lùng hỏi:
– Có phải con lỏi này không?
Mẫn Quân cung kính trả lời:
– Thưa sư phụ, chính nó đó.
Mọi người không thấy thân hình sư thái di chuyển gì cả, chỉ nghe “cùm cụp” một tiếng rồi người Linh Nhi đã bị bắn ra xa, hai cánh tay nàng đã bị bẻ gãy gục. Thấy sư thái đứng yên mà có thể ra tay trả thù cho đệ tử một cách bá đạo như vậy, y hệt như thi triển một môn tà thuật, ai nấy đều im hơi nín thở. Chỉ có Vô Kỵ là thấy rõ mồn một. Chàng thấy sư thái nhảy tới nắm lấy hai tay của Linh Nhi rung lên cho gãy làm đôi rồi đẩy bắn nàng ra xa, xong rồi nhảy trở về chỗ cũ. Bao nhiêu hành động đó xảy ra một cách chớp nhoáng, khiến ai cũng tưởng sư thái có phép tà. Chính Vô Kỵ cũng không ngờ sư thái có thể ra tay một cách thần tốc như vậy. Bao nhiêu đó làm cho chàng kinh hoàng, khiếp sợ đến trân người ra, không dám động thủ nữa.
Trong lúc đó, mắt sư thái lạnh tanh nhìn Linh Nhi mà dằn mặt:
– Từ bây giờ trở đi mi mà còn dở cái trò xé áo người ta tục tĩu như vậy nữa thì đừng trách ta độc ác. Còn thằng kia, bước ra đây!
Mẫn Quân liền bước tới thưa:
– Thưa sư phụ, hắn ta bị gãy cả hai chân, không đi được.
Sư thái bèn sai bảo đệ tử làm hai cái cáng gỗ để đặt Vô Kỵ và Linh Nhi lên để kéo đi. Hóa ra sư thái nghe Mẫn Quân tả lại là y thì đã bị Linh Nhi đùa giỡn, đem ra làm trò cười với thế “ve sầu thoát xác” như thế nào khiến sư thái tức giận vô cùng. Ðệ tử phái Nga Mi mà bị lột trần, xé áo thoát y trước mặt đám đông dân chúng thì là một điều bà ta không thể chấp nhận được. Sư thái thầm nghĩ “À, con này ma lanh, gặp tay bà thì hết đường cựa quậy nghe con!” Bà dự định là sẽ bắt Linh Nhi về núi Nga Mi mà xử phạt đích đáng!
Sau đó, một vài đệ tử Nga Mi giúp Vô Kỵ và Linh Nhi nằm lên cán gỗ. Chỉ Nhược nhìn thấy Vô Kỵ thay đổi từ một dã nhân thành ra một chàng thanh niên tuấn tú thì lấy làm ngạc nhiên, nhìn chàng chăm chăm. Khi chợt nhiên Vô Kỵ ngẩng lên nhìn lại thì Chỉ Nhược vội vã quay mặt đi, đỏ bừng đôi má, trông thật dễ yêu. Nàng đưa con mắt ra hướng xa xa tỏ vẻ như là tôi chỉ vô tình nhìn anh một tí xíu thôi, đừng có nghĩ bậy! Tuy nhiên cặp mắt nàng cứ đưa qua đưa lại chứng tỏ là nàng quả nhiên đang bồi hồi xúc động. Từ đuôi mắt, Chỉ Nhược có cảm tưởng là Vô Kỵ vẫn còn nhìn mình đăm đăm làm nàng thấy ngượng quá. Cảnh hai người nhìn nhau như vậy, con mắt bắn qua, con ngươi bắn lại, làm sao mà qua khỏi cặc mắt tinh quái của Linh Nhi cho được! Nàng liền không bỏ cơ hội, nheo mắt, chọc ghẹo Vô Kỵ ngay:
– Anh A – Ngưu, anh có bò cái lủng lẳng theo anh rồi đó. Sửa soạn mua dây thừng đi!
Vô Kỵ mỉm cười, làm như không để ý tới lời châm biếm của Linh Nhi, hỏi nàng:
– Em có sao không? Vết thương của em như thế nào?
– Không sao hết, em chỉ bị trẹo khớp xương mà thôi.
– Ðể anh chỉnh xương lại cho em nghe. Chỉ Nhược! Nếu có tiện tay, cô cho tôi xin một tấm vải.
Nghe Vô Kỵ kêu tên mình lên, Chỉ Nhược đỏ mặt, tự hỏi tại sao có bao nhiêu người chung quanh mà chàng lại gọi ngay mình ra mà nhờ vả như vậy. Nhưng chẳng lẽ không đáp lời thì không được nên nàng cố làm ra vẻ tự nhiên, nhướng mắt về hướng Vô Kỵ ra vẻ “Anh nói gì đó? Tôi có nghe gì đâu?” Khi Vô Kỵ hỏi lại một lần nữa thì nàng bèn rót một bát nước mà tiến tới đưa cho Vô Kỵ!
Vô Kỵ bỡ ngỡ không hiểu tại sao mình hỏi xin một mảnh vải để cột tay cho Linh Nhi mà Chỉ Nhược lại đưa cho mình một chén nước! Thấy vẻ mặt Vô Kỵ có dáng ngạc nhiên thì Chỉ Nhược cũng bỡ ngỡ, biết ngay là mình nghe lầm. Mà quả thật lúc Vô Kỵ hỏi xin mình cái gì đó, mình có nghe được gì đâu? Mới nghe chàng gọi tên mình trước mặt mọi người một cách thản nhiên như là hai đứa đã quen nhau từ trước là mình đã ngượng ngùng quá trời rồi, đỏ mặt tía tai, có câu nào chui vào tai đâu? Dầu rằng chàng có hỏi tới hai lần! Thành ra mình chỉ đoán là chàng đang khát muốn uống nước. Thấy dáng hai người đều cùng bỡ ngỡ nhìn nhau thì Linh Nhi cười hinh hích, tinh nghịch nói khích vô:
– Chị Chỉ Nhược ơi! Anh A – Ngưu hỏi xin chị một cái chăn mà.
Nghe vậy Chỉ Nhược vội vàng đưa tay ra đem tới cho Vô Kỵ một tấm chăn lông cừu. Vô Kỵ thấy thế liền khua tay lắc đầu mà nói:
– Không, không, tôi không muốn cái chăn, tôi…
Chỉ Nhược đỏ mặt lên, rút tay lại, lấy cái chăn trở về. Lại lầm nữa.
Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược lúng túng thì tội nghiệp, thầm nghĩ “Không sao, mình xé tấm chăn ra lấy một mảnh nhỏ cũng được”, chàng đưa tay ra rồi nói nhanh:
– Thôi cũng được, Chu cô nương cho tôi xin…
Chỉ Nhược thấy thế, đang rút tay về, nàng lại đưa tay ra trao tấm chăn cho Vô Kỵ. Ngay lúc đó, Linh Nhi liền nhí nhảnh nói vào:
– A đúng rồi, anh A – Ngưu, anh hỏi xin một cái khăn để cột vết thương cho em đó mà!
Nghe vậy, Chỉ Nhược vỡ lẽ “À ra thế!”, Nàng lại rút tay lại lấy tấm chăn về rồi vội vã, không suy nghĩ, rút ra tấm khăn tay trong người rồi đưa tay ra đặt chiếc khăn lên bàn tay của Vô Kỵ. Thấy Chỉ Nhược đưa khăn cho mình, khăn chưa tới mà mùi hương đã thoang thoảng đưa tới mũi mình, Vô Kỵ lại vội vàng lắc tay khua đầu, thụt tay về:
– Không! Xin lỗi! Tôi chỉ xin một mảnh vải thường thôi.
Thấy Vô Kỵ xua tay, chỉ hỏi xin một miếng vải thô sơ, Chỉ Nhược ngượng ngùng rút tay lại lấy chiếc khăn về.
Linh Nhi thấy thế nhanh nhảu nói thêm:
– Anh A – Ngưu, cái khăn đó chữa thương cho em được rồi! Chị Chỉ Nhược, chị tìm đâu ra được miếng vải bây giờ?
Vô Kỵ nghe Linh Nhi nói có lý, liền đưa tay ra:
– Em nói đúng đó, cái khăn hay miếng vải gì gì đó cũng được. Chu cô nương, cho tôi xin đi…
Chỉ Nhược bèn đưa tay ra nhét cái khăn tay của mình vào tay Vô Kỵ. Nhưng khi nàng nhìn thấy trên cái khăn có những nét vẽ do chính mình viết, mũi khâu do chính mình may, và mùi hương do chính mình ướp, rõ ràng là của riêng mình, không nên trao cho bất cứ người nào khác, nàng liền vội vã rụt tay về, không dám đưa khăn cho Vô Kỵ nữa.
Vô Kỵ đang đưa tay ra nhận khăn thì lại thấy Chỉ Nhược lấy về làm chàng chưng hửng, bán tay cứ ngửa ra mà chẳng thấy nhận được cái gì. Chàng từ từ rút tay về.
Thế là chỉ vì một mảnh vải mà hết chén nước, tới cái mền, rồi tới cái khăn tay, cứ đưa ra, rút lại, đưa lại, rút ra, loạn xì ngầu cả lên! Lúc nàng đưa thì chàng rút, lúc nàng thụt thì chàng đưa. Người thì đưa lia chia, nhưng rồi cũng chẳng đưa được cái gì, vì cứ thụt qua thụt lại. Người thì cứ ngửa tay ra nhận, nhưng cứ thụt lại thụt qua, rồi cũng chẳng nhận được gì ráo! Ðứng ở ngoài trông thấy thế, Diệt Tuyệt sư thái bực mình quá! Hai đứa chúng nó cứ giằng co, xì nẹo, cái màn “nam nữ thụ (đưa) thụ (nhận) bất tương chao” cứ đưa đẩy, đẩy đưa, trông thật ngứa mắt! Sư thái liền bước tới giật phắt lấy chiếc khăn trong tay Chỉ Nhược mà liệng ngay vào tay của Vô Kỵ, rồi nói lên với giọng hằn học:
– Ðây nè! Khổ lắm! Hai đứa bay thiệt tình…
Linh Nhi thấy thế phá lên cười nắc nẻ. Nàng cười ngặt nghẽo, gập người lại, nước mắt nước mũi cứ chảy ra, mà vẫn không gượng cười lại được. Vô Kỵ, như biết tính tình của sư thái quá rồi, chỉ mỉm cười lắc đầu. Còn Chỉ Nhược thì mặt mày đỏ như gấc chín, lúng túng, ngượng ngùng, chỉ biết cúi mặt nhìn xuống đất. Thấy thái độ lúng túng của Chỉ Nhược, Linh Nhi cười thầm, trêu Chỉ Nhược bằng một giọng tinh quái:
– Chị Chỉ Nhược ơi, ảnh đâu có muốn cái khăn của chị đâu? Ảnh muốn cầm tay của chị thôi mà.
Rồi Linh Nhi lại thọc thêm một câu nữa:
– Từ khi gặp chị tới giờ, lúc nào ảnh cũng tưởng nhớ tới chị hoài. Chị có biết không? Bây giờ chị còn trao khăn mật ước với ảnh nữa thì ảnh thích quá rồi đó.
Nghe thế, Chỉ Nhược càng đỏ mặt thêm. Nàng liếc Vô Kỵ một cái thật nhanh rồi quay người đi. Trong lúc Linh Nhi cười khúc khích, thì Vô Kỵ vừa dùng cái khăn băng bó cho nàng vừa nói:
– Linh Nhi em đừng nói giỡn nữa. Bộ em khoái châm chọc người ta lắm hả?
Linh Nhi cười hi hi:
– Con bò cái của anh coi bộ ngu ngơ lắm. Chắc anh dễ dàng xỏ mũi đó anh A – Ngưu ơi.
– Anh đâu có lòng dạ gì đâu?
Linh Nhi chẩu môi ra:
– Chớ bộ em đặt điều sao? Hai anh chị xa lạ, chưa quen biết nhau từ trước mà khi mới gặp nhau thì “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, chịu nhau quá trời rồi, có phải vậy không?
Vô Kỵ cười, chàng thầm nghĩ “Thật ra anh quen biết Chỉ Nhược từ lâu rồi em ạ. Từ lúc nàng còn bé tí xíu nữa kia.” Vô Kỵ dí nhẹ ngón tay vô trán Linh Nhi:
– Linh Nhi, em quá lắm rồi đó nghe. Ðừng có nghĩ bậy nữa. Bị đòn đó!
Một hôm, mọi người đi tới một ven rừng, Diệt Tuyệt sư thái ra hiệu cho chúng đệ tử dừng chân nghỉ ngơi. Mọi người ngồi quây quần lấy bánh bao ra ăn. Một nữ đệ tử đưa cho Vô Kỵ một cái bánh rồi ngồi xuống kế Linh Nhi mà bẻ bánh ra đút cho nàng ăn vì Linh Nhi bị sư thái đáng gãy hai tay không sử dụng được. Vì tức giận sư thái đả thương mình và phái Nga Mi đã giam giữ mình, mấy ngày nay Linh Nhi làm reo không thèm ăn bánh. Người đệ tử thấy đưa bánh tới miệng mà Linh Nhi vẫn ngậm tăm thì cô ta lúng túng không biết phải làm gì. Vô Kỵ bèn nói với cô nàng:
– Cảm ơn sư tỷ. Ðể tôi săn sóc cho vợ tôi được rồi.
Nói xong chàng bẻ một miếng bánh của mình mà đút tới miệng nàng. Linh Nhi nghe Vô Kỵ kêu mình là vợ thì lấy làm tức cười, thúc cùi chỏ vào mạng sườn chàng rồi trừng mắt nhìn chàng như đè nẹt, nhưng nàng vẫn nhất định không chịu mở miệng. Vô Kỵ phải vỗ về nàng:
– Không chịu ăn, lát nữa đói thì không ai thương đâu đó nghen…
Nghe Vô Kỵ dùng lại giống y chang câu nói của mình đã nói với chàng mấy ngày trước, Linh Nhi phì cười, há miệng ra ăn hết luôn phần bánh của chàng. Ðược rồi, ăn hết phần ăn để coi lát nữa ai đói!
Khi thấy Linh Nhi ăn hết phần của Vô Kỵ, Chỉ Nhược lẳng lặng đưa cho Vô Kỵ thêm một cái bánh bao mới. Thấy nàng lo lắng, để ý tới mình, y hệt như hồi xưa lúc còn nhỏ, Vô Kỵ cảm động, nhận bánh mà nhìn thẳng vào mắt nàng. Bây giờ đã đến lúc chàng phải thổ lộ thân thế với Chỉ Nhược rồi. Không thể còn chờ đợi gì nữa. Chàng phải hỏi han về đời sống của nàng, phải cho nàng biết là chàng vẫn nhớ và cảm kích về sự săn sóc của nàng, cả lúc trước và ngay hiện tại. Hơn nữa, chàng còn mong biết tin tức của thái sư phụ nữa. Nhưng chàng ngạc nhiên làm sao khi thấy trong ánh mắt nàng hơi có vẻ lạnh lùng và còn pha lẫn nhiều nét buồn rầu, đau khổ nữa. Vô Kỵ liền đưa trả cho nàng chiếc khăn tay rồi định nói cho Chỉ Nhược biết thân phận của mình. Nhưng trước khi Vô Kỵ kịp nói một câu nào thì Chỉ Nhược đã lẳng lặng nhận chiếc khăn, đút vào tay áo rồi quay mặt bỏ đi không nói một lời. Vô Kỵ ngơ ngẩn nhìn theo mà không hiểu tại sao Chỉ Nhược lại có vẻ thờ ơ với mình như vậy. Khác hẳn với cung cách của nàng đối xử với mình lúc trước. Mà nàng lại có vẻ buồn nản nữa!
Thốt nhiên mọi người thấy từ đằng xa có một chàng thanh niên, lưng đeo trường kiếm, ung dung tiến tới. Chàng ta khoảng hai mươi tuổi mà tướng mạo khoan thai, cốt cách, vẻ mặt đẹp trai tuấn tú, nhìn tới là biết ngay một trang anh hùng tuấn kiệt. Tới trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, chàng ta khung tay thi lễ rồi tự giới thiệu mình là Tống Thanh Thư của phái Võ Ðang. Ai nấy lúc đó mới vỡ lẽ ra: Hóa ra đây là con trai của Tống Viễn Kiều, người đứng đầu của Võ Ðang thất hiệp. Thanh Thư thưa với sư thái:
– Chúng ta có hẹn ở đây, nhưng tôi tới sớm. Một hai ngày nữa sư thúc của tôi cũng sẽ tới ngay.
Thanh Thư tuổi trẻ, tài cao, khôi ngô, chững chạc, mới nhập giang hồ mà đã nổi tiếng như cồn, được giới giang hồ tặng cho một biệt hiệu là Ngọc Diện Mạnh Thường. Các Nga Mi nữ hiệp, vì ngưỡng mộ danh tiếng của Thanh Thư, bu lại chung quanh chàng mà tíu tít hỏi han. Thấy mọi người bao vây lấy mình mà tranh nhau cười nói, Thanh Thư thích chí, nhưng vẫn hòa nhã đối đáp với các cô nữ hiệp, làm các cô chịu quá! Phần lớn các nữ hiệp Nga Mi đều xuất gia làm ni cô nên Thanh Thư rất giữ kẽ, không dám hàm hồ nên các ni cô còn khoái, ngưỡng mộ chàng thêm nữa.
Linh Nhi thấy Thanh Thư được mọi người trọng vọng quá, nàng liền đưa cùi chỏ ra cạ cạ vào người của Vô Kỵ mà chọc chàng:
– Anh A – Ngưu, anh thấy Tống Thanh Thư đẹp trai hơn anh chưa. Làm các bà các cô nhảy tưng tưng lên hết!
– Anh là người sinh sống ở nơi hoang dã, làm sao mà bì được với Tống thiếu hiệp, vốn là một con phượng hoàng trong giới giang hồ?
Linh Nhi nháy mắt nhìn Vô Kỵ, chọc tiếp:
– Anh phải coi chừng mới được, nếu không thì con bò cái của anh sẽ đi gặm cỏ nơi khác đó. Kìa kìa, chị Chỉ Nhược nhìn Thanh Thư đến say mê, hớp hồn rồi kìa.
Vô Kỵ nhìn lên thì quả nhiên chàng thấy Chỉ Nhược đang liếc nhìn Thanh Thư một cách lén lút…
Trong khi đó, các nữ hiệp Nga Mi, ai cũng muốn tranh nhau nói với chàng mấy câu để lấy lòng chàng, làm Thanh Thư càng cao hứng. Nhưng dòm các ni cô, sư vãi hoài thì cũng vậy thôi, chán phè! Thật ra chàng lại để ý đến một cô gái, không phải là ni cô, không như mọi người, đứng ở đằng xa, con mắt có vẻ u buồn, nhìn tới phương trời xa, không thèm để ý gì đến mình cả. Cô con gái trẻ tuổi mà nhan sắc đã mặn mà, mơn mởn, chim sa cá lặn, làm Thanh Thư mới dòm thấy là đã hồi hộp, tim đập rất mạnh, mê muội ngay. Trước mặt mọi người, Thanh Thư phải làm ra vẻ thản nhiên, con mắt không dám láo liên. Thỉnh thoảng chàng làm bộ vô tình nhìn về phía cô con gái nọ để dò xem thái độ cô ta như thế nào. Một lúc, bất chợt, chàng thấy cô ta cũng liếc mắt nhìn mình làm Thanh Thư đê mê như uống phải một hớp rượu mạnh. Trời ơi, đã quá! Người đẹp đã để ý đến mình rồi kìa. Nhưng ngay sau đó, Thanh Thư như quả bóng xì hơi, nhận ra là nàng chỉ vô tình lét mắt nhìn mình vì tò mò mà thôi, chứ cặp mắt rất là hờ hững, xa lạ. Chẳng phải vì thấy mình đẹp trai tốt tướng mà liếc mắt đưa tình! Sau một lúc quan sát, chàng thấy là thiếu nữ cứ đưa mắt nhìn tới một tên ăn mặc rất là lam lũ, lôi thôi, nằm trên cái cáng, chắc là có tật! Ánh mắt của nàng nhìn thằng khốn khiếp khác hẳn ánh mắt nàng nhìn mình. Nó mang nặng biết bao nhiêu thâm tình. Chao ôi, nàng ơi, nàng đã trao duyên lầm người rồi đó. Cái thằng khốn khiếp, tật nguyền đó có gì hơn ta đâu? Còn thua xa là đằng khác. Trông vẻ mặt của thằng quỷ đó thì cũng có vẻ hơi đẹp trai một tí, nhưng làm sao sánh được với vẻ hiên ngang, trịnh trọng, anh tuấn của mình? Thanh Thư thở dài một tiếng nhẹ nhàng, cố dìm xuống cơn tức giận, ghen tuông cứ dâng lên trong lòng…
Tối hôm đó, mọi người ăn uống xong rồi trải chăn đi nghỉ. Thanh Thư đặt lưng xuống mà không sao quên được hình bóng của cô con gái đẹp như tiên. Bây giờ chàng đã biết tên nàng là Chu Chỉ Nhược, một đệ tử cưng yêu của Diệt Tuyệt sư thái. Cứ một chốc, Thanh Thư lại ngồi lên giả bộ tìm kiếm cái gì đó nhưng thật sự là chàng đưa mắt nhìn về phía Chỉ Nhược đang sắp xếp chỗ nằm với các sư muội, tỉ. Nhìn thấy thân hình mảnh dẻ, thon thon của nàng đi qua đi lại, rồi lại nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Chỉ Nhược, Thanh Thư như mê man, mất hồn, nằm xuống mà cứ như mơ, lúc nào cũng nghĩ đến nàng. Một lúc sau, chàng nghe thấy đám đàn bà con gái rủ rê nhau đi vào rừng. Thì ra mỗi tối, các bà các cô kéo nhau đi từng đám vô rừng tìm khe nước mà lau rửa mình mẩy. Thanh Thư nhìn theo đám người ríu rít dắt nhau đi, trong đó có Chỉ Nhược, không chớp mắt. Tự dưng trong đầu chàng lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Chà chà, nàng đi tìm nơi thanh vắng để tắm rửa đây mà. Mình phải tìm mọi cách để nhìn ngắm, thưởng thức thân hình ngọc ngà của nàng mới đặng. Ai mà biết được? Có chết cũng cam tâm! Cái viễn tưởng được nhìn người đẹp Chỉ Nhược hoàn toàn khỏa thân làm Thanh Thư lên cơn dâm nứng, người rạo rực, hơi thở dồn dập. Còn chần chờ gì nữa? Không cần biết hành động này là phải hay trái, nhưng dò dẫm theo nàng là một chuyện phải làm ngay!
Thanh Thư ngỏng đầu dậy, nhìn quanh. Khi thấy mọi người ai nấy đều nằm yên ngủ khì, chàng liền bò từ từ ra mé rừng rồi phi thân bay vút lên ngọn cây một cách nhẹ nhàng, không ai hay biết. Sau đó, Thanh Thư cẩn thận chuyền từ cây này sang cây khác, nhắm hướng của Chỉ Nhược mà mò theo. Quả nhiên một lúc sau, chàng đã nghe thấy tiếng con gái xì xào, lao xao phía trước. Khi bay tới gần, Thanh Thư bỗng thấy chói mắt lên, dầu rằng đêm đó ánh trăng mờ mờ đục đục. Trước mắt chàng là một lũ con gái tề tựu chung quanh một dòng suối nhỏ, cởi áo tụt quần, da thịt phơi bày, thân thể lồ lộ, đang lau chùi cọ rửa. Dưới bóng trăng mờ ảo, núp trên ngọn cây cao, Thanh Thư thấy rõ ràng các cô không trần thì truồng, thoát y nửa kín nửa hở, lồ lộ toang toàng cả lên. Cô thì tuột áo, để lộ ngực vú, lau người. Cô thì tuột quần, để lộ lồn chim, lau háng. Cô thì cởi hết áo quần, lõa lồ thân thể, kỳ cọ khắp người. Một lũ con gái, ngực vú, mông chim, thịt da trắng toát, phơi bày trước mắt, làm Thanh Thư bàng hoàng, nhìn mãi không chớp mắt.
Sau khi quan sát, mãn nhãn một hồi, Thanh Thư con mắt láo liên, cố tìm cho ra Chỉ Nhược trong đám thịt da lộn ngộn đó. Nhưng nhìn hoài vẫn không thấy người ngọc đâu cả. Một lát sau Thanh Thư mới thấy Chỉ Nhược ngồi sát ven suối, trước mặt chàng, đôi mắt đượm buồn, nhìn xa xăm, đang từ từ cởi áo. Hóa ra nãy giờ nàng ngồi ngay trước mặt mình mà mình cứ tìm đâu xa. Không hiểu sao nàng có vẻ buồn bã như vậy? Chỉ Nhược như gửi hồn về nơi nao, chậm chạp kéo thắt lưng ra, tuột áo xuống. Thanh Thư nín thở, theo dõi từng hành động thoát y của nàng. Da thịt nõn nà của Chỉ Nhược càng từ từ lộ liễu ra thì con mắt rực lửa thèm khát của Thanh Thư càng nở lớn căng thêm. Ðến khi nàng trút bỏ cái áo ra khỏi người rồi thì, chao ôi, Thanh Thư sướng rên, thở hổn hển, hai con mắt muốn rớt ra ngoài. Cái cổ, bờ vai, bộ ngực, vòng eo, tất cả phơi bày trước mắt Thanh Thư để cho chàng mặc sức ngắm nghía, tha hồ chiêm ngưỡng, cho phỉ sức, cho đã đời. Cặp mắt Thanh Thư ngây dại đi… mơn man trên cái cổ trắng ngần đó. Hai tay Thanh Thư bấu chặt vào thân cây… hôn hít lên bờ vai thon gọn này. Trái tim Thanh Thư đập thình thịch… cắn mút vào đôi vú căng sữa kia. Con cu Thanh Thư bắt đầu cương cứng lên… bú liếm trên ngực bụng mịn màng đây. Hai chân Thanh Thư run run lẩy bẩy… siết chặt cái eo thon chắc nịch đó. Trời ơi, hừ, hừ, chắc phải nhảy tới đè nàng xuống…
Bỗng nhiên lúc đó có một ngọn gió thổi tới làm cây cối giao động, lá rừng lao xao. Y hệt như những con hươu nai đang uống nước suối, dễ dàng hốt hoảng sợ hãi bởi những tiếng động không đâu, chỉ sợ hổ báo rình mò, các cô giật mình che ngực nhìn quanh dáo dác, có cô còn bụm chim ngước mắt nhớn nhác nhìn lên các ngọn cây mà tìm kiếm. May mà Thanh Thư ẩn núp trên một cành cây um tùm, rậm rạp chứ không thì chàng đã bị bại lộ hành tung rồi. Hoảng quá, không dám chần chừ nữa, Thanh Thư vội vã trườn người ra sau, rồi phóng mình bay về nơi cũ, không ai hay biết. Rồi chàng chạy miết ra khỏi cánh rừng, không dám quay mặt lại. Bị bắt gặp nhìn trộm các nữ hiệp Nga Mi đang trần truồng tắm rửa thì không còn gì là mặt mũi. Nhẵn mặt anh hùng, tiêu đời trai tráng. Nằm xuống rồi mà Thanh Thư vẫn còn thở hổn hển, tim đánh thùng thùng, máu chạy rần rần, thân thể nóng ran. Một phần vì vội vã chạy biến trở về, một phần vì vừa thoát được một cơn hú vía, nhưng một phần lớn cũng vì hình ảnh khêu gợi khỏa thân của Chỉ Nhược vẫn còn in đậm trong trí óc của chàng. Mèng ơi, người đâu mà như tiên nữ giáng trần. Khuôn mặt đã xinh mà thân hình còn đẹp hơn nữa. Gợi dục quá sức!
Trong lúc đó, Chỉ Nhược ngồi bên ven suối, chậm rãi vọc nước rửa người. Nàng thẫn thờ nhìn dòng nước lăn tăn trôi đi mà nghĩ ngợi. Từ lúc gặp Vô Kỵ tới giờ, Chỉ Nhược thấy tâm hồn mình xao xuyến, rung động trước vẻ đẹp trai của chàng. Lúc nào cũng muốn gần chàng. Mà từng hành động, từng lời nói của chàng với mình lúc nào cũng thân mật, ưu ái, làm như chàng đã quen biết, thân thiết với mình từ lâu lắm rồi vậy! Càng gần Vô Kỵ, Chỉ Nhược càng cảm thấy mình gắn bó, mến yêu chàng hơn nữa. Từ khi để ý, có lòng thương thầm Vô Kỵ, Chỉ Nhược như sống trong một đời sống mới, hưởng thụ một thứ tình cảm lạ thường, mới mẻ mà ở lứa tuổi mười tám, nàng sung sướng đón nhận như một món quà của tuổi trẻ. Món quà trời cho này, do Vô Kỵ đem đến, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, dịu dàng nhưng đam mê, ôn hòa nhưng nóng bỏng, câm nín nhưng ầm ĩ. Chỉ Nhược không còn mong muốn gì hơn nữa. Tuy ngoài mặt nàng không lộ vẻ đắm say, nhưng trong lòng, nàng như sống trong cơn mơ say đắm. Vậy mà tình đời đâu có dễ dàng, suôn sẻ như ý nàng được! Cái duyên tiền định thật ra khó có thể xảy ra trên cõi đời này. Hôm nay, khi thấy Vô Kỵ âu yếm săn sóc Linh Nhi, khi nghe Vô Kỵ kêu gọi Linh Nhi là vợ cưng thì Chỉ Nhược đau khổ vô cùng. Hụt hẫng. Tưởng như mình đã đánh mất một cái gì quý báu nhất trên đời vậy. Mới đầu nàng tưởng là Vô Kỵ và Linh Nhi chỉ là hai người bạn thân với nhau mà thôi. Ai ngờ họ đã là một cặp vợ chồng! Linh Nhi nhí nhảnh, dễ thương, thật là xứng đôi với Vô Kỵ. Hai người nói chuyện với nhau, đùa giỡn với nhau, trông thật vẹn toàn, vừa lứa. Rõ ràng là họ sung sướng bên nhau. Mình chỉ là một người tới sau, muộn màng, đơn độc. Không ai đoái hoài tới. Than thở với ai bây giờ? Vô ích. Như một người bị bỏ rơi, thừa thãi, Chỉ Nhược u uẩn, mang lòng sầu bi, không tơ màng gì tới nhân duyên, cuộc đời nữa. Buồn…
Khi các sư tỷ, muội kêu gọi nàng đi, Chỉ Nhược nhìn lên, thở dài, mặc áo vô, uể oải lê chân theo họ, lần về với nhóm Nga Mi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro