Phần 168
2024-08-05 19:34:44
Mâu Sỹ Đạt tay cầm đại đao để xuôi theo thân người, hai mắt chiếu ra hàn quang đặc dị, tập trung lên thân thể Hồ Thị Song Tiên.
Đám thuộc hạ đi theo, tên nào tên nấy vũ khí rút ra cầm tay, tập trung tinh thần chuẩn bị xuất kích, chỉ cần một lệnh của Mâu Sỹ Đạt ban ra, lập tức sẽ trở thành một trường đấu tranh máu đổ thịt rơi ngay lúc này.
Mâu Sỹ Đạt thần sắc ngưng trọng nhìn Hồ Thị Song Tiên nói lớn:
– Hai vị đã là tội nhân của bổn phái. Nếu ngoan ngoãn chịu trói thì chúng ta cũng không làm khó dễ nữa, có thể đưa cả hai về cho môn chủ định tội. Hai vị nghĩ sao ?
Hồ Thị Hắc Bà tức tối hừ lên một tiếng, trong đầu thầm tính. Hiện giờ hai người không có vũ khí, nội lực lại giảm mất 5 thành, e rằng khó lòng thu thập bọn tiểu tử này.
Tuy nhiên, Hồ Thị Song Tiên tâm tính tương thông, đều hiểu hôm nay lành ít dữ nhiều, nếu không nhân cơ hội nhân thủ bọn tặc nhân còn chưa đến kịp, tức tối dùng sách lược “sét đánh không kịp bưng tai” thì sau này càng khó thoát khỏi nguy hiểm.
Hai người nhìn nhau một thoáng, lập tức thân hình chớp động, đã xông vào giữa đám người Hắc thanh phái đang đứng phía sau Mâu Sỹ Đạt.
Mâu Sỹ Đạt và đám thủ hạ đều đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu, ngay lúc bóng dáng Hồ Thị Song Tiên nhoáng lên một cái, trong cảnh trời đêm âm u, tiếng thét của Mâu Sỹ Đạt đã vang lên:
– S……..á ……t……..
Huỳnh … huỵch những tiếng chuyển động của đám cao thủ giang hồ. Một trường sát phạt không tránh khỏi đã xảy ra.
Hồ Thị Bạch Bà tay không vũ khí, trực đấu cùng Mâu Sỹ Đạt, hai người thân hình chớp nhoáng, mới trong tít tắc đã công ra 20 chiêu, biến pháp nhanh vô cùng.
Vốn dĩ võ công của Hồ Thị Song Tiên cực cao, chiêu thế lợi hại nhất chính là thực chiến bằng quải trượng, hiện giờ tuy hai người không ai có quải trượng trên tay, nhưng bản lãnh võ công thì cũng không kém sút nhiều lắm.
Hiện giờ Hồ Thị Bạch Bà thì đấu tay đôi với Mâu Sỹ Đạt, còn Hồ Thị Hắc Bà thì đang giao chiến với đám cao thủ Hắc Thanh Phái.
Hai đằng chiêu xuất nhanh như chớp giật, biến thế nhanh nhẹn vô cùng. Lại nói lúc này trời đã về đêm, khung cảnh xung quanh tối mù mù, chỉ có võ công lợi hại mới có thể đấu chiến vào lúc này.
Hai mẹ con Gia Luật Tú bị cảm nhiễm bởi trận chiến trước mắt, hai người ăn vội chút thức ăn rồi kéo nhau ra phía ngoài để xem.
Lúc này Gia Luật Tú mới phát giác ra võ công của Hồ Thị Song Tiên không cao quá như lời đồn, không ngờ hai người thuộc hàng tiền bối võ lâm như vậy, lại để cho đám cao thủ hậu bối quần công đến mức không thể thoát ra nổi.
Thế nhưng dù gì đi nữa Hồ Thị Song Tiên kinh nghiệm trận mạc dạn dầy, 2 người đã cùng nhau tham chiến hàng chục trận, kiến thức võ học của các phái nhiều không kể xiết, vì thế nên tuy nội lực bị thụt giảm, nhưng cũng không vì thế mà bại vong trước đám tiểu bối này.
Chiến trường trận đấu cát bay đá chạy trong cảnh mịt mù nọ càng lúc càng nguy hiểm, bọn thuộc hạ của Mâu Sỹ Đạt dẫn tới lần lượt bị Hồ Thị Hắc Bà đánh gục, phải lùi khỏi đấu trường, có kẻ đã đứng không nổi nằm lăn ra đất, kêu la một cách đau đớn.
Phía bên kia Mâu Sỹ Đạt cũng bị Hồ Thị Bạch Bà làm cho khó chịu không ít. Võ công của Mâu Sỹ Đạt đâu phải tầm thường, sức lực lại tuyệt đối sung mãn, vậy mà lúc này y không sao tận dụng được ưu thế đó, chiêu xuất nửa chừng lại phải quay về tự cứu, hiển nhiên đấu pháp của y đã bị Hồ Thị Bạch Bà câu dẫn, dùng chính sự nhanh nhẹn của bà mà khống chế cường lực mạnh mẽ của y.
Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao đã từng nhìn thấy Hồ Thị Song Tiên đấu nhau cùng các cao thủ lợi hại khác như Ảnh Hồn Thủ và Ưng Thiên Hành nên ngay lập tức nhận ra sự khác lạ, nàng thì thầm vào tai mẫu thân, ý là Hồ Thị Song Tiên đã bị giảm sút nội lực, vì vậy nên mới phải kéo dài cuộc chiến lâu như thế.
Gia Luật Tú thấy con gái nói rất hợp ý mình, trong lòng dấy lên sự hoan hỉ, tự cảm thấy sung sướng vì cho rằng Tiêu Dao Dao xa nhà một thời gian, đi lại giang hồ nên đã chín chắn hơn nhiều rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi, Hồ Thị Hắc Bà đã thu thập xong bọn thuộc hạ dưới trướng Mâu Sỹ Đạt, lúc bấy giờ trên chiến trường chỉ còn cặp đấu giữa Hồ Thị Bạch Bà và Mâu Sỹ Đạt là vẫn chưa có hồi kết.
Mâu Sỹ Đạt xuất ra đao pháp bá đạo vô cùng, chiêu thức đao quang loang loáng như ánh sao băng, thoạt chớp thoạt sáng lại nhìn như kiểu ma trơi trên trời, kiểu đấu pháp đó khiến cho Hồ Thị Bạch Bà không cách gì áp sát người y được.
Mâu Sỹ Đạt vừa đánh vừa lo lắng, hiện giờ mà nói bên phe y chỉ còn có y trụ vững, nếu một khi Hồ Thị Hắc Bà xông vào giáp công cùng sư tỷ của bà ta. Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, thành danh đã lâu, e rằng tính mạng y khó thể bảo toàn.
Trong lòng đã biết không xong, tất nhiên Mâu Sỹ Đạt chẳng dại gì ở lại nơi này, y đánh mạnh một đường đao hoa lệ, kín bưng như bức tường thành, chiến pháp như gió cuốn mưa sa, phủ lên thân hình đối phương.
Lập tức Hồ Thị Bạch Bà phải thu hồi thân pháp nhảy lùi lại, đến lúc này Mâu Sỹ Đạt mới hoàn đao nhảy bắn ra xa, co giò chạy thật nhanh vào trong ngõ hẻm.
Hồ Thị Hắc Bà thấy thế nhảy ba bước chạy theo, định tiêu diệt nốt mầm mống tai họa này. Thế nhưng bà ta đuổi theo không kịp, vì ngõ hẻm đó đan đan, dọc dọc, hàng chục hướng đi ra khắp nơi, nhất thời không biết Mâu Sỹ Đạt đã chạy đi ngã nào.
Hồ Thị Bạch Bà khuôn mặt xanh xám ngồi phục xuống giữa đấu trường, khuôn mặt bà ta cho thấy khí lực trong người đã hao tổn thảm trọng, e rằng không thể kiên trì lâu nữa.
Hồ Thị Hắc Bà đuổi không kịp quay lại nhìn thấy sư tỷ đang ngồi thở giữa đương trường, liền vội vàng chạy lại hỏi:
– Tỷ, tỷ sao vậy ?
Hồ Thị Bạch Bà khuôn mặt đã bớt xanh, gượng đứng dậy nói:
– Mau, chúng ta mau rời khỏi đây. Bọn người Hắc Thanh Phái sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Hồ Thị Bạch Bà nói xong liền đưa mắt nhìn hai mẹ con Tiêu Dao Dao đang đứng đó, đoạn nói:
– Ai gia có chuyện muốn hỏi Tiêu cô nương, cô nương có thể theo 2 hai người chúng ta không?
Tiêu Dao Dao có vẻ ngạc nhiên, nàng không hiểu Hồ Thị Bạch Bà định nói chuyện gì với nàng, theo ngữ khí thì bà ta đối với nàng không có oán thù, có lẽ sự việc cũng không quá nghiêm trọng.
Tiêu Dao Dao quay sang mẫu thân đang đứng đó định hỏi ý kiến, nhưng Gia Luật Tú đã vái chào Hồ Thị Bạch Bà rồi nói:
– Tiền bối đã có ý muốn hỏi chuyện tiểu nữ, mẹ con chúng tôi nhất định nghe theo. Bây giờ chúng ta mau đi thôi.
Bốn người ngay sau đó liền kéo nhau đi ra khỏi thành. Ai nấy đều biết việc thảm sát bằng đấy nhân mạng là người của Hắc Thanh Phái thì làm sao bọn chúng không truy sát cho được, vậy thì chỉ có nhân cơ hội đêm tối, vượt thành mà ra thì sẽ an toàn hơn.
Sau một hồi vất vả dùng dây thừng vượt thành, bốn người kéo nhau đi thẳng về phía đông, tiến bước trên con đường nhỏ dẫn tới thị trấn gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro