Phần 5
2024-08-04 11:00:44
Sáng hôm sau, Quang theo mẹ ra thành phố, lâu lắm rồi nó mới được mẹ đèo đi chơi và mua đồ cho như thế này. Lần gần đây nhất theo trí nhớ của nó là vào dịp tết năm ngoái, năm đó trời trở lạnh với những đợt rét đậm hơn mức bình thường, bà Thùy thương con gầy gò xanh xao nên ngồi đan cho Quang một cái áo len thật ấm rồi sau đó còn cố gắng dành dụm mua cho con một cái áo rét bằng phao to đùng, không quên dặn dò kỹ là nhớ giữ gìn cẩn thận, thằng Quang có áo ấm mới thì thích lắm, chạy khắp xóm khoe với bọn thằng Sơn, thằng Tũn.
Vậy mà chưa qua được một nửa mùa đông Quang đã làm rách mất chiếc áo sau một lần leo rào đi chơi với bọn cùng xóm, tối hôm đó dù trời rất lạnh nhưng Quang nhất định không chịu vào nhà, nó sợ gặp mẹ, sợ ánh mắt mẹ sẽ buồn khi thấy nó làm hỏng chiếc áo…
Đang miên man trong dòng suy nghĩ về ký ức món quà tết năm ngoái thì tiếng bà Thùy làm nó bừng tỉnh và trở về với hiện tại :
– Quang, con lại ngủ gật đấy à ?
– Không ạ ! con đang ngắm đường phố – Nó đánh trống lảng.
– Gớm, cứ làm như là lạ lắm ấy, sao thằng Tèo bảo với mẹ ngày nào chúng mày cũng mò ra thành phố chơi kia mà.
Lại là cái mồm thằng Tèo, lúc nào nó cũng bép xép đủ chuyện với bà Thùy, may mà mấy chuyện ăn trộm ăn cắp là nó còn biết giữ mồm không dám khai ra chứ nếu không Quang có mà nát đít với mẹ.
– Đến nơi rồi, xuống đi con!
Bà Thùy dừng xe lại trước cổng chợ Nam Thành, dù không phải là trung tâm buôn bán sầm uất như siêu thị hay các chợ lớn nhưng đây là nơi mà bà Thùy thường xuyên nhận được các mối đan áo, đan khăn bằng len nếu như có khách yêu cầu.
Quang ngước mắt lên nhìn, nếu so với cái chợ cóc gần nhà chuyên bán cá bán rau thì cái chợ này đúng là lớn hơn rất nhiều. Chợ Nam Thành có khác, cái gì cũng có mà người mua người bán thì đông không đếm xuể. Bà Thùy dẫn Quang vào trong đi qua mấy gian hàng đồ thủ công, gia dụng, rồi đến hàng quần áo giầy dép cho trẻ em.
– Chị mua dép cho cháu à ? Loại nào để em lấy cho.
– Ừ, con nhà chị hơi còi, em lấy cỡ nhỏ cho chị nhé, dép nào mà bền bền ấy.
– Thế chị lấy đôi Bitis này đi, nó có chạy nhảy cả năm cũng không sợ hỏng đâu, để em xem nào, chắc lớp 3 lớp 4 hả, để em lấy dép cỡ bé hơn cho.
Quang đưa mắt nhìn mụ bán hàng, không hiểu sao ngồi ở chợ mà mụ ấy cũng phải kẻ mắt đánh son, lại còn nhuộm tóc vàng chóe và đeo cái tùng teng to đùng nữa, đã thế lại còn bảo nó trông như mấy đứa lớp 3 lớp 4, tóm lại cái mụ bán hàng này mới chỉ nói vài ba câu nhưng đã vô duyên rồi.
Lấy xong đôi dép Bitis giá 30 nghìn, bà Thùy còn mua cho Quang bộ quần áo bóng đá, dạo này đang mùa World Cup nên đứa nào trong xóm cũng đòi bằng được mẹ mua cho một bộ, không Đức thì cũng Pháp, Ý, Anh. Quang thì chỉ thích mỗi Roberto Carlos nên lấy bộ của Braxin, trong số mấy đứa hay đá bóng với nhau, nó là thằng đá hay nhất, nhỏ con nhưng nhanh nhẹn, lại có cái chân trái lắt léo của thần tượng nữa.
– Chiều nay mặc bộ mới này ra sân, bọn thằng Sơn sẽ lại càng khâm phục mình hơn cho mà xem ! – Nó thì thầm với mẹ !
Bà Thùy mua đồ cho con xong thì lai nó ra nhà hàng Đệ Nhất nơi bà làm phục vụ, sợ thằng bé quấy rầy khiến bà chủ nhà hàng khó tính mắng chửi nên dặn con chịu khó đi đâu chơi một lát rồi đợi mẹ làm xong mẹ lai về nhà ăn cơm.
Gọi là làm phục vụ thế thôi chứ công việc của bà Thùy là rửa bát đũa, lau dọn sạch sẽ các phòng ốc, nhặt rau, thái hành… nói chung là làm tất cả những việc lặt vặt mà bà Hương – chủ nhà hàng Đệ Nhất yêu cầu.
Sở dĩ bà Hương ghét Quang là vì cái vụ có một lần nó chạy lung tung trong nhà hàng lúc tối muộn, mẹ nó – bà Thùy thi đang cặm cụi dưới bếp rửa nốt chậu bát to đùng nên không quản lý được con.
Quang lùa theo một con mèo – hình như là mèo nuôi của nhà bà Hương, đến tận phòng VIP của một ông khách nào đấy, ngó ngó nghiêng nghiêng thế nào Quang lại được chứng kiến miễn phí cảnh bà Hương đang làm tình với bồ trong phòng ăn, chắc ông này đến chơi rồi có chút bia nên máu quá không chịu được, vật bà Hương ra giữa nhà để làm việc, cả hai lại đang quay mặt vào tường, bà Hương chống hai tay vào thành bàn chổng mông ra phía sau cho lão tình nhân cưỡi ngựa, có lẽ cũng là lúc tối muộn nên cái đôi gian phu dâm phụ ấy nghĩ rằng sẽ chẳng có ai biết được đấy là đâu.
Khổ thân Quang, nó cũng biết nếu mà bị phát hiện là đang nhìn trộm thì chết đòn với bà chủ nên lẳng lặng bỏ đi ai ngờ đâu cái con mèo chết tiệt lúc cần đùa thì câm như hến đến lúc cần im thì lại ré lên kêu meo meo, thế là bà Hương ngó vội ra ngoài thấy Quang đang ôm con mèo trên tay, mắt mở thao láo…
Sau vụ đó may mà bà Thùy không bị đuổi việc một phần cũng vì bà chăm chỉ, biết công biết việc mà lương phải trả lại thấp nên bà Hương cũng không muốn, nhưng bà ta dặn từ sau cấm không được cho Quang bén mảng đến nhà hàng của bà nữa.
Quang cũng chả muốn ở lại cái nhà hàng này làm gì nên xin phép mẹ rồi mò ra công viên chơi, mấy khi được đi dép mới, mặc đồ mới nên không ra công viên hóng gió thổi sáo ngắm mây thì đúng là hơi phí…
…
Lúc này đang là cuối tháng 8, thời tiết không còn nắng gắt như mấy tháng hè trước nữa, công viên lại có nhiều cây to xòe bóng mát, rất thích hợp để nó làm một giấc ngon lành rồi đợi mẹ làm xong sẽ qua đón về nhà ăn cơm.
Lục tìm mãi trong công viên cuối cùng cũng ra được cái ghế đá nằm dưới cây xanh xòe bóng mát, lại có cả ngọn đồi cỏ xanh mượt bao trùm 2 bên, Quang cởi chiếc mũ lưỡi trai ra làm gối rồi nhẹ nhàng đặt lưng xuống chiếc ghế mát lạnh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ nó thấy mình đang cùng mẹ ngồi ăn uống ngon lành ở nhà hàng Đệ nhất, còn bà Hương thì cắm cúi lau chùi khắp nơi. Trên cái bàn phủ khăn trắng là những món mà nó chưa từng được ăn mà mới chỉ nghe nói đến, nào là tôm hùm, cua bể, thịt cừu nướng… mới nghe mà đã phát thèm. Bên ngoài cửa sổ, bọn thằng Sơn tèo, thằng Nam béo đang dán mắt vào cửa kính và ngắm nhìn nó ăn một cách say sưa. Quang cầm con tôm to hơn ngón tay cái lên, chuẩn bị đưa vào miệng thì…
“Bộp bộp bộp…”
Ai đó vỗ nhẹ lên người nó, chắc là mẹ đến đón về, chẳng nhẽ mới thế mà mình đã ngủ được 2 tiếng rồi kia à, Quang thầm nghĩ và tiếc quá chưa kịp cắn miếng nào cái con tôm to đùng kia !
Thế nhưng khi mở mắt ra, đứng trước mặt nó không phải là bà Thùy mà là một cô bé mặc chiếc váy mầu trắng, da cũng trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, trên đầu găm xước lóng lánh, tất nhiên đấy không phải là nàng bạch tuyết rồi, và cũng chẳng phải là một giấc mơ. Dụi mắt để nhìn kỹ lại xem không biết chuyện gì đang diễn ra thì bỗng cô bé lên tiếng :
– Anh ơi, trả chỗ lại cho em…
Quang ngó ngó nghiêng nghiêng, cái ghế đá ở công viên, đứa nào đến trước thì là của đứa đó sao lại có chuyện chả cho em, chả nhẽ ghế này là nó đặt mua trước rồi à ? Hơn nữa, một con bé xinh xắn trông như con nhà giầu như nó sao lại đòi ngủ ở đây, không nhẽ nó cũng giống mình thích nằm ghế đá công viên ??
– Chỗ nào là của em ?
Sau một hồi suy nghĩ thì Quang cũng nói ra được một câu hợp lý nhất.
Cô bé không nói thêm lời nào, chỉ chỉ tay vào chiếc ghế đá, mắt long lanh…
– Cái ghế đá này ấy hả ? Em cũng muốn ngủ ở đây à ? – Quang ngơ người.
– Không phải, em không có ngủ xấu như anh, ngày xưa mẹ hay dắt em đi chơi và lần nào cũng ngồi ở chiếc ghế đá này vì thế nó là của em.
Khiếp, hóa ra là đòi chỗ quen, trông nó bé tý mà đanh đá thế không biết :
– Uh thì đây, anh trả chỗ cho em !
– Em không nói dối đâu nhé, có tên em ở trên này mà !
Vừa nói cô bé vừa chỉ tay vào bên hông cái ghế.
Quang đưa mắt rồi cúi xuống nhìn theo :
– Đâu ? Tên em đâu em chỉ anh xem nào ? – Quang giả bộ không thấy
– Đấy, anh không thấy chữ Lọ Lem à ! Tên mẹ em đặt cho em đấy.
À, hóa ra là Lọ Lem, nó nghe quen quen hình như là đã được mẹ kể cho nghe truyện này rồi, nhưng lúc này thì nó chả nhớ nổi nội dung câu chuyện là như thế nào nữa.
– Tên em hay nhỉ, Lọ Lem !! Đây anh trả chỗ ngồi cho em này !
– Lúc nãy em đã ngồi rồi, bây giờ cho anh mượn một lát đấy !
– Con bé này cũng hiền đấy chứ, thế mà mình cứ nghĩ nó đanh đá lắm, tưởng nó định quát mình vì cái tội tranh chỗ với nó…
– Anh nằm ở đây lâu chưa ? – Đột nhiên nó tròn xoe mắt rồi hỏi.
– Anh á ? Anh không biết, nhưng chắc mới được 30 phút
– Tối hôm qua em ra đây chơi, bị rơi mất cái mặt dây chuyền như thế này này, anh có nhìn thấy không ? Lọ Lem vừa nói vừa lôi chiếc dây ở trên cổ ra cho Quang xem.
– Anh ngủ từ nãy đến giờ mà, có thấy cái gì giống thế đâu ? Mà em đã tìm chưa ?
– Em tìm từ sáng đến giờ rồi nhưng không thấy, em vừa phải trốn nhà ra đây để tìm tiếp đấy !
– Em chơi ở đâu, để anh tìm giúp cho nào.
– Chỗ kia, chỗ kia và cả chỗ này nữa, Lọ Lem đưa tay chỉ khắp công viên !
– Hix, rộng thế thì làm sao mà anh tìm được, cái đấy trông như thế nào ?
– Nó mầu trắng, hình trái tim, là quà mẹ tặng cho em đấy ! Em không thể làm mất nó được đâu !
– À, em sợ mẹ mắng chứ gì ? Anh mà làm mất cái gì cũng sợ mẹ mắng lắm !
– Không, ba em bảo mẹ là người tốt nên đã trở thành thiên thần rồi và mẹ sẽ không bao giờ mắng em !
Con bé này, bé tý mà toàn nói chuyện công chúa, hoàng tử với thần tiên, không khéo thần kinh có vấn đề, trông thì xinh xắn thế vậy mà …
Quang cũng giả vờ ngó ngó nghiêng nghiêng như kiểu đang tìm cái gì đó cho con bé vui nhưng thực ra trong lòng nó vẫn nghĩ chắc là bịa chuyện trêu mình thôi, bọn con gái là hay nói dối lắm !
Bỗng nhiên tiếng một người đàn bà gọi to làm nó giật mình :
– My ơi ! Sao cháu lại ra đây, bà đi tìm cháu mãi, cứ tưởng là đang chơi ở ngoài sân, về thôi cháu đến giờ ăn cơm rồi, ăn xong còn uống thuốc nữa.
– Không ! Cháu không về đâu, cháu phải tìm bằng được chiếc mặt ngọc của mẹ cháu !
– Thôi nào, cháu đã tìm cả sáng nay rồi còn gì, chắc ai đó người ta nhặt được rồi, thôi về đi cháu ! Dì Loan về mà không thấy cháu đâu rồi lại mắng cho mà xem !
– Cháu không biết đâu ! Bà không được nói thế !!
Lọ lem bắt đầu khóc. Từ nãy đến giờ nhìn 2 bà cháu nói chuyện với nhau, Quang cũng bắt đầu hiểu dần ra câu chuyện, có lẽ cô bé này không hâm hâm như nó nghĩ.
– Em cứ về trước với bà đi, anh sẽ ở lại tìm nó cho em ! – Tự nhiên nó lại buột miệng.
Lọ Lem ngước lên nhìn Quang, không nói gì, mới chỉ học lớp 5 nhưng cô bé đã có những suy nghĩ lớn hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, nhất là sau khi mẹ mất, cô bé lại mới là người động viên ba nó nhiều hơn bằng câu chuyện thần tiên và những người tốt sẽ được lên thiên đàng !
– Anh sẽ tìm cho em à, anh có tìm thật không ?
– Thật chứ sao không ? 2 tiếng nữa mẹ anh mới đón anh nên anh sẽ có nhiều thời gian để tìm mà, hôm nay không thấy thì mai anh lại tìm tiếp, mai chưa thấy thì lại là ngày kia…
– Anh hứa đi ! – Lọ lem đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Quang.
– Được anh hứa !
– Không phải ngoắc nữa cơ !
– Uh thì ngoắc nào !
Bà vú già nhìn Quang, cứ nghĩ là bạn bè cùng trường nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm ơn rồi đưa Lọ Lem về, cô bé vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, thi thoảng lại hét to:
– Anh nhớ tìm cho em đấy !!!!
Lọ lem đi rồi, chỉ còn lại mỗi một mình Quang. Nó cũng chả hiểu vì sao tự nhiên lại đi hứa với một đứa chả quen chả biết như con bé đó, mà nó trông xinh gái thật, chắc cũng chỉ kém Quang một vài tuổi thôi.
Hứa rồi thì phải làm thôi, Quang nhủ thầm !
Nó cúi người xuống tìm kiếm xung quanh, chả thấy gì đáng nghi hết, rồi nó lại mò xa hơn xa hơn nữa nhưng kết quả vẫn chẳng có gì, bực mình nó nhổ một nắm cỏ thật to rồi hất tung lên trời, ai dè trong đám cỏ có kiến rơi hết cả vào đằng sau người nó, báo hại Quang bị kiến cắn sưng hết cả lưng.
Thế là việc tìm kiếm giúp Lọ Lem thất bại, lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, nghĩ vậy nó định bây giờ sẽ về nhà hàng Thái Thu rồi ngồi chờ gần đó.
Ai ngờ mới bước chân ra khỏi công viên Quang đụng ngay phải một ai đó đang phi vào, cú húc bất ngờ làm nó ngã dúi dụi xuống đất, gã thanh niên kia chả thèm nhấc nó lên lại còn trừng mắt nhìn, nó sợ quá cúi gằm mặt xuống thì bỗng gã kia nói với nó :
– Em cầm cho anh cái túi này, chiều 4h mà không thấy anh về thì cất đi, hôm sau anh qua anh lấy. Đừng có mà tò mò hoặc nói cho ai đấy !
Quang ngước lên nhìn, hóa ra là anh Tâm, người đã can nó vụ đánh nhau chiều qua với thằng Cường mập, bọn con nít trong xóm sợ anh này như sợ cọp nên nó chỉ dám lí nhí :
– Vâng ạ !
– Nhớ đấy, mày mà làm mất thì anh sẽ giết mày đấy nghe chưa ?
– Dạ, em nhớ rồi !
Nói xong Tâm chèo hàng rào nhảy sang bờ bên kia, còn Quang thì nghe thấy có tiếng một người hô lên :
– Nó đây rồi, các anh em chặn hai đầu lại cho tôi…
Trên tay Quang lúc này là một chiếc túi nhỏ màu đen, chưa biết bên trong có gì nhưng Quang nghĩ chắc chắn phải là một cái gì đó rất quan trọng thì mới có nhiều người lùa theo anh Tâm đến như vậy.
Đưa cái túi lên ngang tai, Quang lắc lắc, thấy bên trong có tiếng kêu cạch cạch của một vật gì đó cứng cứng đập vào thành túi : “Mình mà cầm nó về rồi kiểu gì mẹ cũng kiểm tra, nhỡ may là mấy thứ phạm pháp không khéo mẹ lại giao nộp cho công an, rồi anh Tâm sẽ giết mình chết..” Nghĩ vậy, Quang vội vàng tìm chỗ để giấu cái túi xách…
Buổi chiều, nó có một cuộc hẹn rất quan trọng với thằng Cường mập, lời hứa của những thằng đàn ông với nhau, địa điểm là tại sân bóng còn hình thức thì vẫn là 1 chọi 1.
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro