Vô hình thần công

Phần 196

2024-08-05 19:34:44

Phần 196
Lạc Xuân Viện không tưởng là rộng quá rộng, Vân Linh đi với song nữ qua hết mấy gian nhà lớn, mấy khúc quanh, mà vẫn chưa biết điểm dừng. Chàng nhìn xung quanh thấy cây cối nơi đây phối hợp với kiến trúc trở nên cực kỳ bắt mắt, tai lại nghe thứ âm nhạc tiết tấu trầm bỗng du dương, mũi thỉnh thoảng lại ngửi được mùi hoa thơm tự nhiên phảng phất bay tới, tuyệt đối thú vị và mê hoặc.

Hai thiếu nữ nọ sau một hồi dẫn đường, đã tiến đến một căn nhà có kiến trúc khá lạ mắt, nhìn bên ngoài căn nhà như thể một cây nấm khổng lồ, muốn lên lầu chỉ có một cách duy nhất là phi thân mà lên, mà phải là cao thủ tuyệt đỉnh thì mới có thể làm như vậy được, còn không thì phải có dây thả xuống mới có thể vào được căn nhà này.

Một trong hai thiếu nữ tiếng lại căn nhà hình nấm đó, kéo một thiết bị báo hiệu, lập tức ngay trên lầu, hé mở một cánh cửa nhỏ, rồi một thiếu nữ từ trong nhà đi ra, thả xuống lầu một chiếc thang dây.

Thiếu nữ dưới lầu không khách sáo, thoăn thoắt leo lên thang dây, tiến vào trong nhà. Lát sau nàng lại bước ra, giơ tay làm hiệu cho Vân Linh và thiếu nữ còn lại lên lầu.

… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://bimdep.vip/vo-hinh-than-cong/

Thiếu nữ đang đứng cùng Vân Linh nhận được ám hiệu, liền cười rất tươi với Vân Linh, sau đó mới ra dấu cho chàng đi theo.

Vân Linh đi theo thiếu nữ lên lầu bằng thang dây, chàng bước qua cánh cửa nhỏ, liền nhìn thấy trong nhà là một mỹ phụ trung niên xinh đẹp, tuổi độ tam tuần, nhưng phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra vì mỹ phụ nọ quá đẹp, cái đẹp đó đã lấn át cảm nhận của người khác về tuổi tác của mỹ phụ.

Hai nàng thiếu nữ đã đứng sang một bên, nhường chỗ cho Vân Linh cùng mỹ phụ nọ đối mặt.

Hai bên đối nhãn nhìn nhau, Vân Linh tự nhiên cảm giác thân hình chấn động nhè nhẹ. Cảm giác này chính là phản ứng của Vô hình tâm pháp khi nhận thấy đối phương đang dùng chân lực tuyệt đại dò la công lực của mình.

“Lợi hại, lợi hại thật”, Vân Linh thầm kêu nhỏ trong đầu, tự nhiên thoái mái để cho đối phương tự kiểm định mình, tự đánh giá mình, “ hắc … hắc … xem có nhận thấy gì không“.

Thói thường, khi cao thủ luyện võ công đã đến mức tuyệt đỉnh, cảm giác thường sắc bén phi thường, do đó, họ hay phóng ra cường lực do thám năng lực của đối phương, mục đích là để kiểm tra xem đối phương lợi hại ở bực nào, điều này cũng là một chuyện hết sức thực tế, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà.

Tuy nhiên, hiện tại Vân Linh biết thừa bản thân mình đang bị mỹ phụ nọ dùng công lực dò xét, thế nhưng chàng cũng chẳng ngại, vì biết thừa mỹ phụ nọ có công lực cao siêu cở nào, cũng vô phương khám phá ra được công lực của chàng. Vô hình tâm pháp kỳ diệu phi thường, đối phương có phóng chân lực ra đi nữa cũng bị nọ tuỳ tiện hoá giải, vô tông vô tích biến mất hoàn toàn cường lực thăm dò đó vào trong người Vân Linh, như gió thổi vào nhà trống, không cách nào khám phá ra được bất cứ điều gì.

Quả nhiên, ngay sau đó, mỹ phụ khuôn mặt chợt biến, chuyển từ vẻ khốc lạnh sang vẻ lạ lẫm, nhìn Vân Linh sâu hơn, mê hoặc hơn, nhưng cũng mơ hồ hơn.

Trong lúc này, khi cường lực trên thân đã mất, Vân Linh hiểu ra mỹ phụ nọ đã thu nội lực về, liền nhẹ nhàng phóng ra công phu Vô hình thần công, dò xét lại năng lực của mỹ phụ kia.

Hoá ra công lực của mỹ phụ chỉ độ 6 thành của chàng thôi, nhưng đây cũng là điều khiến Vân Linh kinh ngạc, thầm cảnh giác nơi đây lợi hại.

Cái vụ “gậy ông đập lưng ông” dò xét công lực này đúng là tuyệt chiêu chỉ Vân Linh mới có thể làm được, mỹ phụ kia đâu biết Vô hình thần công xuất phát từ Vô hình tâm pháp, là một pháp môn tu luyện tạo nên khả năng dị thường, làm cho mỗi một cử động, mỗi một công lực do người học nó phát ra, đều vô hình vô dạng, vô thanh vô tức, không có chút biểu hiện biến động nào, có thể khiến cho người khác phát hiện được. Đây gọi là tuyệt hảo công phu, ngàn năm có một và cũng chưa thấy ai nhìn thấy qua.

Mỹ phụ bị Vân Linh dò xét được công lực mà không hề phát hiện ra, sau phút kinh hãi vì không phát hiện được công lực Vân Linh như thế nào, đã lấy lại vẻ lạnh lùng, đột nhiên lên tiếng:

– Đêm nay các hạ là khách quý của nô gia, các hạ có thể chọn bất kỳ nữ nhân nào ở Lạc Xuân Viện này để hoan ái, nô gia đều sẽ cho các hạ được toại ý. Nhưng mà …

Mỹ phụ chợt ngưng lại một chút như để Vân Linh chú ý, rồi khẽ nói tiếp:

– Các hạ chỉ có thể hưởng dụng nữ nhân nội trong đêm nay thôi. Sang ngày mai các hạ nếu muốn được tiếp tục hưởng tiện nghi như thế thì đành phải gặp lại nô gia để trao đổi điều kiện. Nếu khi ấy các hạ bằng lòng chấp nhận điều kiện của nô gia , thì tha hồ cho các hạ được chiếm tiện nghi của tất cả cô nương tại đây.

“Hì, quả là cách dụ hoặc khéo léo, nhưng không biết sau đó là điều kiện gì? chắc là không tầm thường”, Vân Linh trong lòng thầm thấy mỹ phụ này thực lợi hại, không phải là một tú bà bình thường nơi kỹ viện, mà giống như đại diện cho một môn phái giang hồ nào đó, giả dạng mở kỷ lâu để mưu mô những điều bất chính.

Vân Linh thầm đoán sự tình như vậy, liền không khách khí gì hết cười xấu xa hỏi:

– Không biết phải xưng hô với tiểu nương ra sao?

Mỹ phụ không ngờ Vân Linh lại xưng hô với mình như vậy, bộ dạng lời nói và tiếng cười của chàng thật khiến người khác rúng động, cảm thấy một trận ánh hồng lướt qua má, khẽ nói:

– Các hạ cứ gọi nô gia là Hoa Cầm cũng được.

Vân Linh đưa mắt nhìn mỹ phụ nói:

– Tại hạ trước giờ đối với mỹ nhân rất là kén chọn, phàm không phải mỹ nhân tuyệt sắc thì sẽ không đụng tới, mà nếu mỹ nhân đó một lời tại hạ nói ra cũng không hiểu tại hạ nói gì thì cũng không có hứng thú hưởng dụng nàng ta. Không hiểu Hoa Cầm tiểu nương có thể tìm cho ta nữ nhân như vậy không?

– Tất nhiên là được thôi, mỹ phụ cất tiếng nói, hai mắt nhìn Vân Linh nhưng tuyệt cùng lạnh lẽo.

Vân Linh bỗng cảm thấy trong lòng bực bội, tức khí nói lớn:

– Ở đây cũng có một người khiến ta ưng ý, không biết có chọn được không?

– Ai vậy? Nô gia đã nói, ai người cũng có thể chọn được mà.

– Vậy thì tốt. Tại hạ nhận thấy rất thích Hoa Cầm tiểu nương, đêm nay tiểu nương sẽ là đệm thịt cho ta hưởng dụng.

– Cái gì? Ngươi … – khuôn mặt mỹ phụ Hoa Cầm chợt biến đổi, lời nói giữa chừng định ra đằng miệng lại ngậm lại.

“Không tưởng được tên hán nhân tuấn tú này lại chọn mình, thật không biết làm sao từ chối. Lời tuyên bố lúc nãy đã nói ra, làm sao hủy bỏ được đây.”, trong lòng Hoa Cầm một trận ba động không yên.

Vân Linh chợt tiến lại gần mỹ phụ, làm nên bộ mặt sắc lang cười trêu hỏi:

– Nàng cảm thấy oan ức chăng?

Mỹ phụ khuôn mặt hơi thay đổi, nói ngập ngừng:

– Không, không có gì.

Vân Linh đột nhiên cười khanh khách nói:

– Đã không có gì thì coi như tiểu nương đã đồng ý. Tại hạ rất muốn thưởng thức ngay bông hoa thành thục xem thử khác lạ như thế nào.

Đến tình thế này thì mỹ phụ Hoa Cầm cũng không chịu nổi, khuôn mặt biến đổi nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên không đưa ra nổi một quyết định nào.

Nói sơ ra Hoa Cầm vốn là một đại ma đầu lợi hại, thù ghét nam nhân, vì giết các nam tử giang hồ quá nhiều mà trở thành địch nhân trong mắt người võ lâm, cuối cùng phải bỏ trốn đến nơi này, mở ra một chỗ giao dịch thân xác mỹ nữ, mục đích như thế nào thì vẫn đang là bí ẩn chưa ai biết được.

Đột nhiên mỹ phụ Hoa Cầm cười lạnh nói:

– Được rồi. Các hạ đã muốn nô gia phụng bồi thì đêm nay hãy ở lại đây. Chuyện giữa chúng ta chỉ nội đêm nay thôi cũng có thể giải quyết xong.

Vân Linh nghe mỹ phụ nọ nói vậy cũng phải ngạc nhiên, không tưởng lời mình yêu cầu lại có thể được thị chấp thuận dễ dàng như vậy.

Thế nhưng nếu chàng biết được Hoa Cầm mỹ phụ nọ đã động sát cơ ra rồi thì chàng sẽ còn lạnh mình hơn nữa chứ không chỉ ngạc nhiên mà thôi.

Hoa Cầm chính là đêm nay muốn dùng thuật “Thái dương bổ âm” để thu hút nội lực của Vân Linh. Việc làm này là thứ công cụ lợi hại nhất mà vốn dĩ từ khi bị nam tử mình yêu phụ bạc bà ta đã không dùng. Hiện giờ nổi tức giận bộc phát, Hoa Cầm đã bất chấp tấm thân gìn giữ từ lâu cùng nam tử phong lưu sắp chết này hoan hảo một phen.

Hai thiếu nữ dẫn đường lúc nãy đã được lệnh Hoa Cầm lui về chỗ nghỉ ngơi của họ. Trong phòng hiện giờ chỉ còn có Vân Linh và Hoa Cầm mà thôi.

Mỹ phụ Hoa Cầm khuôn mặt chợt tươi sắc, hai má cười kiều mỵ để lộ ra một bên má lúm đồng tiền xinh xắn, nói giọng du dương:

– Tướng công, mời chàng ngồi.

Vân Linh nghe mỹ phụ nọ gọi mình như thế không khỏi giật mình hỏi lại, bấy giờ Hoa Cầm mỹ phụ nọ mới lên tiếng rằng hai người đêm nay ở cùng với nhau, không phải phu thê thì cũng giống phu thê, tại sao nàng ta không thể gọi chàng như thế để thêm phần thi vị.

Vân Linh không tưởng được chuyện đùa hoá thật, bản thân không thích thú gì chuyện phong lưu thế này, liền định lui ra. Thế nhưng toàn bộ cửa ra vào đã bị đóng kín. Chàng vừa định phá cửa mà ra thì phía sau mỹ phụ đã lên tiếng:

– Phòng của thiếp được làm bằng vật liệu rất kiên cố. Chàng không tin cứ thử phá mà xem, hi … hi …

Mỹ phụ nói xong bật cười thành tiếng, đột nhiên ấn tay vào một nút bấm gần chỗ ngồi, ngay lập tức cái bàn đá trước mặt thụt xuống, rồi một chiếc giường từ dưới đất trồi lên, tạo thành một không gian êm đềm, giống như một hành phòng vậy.

Vân Linh nghe tiếng động lạ liền quay đầu nhìn lại, mới hay không chỉ riêng chiếc bàn đá biến mất mà cả 2 chiếc ghế vốn đặt ở hai đầu bàn cũng theo nó mà hóa ra hư không. Trong phòng nhỏ chỉ còn duy nhất một chiếc giường bọc gấm xa hoa, to lớn hơn hẳn những chiếc giường chàng vẫn nhìn thấy hàng ngày. Từ nơi chiếc giường đó, một mùi khí vị thoang thoảng thơm ngát tỏa ra, hương vị tuy nhẹ nhưng rất mê ly, thật sự cực cuốn hút.

Hoa Cầm lúc này đã đứng trên giường, mắt nhìn Vân Linh toát lên vẻ tiếu ý, hai tay đang lẫn giở lớp y phục bên ngoài, từ từ nhẹ nhàng gỡ bỏ, để lộ ra những vùng da thịt trắng ngần dưới ánh đèn đêm sáng rỡ.

“Hừ … nữ nhân nọ đã khiêu khích ta, chẳng lẽ ta thấy miếng thịt ngon như vậy lại không thưởng thức sao?” Vân Linh thầm nghĩ, dục hoả thịnh vượng trong nội thể mấy ngày nay được dịp bốc phát. Thế rồi chàng không suy nghĩ gì thêm nữa, từ từ bước lại bên giường, ôm lấy tấm thân giờ đã trở nên xích loã của mỹ phụ.

Hoa Cầm mỹ phụ hoa dung tỏ ra khêu gợi, hoàn toàn lột bỏ khuôn mặt lạnh lùng như băng lúc đầu, hai cánh tay trắng như ngó sen quày lấy nam nhân trong tay, rùng mình thưởng thức mùi vị khác lạ mạnh mẽ vào trong khí quản.

Mỹ nhân tuyệt thật, phong đồn nẩy nở và mềm mại phi thường. Vân Linh ma thủ hoạt động bên dưới, cảm giác dưới tay da thịt Hoa Cầm vừa mềm vừa láng, cực kích thích.

Chàng hít lấy một hơi sảng khoái, cực lực chiếm dụng tiện nghi trên dưới. Hoa Cầm bị chàng đùa bỡn, bắt đầu rên lên những tiếng du dương, toàn thân dần trở nên vô lực ôm lấy Vân Linh kéo xuống giường.

– Thú vị a. Nàng nhân thành thục có khác, bạo dạn chủ động dâng hiến cho ta.

Trong lòng Vân Linh dục hoả càng thịnh, vội vàng nhanh chóng thoát ly y phục, xông lấy đè nghiến lên thân Hoa Cầm, bắt đầu một trận phong lưu.

Hoa Cầm khuôn mặt tiếu ý lộ ra, trong tâm vừa khoái lạc vừa thích thú, chuẩn bị cùng Vân Linh một trận hoan hảo, sau đó thì sẽ hút lấy tinh lực của nam nhân kia, cực lực tiêu diệt sinh mạng ngu ngốc này.

Quân tử kiếm của Vân Linh lúc này đã xâm nhập âm phong động ẩm ướt, cảm giác tiểu huynh đệ của mình nóng rực lên, từ từ mở ra khu vườn đào nguyên, khai thông mọi sự bế tắc.

– Ui chao! – Hoa Cầm kêu lên thảng thốt, ngọc thể bên dưới run động liên hồi, vừa đau vừa sướng không còn biết gì hết nữa.

Vân Linh bắt đầu khai mở nhịp điệu trùng kích, tấn công nữ nhân bên dưới, từng đợt dồn dập ác liệt.

– Ôi …. ư ….. chết thiếp mất thôi …. – Hoa Cầm cái miệng nhỏ kêu réo liên hồi, hai tay nắm vội lấy phong nhũ của mình nắn bóp, thân hình cực lực uốn éo hướng lên tiếp nhận sự trùng kích của Vân Linh.

Hai người lúc này giống như đôi sam, dính chặt vào nhau tương hảo, ác liệt và kích dục nặng nề, không còn nhớ gì đến việc khác nữa.

Vân Linh càng phá thành đạp luỹ thì Hoa Cầm ở bên dưới lại càng kêu lớn, dục hoả bùng phát dữ dội, không ngờ rằng sau bao ngày thiếu thốn nam nhân, cơ thể tự nhiên bị kiềm nén đã không còn giữ được sự băng lạnh vốn có, đã hoàn toàn xuất ra hoa lộ, ướt át chảy tràn ra ngoài.

Hoa Cầm lúc này cảm thấy mình bay bỗng trên không, mê ly trong cảm giác khoái dục, ôi chao sướng không thể tả, hơn không biết bao nhiêu lần nam tử đã phụ bạc mình.

Hoa Cầm đã xuất khí, nhưng Vân Linh cường lực trùng kích vẫn không hề giảm, càng lúc càng dồn dập tấn tới, Hoa Cầm bên dưới chỉ còn nước kêu trời, kêu đất, loạn động thân thể kiều mỵ, biến thành một nữ nhân yếu ớt trước nam tử hùng tráng này.

Vân Linh vừa trùng kích mỹ nữ vừa khoái lạc thầm nghĩ: “Lợi hại, nữ nhân thành thục lợi hại, vẫn chưa chịu xin hàng ư”.

– Ôi chao … ư …. ư …. chết người ta rồi …..

Hoa Cầm sau một hồi bị tấn công dồn dập, lại bắt đầu kêu réo, toàn thân run rẫy khoái sướng, nước hoa lộ lại trào ra.

Cuối cùng thì Hoa Cầm lại bị thua, hoa lộ xuất ra dầm dề, nàng ta bị vần vò chịu không nổi khoái sướng đã thăng hoa liên tục, chết chìm trong khoái lạc. Phút chót khi Vân Linh bùng nổ cảm giác, phóng tinh chất của mình vào trong cơ thể Hoa Cầm, thì mỹ phụ nọ đã gần như mê man, chẳng còn hơi sức đâu mà sử dụng công pháp “Thái dương bổ âm” nữa.

Hai người nằm ôm lấy nhau, khí tức của Vân Linh tràn ngập vào tâm phế Hoa Cầm khiến cho mỹ phụ này tâm trường loạn động, mê ly luyến ái, tình cảm khó lòng kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô hình thần công

Số ký tự: 0