Phần 87
2024-08-04 11:00:44
Hà Nôi…
Cuối cùng thì chuyến xe tình nguyện bão táp đưa đoàn Sinh viên từ Simacai trở về thủ đô Hà Nội cũng đã tới nơi, từ hàng ghế đá phía cuối sân trường, Vịt con mừng lắm, cô nàng đã bắt chuyến xe từ sáng sớm để ra tận trường đón người yêu, cũng chẳng thông báo gì cho Quang vì muốn gã Rùa sẽ phải bất ngờ và cảm động vì cô. Tối nay 2 đứa sẽ đi chợ, ăn cơm và ở lại Hà Nội một đêm trước khi trở về Hải Phòng.
Người đi xuống đầu tiên, tất nhiên rồi vẫn là anh Huy – kẻ chuyên nhận hết công lao về mình, chỉ tiếc là dù tài giỏi và hót hay nhưng anh chàng này cho đến tận hôm nay vẫn chẳng có một bóng hồng nào tới đón.
Lần lượt mọi người đi xuống, trông ai cũng có vẻ mệt mỏi sau những ngày dài trên miền núi. Vịt con vẫn ngồi im tại chỗ, cô muốn xem, trong ngày trở về, Quang “rùa” sẽ thường làm gì ? Chắc chắn gã sẽ xách ba lô giúp mọi người, sẽ đỡ các bạn yếu ra ghế đá, sẽ leo lên tít capo để ném xuống dưới những chậu hoa lan, những món quà của rừng núi…
Nhận xét của Vịt con là không sai, anh Huy còn đang mải mê bắt tay và trả lời câu hỏi của các thầy giáo bên đoàn trường ra đón, chỉ có anh Long là phụ giúp Quang khuân hành lý xuống xe cũng như đỡ các chậu hoa và những món quà mua được từ phiên chợ vùng cao.
Không hiểu sao nhưng đối với Vân Anh, được trông thấy người yêu mình lao động giúp đỡ mọi người, được trông thấy anh nở nụ cười nhẹ nhàng và bình dị lại là một điều gì đó khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc. Vịt con định sẽ bí mật lại gần và chìa vào tay Quang chiếc khăn ướt nãy giờ vẫn cầm trên tay. Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ và xúc động. Rồi chiều nay hai đứa sẽ đi chợ, sẽ ăn tối cùng nhau và sẽ ở lại Hà nội 1 đêm trước khi trở về Hải Phòng.
Nhận thấy có lẽ mọi người đều đã xuống xe hết, cô nàng toan đứng dậy lén theo đường vườn hoa để vòng ra sau xe… thì… bỗng nhiên…
Cách đó 50m, Quang “rùa” đỡ 2 tay nâng 1 người con gái cuối cùng xuống xe, một cô nàng tóc vàng, da trắng, dáng cao và vô cùng khác biệt với các bạn sinh viên còn lại. Chính là người phụ nữ tóc vàng bí ẩn xuất hiện trên bản tin thời sự VTV3 vào tối qua. Nhưng tại sao cô ấy lại có mặt trong chuyến đi này ?
Chưa dừng lại ở đó, bất ngờ hơn nữa khi cô ấy choàng tay qua vai ôm chầm lấy Quang “rùa” trước sự chứng kiến của hàng chục con người và cả đôi mắt từ đằng xa của Vân Anh.
Có những lời nói mà vịt con không thể nghe thấy…
– Thôi nào… về đến Hà Nội rồi, không còn gì phải sợ hãi nữa đâu… – Quang vỗ về…
– Em không sợ những điều đó… – Tranny nói trong nước mắt, đầu vẫn gục vào vai của Quang…
– Thế còn chuyện gì nữa ??
– Em rất vui vì đã tìm thấy anh… nhưng… sau ngày hôm nay… có lẽ chúng ta sẽ lại lạc mất nhau thêm một lần nữa… em sắp phải trở về Mỹ rồi…
– Ngốc nào, lạc là lạc thế nào được… em có số điện thoại của anh rồi kia mà…
– Em sợ… ba em sẽ không cho em cơ hội được trở về Việt Nam…
– Nếu là như vậy… thi thoảng, em bay về đây thăm anh :)
2 con người này vẫn cứ ôm nhau thủ thỉ, không hề biết rằng vài chiếc điện thoại đã sáng đèn ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ, lão Huy cuối cùng cũng vội vàng can ra :
– Thôi nào, lại sướt mướt rồi đấy, sao lúc nãy ở trên Simacai thì không ôm nhau mà khóc đi… Mọi người, tập trung nào, có tin vui đây, BCH Đoàn trường quyết định tổ chức liên hoan cho đội tình nguyện mình tại nhà hàng Minh Khang cách cổng khu nội trú 200m, mọi người được về nhà 10 phút để cất đồ sau đó nhớ tập trung đầy đủ để liên hoan bữa cuối cùng nhé, ai không có nhà trọ để về có thể gửi tạm đồ vào văn phòng đoàn.
Anh Huy vừa nói xong, 40 con người đã đồng thanh hét to : Hoan hô !!!
Thế đấy, 7 ngày bên nhau đã giúp họ thân thiết như một gia đình và hoàn toàn không muốn xa nhau, cả đoàn ngay lập tức nhất trí không ai về nhà trọ hết, tất cả ném hết đồ vào văn phòng đoàn và sẽ đi bộ rồng rắn ra nhà hàng Minh Khang luôn cho đúng chất sinh viên.
Quang “rùa” vuốt tóc Lọ Lem, nhún vai cười nhẹ :
– Thôi nào, nín đi rồi còn đi liên hoan với mọi người nữa…
Lọ Lem lúc này mới chịu buông tay ra, đưa tạm chiếc ba lô cho anh Phước, cô nàng gạt nước mắt rồi khẽ nói :
– Có lẽ em không tham gia được rồi, ba em đang rất nổi giận, ông đang chờ em ở bên ngoài cổng, em phải về trước thôi !!
– Không sao đâu ! Để anh và mọi người ra xin ba em cho !!
– Không được đâu ! Em khác với tất cả các bạn, em không phải là sinh viên của trường, sự có mặt của em sẽ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối, hơn nữa, em đã hứa với ba, sẽ về nhà ngay khi tới Hà Nội. Mong mọi người hiểu cho em…
Nói xong, Lọ Lem lấy trong valy ra một chiếc hộp gỗ, có lẽ đêm qua lúc ngủ tại Simacai, cô nàng đã chuẩn bị cái này :
– Đây là 2 chiếc thẻ nhớ chụp toàn bộ những bức hình của mọi người tại chuyến đi, anh giữ giùm em, hy vọng em đã làm được một điều gì đó có ích cho mọi người…
Nói xong, Lọ Lem cùng anh Phước xách hành lý lên vai, cả 2 lững thững bước ra khỏi cổng trường, chưa đầy 30 giây sau, đã có 3 chiếc xe ô tô phóng tới, 1 trong số đó đón Lọ Lem lên xe, anh Phước lên một xe khác và ngay lập tức cả 3 phóng đi…
Lúc này nhóm sinh viên đi cất hành lý mới quay trở lại, tất cả đều ngạc nhiên vì không thấy Tranny đâu, ai ai cũng hỏi Quang và đều nhận được 1 câu trả lời : “Cô ấy đi rồi và không biết đến bao giờ sẽ được gặp lại…”
Cô ấy là ai ? Câu hỏi này nãy giờ vẫn cứ lởn vởn trong đầu của Vân Anh, tại sao cô ta lại ôm chặt lấy Quang như vậy ? Đã có chuyện gì xảy ra trong 7 ngày qua ? Tại sao Quang lại có thể ôm một người phụ nữ khác mà không phải là mình ? Chưa bao giờ mình trông thấy anh ấy có những hành động thân thiết quá mức như vậy với một người con gái khác ??? Cô ta là ai ?? Ôi trời ơi !! sao lại thế này ? sao không thể bước đi được nữa vậy ??? đôi chân không còn nghe lời mình nữa rồi…
Buổi chiều hôm đó, Vịt con đã không thể gặp được anh Rùa, cô không dám gọi cho Quang vì không muốn phá vỡ bữa cơm vui cuối cùng thời sinh viên của anh, nhưng quan trọng hơn cả, cô không muốn phải hỏi anh : người con gái đó là ai … và tại sao … tại sao … tại sao… có thể cô sẽ hỏi, nhưng không phải là hôm nay… không phải là hôm nay vì ngay lúc này… Vân Anh đang cảm thấy rất đau nhói…từ lâu đến nay cô đã quen với việc chiếm hữu tất cả mọi thứ là của riêng mình. Kể cả anh, cái người mà cô đã từng nghĩ, sẽ chỉ có 1 mình mình mà thôi…
Trên chuyến xe ngược về Hải Phòng chiều muộn hôm đó, Vịt con vẫn cầm theo chiếc khăn ướt, chiếc khăn vẫn chẳng khô được sau hơn 3 giờ đồng hồ trên xe, chỉ có điều nó không còn mát lạnh nữa mà thay vào đó là đắng ngoét và mặn chát…
Cũng trên một chiếc xe khác, Tranny mở toang cửa thò đầu ra ngoài để cho gió xua tan những giọt nước mắt, cho những lời tức giận của Giang “tổng đài” cũng tan theo trong gió. Cô không quan tâm đến những gì ba nói, lúc này cô chỉ nghĩ đến Quang – đến câu chuyện cổ tích thời thơ ấu bất ngờ sống lại giữa hiện thực, chỉ nghĩ đến những chiếc lá sen, nghĩ đến chiếc nhẫn Lọ Lem, đến bát cháo hành tía tô và một nụ hôn bất ngờ như trong giấc mộng.
Người ta bảo, tình yêu giống như một hình tam giác, người này cứ mải miết chạy theo một bóng hình phía trước, không biết được rằng mình đã bỏ lại phía sau một người thương yêu mình nhất, cả 3 cứ thế đi tìm nhau suốt cuộc đời nhưng chẳng bao giờ tìm thấy vì thường đã là một hình tam giác thì có bao giờ tròn được đâu.
Cuộc sống vẫn trôi đi trong những vòng quay cũ kĩ và mỏi mệt. Thoáng chút nhớ, thoáng chút thương để rồi lại chìm dần trong nhịp đời đờ đẫn. Sớm mai cựa mình bên tia nắng mơ hồ, muốn níu kéo một giấc chiêm bao, muốn nối lại một cơn mơ đứt quãng, cho vừa những hụt hẫng chơi vơi, cho qua mau những tiếc thương một điều không thực….
Mở đôi mắt ngấn lệ sau một đêm co ro nơi góc tối, Vân Anh chuyển mình vớ lấy chiếc điện thoại, đêm qua chẳng biết tự lúc nào cô đã tắt đi mọi thứ, không nghe, không thấy, không biết những gì diễn ra quanh mình, có lẽ với một trái tim yếu đuối khi gặp tổn thương, nó chỉ biết thu mình lại, tìm nơi ẩn nấp, lặng lẽ đón chờ những phút giây qua…
Đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng bật lại máy, gần chục cuộc gọi nhỡ của Quang “rùa”, vài cuộc gọi của anh Tâm, chị Bảo Trang, và thầy giáo Duy Minh. Vân Anh thở dài, đôi mắt vẫn còn đang ngơ ngác, gạt chiếc điện thoại qua một bên, cô với tay ôm chặt chú gấu Panda vào lòng nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra, ừ thì cô bé tóc vàng đó xinh xắn, cao ráo, trắng trẻo, ừ thì cô ta ôm gã Rùa đáng ghét, ừ thì gã đào hoa ấy không phản ứng gì… nhưng mọi chuyện… có đáng để mình phải như thế này không … biết đâu cô ấy, bị từ chối, hay là phải đi xa, biết đâu là bà con họ hàng… oài… trăm nghìn cái biết đâu… thế mà cả ngày hôm qua chả nghĩ ra được điều gì, chỉ nghĩ được mỗi một điều là bị gã Rùa phụ bạc, haizz hâm thật đấy, yêu nhau 4 – 5 năm rồi, gã ngốc ấy là người như thế nào chả nhẽ mình lại không biết, nhưng không hiểu sao lúc đó nước mắt cứ rơi, tay chân cứ bủn rủn, không lẽ đó là linh cảm … là trực giác của một người phụ nữ ?
Phải dậy thôi, cả ngày hôm qua đã làm cho mọi người có một đêm lo lắng rồi, muốn ra sao thì ra phải dậy đi ăn sáng cái đã, bụng đói meo kêu ầm ỹ như mèo ấy, ngày trước không đặt cho mình là mèo xinh, mèo hiền đi, tự nhiên lại gọi là vịt con !! Nghe chẳng hợp chút nào !!
Nghĩ đến đây, vịt con vươn vai đứng dậy, kéo tấm rèm hoa lê tuyết trắng sang một bên để đón ánh nắng, như thường lệ, cô nàng kéo nhẹ tấm kính, ngồi gác chân bên thành cửa sổ, ngắm nhìn những chậu xương rồng đang chớm nở bông hoa đầu đời, trong các loài cây, Vịt con yêu xương rồng lắm lắm, chẳng phải nó cũng đã từng cứu mạng cô cái vụ trên sân thượng đấy thôi…
Đang miên man trong những dòng suy nghĩ, bỗng liếc nhìn đồng hồ thấy đã gần 8 rưỡi, cô nàng tá hỏa vội vội vàng vàng lao vào nhà tắm, nếu không nhanh lên đến 9h quán bún bò huế nó đóng cửa thì tiếc đứt ruột !!!
Mặc tạm chiếc quần Jean lửng đến đầu gối, kết hợp với chiếc áo sơ mi voan trắng, cộng thêm chiếc mũ phớt mầu đỏ, Vịt con trang điểm qua loa nhưng trông vẫn đẹp và năng động. có vẻ như sự tinh nghịch hằng ngày đã trở lại với cô tiểu thư xinh xắn, cô định sau khi ăn no, sẽ gọi điện, rồi xin lỗi gã Rùa đáng ghét !!!
Trong khi đó lúc này tại Hà Nội, Quang đang sửa soạn hành lý chuẩn bị trở về Hải Phòng, đêm qua gọi điện cho Vân Anh mãi không được, hỏi vú Thơm thì được biết cô nhóc đi ngủ từ sớm và không muốn gặp một ai, nghĩ chắc có chuyện gì đó với vịt con nên dù được bọn anh Huy, anh Long tận tình mời ở lại nhưng gã rùa vẫn nhất định từ chối để về quê. Chuyến đi này cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải rất lâu nữa Quang mới có dịp trở lại Hà Nội, 4 năm gắn bó với mảnh đất này, gã Rùa đã có biết bao kỷ niệm, Hà Nội ồn ào xô bồ và tấp nập không ngờ lại là nơi gã có thể gặp lại 2 con người thân thiết từ quá khứ là Sơn “tèo” và Lọ Lem.
Nhắc đến thằng bạn chí cốt, cũng chỉ còn vài tháng nữa là nó sẽ ra tù, rồi hai đứa sẽ về Hải Phòng trợ giúp anh Tâm làm ăn, còn Lọ Lem… cô ấy vẫn xinh đẹp như một nàng công chúa, vẫn nghịch ngợm y như hồi còn bé thường hay ném dây xuống cho Quang leo lên ban công, Lọ Lem vẫn tốt bụng, vẫn đáng yêu như ngày nào, vậy là những nghĩ suy lớn nhất trong đầu Quang đã có toàn bộ lời giải đáp, cám ơn Hà Nội, cám ơn nơi này đã cho gã sự trưởng thành, cho gã tình yêu, sự đoàn tụ và cả chia ly…
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi áo xóa tan đi dòng cảm xúc đồng thời đưa Quang “rùa” trở về với thực tại, gã vội vội vàng vàng bấm máy, là vịt con, là cô nhóc người yêu ngốc nghếch, cô nàng có vẻ như sau khi ăn xong 1 bát bún đã lấy đủ tự tin để nói lời xin lỗi, mọi tâm sự, mọi nỗi niềm đều được vịt con sẻ chia hết, vịt con đã quá nhút nhát, trong cô bé vẫn còn có những nỗi sợ hãi vô hình, 20 tuổi, cô đã trải qua đủ sự chia ly để hiểu hết sự đoàn tụ, đã khóc đủ nước mắt để thấu hiểu những giọt cười hạnh phúc, đã nhận đủ sự cô đơn để biết hơi ấm của một bàn tay thô ráp, với cô Quang “rùa” là tất cả, không chỉ là tình yêu mà còn là cuộc sống là niềm tin và là sự đền đáp !! mỗi câu xin lỗi lại là 1 lần vịt con khóc nấc lên… nhưng cô nào biết ở đầu dây bên kia, gã rùa cũng đang rơi nước mắt !! để cho người phụ nữ của mình phải lo lắng, phải sợ hãi, bất an… tất cả đều là lỗi của gã !!
– Đợi anh một lát nhé !! Anh sẽ về với em ngay !!
– Em sẽ đợi… mãi mãi đợi anh !!
Nhưng tiếc thay, mọi chuyện đã không thể xảy ra êm đẹp như vậy, và cuộc đời thì vẫn cứ trêu đùa những gì mà chúng ta vẫn hằng tin và chờ đợi… nếu như đã chấp nhận là mảnh ghép của một bức tranh, chúng ta nào có có thể lạc vào một mảnh ghép khác ? Hãy cứ ở yên đó, đợi chờ bàn tay người đưa ta vào đúng nơi ta cần đến, tình yêu cũng vậy, không phải cứ đi, cứ tìm là sẽ thấy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro