Xuyên về thời Lê

Phần 16

2022-06-24 05:38:00

Phần 16
Tiếng vó ngựa chạy nước đại ầm ầmgiữa hẻm núi, chen lẫn trong đó là tiếng nhạc ngựa đinh đang vang vang trong chiều muộn, 30 kỵ sỹ vung roi thúc ngựa chạy băng băng.

Bưng…

Híhíííí…

Á! Hự!! Ối!!

Mấy người đi đầu đột nhiên nhào về phía trước, cả người lẫn ngựa lăn quay, những người còn lại vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bắn!

Vút vút vút…

Tiếng thét lanh lảnh vang lên, từ hai bên vách đá, cả trăm mũi tên lao vun vút về phía đoàn người.

– Anh em cẫn thận!

Thấy sự tình không ổn, Lương Viên hét lớn, rút thanh đao luôn đeo bên hông ra.

Á! A…

Keng keng keng…

Lương Viên vung đao múa, lưỡi đao như dệt lên một tấm lưới bao quanh người anh ta, hất văng những mũi tên đang hướng về phía mình, nhưng những người khác thì không được như vậy, những tiếng thét đau đớn vang lên, chỉ mới một chốc mà đã có 7 – 8 người trúng tên ngã ngựa, nhìn lại mấy người bị ngã lúc đầu, giờ cũng đã nằm bất động trên vũng máu, xung quanh là những người đàn ông lạ mặt, tay lăm lăm đao, kiếm.

Véo… véo… bốp bốp…

– Cẫn thận củ đậu!

Ai đó hét lên cảnh báo cho đồng đội, bọn người trên vách đá sau khi bắn hết tên, giờ lại nhặt đá ném xuống, những cục đá to như nắm tay người lớn, có viên lại to như cái đầu người liên tục ném xuống, lại có thêm mấy người nữa ngã gục.

– Mẹ nó! Anh em! Mau xông ra ngoài!

Lương Viên quát lớn, thúc ngựa vung đao xông về phía cửa ra hẻm núi.

YAAAAA…

Mười mấy người theo sau Lương Viên cũng hét lớn, vung đao xông về phía trước.

– LÊN!

Giết! Giết! Giết!

Những kẻ phục kích cũng bắt đầu xông lên.

ẦM…

Hự! Á!

Hai toán người đâm sầm vào nhau, mấy tên kia đều đứng bằng hai chân, sao chịu được lực húc của ngựa, bị hất văng ra, hộc máu, rất nhanh những kẻ khác đã lao vào thế chỗ, đao bén, giáo nhọn đâm chém vào nhóm người Lương Viên.

– Địt mẹ thằng nào muốn chết thì xông vào đây!

Lương Viên cưỡi trên lưng ngựa, hai mắt long sòng sọc, tả xung hữu đột, trái gạt phải chém, anh ta đã chém 3 – 4 người gì đó, thanh đao và mặt mũi, quần áo đều dính đầy máu tươi.

Lương Viên không biết những người này là ai, nhưng từ đầu đến giờ chúng chỉ biết tấn công, anh đã biết mục đích của chúng không phải chặn đường cướp tiền, mà là muốn mạng.

– Cậu cả, không ổn rồi! Đông quá!

Một người đầy máu túm lấy chân Lương Viên nói lớn, không biết ngựa của anh ta đâu rồi, vết thương trên vai trái chảy máu đầm đìa.

– Bọn nó rõ ràng là muốn giết chúng ta. Các anh em cố gắng xông ra ngoài, ở lại chỉ có chết!
– Không được! Cậu cả, bọn nó có cả trăm người, tất cả cùng xông ra không được đâu!

Vòng vây dần khép chặt, từng ngọn đuốc được đốt lên, soi sáng cả một vùng, cỏ cây bị cày nát, xác người xác ngựa, tay đứt chân cụt nằm la liệt, Lương Viên nhìn lại, quanh mình chỉ còn 15 người, nhưng có mấy người bị thương nặng, không thể chiến đấu được nữa rồi. Bọn người kia đã dừng tấn công, quây lại thành một vòng quanh đám người Lương Viên, đôi mắt nhìn hau háu. Lương Viên nhìn bọn chúng, dựa vào phục sức, là người thổ, nắm chặt hai tay lại với nhau, giơ cao lên, nói lớn!

– Ta là Lương Viên, con trai cả của Lương Bằng, thương nhân buôn bán lương thực lâu năm, thường xuyên đi qua đây, trước giờ vẫn luôn buôn bán thành thật, vẫn luôn dặn người dưới không được đắc tội với các sơn trại, làng bản xung quanh. Ngày hôm nay không hiểu vì sao lại bị tấn công ở nơi này, không biết đã đắc tội với vị anh hùng, trại chủ ở núi nào, xin nói cho Viên mỗ biết, để có chết cũng được chết minh bạch.
– Hahahaha! Lương Viên, con của Lương Bằng! Mày là con của thằng chó đó với con đỉ kia à?!

Gã mặt sẹo cười lớn, cưỡi ngựa bước ra, những lời hắn nói làm Lương Viên giận tím mặt, nhưng cố kìm lại vì còn tính mạng của mười mấy anh em xung quanh nữa.

– Không biết vì sao vị này lại nói lời xúc phạm cha mẹ ta?!
– Hả?! Ngươi không biết ư? Hahaha, ta hỏi ngươi, cướp vợ người có đáng gọi là chó hay không? Bỏ chồng theo trai, có nên gọi là đỉ hay không? Mở to mắt ra mà nhìn đi, mười mấy vị trại chủ ở đây, ai mà không bị cha ngươi cắm cho mấy cái sừng chứ. Hahahaha…

Mặt sẹo cười lớn, không thèm để ý đến mấy vị trại chủ, tù trường gì đó kia đang mắc cỡ không biết dấu mặt vào đâu.

– Bọn dưới xuôi chúng mày có cái câu gì ấy nhỉ… àà, đời cha ăn mặn, đời con khát nước, ha, ngày xưa cha mày cướp vợ của tao, còn chém tao một đao, nay tao chặt tay, chặt chân mày, lại cắt cu mày đi, trả về lại cho hắn. Kakaka. Lên!

Mặt sẹo phất tay, bọn lâu la hò hét vung vũ khí nhào về đám Lương Viên.

– Chặn chúng lại, bảo vệ cậu cả!

Mấy người tùy tùng hét lớn. Một người nói với Lương Viên.

– Cậu cả, chúng tôi ở lại đoạn hậu, cậu đi trước đi!
– Không được! Chúng là nhắm vào ta, các anh em đi đi.
– Cậu cả, nếu cậu chết ở đây, bọn tôi làm gì còn mặt mũi nào về nhìn ông chủ, nhìn mặt vợ con nữa! Mau đi!!

Mấy người hét lớn, không biết là ai đã buộc cỏ khô vào đuôi của mấy con ngựa, đánh lửa, cỏ khô bùng cháy, hơn chục con ngựa lồng lên, xông thẳng về phía Đông mà chạy.

Á! Ui da! Mẹ ơi! Ự!

Đám lâu la bị ngựa húc trúng, kêu cha gọi mẹ lăn lộn trên đất, vòng vây đã bị hổng một lỗ.

– Chạy mau Cậu cả!!

Một người đâm vào mông ngựa của Lương Viên, con tuấn mã cũng lồng lên, xông về phía lỗ hổng.

– Chặn nó lại!

Mặt sẹo thét lớn.

– Bọn ông liều với chúng mày!

Mười mấy người còn lại vung đao hét lớn, xông thẳng vào kẻ thù, quyết chặn lại, kìm chân chúng.

– Bọn vô này! Đuổi theo nó! Ai giết được nó, tao sẽ cho 2 con trâu, 10 lượng bạc trắng, bắt sống làm phó trại chủ, thưởng gấp đôi.

Yaaaaa…

Bọn phục kích hò reo, ùn ùn đuổi theo Lương Viên, mười mấy tráng sỹ ở lại đoạn hậu đều đã ngã gục, một người trong đó vẫn còn thoi thóp, dùng chút hơi tàn của mình nhìn về phía đông.

– Cậu cả, người nhà chúng tôi đều trông cậy vào cậu cả. Mẹ nó, Tết này anh không mua được vải cho em may áo mới rồi! Cu Tí, ba không dắt con đi vào thành chơi được nữa, kiếp sau… ba lại làm ba con!

Bóng tối bao trùm, vạn vật, tỉnh lặng, ngay cả con côn trùng cũng không dám lên tiếng, chỉ có tiếng gió thổi, xì xào, xào xạc, như tiếng những oan hồn đêm nay đang thì thầm. Một lúc sau, lại một đoàn người ngựa rầm rập chạy tới.

– Đô đốc, có vẻ chúng ta tới muộn rồi!
– Muộn? Đốt đuốc lên.

Phù phù… Phừng…

Một người lấy con cúi đốt đuốc, ngọn đuốc bừng lên soi sáng quang cảnh đẫm máu, chiếu lên giáp trụ của những người mới tới, phản quang lấp lánh.

Huỵch…

Một người ăn mặc áo vải, nai nịt gọn gàng nhảy xuống ngựa, đôi mắt diều hâu liếc quanh hiện trường, hít hít mùi máu tươi, lạy chạy đến sờ soạng vài xác chết.

– Đô đốc, máu còn nồng, người còn nóng, mới chết thôi.

Người đó vừa nói vừa ngồi trụ trên một chân, hai tay giang ra, một chân duỗi thẳng, cơ thể nằm song song với mặt đất, nhìn về phía đông.

– Có nhiều dấu chân chạy về đông, một… hai… khoảng hai chục con ngựa, hơn một nửa trong đó có người cưỡi, còn lại chạy không, rất nhiều người chạy bộ, số lượng… không xác định được.

Một người mặc long lân giáp, lại khoác ngoài một cái áo bào văn sỹ, đội một cái mũ trụ bù xù, đeo một cái mặt nạ ác quỷ nhe nanh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lương Viên bỏ chạy.

– Đuổi!

Người đeo mặt nạ phất tay. Nhận được lệnh, ba trăm kỵ sỹ phía sau, nãy giờ vẫn đứng im lìm trong bóng tối liền thúc ngựa vọt đi. Chẳng mấy chốc, cả vùng không gian lại trở về với bóng tối và im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên về thời Lê

Số ký tự: 0