Vô hình thần công

Phần 155

2024-08-05 19:34:44

Phần 155
Vân Linh biết Tiểu ma tiên đói lắm nên vội chìa con cá vừa nướng xong cho nàng. Tiểu ma tiên cũng không khách khí ngồi xuống ăn ngay. Hai người ngồi ăn không ai nói với ai một câu nào.

Lát sau, Tiểu ma tiên đứng dậy nói:

– Ta đi đây.

Nàng nói xong xông ra khỏi lều, phóng người đi mất dạng.

Vân Linh nhìn theo bóng dáng đã khuất của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thầm nghĩ, không biết đến bao giờ nàng nọ mới tha thứ cho chàng. Hai người hiện giờ sống cùng nhau trên hoang đảo, nếu nàng vẫn cứ ương ngạch không chịu hợp tác thì nàng chỉ thiệt thôi. Ai sẽ giúp nàng tìm thức ăn, ai sẽ chăm lo giấc ngủ cho nàng. Nếu Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẫn sống cô độc như vậy và ăn những thứ trái cây đắng ngắt thì sớm muộn gì nàng cũng đổ bệnh ra mất.

Mấy ngày sau đó, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng bắt chước Vân Linh làm cần câu cá. Nhưng nàng tay chân lóng ngóng làm mãi mới được một cái cần câu kém chất lượng, lưỡi câu to đùng, hiển nhiên câu hoài cũng chẳng được con cá nào.

Ở khu vực này sóng biển khá lớn, bờ biển dài như vô tận. Hai người Vân Linh và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ở hai nơi khác nhau cùng câu cá mà không ai biết việc làm của ai.

Có điều sau mấy ngày câu không được con cá nào, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã phát chán vứt bỏ cần câu sang một bên, tự mình chủ động tìm đến chỗ Vân Linh xin thức ăn. Tất nhiên nói là xin chứ nàng chỉ cần có mặt là Vân Linh tự nhiên phải phục vụ nàng. Hai người dần dà nẩy sinh một thứ quan hệ kỳ dị. Họ không nói chuyện gì, cũng không gặp nhau thường, chỉ đến lúc chiều xuống thì mới cùng nhau ăn tối, khi đó toàn là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng chủ động tìm tới. Riết rồi nàng thành thói quen, không ngày nào mà không đến cùng ăn với Vân Linh, bản thân cũng từ bỏ sự xấu hỗ ngượng ngập, thoải mái ăn chùa một cách cực kỳ thống khoái.

Vân Linh đối với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng không nề hà gì. Hai người ở cùng nhau trên hoang đảo nên nhu cầu được nói chuyện hay thấy mặt nhau cũng trở nên cần thiết như thức ăn, nước uống. Cảm giác mong được gặp gỡ người khác là thứ cảm giác mà chỉ có ai ở trong hoàn cảnh giống như Vân Linh và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bây giờ mới có thể thấu hiểu nổi. Vì thế, dần dần họ gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn và tình cảm gắn bó cũng trở nên sâu sắc hơn dù bản thân cả hai không ai nói ra điều đó.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẫn còn hận Vân Linh vì chàng đã giết Thiên ca của nàng. Mỗi lúc nàng nhớ đến điều đó thì khuôn mặt chuyển biến trở nên khó coi, hai mắt trừng trừng nhìn Vân Linh rồi lặng lẽ bỏ đi.

Khi đó thì phải mất mấy ngày sau, nàng nọ mới quay trở lại tìm chàng. Tình cảm sau đó cũng trở nên lạnh nhạt khó tả, chỉ đến một thời gian hơn chục ngày sau mọi sự mới trở lại bình thường. Đây chính là rào cản khiến cho giữa hai người luôn luôn hình thành một bức tường vô hình không thể đạp đổ, không thể vượt qua và cũng không biết làm sao phá vỡ nó.

Vân Linh bắt đầu làm một căn nhà mới cho mình. Chàng bây giờ đã khỏe, nội lực tuy chỉ có một thành nhưng như vậy cũng dư sức để kiến tạo nên một cơ ngơi tươm tất. Việc dựng nhà của Vân Linh ban đầu cũng khiến Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ngạc nhiên, bỉu môi khinh thường. Ai ngờ sau vài ngày, căn nhà mới được dựng lên khang trang, lịch sự đến lạ, nó làm vị cô nương kia sững sờ ngơ ngẫn, trong tâm thầm phục gã trai tuấn tú nọ tài năng không tệ.

Vân Linh dựng nhà này toàn nhờ vào hai bàn tay, không tấc sắc mà làm nên, chàng chỉ dùng những cành cây nhỏ, đan lại vào nhau, sắp xếp hợp lý để tạo nên một mái nhà cho mình. Hiện thời ở nơi hoang đảo này, thậm chí một miếng sắt nhỏ cũng không có thì làm sao có thể làm được căn nhà cho ra hồn được.

Căn nhà do Vân Linh tạo ra lúc này chỉ có thể là một căn nhà hạng bét và rất bét nữa so với bất kỳ căn nhà tồi tàn nào trên lục địa.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cho dù rất phục Vân Linh có thể làm nên một căn nhà tốt như vậy trong một hoàn cảnh khó khăn không có một tấc sắt trong tay, tuy nhiên nàng không để lộ ra sự thán phục đó, chỉ lạnh lùng nói:

– Căn nhà thế này mà ngươi cũng làm ra được. Tệ đến mức ta không thể ngờ. Ở trên lục địa có bao nhiêu căn nhà đẹp, sao ngươi không thử làm một cái, khi đó ta còn thán phục ngươi, còn như cái nhà này thì có cho ta cũng chả thèm. Hừ.

Vân Linh trong lòng phát bực, chàng đang cao hứng mà bị Tiểu cô nương này nói một thôi một hồi thì hết cả hứng thú, liền quay sang làm thức ăn buổi tối.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thấy nàng nói xong thì Vân Linh khuôn mặt không vui, nàng cảm thấy hối hận nhỏ giọng hỏi:

– Ngươi đang giận ta đó à ? Có phải vì ta chê căn nhà của ngươi không ?

Tình cảm qua giọng nói của Tiểu ma tiên làm cho Vân Linh thấy lạ lùng, nàng nọ lúc thì băng lạnh, khi lại giận dữ, rồi thoắt cái biến ra ôn nhu dễ thương, thật sự biến đổi quá nhiều, làm cho chàng không hiểu ra làm sao cả.

Đối với Vân Linh, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thực giống một cô em nhỏ, tính tình hiếu động nghịch ngợm, trong lòng không vướng bận giang hồ hiểm ác, cư xử có khi ngây ngô, nhưng lại toát lên vẻ kiều mỵ của một cô nương đang tuổi gây mê hoặc lòng người.

Do đó tình cảm biến đổi bất thường của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hiện giờ, khiến chàng đâm ra khó hiểu, nhất thời bị tiểu cô nương nọ làm cho loạn óc, không phân biệt được chân chính tình cảm của nàng đối với mình ra sao.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng dù không nói ra nhưng tình cảm và sự tự thân tự lập của nàng đã dần dần bị Vân Linh khống chế. Ngày nào nàng không gặp mặt Vân Linh là cảm thấy không yên tâm, trong lòng cứ thấy thiếu thốn khó chịu, còn bản thân thì nàng thèm muốn thứ dã vị do Vân Linh chế tác, món ăn đó ngon hơn rất nhiều mấy thứ trái cây nàng hái được trong rừng nơi hoang đảo này.

Có một việc chính Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng dấu diếm và không dám để lộ cho Vân Linh biết, cái thứ trái cây Thanh Dị Thảo gì đó mà nàng ăn phải lúc trước, đã khiến cho dục tình nơi cơ thể nàng bùng phát khó chịu vô cùng.

Nàng nhiều lúc cảm giác bất lực, muốn tìm nam nhân để giải tỏa, và những lúc đó, hình ảnh khuôn mặt tuấn mỹ râu ria lởm chởm của Vân Linh lại hiện ra, khiến cho lòng xuân nữ dạt dào cảm giác thèm muốn dữ dội, cơ thể thật muốn tan chẩy trong lòng chàng.

Lúc này đây, y phục trên người Vân Linh lại rách nát quá độ, nhiều chỗ rách đến mức không thể không nhìn thấy da thịt bên dưới, điều đó lại càng khiến cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thêm bức xúc, muốn được gần gũi Vân Linh ngay.

Tuy nhiên những lần như thế, nội tâm nàng lại bùng lên thứ ý chí chống đối, dù gì Vân Linh cũng đang là thù nhân của nàng. Nàng không thể chung chạ cùng hắn được.

Mùa hạ đã qua, mùa thu đã tới, Vân Linh và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mới đó mà đã ở trên đảo được 3 tháng trời. Trong khoảng thời gian này, y phục trên người Vân Linh đã không còn có thể mặc được, chàng phải tìm lá cây làm tạm y phục che lấy cơ thể, dĩ nhiên tệ hại không kém gì Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng.

Hai người sống buồn tẻ trên đảo dần dà tâm lý tương thông, càng lúc càng thông cảm lẫn nhau, nhưng cũng không ai vượt qua rào cản nam nữ, tự mình đều cảnh tỉnh mình, không để cho đối phương biết được.

Không ngày nào họ không ngóng nhìn ra ngoài biển, mong ngóng có một con thuyền đi qua, có khi Vân Linh còn đốt một đám cây lớn làm ám hiệu để cho người ta ở xa biết mà đến cứu nhưng không thấy hiệu quả chi cả. Riết rồi sự hy vọng dần dần qua đi, trong lòng hai người đều đau khổ khó mà nói được.

Mùa thu đến cây lá trên đảo rụng tơi bời, thức ăn của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng là trái cây không còn nữa, nàng hoàn toàn phải dựa vào khả năng tìm vật thực của Vân Linh.

Ngày thường, cứ khoảng 3 hoặc 4 ngày một lần, nàng cũng như Vân Linh phải tìm lá cây khác đan lại làm y phục che thân, nhưng khi đến cuối thu, lá cây trên cành rụng hết, tan tác bay trong không gian, hai người không còn gì đến che đậy thân thể, đành phải xích lõa mà sống, tự nhiên hòa vào thiên nhiên.

Làn da vốn dĩ trắng hồng của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sau một thời gian sống trên đảo đã trở thành rám nắng, nhũ phong thì vẫn nẩy nở tròn trịa mê người, hạ thân rừng cây rậm rạp che phủ chỗ kín, toàn bộ những gì cần phải dấu diếm thì lúc này đều lộ hết cả ra trước mắt Vân Linh.

Nàng ban đầu cũng rất xấu hỗ không dám đến tìm Vân Linh xin thức ăn, nhưng cái đói cuối cùng đã chiến thắng, Tiểu ma tiên Lạc Băng đành dẹp bỏ sự xấu hỗ vô bì, tiến vào căn nhà xấu xí mà nàng từng chỉ trích.

Không thể ngờ, khi nàng vào nhà rồi nhìn thấy Vân Linh thì mặt mày lại như gấc chín, hóa ra không chỉ một mình nàng thiếu thốn lá cây làm y phục, mà cả Vân Linh cũng vậy. Cái thứ dị kỳ nam tử lần đầu tiên nàng thấy bên dưới hạ thể Vân Linh làm cho nàng nóng ran lên, nếu chẳng phải hiện tại quá đói thì nàng đã quay người ra khỏi đây từ lâu rồi.

Vân Linh thì cũng không thể chấn tĩnh trước một cơ thể giống cái dụ hoặc mê người đó, dục hỏa tồn tại bấy lâu trong cơ thể muốn bùng phát, hạ thân tên tiểu huynh đệ kia như hiểu ý chủ nhân, lò dò phóng xuất biến thể, lộ ra một hình thái to lớn hơn rất nhiều so với bình thường.

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt như ráng chiều, ngồi vội xuống khép lấy song thối, hạ thân che đậy cực độ, hai tay khum lên phía trên bịt bớt một phần nhũ phong, thực sự lại càng khiến người khác thêm xốn óc.

Vân Linh thì cũng quay đi dấu cái thứ không thể dấu đó, chàng ngượng ngùng nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhưng trong lòng chợt thấy say say, biểu tình mê hoặc động nhân lúc này của tiểu nữu đó làm cho chàng hưng phấn kích thích tên tiểu huynh đệ lên vô cùng, hai mắt chớp ra hàn quang kỳ dị, thưởng lãm một cách trộm cắp trên toàn thân mỹ nhân.

– Hừ ! Ngươi nhìn ta làm gì ? Coi chừng ta … ta …

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tức giận quát mắng Vân Linh nhìn trộm mình, trong tâm vừa ngượng ngập nhưng lại cảm thấy khoan khoái, không hiểu sao nàng cảm thấy ánh mắt kia nhìn nàng khiến tim nàng đập mạnh lên, nội thân run động một cổ hỏa khí chạy khắp người, thật là rất thích thú a.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô hình thần công

Số ký tự: 0