Phần 55
2024-08-05 19:34:44
Lúc này khoảng cánh giữa Vân Linh và đám người kia đã rút ngắn chỉ còn chừng 4 trượng. Xung quanh ụ rơm quanh cảnh rộng rãi, thật sự không còn chỗ nào ẩn nấp. Vân Linh nhìn ngó một lúc, quyết định dừng lại không tiến thêm nữa mà chuyển sang vận dụng thần công dò thử xem bọn người kia bàn luận những gì ?
Không ngờ lúc chàng vừa vận thần công lên đã nghe thấy tiếng nữ nhân nói chuyện:
– Đao nhi ! Con có chắc phụ mẫu con và mấy sư huynh muội bị giam ở đây không?
Tiếng một nam nhân nữa tiếp theo:
– Di cô yên tâm ! Con đoán đến 9 phần 10 là như vậy. Bọn người Hắc Thanh Phái cơ bản từ lúc đến đây vẫn chưa hề di chuyển. Vậy những người trong gia trang bất quá chỉ bị cầm tù chứ chưa thể chuyển đi đâu được.
– Nhưng ta lo bọn chúng sẽ giết người, tầm bảo. Không chịu để yên cho sư huynh, tỷ và mấy người.
Hai người nói tới đây thì im bặt. Vân Linh chỉ nghe thấy tiếng thở dài của bọn họ, còn tuyệt nhiên không thấy hai người lên tiếng nữa. Có vẻ như bọn họ đều lo sợ về việc bị giết hại nhân mạng. Việc này quả là không thể biết được nội tình thực sự sẽ như thế nào.
Vân Linh lúc này đã phát giác ra bọn người ẩn trong đống rơm gồm có 3 người tất cả. Tuy rằng hiện tại mới chỉ 2 người lên tiếng, nhưng bằng vào tiếng hơi thở nhẹ nhàng, đều đặng của kẻ bí ẩn thứ ba thì Vân Linh cũng biết người bí ẩn đó võ công nhất định cao hơn hẳn hai người nam nữ lúc nãy vừa phát thoại. Có điều chàng sau khi nghe được câu chuyện lại sinh ra khúc mắc mới:
– Lạ thật ! Mấy người kia chẳng lẽ lại là thân bằng quyến thuộc của lão trang chủ Ngọc gia trang nên mới tìm đến đây cứu họ. Thật sự không biết danh tính của mấy người này là gì?
Chàng không biết được nhưng đối với Sử Nguyệt Nga ái thê của chàng thì bọn người nọ cũng không phải là quá khó đoán.
Nam nhân được gọi là Đao nhi kia chính thị là tam công tử Ngọc Phong Đao của Ngọc gia trang. Còn người nữ nhân vừa gọi tên Đao nhi chính lại là Song hàn kiếm Tổ Vân Dung, đệ muội của mẫu thân Ngọc Phong Đao.
Chỉ duy nhất người thứ ba chưa lên tiếng đó là người mới mà thôi. Y trên giang hồ có ngoại hiệu là Kim bát thư sinh, nổi danh với vũ khí là một cái mâu và một cái thuỗng chỉ ngắn bằng một cánh tay nhưng uy lực phát ra lại rất lớn.
Kim bát thư sinh tên thật là Triển Thanh Bằng, là phu quân của Tổ Vân Dung. Hai vợ chồng họ vì lời mời tương trợ của huynh trưởng Ngọc Ban Thụ mà tìm tới. Nhưng hai người đã đến quá muộn. Ngọc gia trang đã bị người của Hắc thanh phái chiếm mất.
Lúc này phu thê Triển Thanh Bằng và tam công tử Ngọc Phong Đao đang tiến hành dò xét các nơi hiểm yếu trong Ngọc gia trang nhằm tìm cách đột nhập cứu người.
Bọn họ căn bản là không cam tâm để người thân của mình lâm nạn mà không nghĩ cách giải cứu. Đây cũng là một chuyện hết sức bình thường cũng giống như mục đích của Vân Linh muốn tiềm nhập vào Ngọc gia trang lúc này.
Vân Linh hiểu ra mục tiêu bọn người kia tới đây thì không còn lo lắng nữa. Thậm chí chàng còn cảm thấy may mắn vì nhận thấy việc cứu người không chỉ có một mình chàng dự định thực hiện. Như vậy, trong tương lai, có thể chàng phải nhờ vào thực lực của bọn người kia để làm bình phong che dấu tông tích của mình trong việc cứu người.
Vân Linh nghĩ tới điểm đó thì trong lòng cảm thấy sảng khoái, tự nghĩ việc bọn người lạ mặt kia có mặt ở đây đúng lúc này thật là thuận tiện vô cùng.
Lúc này, chàng lại bắt đầu nghĩ tới việc kế tiếp là làm thế nào để tiềm nhập vào trong Ngọc gia trang kia. Việc này thực sự không phải dễ vì về địa hình địa vật nơi đây chàng thật chẳng biết chút gì. Hơn nữa lúc này chàng lại đang đi cùng với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Một tiểu quỷ có thân pháp ẩn tàng kỳ bí. Thật sự hành động hết sức bất tiện.
Có một điều an ủi Vân Linh hiện giờ là võ công của chàng gần đây đại tiến, công lực trở nên cao tuyệt. Vì thế những gì người khác không thể nhìn thấy thì chàng lại có thể thấy rất rõ. Nhất là trong tình cảnh trời đêm tối đen như vầy.
Vân Linh trong lòng đại lo lắng. Chỉ muốn đột phá nhảy ngay vào trong kia để tìm kiếm Ngọc Liên Hoa. Trong lòng chàng sợ hãi nữ nhân nương tử của mình lại mất đi một người thì thật là đáng thương và đáng tiếc hận.
Thế nhưng chàng vẫn còn chưa dám tự tiện hành động vì lẽ Tiểu ma tiên đang đứng bên ngoài dò xét trang viện. Nếu mà chàng lỗ mảng nhảy ngay vào phía trong Ngọc gia trang thì không khỏi để cho nàng ta phát giác ra sự biến hóa rồi để dạ nghi ngờ rất là phiền phức.
Ai cũng biết, Lạc Thiên võ công lợi hại nhất là môn ám tàng. Thế nhưng dù gì đi nữa cũng không thể một chốc một lát mà trở nên một đại cao thủ cho được. Vì thế nếu Vân Linh để lộ võ công kinh thần khiếp quỷ của chàng ra trước mặt Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì chẳng khác chi chàng tự mình lộ ra việc dối trá, giả danh tiểu ma tinh Lạc Thiên rồi.
Vân Linh lúc này chỉ còn đợi cơ hội Lạc Băng Băng động thủ là chàng sẽ có cơ hội ra tay ngay. Chàng bắt đầu chuyển động thân hình di dời đến sát phía trong hàng rào.
Với vị trí thuận lợi mới, bây giờ Vân Linh đã phát giác ra những ánh sáng lập lòe kỳ lạ đang tung hoàng nơi mấy trượng vuông quanh cửa ra vào.
Khối động dị sáng đó ban đầu khiến chàng phát sinh kinh ngạc. Thế nhưng chỉ sau một thoáng quan sát và vận vô hình thần công lên thám thính, chàng đã phát hiện ra những đốm sáng lập lòe đó chính là mắt của những con độc xà bò loạn trên các vị trí yếu điểm gần quanh lối cửa ra vào nhà.
Qủa nhiên trận xà độc này thật sự khiến kẻ yếu bóng vía phải kinh sợ. Độc xà kia số lượng vô kể, lại đang ở trong khung cảnh trời đất tối đen thế kia. E rằng cao thủ võ công thâm hậu cũng không thể phòng thủ hết được sức tấn công bất thình lình của bọn chúng.
Vân Linh vận thần công lên dò thám một lúc. Bấy giờ chàng mới phát giác ra bóng nhân ảnh đứng núp sau đám cây lá mà chàng ngờ rằng chính là Lạc Băng Băng đã không còn ở đó nữa. Căn bản là nha đầu kia đã tiềm nhập bí mật vào Ngọc gia trang rồi.
Vân Linh sau khi phát giác ra chuyện này không khỏi kinh sợ cho võ công cao tuyệt của Lạc Thiên Thiên. Nếu chàng không vận thần công lên thì không thể nào biết được ám tàng ẩn thuật của nữ nhân lợi hại này. Thật là một đối thủ đáng sợ trong mai hậu.
Bây giờ Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã đi rồi. Vân Linh không còn e ngại gì nữa liền vận dụng vô hình thần công lên bảo vệ thân thể rồi cứ thế lướt người vào trong Ngọc gia trang như một làn khói.
Trong lòng Vân Linh lúc này đã cầm chắc võ học của chàng vận dụng ra sẽ không bị Lạc Băng Băng phát hiện nữa. Cơ bản là bây giờ chàng đang tiềm nhập phía sau lưng của tiểu ma tiên kia thì làm sao nàng ta có thể nhận ra bí ẩn trong võ công của chàng để mà nghi ngờ.
Tuy nhiên, Vân Linh cũng e ngại U hồn thân pháp quái dị của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thật hết sức quái dị. Cơ bản nếu chàng không nhờ vào Vô hình thần công dọ thám tình hình thì không thể tìm ra nàng ta hiện ở nơi nào.
Thực tế, Vô hình thần công của Vân Linh nói trắng ra chính là sự bức xạ thần khí tán ra xung quanh. Mỗi vị trí nơi nào bị thần công tán phải thì chủ nhân của nó sẽ biết ngay vật bị tán trúng là vật như thế nào. Có vẻ thần công này giống như một sự cảm giác mẫn thiệp. Tuy nhiên, phải là người võ công cao tuyệt mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy.
Thông thường người luyện võ công càng cao thì thính giác và nhãn quan ngày càng sắc bén. Thế nhưng luyện đến mức như Vân Linh có thể khai mở linh giác. Cảm thụ được sức mạnh trong cơ thể đối phương hiện đang ở mức nào thì thật không thể nào tưởng tượng ra được.
Lần trước khi còn đi với Tiêu hồn ma nữ, Vân Linh cũng đã nhờ vào linh giác của mình mới nhận biết được 2 kẻ đang ở trong thùng xe kín mít được Thanh Long tiêu cục bí mật đưa đi là một thiếu nữ và một ông già đang bị thương nặng. Lúc đó, chàng đã khiến cho Tiêu hồn ma nữ hết sức ngạc nhiên, thậm trí không tin còn cho là chàng đoán mò. Thế nhưng thực tế đã chứng minh những gì chàng nói đều là sự thực. Rõ ràng với thần công vô hình tụ tập được đã khiến cho Vân Linh có được linh giác hơn hẳn người thường. E rằng đến ngay cả cao thủ võ công tuyệt đỉnh cũng chưa chắc tụ tập được bí pháp võ công quái dị như vậy.
Quay lại việc Vân Linh theo chân Tiểu ma tiên độ nhập vào trong Ngọc gia trang. Lúc này, chàng căn cứ vào linh giác tụ tập thần công mà có được dễ dàng bứt phá nhanh chóng tiến vào trong khu viên 20 trượng mà không gặp phải trở lực nào.
Đối với bọn quái xà nằm ngỗn ngang dưới đất cũng không sao có chút cảm ứng đối phó với sự di chuyển đột ngột của Vân Linh. Thực tế, hai chân chàng dường như hư không mà đi. Chỉ có hai đầu ngón chân thỉnh thoảng điểm nhẹ trên mặt đất mà tiến tới. Công phu khinh công như vậy hỏi làm sao bọn quái xà có thể tấn công kịp chàng cho được.
Nhưng nếu thực có con quái xà nào nhanh chóng mổ trúng chân chàng thì cũng vô phương cắn vào được nhục thể. Bởi lúc này Vân Linh đã vận công phu Vô hình thần công lên rồi. Cả cơ thể chàng hiện đã được một luồng khí trắng bao bọc. Dẫu cho ngoại lực tấn công cỡ nào cũng không thể xông phá qua khỏi. E rằng hiện tại muốn đả thương chàng thật như bước chân lên trời.
Phải nói trận quái xà kia được bố trí thật hết sức ghê gớm. Nếu không phải Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng và Vân Linh có trình độ khinh công cao tuyệt hiếm có thì khó mà có thể xông phá vào trong trang viện này mà không bị bọn quái xà kia đột kích.
Lúc này, bọn người gác cổng vẫn đi lại bình thường, căn bản bọn chúng hầu như vô cảm giác đối với sự xuất hiện của Tiểu ma tiên và Vân Linh.
Vân Linh lúc này lợi dụng vào nhãn quang sắc bén có thể nhìn xuyên đêm tối cùng với Vô hình thần công vận khởi linh giác mẫn cảm nên tiềm nhập vào Ngọc gia trang không mấy khó khăn. Thậm trí những nơi hiểm yếu mai phục trong đó chàng đều phát giác ra được và tránh né hết cả.
Trong lòng thập phần lo ngại cho sự an nguy của Ngọc Liên Hoa, Vân Linh quyết định không bám theo ả Tiểu ma tiên kia nữa mà dùng thân pháp quỷ dị đi thật nhanh vào phía sau khu hậu viện, nơi có thể là chỗ nhốt người.
Lúc này, ở phía trước Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã xông vào một gian tịch xá, bắt đầu chính thức mở ra cuộc dò xét nơi giam giữ Thánh thủ thần y thật sự ở đâu.
Hai đằng tuy cùng mục đích nhưng lại tiến nhập vào từ hai phía khác nhau.
Vân Linh lúc này linh giác khai mở, toàn tâm toàn ý dò xét động tĩnh tình hình. Mọi vật trong vòng 50 trượng dù ẩn tàng thế nào cũng có thể bị chàng phát giác.
Đột nhiên chàng nghe có tiếng nói chuyện từ sâu trong hậu viện vọng ra.
– Trượng phu ! Chàng thấy trong người ra sao ?
Có tiếng người thở dài rồi một giọng trầm trầm đáp lại:
– Thật sự chưa được ổn. Ta thấy hai chân nhưng bị tháo hết xương khớp. Không tài nào nhấc lên được nữa.
– Thật là xúi quẩy ! Không hiểu cái gã trẻ tuổi đả thương huynh là người nào. Gã ta xuất hiện bất ngờ cứu được Ngọc Liên Hoa lại còn đánh trọng thương phu thê chúng ta. E rằng mối quan hệ của gã với con ác phụ kia cũng không phải tầm thường.
Giọng nói của nữ nhân nọ lại cất lên mang đầy vẻ oán hận và bực tức.
Vân Linh dò thám được đến đó không khỏi kinh nghi, sửng sốt. Chàng độ chừng cái giọng đầy oán hận kia chẳng phải là của ả nữ nhân người Miêu cương – Miêu song tường thì còn ai vào đây nữa.
Như vậy có thể đoán nam nhân bị thương nơi chân chính là ma đao Hồ Nhất Long. Kẻ lúc trước đã bị chàng đả thương vào chân đến mức ngã ra ngất xỉu.
Trong lòng Vân Linh lúc này thập phần cẩn trọng. Việc phát giác ra hành tung của hai vợ chồng Ma đao Hồ Nhất Long đã khiến chàng minh bạch thêm một điều là 2 vợ chồng họ đã đầu nhập vào làm thuộc hạ của Hắc thanh phái rồi hoặc giả trước khi bọn chúng chính là người của Hắc Thanh phái mà chàng chưa biết đó thôi.
Đột nhiên, tiếng của Miêu Song Tường vọng ra:
– Tướng công ! Chàng hãy ở lại đây. Để thiếp ra ngoài xem, có kẻ lại đột nhập vào nơi này rồi.
Thế rồi có tiếng y phục lất phất rất nhẹ rồi một bóng nhân ảnh y phục hoa lệ từ trong hậu viện bay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro