Ý loạn tình mê

Phần 9

2023-06-29 11:48:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 9
Doãn Chí Bình suy nghĩ rồi quyết định thay vì về Trùng Dương Cung sẽ đưa nàng về Cổ Mộ trước để nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho thai kỳ. Hai người đi tắt đường núi, bí mật theo thuỷ đạo trở vào trong Cổ Mộ. Doãn Chí Bình là đệ tử Toàn Chân Giáo, theo môn quy là không được bước chân vào Cổ Mộ, nhưng Tiểu Long Nữ thấy lần này chàng không đoái hoài gì chuyện ấy hết cả. Cổ Mộ bấy lâu không có người ở nên thức ăn dự trữ đã hỏng hết, khắp nơi bụi bặm dơ dáy bừa bộn. Tiểu Long Nữ định dọn dẹp nhưng Doãn Chí Bình ngăn cản. Trước mặt chàng tự tay dọn dẹp một gian phòng để nàng nghỉ ngơi tạm, còn hứa rằng sau này khi có thời gian mới cùng nàng dọn sạch hết tất cả.

Chàng thu xếp xong mọi việc mới an tâm về lại Trùng Dương Cung. Hai địa điểm cũng sát ngay cạnh nhau nên Doãn Chí Bình dự định ngày sẽ ở Trùng Dương Cung, đến đêm mới lén lút vào Cổ Mộ để chăm sóc tình nương của mình. ai dè đâu khi chàng vừa đặt chân về thì phái Toàn Chân đã xảy ra rất nhiều việc. Khưu Xứ Cơ cùng các sư huynh đệ đã bế quan luyện công, tìm cách phá giải Song Kiếm Hợp Bích của Cổ Mộ Phái. Họ đã ra pháp chỉ để truyền lại vị trí trưởng giáo cho Doãn Chí Bình. Chàng về đến nơi thấy bất ngờ, lại thấy mặt của Triệu Chí Kính đanh lại, đầy nét oán giận. Trước giờ, Doãn Chí Bình ngại sư huynh mình vì tên họ Triệu đã biết chuyện chàng cướp đi đời trinh trắng của Tiểu Long Nữ. Giờ đây, khi hay thêm chuyện Triệu Chí Kính cũng tham gia trong đêm ấy, thay vì giận thì chàng lại cả mừng vì lẽ hắn ta không còn cớ để uy hiếp chàng nữa. Quả nhiên Doãn Chí Bình suy nghĩ đúng. Triệu Chí Kính dù căm tức nhưng hoàn toàn không biết phải làm gì để hạ uy tín của Doãn Chí Bình xuống được nữa. Dẫu vậy, chàng cũng rất đề phòng Triệu Chí Kính vì tính tình của tên họ Triệu này khá tiểu nhân, lỡ chàng có sơ suất gì thì hắn sẽ nhanh chóng lợi dụng để lại uy hiếp chàng ngay nữa thôi.

Doãn Chí Bình cùng giáo đồ Toàn Chân thu xếp lễ tiếp nhận chức vị. Ban ngày tuy bận rộn vô cùng nhưng đêm đến chàng cũng vội vàng thay áo dạ hành, mang theo một số thức ăn và vật dụng để vào Cổ Mộ. Hiện tại đi vào Cổ Mộ chỉ có thể thông qua đường thuỷ đạo. Doãn Chí Bình đến bên con suối, lột bỏ hết cả y phục và vật dụng để vào trong một tráp gỗ, cùng mang tráp gỗ kia bơi vào trong. Lúc chàng vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã thấy có ánh đèn dầu le lói, liền nhận ra ngay Tiểu Long Nữ đã đứng sẵn ở đó chờ mình. Nhìn thấy chàng, Tiểu Long Nữ vội chạy lại ôm chầm lấy:

– Doãn lang… chàng đã về rồi!

Doãn Chí Bình cười, nói:

– Coi nào… mới xa nhau có một ngày thôi mà!

Tiểu Long Nữ nũng nịu:

– Xa chàng một khắc thôi thì thiếp cũng cảm giác như đã ba thu qua vậy!

Doãn Chí Bình cảm động trước tấm lòng của mỹ nhân vội nâng cằm nàng lên, hôn thắm thiết lên đôi môi của nàng. Tiểu Long Nữ thấy người chàng ướt sũng, liền vơ lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn rồi nói:

– Để thiếp lau người cho chàng.

Doãn Chí Bình đã quen với việc được nàng hầu hạ suốt tuần trăng nay rồi nên chỉ gật đầu. Cả hai lại bệ đá gần đó, chàng ngồi chễm chệ trong khi nàng tẩn mẩn dùng khăn lau khô mình cho chàng. Sau khi lau tấm lưng, nàng quay ra phía trước để lau vùng ngực, rồi nhẹ nhàng chuyển xuống vùng hạ thể. Dương vật Doãn Chí Bình đang thun lại vì lạnh, khi được bàn tay nàng nắm nhẹ lấy thì lập tức cương lên hùng dũng. Tiểu Long Nữ mỉm cười thích thú. Nàng chẳng thèm ngước lên nhìn tình lang đã vội bỏ chiếc khăn sang một bên. Tay nàng nâng niu dương vật chàng như thể một báu vật gì đó vậy. Tiểu Long Nữ hôn lấy nhẹ nhàng từ chỗ thân dương vật đến đôi ngọc hành ở dưới gốc.

Doãn Chí Bình ngã người sung sướng. Chàng thò tay xuống, vừa lật chiếc bạch y của nàng ra thì đã lộ ra vùng vai trắng ngần của Tiểu Long Nữ rồi. Chàng thấy nàng chỉ khoác hờ bạch y lên người thôi chứ không cột lại bằng thắt lưng như lúc trước. Chàng vạch áo nàng ra hết, Tiểu Long Nữ cũng hất nhẹ để cả chiếc áo rơi ra, nàng nhanh chóng cùng chàng trần truồng lộ ra thân hình tuyệt mỹ. Đôi nhũ hoa của Tiểu Long Nữ trắng ngần, Doãn Chí Bình sờ vào thấy mát rượi cả lòng bàn tay. Hơi nóng từ sự ma sát làm tay chàng nóng và nhũ hoa của nàng cũng săn thít lại. Doãn Chí Bình chợt nói:

– Long mụi à, ta có tin này báo cho nàng!

Tiểu Long Nữ nhả dương vật chàng ra. Nàng chỉ nắm nhẹ nó bằng bàn tay rồi ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn Doãn Chí Bình, nói:

– Chuyện gì vậy chàng? Bộ… quan trọng lắm sao?

Doãn Chí Bình gật đầu, nói tiếp:

– Ta… nay mai chắc ta sẽ được phong chức trưởng giáo!

Tiểu Long Nữ mỉm cười rạng rỡ, nói:

– Thiếp xin chúc mừng chàng!

Vừa nói xong, nàng nhìn thấy Doãn Chí Bình cứ chau mày, liền nói:

– Được chức Trưởng Giáo, lý ra chàng nên vui chứ? Sao thiếp thấy chàng có vẻ ưu tư…

Doãn Chí Bình thở dài. Chàng nói một hơi như tâm tình:

– Bản thân ta nào ham danh vị trưởng giáo. Ta chỉ muốn mãi sống đời bình lặng ở bên nàng mà thôi. Ngặt nỗi Toàn Chân Giáo đang trong cơn bĩ cực, buộc lòng ta phải gánh vác.

Tiểu Long Nữ mỉm cười nhìn tình lang mình, nói:

– Thiếp hiểu tâm ý của chàng mà Doãn lang. Chàng đừng lo lắng. Từ rày thiếp chỉ ở trong Cổ Mộ này để sống cùng chàng và cốt nhục của chúng ta thôi. Dù chàng có là Toàn Chân Trưởng Giáo hay không thì thiếp vẫn là người của chàng rồi.

Doãn Chí Bình đỡ nàng ngồi dậy, để nàng ngồi vào lòng mình, ôm ấp thiết tha:

– Cao sanh đối với ta quá tốt khi cuối cùng cũng để cho nàng đáp lại tâm ái của ta. Nàng hãy vì ta mà cố gắng. Chỉ một thời gian thôi, sau khi tìm được người tài khác, ta nhất định sẽ thoái vị để mãi sống với nàng.

Hai người cùng ôm nhau thề hẹn trăng sao. Chợt, Tiểu Long Nữ hỏi:

– Nhưng còn tên Triệu Chí Kính kia thì sao? Chàng nói rằng hắn luôn thèm khát vị trí Trưởng Giáo cơ mà. Liệu rằng hắn có làm khó chàng không?

Doãn Chí Bình nghe hỏi đến đó thì nhoẻn miệng cười nói:

– Thật may mắn cho ta là lần ấy ở Tương Dương, Triệu sư huynh đã lỡ miệng thừa nhận có cùng trộm hoa với ta nên chắc vì cớ đó mà huynh ấy không còn mang chuyện ta cướp trinh của nàng để làm khó ta nữa.

Tiểu Long Nữ nghe vậy cũng cười theo:

– Được vậy thì tốt quá rồi! Nhưng từ nay chàng đi lại giữa Trùng Dương Cung và Cổ Mộ hãy cẩn thận hơn, chớ để hắn phát hiện.
– Ta biết rồi! – Doãn Chí Bình gật đầu.

Tiểu Long Nữ lại nói:

– Hay là để thiếp truyền lại cho chàng pháp môn kinh công của phái Cổ Mộ… được vậy sau này chàng đi lại cũng dễ dàng hơn.

Doãn Chí Bình tỏ vẻ ngần ngừ, nói:

– Nhưng đó là võ công của phái Cổ Mộ mà… chuyện này… không tốt lắm!

Tiểu Long Nữ ra vẻ nũng nịu, nói:

– Thiếp đã nói rằng từ rày mọi thứ của thiếp đều thuộc về chàng rồi mà… những võ công trên thì có xá gì. Mai mốt… chúng ta còn cùng nhau luyện tập Cửu Âm Chân Kinh và kể cả bí cắp Ngọc Nữ Tâm Kinh nữa mà… chàng không được từ chối thiếp.

Doãn Chí Bình chỉ biết cười gượng gạo… chàng bèn nói sang chuyện khác:

– Thôi! Việc ấy là chuyện sau này, còn giờ hãy cùng hoang lạc cho thoả chí. Phải không nào?

Nhắc đến chuyện thầm kín, Tiểu Long Nữ chỉ còn biết tủm tỉm cười rồi gật đầu. Nàng đứng lên cùng chàng đi thẳng vào trong tẩm thất mà chàng đã dọn dẹp lại hôm qua. Tiểu Long Nữ sống lặng lẽ trong Cổ Mộ từ nhỏ nhưng chưa bao giờ nàng có cảm giác thoải mái tự do như thế này khi ở cạnh tình lang của mình. Cả hai hoàn toàn lõa thể, không cần vướng bận gì đến lễ giáo hay môn hộ chi hết. Doãn Chí Bình đỡ nàng lên giường, chàng cũng nằm cạnh bên nàng ve vuốt sờ nắn. Chàng cúi mặt sát xuống khe giữa hai bầu nhũ hoa, hít lấy hít để. Chàng há miệng ra ngậm lấy một bên đầu nhũ, cảm giác ướt át của miệng chàng mớm vào đầu nhũ khiến Tiểu Long Nữ sướng rợn cả người.

Doãn Chí Bình cứ vừa mút mát tình cảm âu yếm luân phiên hai bên nhũ hoa của nàng. Một tay chàng đưa xuống mân mê nơi cửa xuân cung mềm mại. Giờ đây, vì chiều ý chàng mà mỗi ngày Tiểu Long Nữ đều cạo sạch kỹ lưỡng lớp âm mao tụ quanh mép xuân cung, làm cho cửa cung của nàng lúc nào cũng mịn màng trơn láng như của một hài nữ như vậy. Nàng làm điều đó vì tình lang mình, và nàng biết là Doãn Chí Bình rất thích thú. Chàng cứ chà miết bàn tay ở dưới đó làm nàng sướng nhột hết cả người. Tiểu Long Nữ thấy tình lang mình quả là người khéo léo, thông tuệ. Chàng như tỏ tường mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, chàng như biết rõ khi sờ đến đâu là cô sung sướng đến đó… nàng thoải mái bật ra những tiếng rên rỉ vì thích thú. Cơ thể nàng tự bao giờ đã sẵn sàng cho việc giao hợp rồi.

Doãn Chí Bình tỏ ra từ tốn, chàng không vội dù thấy dâm thuỷ của nàng đã ứa ra dính đầy cả vào tay mình. Chàng bắt đầu liếm láp rộng ra xung quanh nhũ hoa, liếm lên cổ, xuống bờ vai, vòng ra ngực rồi xuống bụng, xuống dần tiếp bên dưới… cho đến khi bờ môi chạm vào hai cái môi thịt mềm mềm nơi cửa xuân cung. Miệng chàng tiếp tục liếm láp, vày vò hôn hít cái chỗ đang ướt nhẹp của Tiểu Long Nữ. Nàng bị chàng kích thích đến mức mặt nóng bừng, hơi thở mạnh hẳn lên, người ưỡn ngửa ra vì thèm khát. Tiểu Long Nữ ngượng ngùng, chỉ còn biết lần tìm đến nắm lấy dương vật nóng hổi của tình lang mà vuốt ve nhè nhẹ, nàng kêu:

– Hãy đút vào đi Doãn lang… đừng giày vò thiếp nữa… thiếp chết mất!

Doãn Chí Bình đợi đến khi nàng muốn phát cuồng lên thì mới nhẹ nhàng leo lên nằm đè lên người nàng. Chàng thủ thỉ:

– Ta biết rồi… không để nàng chờ đợi lâu đâu. Nhưng ta cũng phải nhắc nàng đừng dùng sức quá nhiều… ảnh hưởng đến cốt nhục của chúng ta đó nhé!

Tiểu Long Nữ gật đầu:

– Thiếp biết rồi… thiếp sẽ luôn cẩn thận… chàng đừng nói gì nữa… thiếp van xin chàng…

Doãn Chí Bình cũng gật đầu. Đoạn, chàng khéo léo cầm tay điều khiển dương vật chui vào đúng giữa hai mép xuân cung ướt nhờn nước của Tiểu Long Nữ. Chàng đâm vào từ tốn trong tiếng thở hắt ra của nàng. Chàng đẩy nó vào sâu tít bên trong. Tiểu Long Nữ phải xuýt xoa, cảm giác mỗi lần âm hộ nàng được bao bọc trọn vẹn lấy dương vật của tình lang sao mà sướng đến thế. Chốc lát sau chàng lại từ tốn rút ra, đến một đoạn thì lại đâm vào… nhịp nhịp từng chút nhẹ nhàng cho dương vật chui ra chui vào người Tiểu Long Nữ. Tiếng hai cơ thể va vào nhau nhịp nhàng như tiếng nhạc.

Tiểu Long Nữ từ nhỏ sống trong Cổ Mộ. Lẽ ra có thể an yên sống một mình mà chẳng cần nghĩ ngợi gì cả. Thế nhưng quả như nàng đã nói, cả ngày không gặp Doãn lang của mình là, tâm hồn nàng cứ mãi bồn chồn không yên. Chỉ mong được ở bên chàng, được chàng đâm dương vật ngập lút vào trong cơ thể là tâm hồn nàng mới thư thái đến lạ. Tuy nhiên, hôm nay nàng lại thấy chàng hơi kềm lực thúc thì bèn hỏi:

– Doãn lang à! Thiếp thấy bữa nay chàng thúc không đủ lực. Bộ chàng mệt sao?

Doãn Chí Bình lắc đầu, đáp:

– Không! Nào có chuyện ta mệt. Chỉ là, ta ngại sẽ ảnh hưởng đến cốt nhục của chúng ta.

Tiểu Long Nữ mỉm cười đáp:

– Chàng đừng lo, thiếp luôn vận nội công hộ thể mà. Chàng cứ dùng hết công lực cũng không hại gì đâu. Nào, mạnh nữa lên đi Doãn lang!

Nghe lời tình nương mình, Doãn Chí Bình bằng đầu thoải mái hơn. Chàng mạnh mẽ thúc vào lia lịa xuân cung nàng bằng những cú thúc ngập lút đúng như thỏa nguyện của Tiểu Long Nữ. Doãn Chí Bình hỏi nàng trong hơi thở hổn hển:

– Sao hả? Vậy có đủ mạnh chưa… đủ làm sướng chưa hỡi Long mụi…

Tiểu Long Nữ không nói, chỉ đáp lời chàng bằng những tiếng rên đứt quãng. Trong gian Cổ Mộ vắng lạnh chỉ có tiếng cơ thể của cả hai vang vọng khắp chốn mà thôi. Doãn Chí Bình đang độ sung mãn, sức lực khỏe mạnh, tinh khí thì dồi dào. Tiểu Long Nữ phơi phới như hoa xuân hé nụ, quả đúng là một cặp trời sinh. Cả hai đang giao thủ hào hứng, đột nhiên Tiểu Long Nữ níu lấy tay chàng nói vọng ra ngoài phòng:

– ai đó?

Vừa lúc đó Doãn Chí Bình đang bắt đầu tăng tốc, niềm hoan lạc đang trào dâng mạnh mẽ không thể dứt. Chàng hỏi nàng:

– Gì vậy?

Doãn Chí Bình vừa hỏi nhưng cũng không ngừng nhịp nắc mạnh. Tiểu Long Nữ nói:

– Vừa nãy, thiếp nghe hình như bên ngoài có ai!

Tiếng nói của nàng lạc đi giữa tiếng cơ thể phành phạch va vào nhau. Tiểu Long Nữ mặc dù đang sướng đê mê, nhưng nàng vẫn đề cao cảnh giác khi nghe dường như có tiếng thở gấp ở phía ngoài phòng. Nàng càng nghe càng xác định tiếng động lạ, nói:

– Hình như có ai đó thật đó chàng. Để thiếp xem!

Doãn Chí Bình làu bàu nói:

– Giữa Cổ Mộ này ngoài ta và nàng thì còn ai nữa.

Chàng đang hăng say cứ mặc tình ra sức. Tiểu Long Nữ dù nói thế cũng chẳng dám vận công đẩy chàng ra sợ làm tổn thương chàng. Chẳng biết làm thế nào cả, Tiểu Long Nữ chỉ biết bấu vào lưng chàng, miệng rên rỉ cố kiềm chế mong cho chàng xuất khí nhanh hơn. Cảm giác lo âu này càng làm cho Tiểu Long Nữ hưng phấn cực độ. Nàng vận khí cho bụng ưỡn gồng lên như để chịu những cú dập như vũ bão của tình lang. Doãn Chí Bình nhanh chóng khiến nàng đạt được cực khoái, bản thân chàng cũng xuất tinh vọt ra, từng đợt tinh dịch nóng hổi xịt ra tới tấp từ dương vật chàng vào thẳng trong âm đạo nàng, hết đợt này đến đợt khác không dứt.

Xuất xong Doãn Chí Bình phủ phục xuống nằm trên người nàng. Tiểu Long Nữ vẫn lâng lâng vì cơn cực khoái, nhưng vì an toàn nên cũng nhóm dậy bước nhanh ra ngoài cửa nghe ngóng. Nàng vểnh tai lên để nghe nhưng hình như không còn nghe thấy tiếng động lạ nữa.

Doãn Chí Bình nghiên người ngắm nhìn cái mông của nàng chu chu ra khi nàng đang nghe ngóng. Cửa xuân cung nàng đỏ loét như nụ hoa hồng. Ở đó một thứ dịch nhờn đục đục dường như đã bắt đầu trào ra. Chàng mỉm cười khi thấy tinh dịch mình tuôn ra từ cửa xuân cung nàng, rơi oẹt xuống sàn thành một bãi chất lỏng trắng đùng đục. Tiểu Long Nữ cũng cảm nhận được. Nàng quay lại nhìn chàng thì cũng thấy bãi chất lỏng kia thì đỏ mặt. Chàng hỏi:

– Có gì lạ không Long mụi?

Tiểu Long Nữ lắc đầu:

– Thiếp không rõ nữa. Nhưng ban nãy rõ ràng thiếp nghe tiếng thở của ai đó rất lạ…

Vừa nói nàng vừa tự vấn:

– … chẳng lẽ thiếp nhầm!

Doãn Chí Bình vẫy cho nàng lại bên giường. Chàng ôm gọn nàng trong lòng, nói:

– Dĩ nhiên là nàng nhầm rồi. Trong Cổ Mộ này chỉ có đôi ta, làm gì còn ai khác nữa mà ở ngoài đó rình mò.

Nghe Doãn Chí Bình nói, nàng cũng gật gù cho là phải.

Đôi tình nhân tạm nghỉ ngơi sau hiệp đầu giao thủ vất vả. Doãn Chí Bình lại chỗ hòm gỗ nhỏ mà chàng mang theo để lấy đồ ra. Ban nãy đi vội nên chàng chỉ mang đủ thức ăn dùng trong một ngày. Ngoài ra, Tiểu Long Nữ còn thấy vài quyền kinh thư nữa. Nàng hỏi:

– Chàng mang sách gì vào vậy?

Doãn Chí Bình chìa ra, mỉm cười nói:

– Ta vào Tàng Kinh Các lấy mấy quyển dâm thư ra cho nàng nè!

Tiểu Long Nữ đỏ mặt nói:

– Chi vậy chàng?
– Để nàng có thể tự nghiền ngẫm khi ta đi vắng! – Chàng cười ý nhị nói.

Tiểu Long Nữ cũng nịu nói:

– Thiếp không chịu đâu. Thiếp muốn chàng truyền thụ kinh thư cho thiếp thôi.

Hai người nói đến đó thì cùng cười. Nàng cầm kinh thư rồi tán thán nói:

– Thiếp nhớ lúc xưa còn ý định vào Trùng Dương Cung đánh cắp bí kiếp, đã bị sư phụ mắng té tát. Giờ không ngờ rằng…

Nàng nói đến đó thì Doãn Chí Bình tiếp lời:

– … không ngờ bây giờ tự có người của Toàn Chân mang đến cho nàng. Đúng không?

Tiểu Long Nữ gật đầu, còn nói thêm:

– … chẳng những vậy… mà còn là Trưởng Giáo nữa chứ!

Doãn Chí Bình ngẫm nghĩ rồi nói:

– Hai phái ta có nhiều mâu thuẫn, âu cũng bắt nguồn từ hai vị tổ sư. Giờ ta và nàng đã thành ra như vậy. Phải chăng là duyên kiếp!

Tiểu Long Nữ gật đầu như cũng đồng thuận với nàng. Chàng nói tiếp:

– Sư phụ và các vị sư thúc bá bế quan, cũng chỉ vì muốn khắc chế thần công của nàng. Nhưng ta nghĩ nàng đã đạt đến cảnh giới này… họ làm vậy cũng vô ích!

Tiểu Long Nữ lắc đầu:

– Thiếp… thiếp sẽ không bao giờ gây hại cho người của phái Toàn Chân hết.
– Ta biết… ta biết tâm tình của nàng mà! – Chàng nói.
– Thôi thì sắp tới… thiếp sẽ truyền hết sở học của mình cho chàng vậy. Cũng là hợp lẽ…

Nghe Tiểu Long Nữ nói, Doãn Chí Bình quắc mắt:

– Lẽ gì?
– … thì lẽ… thuyền theo lái, gái theo chồng!

Nàng nói xong thì đỏ mặt. Chàng ôm nàng nói:

– Đúng rồi nhỉ. Nàng đã có cốt nhục của ta mà ta vẫn chưa cho nàng danh phận gì cả. Chi bằng hai ta hãy làm lễ thành thân, nên duyên vợ chồng luôn đi!

Doãn Chí Bình như nói đúng ý, nàng chỉ biết gật đầu.

Cả hai dự định sẽ bái đường trong Cổ Mộ, trước chân dung của Lâm Triều anh và Vương Trùng Dương, như muốn tiếp nối duyên kiếp của hai người. Tiểu Long Nữ cùng chàng tìm thấy bộ lễ phục của Lâm Triều anh khi xưa định mặc nhưng vật dụng cho lễ thành thân còn thiếu nhiều nên Doãn Chí Bình hẹn mai sẽ mang thêm vào trong Cổ Mộ. Dù chỉ làm lễ thành thân bí mật nhưng chàng nói cũng phải đầy đủ các thứ để đẹp ý nàng.

Thời giờ còn lại cho đến sáng, họ dành hết cho việc giao hoan với nhau. Chính Tiểu Long Nữ cũng không hiểu sao dạo này nàng luôn động tình đến thế, luôn thèm muốn được chung chạ với tình lang của mình mãi thôi. Hai người ân ái với nhau bằng nhịp điệu dồn dập, với đủ các tư thế ghi trong dâm thư. Giữa Cổ Mộ dường như chỉ còn hai cơ thể trần truồng nhễ nhại mồ hôi luôn dập vào nhau bành bạch… Xuân cung của Tiểu Long Nữ nào cũng ngập ngụa tinh dịch nóng hổi của Doãn Chí Bình. Cả hai ôm chặt lấy nhau trong cảm giác đê mê.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ý loạn tình mê

Số ký tự: 0