Phần 27
2023-06-29 11:48:00
Võ công đã luyện thành, Tiểu Long Nữ và Tiểu Lý cùng khấu bái trước mộ Doãn Chí Bình. Tiểu Long Nữ thấy Tiểu Lý nói chẳng sai, ở nơi chín suối Doãn lang thấy nàng có cuộc sống hoan lạc vui vẻ chắc là sẽ vui lắm. Tạ từ Doãn Chí Bình, nàng và Tiểu Lý cùng kinh công rời đi. Lúc này cả hai đều lõa lồ, dù cho bên ngoài còn sáng, nhưng đây lại là núi rừng hoang vu chứ chả phải chốn thị thành nên chẳng lấy gì ngại ngùng. Tiểu Lý được nàng truyền dạy cho bí thuật khinh công của Cổ Mộ nên thân thể nhẹ nhàng, linh hoạt thoắt cái là đã nhảy như bay làm chính nàng đuổi theo cũng khó khăn. Tiểu Long Nữ đáp mình ngồi chồm hổm trên một cành cây thở hắt ra từng hơi. Nàng vừa ngẩng mặt thì thấy Tiểu Lý đã quay lại. Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lên trên cành cây cạnh bên nàng. Tiểu Lý lo lắng hỏi:
– Phu nhân không sao chứ?
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Không sao, chẳng qua chàng nhanh quá, ta theo không kịp đó thôi.
Tiểu Lý ngó nghiêng, bất chợt như phát hiện ra điều gì. Tiểu Long Nữ lúc ấy cũng nhìn theo hướng mắt của hắn. Thì ra lúc này khi nàng ngồi chồm hổm, chỗ tinh dịch còn ứ đọng từ nãy giờ ở bên trong cơ thể nhiễu thành từng giọt ra ngoài. Cảnh tượng từng giọt tinh nhiễu từ trên cao xuống khá ngoạn mục làm Tiểu Lý thích thú lắm. Tiểu Long Nữ thì ngượng ngùng, định khép hai đùi để ngăn tinh dịch nhiễu ra thì Tiểu Lý nói:
– Phu nhân xin đừng. Hãy để ta ngắm thêm đôi chút!
Tiểu Long Nữ chiều ý hắn, thở dài nói:
– Xấu hổ quá… có chi mà ngắm nghía chứ?
Miệng tuy nói thế, nhưng trong lòng Tiểu Long Nữ không khỏi tưởng niệm. Nàng còn nhớ Doãn Chí Bình cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ vĩ này của mình và chàng ấy xem vẻ cũng thích thú như Tiểu Lý lúc này vậy. Tiểu Long Nữ thấy bọn nam nhân nhiều khi có mấy sở thích thật kỳ lạ. Tiểu Lý ngắm một hồi thì cười, nói:
– Đẹp thật! Phu nhân dù đã sanh nở nhiều rồi nhưng xuân cung trong ngoài đều se khít, e là nữ nhân mới lớn cũng không sánh kịp.
Không biết là Tiểu Lý khen thật hay chỉ nịnh hót mình nhưng Tiểu Long Nữ vẫn lấy làm thích thú lắm, mặt nàng hồng phơi phới. Tiểu Lý nói tiếp:
– Ta nghe phu nhân từng nói phái Cổ Mộ có thuật định thần rất hay. Nàng hãy dạy ta nhé, để hôm nào chúng ta có thể cùng giao hoan trên cao thế này, chắc sẽ thích thú lắm!
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Thuật ấy cần phải có tâm thần an tịnh. Lúc trước chuyện này thật dễ đối với ta, bản thân ta cũng từng ngủ trên dây như là thói quen luôn ấy chứ, nhưng giờ… e là khó lắm!
Tiểu Lý thắc mắc:
– Tại sao?
Tiểu Long Nữ e lệ, nhéo vào hông hắn, đáp:
– Hết ngươi rồi tới lão Triệu cứ quấy quả ta mãi, hỏi sao ta an tịnh nổi nữa chứ!
Tiểu Lý cười gật đầu, nói:
– Ha ha ha… phải phải… giao hoan trên dây thì thật bất tiện lắm vậy. Thôi ta cứ làm việc ấy trên giường cho chắc chắn!
Hai người cùng nghĩ mệt trên cành cây cao, vừa trò chuyện vui vẻ. Xảy cả hai nhìn nhau rồi chợt im lặng. Võ công Tiểu Lý lúc này đã tăng trưởng vượt bực, thính lực cũng theo đó gia tăng bội phần, gần như ngang bằng với Tiểu Long Nữ. Cả hai đều có thể dễ dàng nghe được âm thanh từ xa vọng lại. Lúc này hình như có ai đang đi tới làm cho hắn và Tiểu Long Nữ bất giác phải im lặng. Hai người sống ẩn cư sơn lâm, không muốn chạm mặt người đời, lại thêm lúc này thân thể cả hai đều lõa lồ, gặp ai cũng bất tiện cả nên mới bất chợt lặng thinh như thế.
Trên con đường mòn từ phía xa xa, quả nhiên có một người thiếu nữ đang đi tới. Nàng ta ước chừng mười tám, mười chín tuổi, mặc áo màu vàng nhạt, cưỡi một con lừa đen, đi chầm chậm lên núi, vừa đi vừa cúi đầu lẩm nhẩm một bài từ.
Xuân du hạo đãng, thị niên niên hàn thực, lê hoa thời tiết.
Bạch cẩm vô văn hương lạn mạn, ngọc thụ quỳnh bao đôi tuyết.
Tĩnh dạ trầm trầm, phù quang ái ái, lãng mạn dung dung nguyệt.
Nhân gian thiên thượng, lạn ngân hà chiếu thông triệt.
Hồn tự cô xạ chân nhân, thiên tư linh tú, ý khí thù cao khiết.
Vạn nhị sâm sai thùy tín đạo, bất dữ quần phương đồng liệt.
Hạo khí thanh anh, tiên tài trác lạc, hạ thổ nan phân biệt.
Dao đài quy khứ, động thiên phương khán thanh tuyệt.
…
Dịch thơ…
Tiết trời lạnh hoa lê đang rộ…
Khách nhàn du lãng đãng chơi xuân.
Hương thơm bay tỏa không gian…
Cành cây trắng xóa lộc non nở đầy.
Ánh trăng lạnh canh khuya thanh tĩnh…
Chiếu trên cao thấp thoáng sông ngân.
Tâm tình một vẻ miên man…
Trời cho tính khí cao sang vẻ người.
Chen lẫn vẻ muôn hoa rực rỡ…
Vẻ thanh cao vẫn tự vươn cao.
Thanh anh trác lạc hơn người…
Dẫu trong ngọc đá có chiều nọ kia.
Dao đài ai kẻ đi về…
Hương trời đôi lứa đã kề bên nhau.
Giọng nàng ta đọc nhỏ, chỉ lẩm nhẩm trong miệng, Tiểu Long Nữ chỉ loáng thoáng nghe sơ qua là đã biết ngay đó là bài “Vô Tục Niệm”. Nguyên lai bài này do Khưu Xứ Cơ sau lần gặp gỡ Tiểu Long Nữ mà đã sáng tác ra. Nội dung bài từ tuy nói về hoa lê, nhưng thật ra chính là để ca tụng một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo trắng, coi nàng “thực không phải người phàm, thiên tư linh tú, khí độ cao khiết”, lại nói nàng “hạo khí thanh anh, tiên tài trác lạc”, “bất dĩ quần phương đồng liệt” (không giống như những người khác). Người con gái đẹp mô tả trong bài từ này không ai khác chính là Tiểu Long Nữ. Nàng vốn ưa mặc đồ trắng, chẳng khác gì gió thổi qua cây ngọc, đóa quỳnh nở trong tuyết, chỉ hiềm tính khí lạnh lùng, nên mới tả hình dung là “lãng mạn dung dung nguyệt”. Khưu Xứ Cơ vì vậy mới tặng nàng ba chữ “Vô Tục Niệm”. Tiểu Long Nữ nghe qua bài từ, mặt bất giác ưu tư xa xăm. Lời khen ngợi của Trường Xuân Tử chân nhân làm nàng muôn phần hổ thẹn. Nói như lão Triệu đã từng bảo với Doãn lang của nàng trong đêm cả ba cùng giao hoan trong Cổ Mộ thì nàng thực chất chỉ là một “dâm phụ” ẩn trong cái vẻ ngoài “Băng Thanh Ngọc Khiết” đó mà thôi, không dám nhận những lời tán thán đó của Khưu Chân Nhân.
Tiểu Lý chưa hiểu sự tình, chỉ thấy mặt Tiểu Long Nữ đỏ lựng, bèn kê bên tai nàng thì thầm:
– Phu nhân lại bị sao thế?
Nàng được Tiểu Lý nhắc, chợt hồi tĩnh lại, lắc đầu:
– Ta không sao!
Người thiếu nữ cưỡi lừa kia lưng đeo đoản kiếm, sắc mặt có nhuốm đôi chút phong trần, nhìn sơ chắc là do đã viễn du lâu ngày. Gương mặt xinh tươi, đang ở vào tuổi vô tư lự, nhưng sao dung nhan như có gì muộn phiền, đầu mày cuối mắt không thể che giấu được. Tiểu Lý nhìn từ xa đã nhận ra nàng chính là Quách Tương, bèn nói:
– … là Quách cô nương!
Tiểu Long Nữ cũng gật đầu:
– Cô nương ấy đã quay lại! Kể ra… cũng gần hai năm rồi nhĩ!
Nhận ra Quách Tương, Tiểu Lý có đôi phần bối rối đến phiên hắn lại đỏ mặt. Tiểu Long Nữ nhận ra, bèn ngạo hắn:
– Sao thế! Gặp lại cố nhân, chắc chàng mừng rỡ lắm?
Tiểu Lý vội quay mặt đi, nói:
– Ơ… làm… làm gì có!
Tiểu Long Nữ lại nghiêm mặt:
– Cô nương ta đã đi rồi, sao đột nhiên lại quay về nhĩ… không lẽ là nhớ thương chàng sao?
Tiểu Lý nói:
– Bộ không phải, cô nương ấy chỉ thương nhớ Dương đại hiệp thôi sao?
Tiểu Long Nữ ôn tồn nói:
– Ngày trước thì phải… nhưng sau những sự biến lúc trước, ta e mọi sự đã thay đổi rồi.
Tiểu Long Nữ không nỡ để Tiểu Lý bối rối lâu, đưa tay lên ngực hắn, nói:
– Ta nói thật đấy, chứ không phải ngạo chàng đâu. Tâm tình của nữ nhân, ta đây rõ ràng nhất. Ta e lần này cô nương ấy quay lại đây là để tìm chàng đó thôi.
Tiểu Lý quay mặt đi, nhẹ nhàng phi thân rời khỏi chỗ ẩn nấp mà không nói gì với nàng nữa. Tiểu Long Nữ cũng đuổi theo ngay phía sau. Hai người cùng nhắm hướng nhà tranh mà đi. Đến một đoạn, chợt Tiểu Lý lại nói:
– Những lần trước, chỉ tại phu nhân xúi biểu ta thôi. Nếu không, đâu có rắc rối như hôm nay!
Tiểu Long Nữ nghe xong che miệng cười, nói một hơi:
– Ừ… thì do ta xui chàng lấy trinh cô ta… lại do ta xui chàng thỏa mãn cho cô ta chứ chẳng phải do chàng nguyện ý… đúng chưa?
Tiểu Lý chợt dừng lại, quay sang nắm tay nàng, nói:
– Ta trước giờ chỉ trung thành với mình phu nhân thôi!
Tiểu Long Nữ mỉm cười, lại ngã vào lòng hắn, nói:
– Chàng không cần phải nói ra… ta hiểu lòng chàng mà!
Tiểu Lý ôm lấy nàng, nói:
– Ta ngại rắc rối lắm… lần này chắc chúng ta nên lánh mặt cô nương ấy thì hơn.
Tiểu Long Nữ nói:
– Được rồi. Ta lại nghe lời chàng là xong chứ gì.
Rồi nàng ngẩn lên, nói:
– Thôi, chúng ta mau về thôi. Ta nhớ Bình Nhi lắm rồi!
… Bạn đang đọc truyện Ý loạn tình mê tại nguồn: http://bimdep.vip/y-loan-tinh-me/
Tiểu Lý gật đầu cho là phải. Hai người thoáng cái đã về tới nơi nhà tranh heo hút. Lão Triệu đang ở đó dốc lòng chăm sóc cho Bình Nhi. Sau vài ngày chia tay nhau để bế quan luyện công, cả nhà họ lại quây quần như cũ. Lão Triệu và Tiểu Lý dọn dẹp nhà cửa rồi nấu nướng, để Tiểu Long Nữ ôm Bình Nhi, cho con bú sữa mẹ. Trong bữa cơm tối, Tiểu Lý không ngại đem chuyện mình đề nghị Tiểu Long Nữ sinh con cho lão Triệu mà nói ra. Trong lúc hai kẻ nam nhân thoải mái nói chuyện ấy ngay trước mặt, Tiểu Long Nữ chỉ lặng thinh không phản ứng gì cả. Riêng lão Triệu sau khi nghe một hồi thì cười rồi nói:
– Đa tạ tấm lòng của tiểu huynh đệ. Người mới biết ta đây thôi mà đối với lão phu thật tốt. Làm lão thật là cảm động!
Lão Triệu nói đến đó đột nhiên trầm giọng, tiếp:
– Huynh đệ làm ta nhớ đến Doãn sư đệ. Hắn tính tình thuần hậu. Năm xưa sau khi đoạt được mỹ nhân còn có ý chia sẻ cho ta cùng hưởng nữa. Đến giờ ta mới hiểu tại sao các vị sư thúc bá lại muốn truyền vị trưởng giáo cho hắn.
Tiểu Long Nữ lại nghe nhắc đến Doãn Chí Bình, mặt cúi gằm, lặng lẽ ôm con vào lòng. Lão Triệu lúc ấy sực nhớ đến, ngẩng lên nhìn nàng, thấy nàng trầm mặt đi, bèn nói:
– Ta xin lỗi phu nhân. Lại nhắc đến chuyện xưa nữa!
Tiểu Long Nữ lúc ấy thỏ thẻ nói:
– Doãn lang nếu nghe được lời này của lão, chắc cũng an lòng nơi chín suối. Lão đừng bận tâm. Quả thực phu quân ta có tình nghĩa huynh đệ rất sâu nặng với lão, giờ này mà có chàng ấy ở đây thì chắc chàng cũng sẽ có ý như vậy.
Tiểu Long Nữ nói tới đó, liếc qua nhìn Tiểu Lý rồi tiếp:
– Vả lại, chuyện ấy ta cũng đã hứa với Lý lang rồi, dù sao cũng sẽ vì chàng mà tìm cách giúp lão… lão cứ an tâm.
Lão Triệu thở dài, nói:
– Nói vậy thôi chứ hai người cũng đừng bận tâm vì lão làm gì. Năm xưa khi ta quyết tâm tu đạo thì đã sớm chẳng màng chuyện nối dõi tông đường rồi… chỉ những mong dương danh lập dạng với thiên hạ thôi. Nay mọi thứ đều tan như bọt nước, ta được như vậy cũng đã vui lắm rồi. Hãy xem… giờ ta có Bình Nhi rồi… ta cũng xem hài nhi này như con của mình thôi.
Vừa nói hắn vừa lấy tay vuốt đầu Bình Nhi. Đứa trẻ bú no sữa mẹ giờ đã ngủ thiếp đi trên tay của Tiểu Long Nữ. Lão Triệu đỡ lấy Bình Nhi từ tay Tiểu Long Nữ, cẩn thận cho nó vào trong nôi cùng ngủ ngon lành.
Chuyện sinh nở sắp tới xem như chỉ nói đến đây thôi, cả ba người không ai nhắc lại nữa, dù sao như Tiểu Long Nữ nói trong mấy tháng tới chưa chắc nàng sẽ đậu thai được, cơ thể nàng cũng cần phải nghỉ ngơi sau một kỳ sinh nở vất vả. Nàng để Bình Nhi vào nôi xong thì lẳng lặng quay lên chiếc giường tre. Tiểu Lý và lão Triệu suốt buổi tối dù nói gì thì vẫn luôn ngắm nghía dáng vóc lõa lồ của nàng. Tiểu Long Nữ lại thấy Tiểu Lý thì thầm gì vào tai lão Triệu, nàng thấy lão ấy nghe mà hai mắt sáng rỡ, mỉm cười nhìn nàng. Lão lẩm bẩm:
– Ừ nhỉ! Kể ra thì cũng đã lâu rồi nhỉ.
Xong đâu đấy, hai kẻ “hạ nhân” một già một trẻ bỏ mặc hết tất cả, cùng nhau tiến lại chỗ Tiểu Long Nữ đang nằm. Hai người nãy giờ để mình trần, chỉ cần tụt nhẹ là cái quần rớt ra ngay khoe ra hai khúc dương vật khỏe mạnh, lúc la lúc lắc theo từng bước đi của cả hai.
Bước đến cạnh giường, lão Triệu ân cần nói:
– Phu nhân! Xin để chúng tôi hầu hạ cho người nhé!
Tiểu Long Nữ nghe lão nói vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nàng khẽ gật đầu. Lão Triệu và Tiểu Lý định nhóm lên giường thì chợt nàng ngăn lại “Khoan!”, Rồi ngập ngừng nói:
– Mấy tuần trăng qua, hai ngươi đã hầu hạ ta trước sau thật chu đáo, khiến cho ta mẹ tròn con vuông, thật là cảm kích. Hay là… bây giờ hãy để ta đền đáp lại cho cả hai vậy!
Tiểu Lý tấm tắc khen:
– Phu nhân nói thật hữu lý!
Tiểu Long Nữ nói xong thì nhỏm dậy rời khỏi giường. Nàng chỉ về phía giường, nói:
– Mời hai vị an tọa!
Lão Triệu và Tiểu Lý nghe lời liền chễm chệ ngồi lên thành giường, hai chân chống xuống đất. Tiểu Long Nữ đứng sững giữa gian nhà tranh, khoe thân hình lõa lồ tuyệt mỹ của mình. Nhìn nàng, ai mà đoán được là người phụ nữ ngấp nghé từ tuần, đã hai lần sinh nở đâu, so với những cô nương mười tám đôi mươi thì có kém cạnh gì.
Tiểu Long Nữ xõa mái tóc dài sang một bên. Nàng bước lại gần giữa hai người đàn ông rồi ngồi xuống chồm hổm. Hai khúc dương vật của lão Triệu và Tiểu Lý đã đều vươn cao ngạo nghễ. Tiểu Long Nữ xòe hai đôi bàn tay, nắm nhẹ rồi vuốt ve lấy cả hai khúc dương vật. Hai vưu vật này quá đỗi thân thương, nó gần như là sở hữu riêng của nàng trong suốt mấy tuần trăng vừa qua. Cả ba thật sự đã như một gia đình thân thiết.
Tiểu Long Nữ vuốt nhẹ cùng lúc hai bàn tay, nhẹ nhàng chà miết theo chiều dài của cả hai khúc dương vật. Đôi lúc nàng lúc lắc tinh nghịch cho cái đầu khấc đánh vào hai bên má mình rồi mỉm cười nhìn cả hai. Nàng vuốt một hồi thì bắt đầu há miệng, nàng ngậm, rồi nhả, rồi le lưỡi liếm lấy từng bên dương vật không sót bên nào. Lão Triệu vỗ vai Tiểu Lý nói:
– Tiểu huynh đệ hay nhìn đi. Đó là thuật Song Thủ Hổ Bác rất hiếm cao thủ trên giang hồ này có thể thi triển được. Hai tay có thể múa cả đôi song kiếm đó!
Tiểu Lý gật gù, hắn cũng từng thấy nàng thi triển chiêu thức này mấy lần rồi. Tiểu Long Nữ cũng có ý truyền lại cho nàng nhưng võ thuật này của Lão Ngoan Đồng quả thật rất kén chọn người học, không phải ai cũng có thể thành thục được, vậy nên cuối cùng Tiểu Lý chỉ đành bỏ dở mà thôi. Tiểu Long Nữ múa đôi bàn tay, cầm hai khúc dương vật như đôi song kiếm làm hai gã nam nhân một già một trẻ cứ hít hà mãi thôi.
Lúc Tiểu Long Nữ nhả ra thì hai khúc dương vật đã ướt đẫm. Tiểu Long Nữ hổn hển nhìn cả hai, nàng tỏ ra e lệ như người thiếu nữ thực thụ. Hai gã nam nhân cặp mắt thất thần nhìn theo mỗi cử động của nàng. Tiểu Long Nữ chú ý lão Triệu nhiều hơn. Nhìn lão đã già, đầu tóc đã bạc nhưng da dẻ thì vẫn hồng hào, chỉ còn chút ít thẹo thôi chứ không lở loét gì nữa. Nàng đưa tay đẩy nhẹ lão một cái. Lão Triệu hiểu ý liền nhẹ nhàng nằm ngửa ra, nàng theo đó cũng nhổm lên giường.
Tiểu Long Nữ dạng hai chân lên giữa người lão Triệu, rồi nàng hạ mình xuống. Dưới hạ thể nàng là dương vật lão Triệu đã chờ sẵn. Tiểu Long Nữ nín thở dò dẫm để dương vật lão thọc vào đúng miệng xuân cung nóng bỏng của nàng. Nàng ngồi xuống từ từ cho xuân cung đón nhận dương vật gã đàn ông trong tiếng thở phào thổn thức.
Dương vật lão Triệu và Tiểu Lý đều là loại to lớn cường tráng, một chín một mười với nhau chẳng ai thua kém, mỗi lần đâm vào đều mang đến cho nàng biết bao khoái cảm. Tiểu Long Nữ chẳng đợi lâu, bắt đầu nhồi lên nhồi xuống thân hình nàng trên bụng lão Triệu. Cứ mỗi lần nàng nhấc lên, dập xuống, dương vật của lão Triệu chĩa thẳng đứng lên, lại cắm ngập lút vào âm đạo nàng tạo những cảm giác ngất ngây. Nếu chẳng ngại Bình Nhi đang ngủ say chắc nàng đã rên rỉ lớn tiếng lắm rồi. Để kềm âm thanh quái dị kia lại, nàng kéo người Tiểu Lý lại gần. Nàng nắm dương vật hắn, há miệng rồi kéo mạnh cho dương vật xỉa thẳng vào miệng mình. Nàng nút dương vật Tiểu Lý muốn lút gốc và bắt đầu gật gù cái đầu để bơm dương vật vào sâu trong cổ họng mình. Chỉ còn những tiếng ú ớ trong cổ họng thoát ra chứng tỏ nỗi hoan lạc của Tiểu Long Nữ.
Lão Triệu hôm nay được sung sướng, cứ nằm dài hưởng thụ. Lão nghĩ chẳng phải Tiểu Long Nữ vô tình đầu, có thể nàng đã ưu ái hơn khi chọn lão thay cho Tiểu Lý nằm tư thế này. Lão thoải mái tha hồ đưa cả hai tay lên sờ nắn hai bầu nhũ hoa nặng trĩu nàng. Đầu nhũ hoa còn ươn ướt vì nước dãi của Bình Nhi nãy giờ. Cô bé nhỏ bú một hơi cả hai bầu sữa làm cho hiện giờ lão bóp dễ dàng, sữa không bị vãi ra lung tung. Lão vừa bóp vừa dùng ngón tay vân vê hai đầu nhũ làm Tiểu Long Nữ cảm thấy sướng đê mê cả người, trong khi nàng vẫn nhịp nhàng lên xuống như giã gạo.
Tiểu Long Nữ vừa chăm chỉ bú, vừa lấy giữ chặt dương vật Tiểu Lý làm điểm tựa, nàng nhăn nhó mếu máo vì sướng trong khi vẫn nhún nhảy lên xuống, dập như điên làm cho lúc sau lão Triệu ở dưới phải chịu đựng một cách vất vả. Lão Triệu cũng là tay chơi cự phách, giỏi chịu đựng nhưng trước áp lực của Tiểu Long Nữ hôm nay, lão phải sớm khuất phục. Lão Triệu biết mình sắp chịu không nổi bèn nhanh trí lấy tay khều chân Tiểu Lý. Lão giương đôi mắt cầu cứu người huynh đệ trẻ tuổi của mình.
Tiểu Lý cũng muốn giúp lão, nhưng Tiểu Long Nữ lúc này đang sướng quá, nàng có vẻ cao hứng cứ dập liên tu mặc lão Triệu khổ sở cố gắng kìm giữ không để xuất tinh ra. Tiểu Lý suy nghĩ cách để giảm bớt áp lực lại cho lão. Sau vài giây thì một suy nghĩ lóe lên. Tiểu Lý thu mình về sau, thoát khỏi cái miệng đầy ma lực của Tiểu Long Nữ. Nàng hơi hụt hẫng nhưng vẫn lấy tay chống ngực lão Triệu tiếp tục làm điểm tựa mà nắc. Tiểu Lý bước ra ngay phía sau lưng nàng, thủ thỉ vào tai nàng:
– Nghe nói phu nhân thành thục Song Thủ Hổ Bác… liệu có thể một mình chịu đựng cả hai dương vật một lúc được chăng?
Nghe Tiểu Lý hỏi, nàng khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Tiểu Lý lại tiếp:
– Vậy thì ta cũng không khách sáo nhé!
Đoạn, Tiểu Lý bất thần đẩy nhẹ làm nàng mất đà phải ôm chầm lấy thân hình lão Triệu ở bên dưới. Hai bầu nhũ của nàng áp chặt lên ngực của lão. Nàng chưa hiểu gì nhưng ở phía của Tiểu Lý đã thấy cúc huyệt của nàng nở xoè ra như một đoá hoa. Tiểu Lý lấy tay ấn mông nàng xuống, hai bàn tay giữ chặt hai mông bàn ra làm đoá hoa cúc của nàng nở to hơn nữa. Tiểu Long Nữ cảm giác được điều sắp tới, bèn hỏi:
– Lý lang… chàng định dùng cúc huyệt của ta chăng?
Giọng của Tiểu Lý vang lên từ phía sau:
– Đúng vậy! Phu nhân thật thông minh!
– Xin chàng gượng đã, để ta rút dương vật của lão Triệu ra… – Tiểu Long Nữ nói.
Nhưng chưa kịp hết câu thì Tiểu Lý đã đâm dương vật vào, vừa nói:
– Đâu cần phiền phức vậy… hôm nay hãy để hai ta cùng vào một lúc!
Tiểu Lý ấn mạnh dương vật vào cúc huyệt, cửa huyệt khép chặt khiến hắn lúc đầu hơi khó khăn, nhưng đây chẳng phải là lần đầu hắn đâm vào vị trí này của nàng nên thành thục lắm. Tiểu Lý chỉ cần đẩy mạnh chút nữa là đả thông được huyệt đạo, dương vật chàng chạy vào tuốt luốt trong tiếng gầm của Tiểu Long Nữ: “Ôiiiii”.
Trong giây khắc, dương vật của lão Triệu và Tiểu Lý cùng lèn chặt xuân cung lẫn cúc huyệt của nàng. Tiểu Long Nữ chẳng dám la lớn, phải bặm chặt môi rên rỉ. Bản thân lão Triệu cũng chưa từng thấy chật chội như vậy. Dương vật của lão và Tiểu Lý gần như cọ xát nhau, chỉ cách bởi một lớp thịt dầy ở giữa mà thôi. Tiểu Long Nữ rên rỉ:
– Ôi chao! Chàng xé toang ta ra mất Lý lang ôiii!
Tiểu Lý nghe nàng nói vậy nhưng hắn đã quan sát kỹ rồi, không thấy nàng bị tổn thương gì cả thì biết ngay Tiểu Long Nữ chỉ nói miệng vậy thôi. Hắn giả vờ nói:
– Vậy sao? Thế thì ra rút ra nhé!
Tiểu Lý rút nhẹ, nàng lại nói:
– Ấy… xin đừng!
Tiểu Lý nghe vậy lại đâm vào, lại hỏi:
– Sao vậy phu nhân?
Tiểu Long Nữ nước mắt ràn rụa, không còn nói nên lời nữa, chỉ còn biết lặng thinh. Nhân đó Tiểu Lý bèn nói với lão Triệu:
– Này lão Triệu! Nãy giờ phu nhân chắc mệt rồi… đến phiên chúng ta nhé!
Lão Triêu nghiêng đầu nháy mắt nhìn Tiểu Lý mỉm cười. Hai gã nam nhân cứ thế chuyển động nhẹ nhàng. Hễ lão Triệu vào thì Tiểu Lý ra, cả hai phối hợp thuần thục, dù chậm rãi nhưng lúc này cơ thể Tiểu Long Nữ cùng một lúc phải chịu đựng cả hai khúc dương vật cũng hết sức vất vả. Lão Triệu nhân nãy giờ được nghỉ ngơi hồi sức, áp lực từ Tiểu Long Nữ cứ thế cũng vơi đi làm lão tự tin hơn. Hai người cứ thế dập túi bụi, nàng rối rít kêu thất thanh:
– Ôi… ôi… ta chết mất… aaaa!
Tiểu Long Nữ cứ thế mà lâm vào thế hạ phong, giờ lại mặc tình cho lão Triệu và Tiểu Lý điều khiển cơ thể mình. Tiểu Lý chống hai chân hai bên chịu đựng, lúc sau kéo nàng dựng dậy, lão Triệu cũng chồm lên theo. Hai người lúc này tọa ở trước vào sau, vẫn kẹp Tiểu Long Nữ ở giữa sát sao. Cả hai bắt nàng tự nhún nhảy. Tiểu Long Nữ cố gắng dùng sức hai chân, mỗi khi dập xuống thì giờ không chỉ có một và cả hai dương vật ở bên dưới đón lấy. Tư thế cũng thuận lợi nên một lúc nữa cả hai có thể xoay chuyển nàng, làm cho dương vật cũng đâm linh hoạt, không nhất thiết chỉ là xuân cung hay cúc huyệt. Tiểu Long Nữ vẫn rên rỉ kêu la thê thảm nhưng lão Triệu và Tiểu Lý hiểu rõ, thấy dâm thuỷ nàng ra ướt hết cả giường thì biết nàng đang sung sướng đến nhường nào rồi.
Hai gã hạ nhân cùng quần cho đến lúc cơ thể Tiểu Long Nữ rã rời, khắp người nàng mồ hôi ướt nhẹp thì mới chịu buông tha. Tiểu Lý chủ động rời ra, để mình nàng cho lão Triệu thôi. Lão bước xuống giường, Tiểu Long Nữ cũng buông thõng chân, mông bành ra sau cho lão khom chân đâm vào nàng từ phía sau. Lão Triệu lần này không chọn xuân cung mà thích thú chiếm lấy cúc huyệt. Tiểu Lý tiến lại gần dỗ dành Bình Nhi, sợ đứa bé giật mình. Bình Nhi ngủ ngoan thật an nhiên không màn đến cuộc giao hoan nóng bỏng sát gần cạnh bên. Tiểu Lý nhìn lão Triệu mái tóc bạc, thân hình gầy gò đối lập với cái vẻ sống động của Tiểu Long Nữ nhưng lão rất mạnh mẽ, dập cái nào vào mông nàng là chan chát cái đó. Lão dập đến một lúc sau thì kêu lên ối ối mấy tiếng, chợt gục xuống ôm chặt lấy eo lưng Tiểu Long Nữ, hai tay lão luồn dưới bụng nàng bóp chặt hai nhũ hoa, dương vật lão ngập trong hậu môn nàng và hình như đó là thời điểm lão phóng tinh.
Tiểu Lý chờ đến khi lão đại công cáo thành thì mới tiến lại. Lão Triệu rút dương vật ra, tinh dịch trắng đục của lão chảy ra nhiễu nhão từ lỗ hậu môn chảy dài xuống bắp đùi của nàng. Tiểu Lý hơi ngạc nhiên bèn hỏi:
– Sao lão lại chọn huyệt này mà xuất tinh?
Lão Triệu gật gù, vuốt râu mình rồi nói:
– Ta thấy huyệt này khít khao, sướng gấp bội phần nên mới chọn!
Lão cũng vỗ vai Tiểu Lý, nói:
– Nào… giờ đến lượt ngươi đó tiểu huynh đệ… hãy bơm ngập cho phu nhân đi!
Tiểu Lý lắc đầu, cũng chưa hiểu ý thích của lão Triệu thế nào nữa. Tiểu Long Nữ nằm sải lai, mặc cho Tiểu Lý lật ngửa nàng lại rồi bắt đầu nhịp điệu nhấp nhô thật gấp trên thân thể nàng. Cuộc sống của Tiểu Long Nữ trở về quỹ đạo như cũ khi lúc nào cũng tràn ngập ái ân. Không còn vướng bận chuyện thai nghén, nàng có thể thoải mái cùng giao hoan suốt đêm với hai gã nam nhân khỏe mạnh. Lão Triệu và Tiểu Lý hết lượt này đến lượt khác, thỏa mãn xuất tinh cực khoái gần như khắp các huyệt trên người nàng, chẳng bỏ sót gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro