Xóm nghèo

Phần 51

2024-08-04 11:00:44

Phần 51
Hải Phòng…

Mấy ngày hôm nay cả Tâm lẫn Phi “đen” đều không về nhà, họ ở lại Galaxy lo chuyện làm ăn sau sự việc bị phá đám trong đêm tết dương lịch, thi thoảng ông Phi lại phóng xe qua bên nhà Hòa “chua” thắp nén nhang cho thằng đàn em, rồi động viên gia đình, ông cũng dò hỏi người nhà xem dạo này Hòa “chua” có tiếp xúc với người lạ nào không, có gây thù chuốc oán với ai không? Có nợ nần gì không ?

Trong số các thông tin mà ông nhận về, có một tin mà ông rất quan tâm, tháng trước Hòa “chua” có nói chuyện với vợ và bảo là mấy hôm nữa phải sang nhà ai đó để trả nợ cho bạn, chơi bời kiểu gì mà nợ người ta cả trăm triệu…

Nhưng “ai đó” ở đây là ai và người mà Hòa “chua” phải đi trả nợ hộ là ai ?

Về xem lại sổ sách của nhà hàng Thiên Ý và vũ trường Galaxy, ông Phi phát hiện ra có một số tiền đã bị thất thoát trong quý 3 của năm ngoái, số tiền không lớn lắm nhưng không phải ai cũng có thể thoải mái ra vào văn phòng riêng của ông. Dò hỏi bọn nhân viên nhà hàng thì chúng cho biết, thời gian trước Hòa “chua” có hay sang bên Thiên Ý, có mấy lần tiếp khách là bạn bè rồi ăn cơm và ngủ lại luôn ở nhà hàng.

Tiếp tục xem lại các hóa đơn làm ăn, mua bán, chuyển hàng của cả hai địa điểm kinh doanh trong 1 năm qua, ông Phi phát hiện ra có khá nhiều giấy tờ ảo và hóa đơn khai khống, những số hàng này nhập vào và bán ra đều do Hòa “chua” quản lý.

Ngoài ra tại cảng Hải Phòng, theo như báo cáo của Tâm “ma xó” trong 4 tháng qua, 6 container của ông đã nhập về khá nhiều hàng trong và ngoài nước, số tiền giao dịch lên tới hàng tỷ đồng, những giao dịch lớn ông vẫn đứng ra giải quyết, tự mình ký tên, đóng dấu và chuyển hàng… nhưng nếu như có kẻ lợi dụng ông thì… cũng không thể biết trước được…

Linh cảm có khá nhiều chuyện khuất tất ở đây, Phi “đen” rút điện thoại gọi cho Bình “lâm”, hẹn một cuộc gặp nói chuyện ở bên Queen Club, sau đó có người báo về cho Tâm “ma xó” thông tin, Phi “đen” và Bình “lâm” đã đi cùng một xe lên bệnh viện thăm Trung “con”…

Tại bệnh viện, Phi “đen” tiếp tục có thêm một số manh mối nữa từ lời khai của Trung “con”, những thông tin này cũng khớp với thời gian hôm Hòa “chua” bị chém và những suy nghĩ của ông, trước mắt, ông tạm tin rằng bọn Bình “lâm” không phải là chủ mưu của vụ phá rối tết dương lịch và phục kích chém bị thương Hòa “chua”…

Bấm số điện thoại ông gọi cho Long “cùn” ra lệnh bắt ngay bọn thằng Chính “béo” lại để làm rõ sự việc, nhưng Long cho hay, sau khi được thả ra bọn này đã ngay lập tức lên ô tô chuồn về Sơn La. Có nguồn tin, trước khi đi bọn này có ghé qua chỗ của Tuấn “tờ” bên New Paradise…

Như vậy là có quá nhiều câu hỏi cần phải trả lời, quá nhiều khúc mắc cần được giải quyết, nhưng kẻ nào cầm đầu vụ này thì thực sự Phi “đen” vẫn chưa thể nghĩ ra…

Quay trở về Galaxy, Phi “đen” gọi Tâm “ma xó” lên phòng nói chuyện, ông cũng gọi xuống lễ tân bảo mang cho ông một chai rượu Hennessy XO. Ông muốn Tâm sẽ cùng mình truy ra kẻ đứng sau toàn bộ chuyện này, rất có thể đó là bọn Tuấn “tờ” hoặc một bọn nào đó ở Hải Phòng, mà cũng không ngoại trừ, bọn Bình “lâm” đã tạo ra toàn bộ hiện trường giả.

Tóm tắt xong mọi nỗi hoài nghi, ông kêu Tâm mở nắp rót rượu, những lúc căng thẳng và cần tập trung như thế này, Phi “đen” thường xuyên nạp vào người một ít rượu ngoại để lấy lại sự bình tĩnh và tỉnh táo cần thiết, nhưng ngay khi vừa đưa vào môi uống cạn chén rượu đầu tiên, Phi “đen” đã nhăn mặt, giật mình:

– Tâm này, cháu uống rượu xong, có thấy điều gì lạ không ?

Tâm lắc đầu, gã không hiểu ý của Phi “đen” :

– Không ạ, có chuyện gì sao bác ?

– Cái này không phải rượu XO, không thể có vị chát như thế này được…

Tâm “ma xó” ngạc nhiên, cầm lấy chai rượu rót tiếp ra hai chiếc ly, rồi đưa lên miệng uống thử ngụm thứ hai… đúng là hơi có vị chát và thiếu đi cái nồng nồng của XO truyền thống…

– Đúng không phải rượu xịn rồi bác ạ ! Sao lại có chuyện này ?

Ông Phi mỉm cười, đưa ly rượu lên ngang miệng, lắc đầu ngán ngẩm :

– Còn chuyện gì nữa, mục đích của bọn chúng không phải là Hòa “chua” mà chính là Phi “đen” này !!

2 bác cháu vội vàng xuống quầy lễ tân ở tiền sảnh, nếm thêm một số chai rượu khác nữa, và kết quả vẫn như nhau tất cả đều là rượu giả dù vỏ bên ngoài và nhãn mác rất giống cũng như mùi vị không khác là bao và nếu không phải người sành rượu hay phân biệt tốt, chắc chắn nhiều người sẽ không nhận ra được…

– Chỗ rượu này lấy ở lô hàng hôm nào ? – Ông Phi hỏi con bé lễ tân

– Dạ ! Cháu vẫn xuống kho lấy rượu từ chỗ chú Hòa, cứ một tuần một lần ạ…

Ông Phi nghĩ nhẩm, 3 tháng qua ông nhập về gần 1 tỷ tiền rượu Tây, giao cho những đàn em thân tín quản lý cũng như giao dịch trong sàn, rất có thể ông đã bị bán đứng và toàn bộ số rượu trong kho cũng có thể sẽ là rượu giả của bọn Trung “quốc”…

Nghĩ đến đây, lăn lộn giang hồ đã hơn 40 năm vậy mà cuối cùng vẫn bị lừa một vố đau như vậy, Phi “đen” chợt cảm thấy nhói lên ở trong tim, rồi ông ôm ngực, hét lên một tiếng sau đó đổ gục xuống ngay trước mặt Tâm “ma xó”…

Bệnh viện Việt Tiệp lại có thêm một buổi tối nhốn nháo khi bọn đàn em của Phi “đen” biết tin mò tới thăm đông như kiến, rồi bao nhiêu tin đồn cứ thế nổ ra bên ngoài, nào là ông bị hạ độc, rồi sau khi đàn em Hòa “chua” chết – băng nhóm Phi “đen” tiếp tục bị tấn công…

Cũng may là ông chỉ vì uất quá mà đổ bệnh chứ không sao hết, nhưng có lẽ cũng phải ở lại viện thêm vài ngày vì ông vẫn chưa thể ngồi dậy đi lại được… chỉ tội nghiệp cô con gái Vân Anh … khóc sưng hết mắt vì thương ba, cứ sợ ba bị làm sao… thấy con gái mình cứ cả ngày ở bên viện, lo lắng, chăm sóc, ông thấy mình sao mà vô tâm quá, gần 20 năm qua ông chỉ biết có làm ăn, có anh em bạn bè mà quên mất đi người thân duy nhất còn lại bên cạnh mình là Vân Anh… Nay đã 18 tuổi, trông con bé đã cao lớn lên nhiều và còn rất xinh gái nữa, giờ đây ông mới cảm nhận được mình yêu con bé biết chừng nào…

Quang “rùa” hay tin bác Phi đổ bệnh thì cũng bắt xe về Hải Phòng gấp, thằng nhóc mới chỉ có mấy tháng học hành ở thủ đô mà trông đã cứng cáp và rắn chắc hơn rất nhiều, trông thấy Quang, ông chỉ cười :

– Bác nhà mày có làm sao đâu mà đang học phải bỏ về thế hả ?

– Dạ ! Tuần này cháu được nghỉ, cháu thấy Vân Anh gọi bảo bác phải nhập viện, cháu lo quá…

– Lo gì mà lo ? Ở nhà này bác có nhiều người lo rồi, mà cháu có còn nhớ lời hứa với Bác không đấy ?

– Dạ ! Cháu vẫn nhớ, bác cứ yên tâm dưỡng bệnh… nhất định cháu sẽ về phụ giúp anh Tâm…

– Tốt, tốt… thôi vào thăm bác tý rồi về nhà nghỉ ngơi đi, mai mà phải học thì lại bắt xe ra Hà Nội… cháu ra ngoài, gọi anh Tâm vào đây cho bác…

Quang đứng dậy, cúi đầu chào ông Phi rồi đi nhẹ nhàng ra bên ngoài, Vân Anh lúc này đã không còn khóc nữa nhưng đôi mắt thì vẫn sưng húp lên, con bé mệt mỏi ngồi dựa vào vai Quang, trông thấy vậy, anh Tâm liền dặn dò :

– Em chịu khó gọi taxi rồi đưa Vân Anh về nhà trước đi nhé, con bé mệt lắm rồi đấy…

– Dạ vâng ! Để em đưa Vân Anh về trước…

Lúc này trong căn phòng riêng của bệnh viện chỉ còn lại có Tâm và ông Phi, người đàn ông cầm đầu giang hồ Hải Phòng suốt 30 năm qua, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã phải chấp nhận nằm bệt trên giường bệnh :

– Tâm này ! Cháu có thấy rằng bác đã già rồi không ?

Tâm kê ghế, ngồi sát lại bên ông, nhìn người anh kết nghĩa của bố với ánh mắt đầy kính trọng :

– Làm sao mà bác lại già được, trông bác vẫn còn phong độ lắm !

– Thôi đi … đừng lừa dối bác, tự bác biết cơ thể mình như thế nào, Tâm này…

– Dạ… cháu đang nghe đây ạ…

– Cháu thấy con bé Vân Anh có xinh không ?

– Có, con gái bác rất xinh, và ngoan nữa…

– Ngày hôm nay bác mới nhận ra một điều, nó thường ngày xa lánh bác, không nói chuyện với bác, luôn lạnh nhạt với bác… nhưng nó lại là đứa yêu thương và lo lắng cho bác nhất…

– Cái Vân luôn yêu thương bác mà, chỉ có điều…

– Điều làm sao ??

– Con bé cũng giống bác vậy, luôn giấu trong lòng, về khoản này thì cháu công nhận hai cha con bác giống hệt nhau…

Ông Phi mỉm cười, mãn nguyện :

– Bác biết, nó có tình cảm với thằng Quang, ban đầu bác định phản đối, nhưng sau đó bác nhận ra, trái tim con bé giống với Bác vậy, một khi đã yêu ai là sẽ yêu duy nhất một người đó, bác mong sau này nó sẽ được hạnh phúc…

– Bác yên tâm, Quang là một đứa tốt và sống tình cảm, nhất định nó sẽ mang lại hạnh phúc cho cái Vân…

Ông Phi không nói gì, có lẽ ông đang hổi nhớ lại 5 năm qua, kể từ ngày đầu tiên Quang “rùa” bước chân vào nhà ông…

– Tâm này, đột nhiên ông Phi chuyển giọng : lô rượu giả này chắc chắn sẽ bị cơ quan chức năng để ý, cần phải tiêu hủy gấp…

– Vâng, cháu sẽ cho người làm ngay…

– Còn nữa, sau chuyện này, bác muốn cháu sẽ thay bác quản lý mọi chuyện, bác muốn được nghỉ ngơi và dành thời gian nhiều hơn cho Vân Anh, bác không muốn trông thấy nó phải lo lắng như ngày hôm nay nữa…

– Cháu sẽ thay bác ư ? Làm sao lúc này cháu có thể thay bác được, mọi chuyện vẫn còn đang…

– Bây giờ là thời điểm hợp lý nhất, cháu có biết tội buôn lậu sẽ bị phạt tù bao nhiêu năm không ? Với những gì bác đã làm, ít nhất cũng phải 20 năm, bác không muốn quãng đời còn lại của mình phải sống dựa vào chúng nó hoặc ngồi bóc lịch trong trại giam, bọn nó đã sử dụng bác quá lâu rồi, bây giờ nếu có bất cứ chuyện gì bị phanh phui ra, chắc chắn chúng sẽ đổ hết tội lên đầu một mình bác…

– Cháu hiểu rồi, vậy ý bác thế nào ?

Kéo Tâm “ma xó” lại gần bên giường, ông Phi nói nhỏ vào tai gã, đây có thể là những lời dặn dò cuối cùng của ông dành cho Tâm…

Đó là một trong những đêm mùa đông dài nhất trong cuộc đời của Phi “đen”. Lăn lộn giang hồ gần 40 năm, chưa bao giờ ông ta cảm thấy mệt mỏi và rệu rã như lúc này. Đã rất nhiều lần ông muốn rút, muốn không còn liên quan gì đến tranh chấp, đến dao kiếm súng đạn hay gì gì nữa… nhưng đã bao lần ông quyết định rồi lại thôi…

Các anh em cần ông để sống … nếu không có ông họ cũng sẽ chẳng là gì ở cái đất Hải Phòng này. Rồi liệu bọn Bình “lâm”, Tuấn “tờ” có để yên cho đàn em của ông sinh sống và làm ăn hay không ?

Bọn lãnh đạo cần ông sống … nếu ông rút, những thương vụ tuồn ô tô về Hải Phòng sẽ do ai đảm trách ? Tất cả số những hàng điện tử đều do cấp trên móc ngoặc rồi đưa về các container của ông, toàn bộ đều không khai báo Hải Quan, không mất một đồng thuế cho nhà nước, ai sẽ là người chịu trách nhiệm ?

4 ngày nằm viện với tiền sử bệnh tim, cao huyết áp đủ để ông hiểu, ông đã quá già để có thể len lỏi từng ngõ ngách của thành phố Hải Phòng.

4 ngày nằm trên giường nhìn đứa con gái độc nhất Vân Anh lo lắng, sốt sắng lo cho sức khỏe của mình, sao ông thấy xót xa và ân hận với những năm qua đã không dành sự quan tâm cho con bé…

Và cuối cùng, dù có được gọi là một kẻ lạnh lùng, cáo già, gian hùng hay tàn nhẫn… ông cũng luôn vô cùng ân hận mỗi khi mất đi một người thân, mà cái chết của Hòa “chua” có vẻ như đã là giọt nước làm tràn ly, vượt sức chịu đựng của một người đã sắp bước sang tuổi 60 như ông…

Đau hơn nữa… kẻ đang tâm hại ông… 10 phần ông đã đoán được tới 9…

Và cuối cùng, trước lúc ánh nắng yếu ớt của mặt trời lộ diện ở phía cửa sổ, Phi “đen” đã quyết định… sẽ rút lui khỏi giang hồ, bất chấp chuyện gì có xảy ra đi nữa…

Xuất viện trở về nhà, Phi “đen” vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được sức khỏe như trước đây, căn bệnh của ông nếu muốn khỏi hoàn toàn thì phải thực sự được sống trong yên tĩnh, tránh suy nghĩ và gặp phải những tác động mạnh về tâm lý.

Không thể nói hết niềm vui khôn tả của Vân Anh khi nghe thấy từ chính miệng của ông khẳng định rằng từ hôm nay trở đi ông sẽ không tham gia vào bất kỳ chuyện gì của giang hồ Hải Phòng nữa, ông sẽ giao mọi chuyện lại cho Tâm “ma xó” và sẽ ở nhà để lo cho con bé. Ông còn hứa, nếu mùa hè năm nay Vân Anh thi đậu Đại Học, 2 cha con sẽ đi du lịch nước ngoài đến bất kỳ một quốc gia nào mà con bé yêu thích…

Nhưng sinh nghề … tử nghiệp… những mong muốn của ông đã không thể trở thành hiện thực…

Ngoài Vân Anh và Tâm “ma xó” vẫn chưa có thêm bất kỳ một người nào biết về quyết định sẽ rút lui khỏi giang hồ của Phi “đen”, chính vì vậy, mối đe dọa đến từ nhiều phía vẫn ập vào gia đình ông và cả đứa cháu nuôi đang quản lý vũ trường Galaxy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xóm nghèo

Số ký tự: 0