Vô cực

Phần 99

2023-10-03 11:33:00

Phần 99
“Đây nhất định là cơ duyên của mình!” Bửu cười thầm trong lòng.

Hắn đang đứng tại một địa cung khổng lồ, bên trong là chi chít lối đi. Đứng bên cạnh hắn là Kiều Anh, gương mặt nhợt nhạt hết mức.

“Không hiểu sao trong nghịch cảnh mà tên này vẫn còn cười được…”

Kể từ khi gặp nhau, cả hai đồng hành cùng nhau tiến về phía trung tâm của tầng 69. Trên đường đi, họ bị một đám hồn ma ngăn cản. Theo lẽ thường thì phải bỏ chạy, nhưng Bửu với tư duy: “Nơi hung hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, “nhân vật chính phải làm trái với lẽ thường”… nói chung là Bửu với tư duy ngáo đá của mình đã quyết định tiếp tục tiến về trung tâm.

Hắn dùng thân pháp ảo diệu của mình dắt theo Kiều Anh đâm thẳng vào vòng vây.

Càng đi sâu, đám hồn ma truy sát càng đông.

Cả hai bị không ít vết thương và xém tí đã ngã xuống.

Nhưng trong lúc chạy ngang qua một cái vực, Kiều Anh vô tình ngửi thấy mùi quen thuộc.

Mê Hồn Tông là môn phái chuyên dùng mị thuật để thu phục người khác. Để tránh tình trạng các đệ tử vô tình thu phục nô lệ của nhau, Mê Hồn Tông đã trộn vào thuật mị hoặc một loại ấn ký đặc trưng để đánh dấu. Người nào bị dính thuật mị hoặc đều tỏa ra một mùi hương đặc biệt mà chỉ đệ tử Mê Hồn Tông ngửi thấy, từ đó không xảy ra trường hợp thu phục nhầm nô lệ của người khác, bảo toàn tình cảm môn phái. Tất nhiên vẫn có nhiều thanh niên thích NTR giả vờ như không thấy, thu phục luôn nô lệ đã có chủ.

“Mùi này… ở kia!” Kiều Anh nhận ra trên vách đá còn lưu lại mùi của ấn ký.

“Tại sao đến đó lại hết rồi… lẽ nào…” Kiều Anh chỉ tay đến vị trí mùi bị ngắt: “Mau đến đó!”

Bửu tuy không hiểu, nhưng hắn tin vào một định luật rằng lời của nhân vật phụ vào những lúc nguy cấp rất đáng giá. Vậy nên Bửu phóng đến vị trí Kiều Anh chỉ.

Roẹt!

Một cánh cổng với chi chít cổ ngữ mở ra, nó cuốn cả hai vào bên trong rồi lẳng lặng biến mất.

Tách!

Bửu bật đèn pin lên, miệng khẽ mở: “Kỳ tích…”

“Kỳ cái đầu!” Kiều Anh hậm hực, thở dốc không ngừng, nàng thật sự hận chết tên khốn này rồi. Không hiểu sao lúc đầu nàng còn có ý với hắn nữa! Tên này bệnh hoạn số 2 không ai số 1.

“Trong đây vẫn còn vương lại mùi… có khi thằng kia đang ở đây.” Kiều Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó thúc giục:

“Đi theo tôi!”

Kiều Anh không dám để Bửu dẫn đường nữa.

Bửu bước theo sau.

Lần theo mùi hương, con đường của họ dễ dàng vô cùng, không phải dính vào bất kỳ ngõ cụt nào.

Qua khoảng nửa tiếng, họ tìm đến được một căn phòng.

“Cơ duyên?” Trong đầu Bửu bùng nổ, hắn đảo mắt, thi triển thân pháp từ chỗ này sang chỗ nọ khiến Kiều Anh ngơ ngác: “Thân pháp tên này còn có thể nhanh đến mức này? Khốn kiếp! Sao lúc bị lũ hồn ma truy sát không làm vậy đi?”

Sau một hồi bay lượn, Bửu gom lại một số thứ quan trọng.

“Các mảnh vỡ này cùng một loại chất liệu, vết gãy còn rất mới! Trên này cũng có lưu lại mùi của ấn ký.” Kiều Anh nghĩ.

“Bức hình này là ai?” Bửu hỏi sau khi ghép lại một tấm hình không hoàn chỉnh.

Kiều Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Là hội trưởng đời đầu của Liên Hồn Hội!”

Kiều Anh cũng có ít kiến thức về lịch sử, lại liên kết với Tháp Linh Hồn nên mạnh dạn đưa ra phán đoán.

“Ừm… ra vậy!” Bửu chắp tay sau lưng làm vẻ cao siêu.

“Mùi ấn ký trong đây khá nồng, chứng tỏ đối phương đã ở lại đây một khoảng thời gian… xem ra cơ duyên đã bị tên kia lấy trước rồi!” Kiều Anh nghĩ, sau đó bảo: “Đi tiếp thôi!”

Tiếp tục đuổi theo mùi ấn ký, khoảng 30 phút sau, Kiều Anh bỗng khựng lại.

“Mùi ở đây nồng quá… sắp đuổi kịp rồi?” Nhưng trong lúc Kiều Anh còn đang mừng rỡ thì bất ngờ, một đường sáng xanh xuất hiện trong bóng đêm.

“Nhanh… nhanh quá…” Kiều Anh ngơ ngác khi lưỡi kiếm màu xanh từ lúc nào đã kề sát cổ nàng.

Liếc mắt ra phía sau, Kiều Anh phát hiện ra một người vừa quen vừa lạ. Người này nàng chưa gặp bao giờ, nhưng nàng đã gặp gương mặt giống vậy. Hắn là có nét điển trai, đôi mắt láu cá tinh ranh pha trộn lạnh lùng, chiếc mũi cao, môi hồng tràn đầy sinh khí.

“Giống con bé đại diện Phan gia quá! Là sao đây? Có khi nào quen biết với tên Bửu không?” Đầu óc Kiều Anh xoay chuyển.

“Là cậu?” Đúng lúc này, Lâm An hô lên.

Nàng từ trong bóng tối bước ra.

“Quân!! Là Bửu, là em họ của anh!”

Vài phút trước…

Dương đập vào lưng của Quân, nàng nhíu mày hỏi: “Sao tự dưng lại dừng?”

“Có người theo dõi chúng ta!”

Quân khẽ nói.

Biết Quân có thủ đoạn rà soát xung quanh, Dương không nghi ngờ, bắt đầu bàn kế hoạch tác chiến: “Đối phương có mấy người?”

“Hai, một nam một nữ! Thực lực khoảng 4 sao, có vẻ đang bị thương.”

“Chưa biết là bạn hay thù, cứ đánh phủ đầu trước!”

“Tôi sẽ nấp ở kia! Chờ cơ hội khống chế một trong hai người họ. Người còn lại giao cho chị và Lâm An!” Quân chốt kế hoạch.

Khi vừa thấy Bửu và Kiều Anh tiến vào khu vực, Quân lập tức bay ra khống chế lấy Kiều Anh. Tiếp theo phải là Không Đầu của Lâm An và thuật chơi lửa của Dương áp chế Bửu, nhưng Lâm An lại nhận ra người quen.

“Em họ?” Quân nhíu mày, rồi nhớ ra gì đó: “Là Bửu sao?”

“Phù… may là người quen!” Kiều Anh thở phào, cảm giác được sát khí của đối phương buông lỏng.

Nhưng đúng vào lúc này, chiếc đèn pin bỗng rơi xuống.

Khoảnh khắc mà nó vừa chạm đất, nguyên một chiếc giày đạp vào mặt Quân.

“Nhanh… nhanh quá!” Quân ngơ ngác bật lui ra sau, cũng may hắn đã kịp giữ thăng bằng.

Người vừa ra chân với hắn lại là Bửu?

“Tên này? Bị sao nữa đây!!!” Kiều Anh xém tí hét toáng lên.

Thân ảnh của Bửu biến mất, hắn bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh Quân, bàn tay siết lại tung một đấm.

BINH!!!

Cú đấm lần này lại trúng mặt Quân, nhưng không gây nhiều tổn hại, bởi hắn đã dùng đến Kim Cang Thể. Lần đầu quá bất ngờ nên Quân chưa kịp chuẩn bị, nhưng đến lần thứ hai thì không dễ cho Bửu đâu!

Bửu trợn mắt nhìn vùng da của Quân sáng lên ánh sáng màu vàng cứng cáp, khiến cú đấm của Bửu vô dụng.

Quân thuận thế ngả người, dồn infinergy, tích tụ thêm dòng chảy tự nhiên vào trong chân, lại mượn thêm lực của dòng chảy để tung ra một cú đạp đầy uy lực.

Nhưng cú đạp ấy chỉ trúng không khí.

Dư lực toát ra khiến vách tường của địa cung rung rinh.

“Uy lực mạnh quá!” Dương đứng phía xa nghĩ, sau đó nhìn về phía Kiều Anh.

“Cô nàng kia không hề có ý định nhúng tay vào, lại còn hoang mang nữa… cứ đứng xem xem tên Quân có thực lực thế nào…”

Mắt Quân trợn lên sau cú đá hụt, hắn không ngờ ở khoảng cách gần như vậy mà Bửu vẫn có thể né.

Lúc này, Quân cảm giác chân trụ của mình đau nhói. Bửu vừa xuất hiện liền tung một cú quét chân.

Quân mất trụ ngã xuống, nhưng hắn mượn lực dòng chảy giúp cơ thể xoay lại, vừa vặn tung một cú chém.

Bạo Trảm chém mạnh vào mặt đất, khiến khói bụi văng lên. Đó là tất cả những gì nó có thể làm. Mục tiêu của nó đã sớm di chuyển.

Lúc này, Quân chợt thấy một cái đầu gối đang lao đến mặt mình.

Binh!

Hắn bật ngửa ra, cơ thể chưa kịp chạm đất lại phải ăn một đấm vào bụng văng thẳng vào tường.

Vừa mới bị dội ra, Quân cảm giác được Bửu đang lao đến. Không biết từ lúc nào Quân đã đổi chiều cầm kiếm, hắn nhanh chóng vung tay tạo thành một kiếm khí chặn đường Bửu.

Bửu khựng lại trước phản xạ nhanh gọn của anh họ mình. Ngay sau đó, Quân thuận theo lực vung, thả lỏng bàn tay để cây kiếm xoay một góc 180 độ, vừa vặn trở về với cách cầm kiếm thông thường. Hắn siết chặt kiếm chém xuống một cái nữa.

“Kỹ thuật không tệ!” Bửu vội né ra, vừa kịp thoát khỏi đường kiếm.

Nhưng đúng lúc này, bàn tay còn lại của Quân mở ra, hướng về phía Bửu.

Cơ thể Bửu bị hút về phía Quân.

Đây chính là sức mạnh mới của hắn!

Bàn Tay Thống Trị.

Thả thanh kiếm ra, Quân dồn lực vào nắm đấm rồi vung thẳng vào mặt thằng em họ hỗn láo.

Cú đấm khiến Bửu ngã ngửa ra sau, âm thanh chói tai vang đến ngay sau đó.

Choáng váng ập đến khiến Bửu bất động, đến khi cổ bị Quân siết chặt mới kịp tỉnh lại.

“Mày, tại sao lại làm vậy?” Quân hỏi. Theo trí nhớ của mình, hắn và Bửu không có thù hằn gì. Lúc nãy Quân cũng không gây hại gì cho hắn, tại sao hắn lại cố chấp tấn công chứ?

Bửu lúc này cười gằn: “Haha! Biết ngay sẽ có ngày này mà… hahaha! Anh họ yêu quý à! Tôi đã sớm biết sẽ có ngày anh tranh giành chức nhân vật chính với tôi mà.”

“Gì vậy?” Quân trợn mắt, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhân vật chính là cái quái gì? Lẽ nào là một loại biệt danh hay chức vụ đặc biệt nào đó?

“Anh còn nhớ không? Lúc anh về nhà ngoại chơi… hai chúng ta đã cùng nhau xem phim.” Bửu gằn giọng.

“Xem phim? Thì sao?” Quân lục tung ký ức của chủ cũ để tìm ra điều đặc biệt.

Đứng bên ngoài, ba cô gái cũng hồi hộp không kém trước màn huynh đệ tương tàn. Dường như ẩn giấu phía sau là bí mật nào đó của Phan gia.

“Một bộ phim khiến cả hai đánh nhau?” Lâm An trợn mắt.

“Lại cái gì nữa đây?” Kiều Anh lo sợ.

“Có lẽ là tin tức thú vị nào đó…” Dương mong chờ.

Bửu tiếp tục nở nụ cười đầy cao ngạo, sau đó nói:

“Cái ngày mà anh dành làm siêu nhân đỏ với tôi, tôi đã biết anh có mưu đồ với chức nhân vật chính này rồi!”

“???”

Bầu không khí vốn đang cực kỳ căng thẳng bỗng chốc tan vỡ, thay vào đó là một khoảng lặng.

“Mình mong đợi gì ở tên này?” Kiều Anh vỗ mặt.

“…” Lâm An no comment.

“…” Dương no comment.

Quân cảm giác có gì đó sai sai, hắn cố bày ra một đống thuyết âm mưu để vớt vát lại danh dự cho thằng em họ. Nhưng không thể! Hắn chỉ có thể nói thầm rằng: “Số đá còn lại mày giấu ở đâu?”

Bửu thấy mọi người im lặng, lại nghĩ họ đang chấn kinh, hắn nhếch môi: “Đâu phải tự dưng một tên gà mờ thực lực yếu kém, thiên phú không tốt như anh lại mạnh như bây giờ! Tôi biết hết! Là do anh giấu nghề khiến tôi mất cảnh giác rồi bất ngờ xông ra cướp lấy vai nhân vật chính. Đáng tiếc kế hoạch của anh đã bị chính em gái của mình làm lộ ra và bị con mắt tinh tường của tôi nhìn thấu!”

Gương mặt Quân vặn vẹo, trong lòng nghĩ: “Làm ơn đừng nói nữa! Tao quê giùm mày luôn á!”

“Haha… bị tôi nói trúng nên mặt mới đen như vậy chứ gì! Non lắm! Tôi còn biết chắc anh sẽ không bỏ lỡ cơ duyên ở Tháp Linh Hồn. Thực lực của anh đủ đá chị Nhi ra chuồng gà, nhưng anh e ngại tôi nên mới tham gia vào tư cách khác. Nếu tôi đoán không nhầm, anh đã cải trang thành người của Nhiếp Hồn Môn để tham gia đúng không?”

Bửu nói ra suy luận, trong đầu còn tưởng tượng một đoạn nhạc nền của mấy bộ phim trinh thám lúc nhân vật chính chỉ ra chân tướng sự việc.

“Cũng có lý… Hóa ra tên này giấu nghề sâu như vậy… thật khiến mình tò mò!” Dương ở ngoài nghĩ.

“Nhiếp Hồn Môn sao? Không ngờ tên này nhìn ngu ngu mà cũng biết suy luận phết.” Kiều Anh ngỡ ngàng.

Chỉ có Lâm An là hiểu thấu sự việc nên không bị mấy lời của Bửu làm lung lay.

Quân trợn mắt, đầu lưỡi bất lực, hắn muốn bóp chết thằng nhãi em họ này quá.

“Khụ khụ! Anh nghĩ chú mày hiểu nhầm gì đó rồi!” Quân thả tay khỏi cổ Bửu, tiếp tục nói: “Chú mày nghĩ anh đến đây để cướp hào quang nhân vật chính ư?”

Bửu nhếch môi không đáp, trưng ra vẻ mặt: “Đừng hòng dụ hoặc bố!”

“Sai rồi!” Quân thẳng thừng phản biện khiến mặt Bửu biến sắc.

“Thật ra… anh vẫn luôn ẩn nhẫn là vì anh biết rằng… Bửu, em là người gánh vác trên vai sứ mệnh to lớn! Đối thủ mà em gặp trong tương lai rất nhiều. Anh phải giả vờ giấu nghề để âm thầm bảo vệ em, trở thành thứ vũ khí bí mật của em.”

“Cái gì? Không thể nào!” Bửu bật dậy, gương mặt sốc ngang.

Quân thở dài, siết chặt nắm tay trước lồng ngực, tựa như đang giễu cợt số phận: “Anh giành siêu nhân đỏ với em là vì muốn em tưởng anh có ý đồ giành chức nhân vật chính, để em có động lực phấn đấu. Anh tham gia Tháp Linh Hồn với thân phận khác là vì muốn âm thầm bảo vệ, hỗ trợ em! Anh không xứng với chức nhân vật chính! Chỉ có em thôi Bửu à!”

Quân vỗ vai Bửu: “Hào quang ấy chỉ dành cho em mà thôi!”

“Anh Quân…” Bửu thay đổi thái độ, nước mắt chực chờ ở khóe mi.

“Hóa ra… hóa ra là vậy sao?” Bửu hỏi một lần nữa, hai tay siết chặt cánh tay anh họ mình.

“Ừm!” Quân gật đầu, trong lòng lại nghĩ: “Là cái đầu mày! Má cái thằng ảo truyện.”

Quân đã nhìn thấu em họ mình bị bệnh ảo truyện, hắn liền tương kế tựu kế, nâng bi thằng em để bình tĩnh nó, tránh để nó quậy phá kiếm chuyện nữa. Mày muốn làm nhân vật chính? Anh cho mày làm đó!

“…” Cả ba cô gái nhìn cảnh tượng này chỉ biết no comment.

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

“Mê Hồn Tông!” Nhắc đến cái này, Lâm An rợn người, nàng xém tí đã rơi vào tay của tên đệ tử Mê Hồn Tông kia. Không ngờ trên người của nàng vẫn còn sót lại ấn ký, nếu không phải Kiều Anh nói e rằng cả đời này nàng cũng không biết.

Quân đảo mắt nhìn Kiều Anh, trước hết hắn phải công nhận cô nàng này sexy thật, lại có một thứ cảm giác cuốn hút kỳ lạ.

“Thằng Bửu đi với cô gái này mấy ngày, không biết có giữ mình được không?” Quân thầm nghĩ.

“Dù sao cũng cùng cảnh ngộ, chúng tôi sẽ dẫn cô theo, nhưng nếu cô có ý đồ gì thì đừng trách!” U Minh Dương thị uy một phen dù bản thân đang trong trạng thái không tốt.

Kiều Anh tỏ vẻ sợ hãi, sau đó nhìn sang Quân bằng ánh mắt hơi ướt.

“Muốn nhắm vào tên này để lấy vị thế trong nhóm à?” Dương nhìn thấu, muốn nhắc nhở Quân cẩn thận trước mị thuật của Mê Hồn Tông. Nhưng khi thấy hắn ngoảnh mặt làm ngơ Kiều Anh, nàng yên tâm vài phần: “Có bản lĩnh!”

“Khụ khụ!” Bửu hắng giọng thu hút sự chú ý: “Nghe nói anh có cách tìm đường ra à?”

Sau khi được Quân giác ngộ, Bửu không còn chống đối nữa nhưng thay vào đó hắn lại càng tự cao hơn, nói với mọi người bằng thái độ bố đời, chỉ riêng Quân là hắn tỏ ra tôn trọng hơn một chút, có lẽ vì Quân thiết lập hình tượng nhân vật phụ phò tá nhân vật chính nên mới được chút đặc ân này!

Quân gật đầu. Sau khi trở về từ đền thờ kỳ bí trong thế giới ý niệm, Quân nhận ra mình có ba biến chuyển lớn!

Thứ nhất, hắn có khả năng thao túng lực giống hệt cánh tay kia.

Thứ hai, linh hồn hắn trở nên cường đại hơn. Quân phỏng đoán là do linh hồn hắn đã được rèn luyện khi chống chọi với thử thách của cánh tay.

Thứ ba, khả năng cộng hưởng với dòng chảy tự nhiên cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều. Quân không rõ lý do cụ thể, nhưng có thể xuất phát từ cánh tay kia.

Lúc này đây, nhờ vào linh hồn cường đại lại thêm khả năng cộng hưởng dòng chảy được tăng cường, hắn có thể thoải mái phóng thích giác quan đi khắp cái địa cung, lùng sục đường ra tốt nhất mà không sợ bị quá tải.

“Đi thôi!” Quân dẫn đầu tổ đội 5 người xuyên phá địa cung.

… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/

“Nguyệt!” Viên lo lắng khi thấy Nguyệt không còn đứng vững. Cả hai đã chạy khỏi tên giả mạo Quân, nhưng đánh đổi không nhỏ. Nguyệt liều lĩnh áp dụng Ảo Thuật lên nhiều người cùng lúc khiến đôi mắt nàng bị quá tải, máu bắt đầu rỉ ra ở khóe mắt.

Cũng may, những người kia đang nằm trong khống chế của kẻ giả mạo nên tâm trí không minh mẫn, dễ dàng trúng ảo thuật của Nguyệt, bằng không chẳng có tác dụng, trái lại càng khiến Nguyệt trọng thương.

Viên dìu Nguyệt vào một vách đồi, sau đó lấy ra mấy viên thuốc cuối cùng đút cho Nguyệt.

“Rốt cuộc tên đó là ai? Hắn đang giả mạo ai vây?” Viên hỏi dò.

“Gương mặt mà hắn sử dụng là em họ tôi… còn hắn là ai thì không biết…” Nguyệt đáp.

“Khả năng cải trang đỉnh thật… không thể nhìn ra sơ hở!” Viên thầm than, nếu không phải tên kia cải trang thành em họ Nguyệt, e rằng cả hai cũng không phát hiện ra.

“Có người!”

Viên nhíu mày, siết chặt chiếc vòng đang đeo trên vai.

Nàng nấp sau một cột đá, cẩn thận quan sát người đang đến.

“Là… em họ cô đó!”

Viên thốt lên.

“Hắn đuổi đến rồi à?” Nguyệt nhíu mày, gương mặt tái nhợt.

“Không! Là em gái họ của cô!” Viên đáp, rồi sực nhớ ra gì đó: “Cũng không hẳn… có khi hắn giả mạo!”

Ở phía xa, Nhi cùng Minh Thông đang tiến lại chỗ Nguyệt và Viên ẩn nấp.

“Là ai đang ở đó? Chúng tôi không có ý thù địch gì cả, có thể ra mặt nói chuyện không?” Nhi hỏi.

Viên đánh mắt sang Nguyệt khi thấy cô nàng này cất giọng: “Linh hồn khế ước của em là gì?”

“Chị Nguyệt?” Nhi sao có thể không nhận ra chất giọng này, nhưng đó cũng là điều khiến nàng thắc mắc tại sao Nguyệt lại ra câu hỏi cho mình.

“Là Ma Trành!” Nhi nói xong liền để nàng Ma Trành ra khỏi cơ thể.

Nguyệt thấy cảnh này và cảm nhận được khí tức quen thuộc từ Ma Trành mới thở phào nhẹ nhõm. Đây đích thị là em họ của nàng. Mặc dù có thể làm giả gương mặt hay giọng nói nhưng linh hồn khế ước thì cực kỳ khó.

“Đến đây đi Nhi!”

Nguyệt nói.

Nhi cùng Minh Thông vừa đến gần, thấy tình trạng của Nguyệt liền hỏi: “Chị bị sao vậy?”

Viên đứng ra thay Nguyệt giải thích.

“Cái gì… có kẻ giả mạo ư? Lẽ nào là kẻ đã đụng độ anh ấy tại Thất Sơn An Giang?”

Nhi từng nghe anh hai mình kể về sự kiện ở Thất Sơn. Khả năng dùng bùa chú trùng khớp với mô tả của Quân.

“Cha chắc chắn đã cho người truy lùng kẻ kia… vậy mà hắn vẫn lọt ra, lại còn giả mạo anh mình!” Nhi cảm thấy tên giả mạo Quân là một kẻ không tầm thường. Thủ đoạn giả dạng ảo diệu, lại còn có thể khống chế người khác, nếu không sớm diệt trừ sẽ nguy hiểm cho Quân.


Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vô cực

Số ký tự: 0