Phần 129
2024-08-05 19:34:44
Sang ngày hôm sau, ngay lúc trời còn chưa sáng Vân Linh đã bị đập cửa kêu réo ùm sùm. Chàng bực bội mở cửa đi ra thì thấy hai gã Thạch Tiểu Tam và La Phôi thân thể nhếch nhác đang đứng bên ngoài.
Vân Linh chưa kịp nói gì thì Thạch Tiểu Tam đã ôm lấy chàng nói lớn:
– Đại ca ! Đại ca đã về. Bọn đệ hôm qua ra ngoài không biết được tin nên hôm nay phải đến sớm để gặp đại ca.
Vân Linh ngửi thấy mùi rượu nồng nặn trên người Thạch Tiểu Tam bốc ra liền nhăn mặt.
Chàng nhìn thấy bộ dạng tệ hại của Thạch Tiểu Tam và La Phôi như thế cũng tự hiểu 2 tên này đêm qua đã ra ngoài uống rượu rồi. Thảo nào mà chàng về đến nơi lại không thấy bọn chúng đâu cả.
Chàng gỡ tay Thạch Tiểu Tam ra khỏi người mình rồi đẩy hắn ra xa, trợn mắt hỏi:
– Đệ lại ra ngoài kia uống rượu phải không ?
Thạch Tiểu Tam đang vui mừng thì thấy Vân Linh đột nhiên hỏi đến chuyện uống rượu liền lúng túng ấm ớ nói:
– Chỉ có uống chút thôi. Không nhiều mà.
La Phôi đứng bên cạnh đó nghe Thạch Tiểu Tam bị Vân Linh truy vấn chuyện uống rượu thì bụm miệng cười khẽ quay đi. Hôm qua gã biết tin Vân Linh sẽ trở về nên đã bảo Thạch Tiểu Tam bớt uống đi chút còn quay về đón mừng đại ca mà hắn có nghe đâu.
Tính sơ sơ Thạch Tiểu Tam hôm qua phải làm tới 5 vò rượu Trúc Diệp thì hỏi sao gã có thể về sớm được. Gã không ngủ vùi tới tận trưa nay cũng là một kỳ tích rồi.
Vân Linh thấy Thạch Tiểu Tam trả lời ngắc ngứ thì cũng không hỏi nhiều nữa. Chàng ra hiệu cho La Phôi mang tên say rượu này về để cho gã nghỉ ngơi, chứ bộ dạng hiện giờ của Thạch Tiểu Tam là không thể chấp nhận được.
Hai gã đi rồi, Vân Linh chưa kịp vào phòng lại có Nhạn Nhạn cô nương đến kiếm. Nhạn Nhạn từ khi nghe tin Vân Linh bị thất tung đã trở nên đau khổ bất ngờ. Sau đó nàng mới nhận ra bản thân sau chuyến đi vừa qua đã trở nên luyến ái với tên tiểu quỷ xấu xa đó.
Tên tiểu ma tinh này hiện giờ có vẻ kỳ bí vô cùng. Đứng trước hắn nàng cảm thấy mình không được tự tin như trước đây. Mỗi lúc Lạc Thiên vô tình nhìn nàng là trái tim người con gái lại đập loạn nhịp.
Còn về phần Vân Linh cũng không ngờ rằng khi chàng dấu ẩn thân dưới bộ dạng gã Lạc Thiên lại vẫn tạo nên một sự thu hút lạ kỳ. Chàng đâu ngờ tâm tình nhi nữ lại rất nhạy cảm, dù là chàng không biểu hiện thái độ rõ rệt, nhưng sự ái mộ nhan sắc của Nhạn Nhạn cô nương thông qua ánh mắt lại là một việc không thể dấu nổi.
Vân Linh thấy Nhạn Nhạn tìm tới liền mời nàng nọ vào phòng. Nhạn Nhạn khuôn mặt ửng hồng mãi một lúc mới ấp úng nói:
– Tiểu muội mừng cho Thiên huynh trở về nhà. Trong lúc cấp bách không biết lấy gì tặng huynh nên đêm qua đã thức khuya làm cho huynh một cái túi gấm. Huynh xem thử có đẹp không ?
Nhạn Nhạn nói xong liền rút từ trong tay áo ra một cái túi nhỏ, bề ngoài chỉ cở bàn tay, trên có thêu mấy bông hoa xinh xinh, mùi thơm thoang thoảng từ trong chiếc túi gấm bay ra.
Vân Linh nhận lấy túi gấm không biết nên nói thế nào. Chàng nhìn sang thiếu nữ nọ thì thấy nàng đang cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng trông thật là khêu gợi ánh mắt người ta.
Vân Linh biết nàng đã động chân tình. Cái túi gấm này chắc nàng đã may từ mấy hôm trước chứ không phải vừa may xong. Hiển nhiên khi nàng đặt mũi kim thêu lên túi gấm đã gửi vào trong đó tình cảm nhi nữ đối với ý trung nhân. Hiện thời chàng nhận túi gấm của nàng hiển nhiên xem như đã chấp nhận mối ẩn tình nọ, còn chàng từ chối không nhận lấy túi gấm thì thiếu nữ nọ sẽ ra sao. Vân Linh nhất thời không biết nên liệu ngã nào.
Suy nghĩ một lúc Vân Linh nhẹ nhàng nói:
– Cái túi gấm của muội thêu thật đẹp lắm. Tiểu huynh không chê vào đâu được. Nhưng huynh là nam nhân, trong người không thể giữ món đồ nữ nhân đó được, vả lại giữ túi gấm này cũng không biết để làm gì. Vậy nên muội cứ giữ lại để dùng đi.
Nhạn Nhạn nghe thấy Vân Linh nói vậy thì như lùng bùng bên tai. Sắc mặt đang đỏ chợt trở nên xanh tái. Nàng nhìn Vân Linh với ánh mắt ai oán nói:
– Chân tình của muội may tặng huynh mà huynh lại từ chối ư ? Chẳng lẽ huynh đã có người nào khác ?
Vân Linh bị nàng hỏi thẳng như vậy không biết nên nói thế nào. Cứ thần mặt ra.
Nhạn Nhạn đôi mắt ráo hoảng run giọng nói:
– Tiểu muội trước giờ chưa từng biết đến một nam nhân nào ? Chưa từng ai khiến muội quan tâm như vậy ngoài phụ thân của muội ra. Chỉ có huynh là người con trai đầu tiên. Chẳng ngờ huynh lại xem muội như phế vật vậy ? Muội … muội …
Nàng nói đến đây lời nói không cất lên được nữa. Thế rồi hai tay nàng ôm lấy mặt, òa khóc rồi chạy ra khỏi phòng.
Vân Linh thẫn thờ nhìn theo, cái túi gấm bị rơi ra nằm dài trên đất. Chàng cũng không biết được bản thân nên làm như thế nào.
Sau chuyện đó, Nhạn Nhạn tránh mặt không gặp Vân Linh. Chỉ đến hôm Lạc Thiên Đạo môn chủ mở cuộc họp khẩn cấp, mời toàn những cao thủ thượng thặng ở trong bổn môn nàng mới cùng Vân Linh dự họp.
Cuộc họp khẩn cấp này không ngờ rất đông người. Trong đó là toàn bộ các cấp chức sắc từ phó đường chủ trở lên. Mọi người ngồi quây quần trong một sảnh đường rộng lớn. Xung quanh cửa đóng kín mít và đều có cao thủ canh gác cẩn thận.
Lạc Thiên Đạo nhìn toàn trường với ánh mắt thâm trầm, lão mở đầu cuộc họp với một thông báo kinh người.
Đó là việc toàn bộ nhóm cao thủ thượng thặng do Lạc Phá Thiên chỉ huy dẫn đi lần trước, sau hơn 3 tháng bôn hành, đã hoàn toàn mất dạng không để lại chút tin tức.
Lạc Thiên Đạo nói:
“Chuyến đi lần trước, đoàn người chúng ta ra đi vốn cùng hợp tác với môn nhân của Hoàng Thiên Giáo. Hàng tháng mỗi tuần một lần, đều có chim đưa thư chuyển tin về. Thế nhưng đã hơn 3 tháng trôi qua, tin tức do chim thư đưa đến đã hoàn toàn biệt tăm. Tính từ khi nhận được thư lần cuối cho đến hiện giờ cách đây đã gần 2 tháng. Điều này khiến lão phu dự cảm không hay, nên quyết định mời mọi người cùng đến thương nghị.”
Mấy người dự họp nghe vậy liền có những tiếng xì xào nổi lên. Trong đám người dự họp này, phần đông đều không hiểu vì sao môn chủ đại nhân lại phái một đoàn cao thủ thượng thặng đi cùng với đám người Hoàng Thiên giáo làm gì ? Bọn họ đi đâu ? Vì sao lại đi ? …. Nói chung là không ai hiểu rõ chuyện này nên mới có tiếng bàn luận xì xào là vậy.
Thạch Tư Hạo – phó môn chủ đứng dậy nói:
– Vừa rồi lão phu đến Động Vô Bình mới phát giác ra Thạch Thạch lão nhân chính là Thánh thủ ma tiêu, một trong song ma nổi danh võ lâm hơn 80 năm trước. Có điều, môn thất cầm âm luật của lão ma này đã bị người ta cướp mất, do đó ai nấy đều thất vọng quay về.
Vân Linh đang ngồi dự họp nghe được mấy lời của Thạch Tư Hạo nói thế đều không khỏi giật mình. Chàng nghĩ lão già này ắt hẳn đã phá được kỳ trận do Bát quái thiên dị Bạch Thi lập nên. Chỉ có như thế mới có thể hiểu được nguồn cơn Thất cầm âm luật đã bị người ta cướp mất.
Nhưng Vân Linh không ngờ rằng Thất cầm âm luật hiện ở trong mình Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương. Mà lão ma này lại bị đại hộ pháp Thích Hàn Tung giết chết. Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương chết rồi nhưng không ai biết trong người lão có báu vật. Thế mới gọi là người tính không bằng trời tính, hữu duyên thì được, vô duyên thì đừng, cuối cùng sau bao nhiêu cuộc tranh đoạt đổ máu, báu vật lại trở thành vô chủ, không ai có phước được trở thành chủ nhân của nó nữa.
Vân Linh nhìn thấy Lạc Thiên Đạo có vẻ già hơn, thâm trầm hơn. Vừa rồi lão liên tiếp bị đả kích, con gái thì bị chết, con trai mấy người thì thất tung, các mưu lược lão dự tính ban đầu đều xôi hỏng bỏng không cả. Lão không buồn rầu mới lạ.
Lúc này Lạc Thiên Đạo mới đem toàn bộ chuyện lão cử đám người kia đi là vì việc gì.
Nguyên nhân chính là muốn tìm tung tích của 3 cao thủ võ công trùm đời đã lên đường đến Trường Thanh Đảo rồi bị mất tích luôn ở đó. 3 người này chính là Càn Khôn lão nhân với Càn khôn chưởng pháp lẫy lừng võ lâm hơn 100 năm nay; U hồn lão tăng trong ma tăng thất tử vốn thất tán từ 50 năm trước và người cuối cùng là Ngọc địch thư sinh với Ngọc địch thần khí vốn làm chấn động võ lâm anh hùng một thời.
Lạc Thiên Đạo hàm hồ nói rằng lão vì nghe được tin tức 3 người này đã vì phó ước với một cao nhân ẩn mặt mà một mình đi đến Trường Thanh Đảo. Bọn họ tuy không cùng một lúc đi, nhưng lại cùng một địa điểm mà đến. Chính vì chuyện kỳ lạ đó mà lão mới định cử người ra Trường Thanh Đảo một chuyến dò xét xem sao.
Mọi người nghe môn chủ đại nhân nói ra nguyên do của chuyến đi lần trước, liền hiểu thầm lão môn chủ muốn ra ngoài đảo thu thập báu vật, hầu luyện được thần công vô thượng của 3 đại cao thủ vốn rất nổi danh giang hồ kia.
Nhưng mọi người không biết rằng võ công của 3 đại cao thủ đó đều đã có người kế truyền, con lớn của Lạc Thiên Đạo là Lạc Phá Thiên đang luyện Càn khôn chưởng pháp, con nhỏ là Hàn Thiên ma nữ đang luyện Ngọc Địch thần khí, con út là Lạc Băng Băng thì luyện U hồn ma công.
Và hiện tại chính môn chủ đại nhân Lạc Thiên Đạo cũng đang âm thầm học luyện Càn khôn chưởng pháp. Có điều cả 3 môn công phu kia đều có khiếm khuyết. Chính vì thế Lạc Thiên Đạo mới phải mạo hiểm cho người đi đến Trường Thanh Đảo để truy tìm bí kíp hầu luyện tập đến mức đại thành công phu của 3 đại cao thủ võ lâm nổi tiếng nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro