Phần 81
2023-10-03 11:33:00
“Sao em gái chả đoái hoài gì vậy nhỉ?” Quân cười khổ, con bé Nhi này off Vfus được mấy ngày rồi.
Bây giờ là 7 giờ tối, Quân đã đưa Uyên về nhà. Còn hắn thì đi sang bệnh viện đón My về nhà. Hạnh đã về nhà từ sớm còn Hanah tối nay cũng sẽ về đoàn tụ với gia đình.
“Không biết bao giờ mới gặp lại!” Hanah nhìn bóng lưng của Quân và My, thở dài một hơi. Gắn bó với nhau quãng thời gian không ngắn, lại cùng nhau trải qua những chuyện thú vị, Hanah khó lòng quên được bọn họ. Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hy vọng trong tương lai vẫn còn có thể nhìn thấy nhau.
“Tú đã nói sẽ phân bố cảnh binh âm thầm bảo vệ Hanah và Hạnh, mình có thể yên tâm rồi!” Quân suy tư trong lúc đợi taxi đến rước.
“Giờ anh dẫn em về nhà sao?” My ngơ ngác nhìn đường phố, thật khác xa vùng quê của nàng.
“Ừm!” Quân thoải mái vuốt ve cặp đùi của My. Cô nàng đang mặc một chiếc áo thun oversize cùng quần short, trông vừa đáng yêu lại giàu năng lượng. Bộ đồ này là do Quân lựa giùm, hắn cũng tiện tay mua cả đồ lót cho My. Dù sao cũng chơi nàng ấy không ít lần, Quân rất rõ số đo cơ thể My.
“Em sẽ làm giúp việc ở nhà anh nhé! Yên tâm công việc cũng đơn giản lắm! Trong nhà có một cô giúp việc khác, cô ấy sẽ chỉ cho em!”
Bánh xe dần lăn chậm lại rồi dừng hẳn trước cổng nhà Quân.
Nhìn cơ ngơi đồ sộ trước mắt, My bỗng run rẩy. Trời ạ, nàng sẽ sống trong căn nhà này sao?
Quân đẩy cửa bước vào. Đón tiếp hắn là dì Xuân, cô ấy trong có vẻ rất mừng khi thấy Quân trở về.
“Quân… con không sao chứ?”
“Con ổn dì ơi! Khỏe như voi! Tối nay dì muốn mấy phát?” Quân khẽ vào tai Xuân hỏi. Hắn cảm thấy cơ thể mình cực kỳ sung mãn, có thể chơi tới sáng.
Xuân đỏ mặt, quay sang nhìn My.
“Đây là…”
Quân vẫy tay kêu My lại gần rồi thay nàng giới thiệu: “Đây là My! Chuyện kể ra thì dài… nhưng con sẽ nhận em ấy làm giúp việc cho nhà mình.”
Xuân hơi nhướng mày, cảm giác địa vị trong nhà có chút lung lay.
Nhưng sau khi nghe Quân kể về tình cảnh của My, Xuân cảm động vô cùng, quyết tâm thu nhận cô bé. Không nơi để trở về là hoàn cảnh chung của cả hai người!
Nhìn hai người sánh bước cùng nhau, con cặc Quân cửng lên dữ dội, hận không thể vồ cả hai ngay lập tức.
Nhưng cái gì cũng phải từ từ mới vui.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
Vụ tai nạn ở buổi tập huấn do học viện Biên Hòa phối hợp hội Hiệp Sĩ tổ chức tại Rừng Nguyên Sinh được ếm rất kỹ. Thông tin này mà lộ ra sẽ ảnh hưởng đến nhiều tổ chức.
Cùng với đó, cảnh binh phối hợp cùng các bên kiểm tỏa thông tin liên quan đến âm mưu sản xuất linh quả. Hiện tại, họ chưa có bằng chứng nhắm vào một đối tượng cụ thể, chỉ biết thủ phạm có thể là một hoặc một nhóm người cấp cao của hiệp hội thám hiểm gia. Nếu thông tin tung ra ngoài, dân chúng sẽ gây áp lực lên toàn thể hiệp hội. Trong tình thế đó, hiệp hội sẽ rối loạn, có thể sẽ phát sinh nhiều vấn đề khó giải quyết chẳng hạn như các cấp cao của hội không chịu hợp tác, hoặc họ sẽ cùng nhau bao che cho chủ mưu…
Cùng lúc này, tại Rừng Nguyên Sinh…
Lực lượng hội Hiệp Sĩ phối hợp cảnh binh đã có được dấu vết của 3 kẻ phá kết giới. Họ đang cật lực truy dấu bọn chúng. Vì lối ra đã bị phong tỏa, lũ này chỉ có thể trốn trong rừng. Rừng Nguyên Sinh rộng như vậy, thiếu gì đất để trốn? Nhưng thật không may vào sáng nay, chúng bị máy bay không người lái phát giác. Cả 3 bị truy đuổi gắt gao, cuối cùng bị bao vây.
“Đứng yên!”
Vô số ánh đèn chiếu thẳng vào mặt 3 tên phá hoại. Cùng với đó là các cảnh binh đang chĩa súng, sẵn sàng bóp cò nếu chúng dám phản kháng.
“Chết tiệt!” Ba tên tuyệt vọng chỉ biết giơ tay đầu hàng.
Nhưng khoảnh khắc chúng vừa giơ tay lên, máu từ trong miệng đổ ra.
“Cái gì?”
“Không được để chúng chết!”
Nhưng đã quá muộn, cả ba đều lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử.
“Chết tiệt! Sao chúng chết vậy?”
Trong lúc mọi người xôn xao, chàng thanh niên đeo kính dày cộp bước ra. Hắn là trợ thủ đắc lực của Sinh, là một kẻ cơ trí. Nhìn ba thi thể một lát, tên đeo kính không phát hiện dấu hiệu thương tổn nào, chỉ đơn giản là tim ngừng đập! Một cái chết quá mức yên bình.
“Chú Sát Thuật!”
Nói về thủ đoạn giết người từ xa, Chú Sát Thuật là thủ đoạn hàng đầu.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
Tại một căn phòng tối, một người đàn ông vo tròn một tờ giấy màu vàng, quăng vào sọt rác bên cạnh.
Cùng lúc này, có hai tên thuộc hạ bước vào.
“Chủ nhân! Tình báo mà ở cảnh binh cho biết ba tên kia chưa khai ra điều gì!”
“Ừm!” Gã đàn ông kia không nói gì, hắn lẳng lặng viết lên trên tờ giấy của mình 3 chữ.
“Nguyễn Minh Quân”.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
Quân bố trí cho My một căn phòng nằm cạnh phòng Xuân. Bên trong đã có sẵn giường, còn các nội thất khác thì mai Quân sẽ sắm sửa.
Nằm trên giường, Quân đeo chiếc nhẫn của Phương tặng vào. Loại nhẫn không gian này chuyên dùng để chứa đồ vật quan trọng, vậy nên chế tác sư sẽ luôn thiết lập một phương thức nhận chủ để gia tăng tính bảo mật. Với chiếc nhẫn của Quân, chỉ cần đeo vào và vận infinergy theo tờ hướng dẫn sử dụng là có thể trở thành chủ nhân của nó.
Từ nay về sau, chỉ có mình Quân mới có quyền sử dụng, những người khác muốn mở ra không gian bên trong thì có 3 cách: Cách 1 là dùng đến thủ đoạn phá giải bảo mật, mà cái này rất ít người có thể làm được. Cách 2 yêu cầu người mở phải đạt đến 7 sao, miễn cưỡng phá hủy bảo mật. Cấp 3 là cách đơn giản nhất, giết Quân.
Quân bắt đầu nhét một số thứ quan trọng vào trong nhẫn, thao tác này khá đơn giản, Quân làm mấy cái liền quen.
“Cũng may hồi chiều chưa lấy cái này ra cho Uyên xem, để ẻm nhìn thấy, có khi chả quan tâm đến mình luôn.” Nhìn chung thì cô bé Uyên yêu Quân thật đấy, nhưng có bảo vật cấp cao xuất hiện trước mặt, nàng liền vứt bỏ hắn.
“Thôi để mai khoe ẻm!” Quân ngẫm một lát, nhìn lên đồng hồ, hắn thầm nói: “Có lẽ đến lúc bày lên sân khấu cho hai hầu gái này rồi!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
“Dì chỉ dạy em ấy chưa?”
Quân vuốt má Xuân, người đang quỳ dưới đất bú cu cho hắn.
“Uhm… con bé ngoan lắm… nhưng mà tự dưng nghĩ lại… có con bé… con với dì làm tình không dễ dàng…”
Lỡ mà để My phát hiện Xuân, một người đáng tuổi làm mẹ Quân làm tình cùng Quân, chắc chắn sẽ khiến Xuân xấu hổ muốn độn thổ.
“Haha… có một cách nè!” Quân kéo Xuân lên giường, banh lồn nàng ra.
“Cách… uh… gì…” Xuân nhăn mặt khi con cặc Quân đút vào.
“Dì dụ My cho con địt đi! Như vậy chúng ta không ai phải ngại cả!” Quân thầm cười, muốn xem phản ứng của Xuân.
“Ah… cùng một người khác nữa… sao?” Chuyện làm tình đối với Xuân chỉ nên có 2 và chỉ 2 người, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc threesome.
“Không được… con bé còn nhỏ… ahhhh…” Xuân lắc đầu nũng nịu.
“Nhỏ gì? My some trước cả dì rồi đó!” Quân cười thầm. Hắn đã dặn My một lát nữa bất ngờ vào phòng. Hắn muốn cho hai người bất ngờ một vố, sau đó sẽ thịt cả hai.
My thì sẵn sàng some rồi nên không nói, nhưng Xuân thì Quân chưa biết, nhưng hắn tự tin có thể khiến Xuân hứng thú.
“Sắp đến giờ rồi!”
Quân cười khi nhìn đồng hồ, lúc này cả hai đang trong tư thế doggy.
“Ahhh… sâu quá… Quân cắm vào sâu quá… buồi con… ahhhhh…”
Xuân cố nén sung sướng lại.
Quân cảm nhận My đang ở trước cửa rồi. Hắn nảy ra một ý tưởng vừa lúc My bước vào, hắn sẽ phóng tinh, khoảnh khắc vừa sung sướng vừa giật mình sẽ khiến Xuân nhớ mãi.
Quân có một tật xấu đó là làm việc gì cũng phải có tính nghệ thuật! Đó cũng là lý do hắn bị thầy Đô nhắc nhở vì thực chiến màu mè. Dĩ nhiên ở những tình huống quyết định, hắn đều làm gảy gọn nhất có thể. Còn những lúc làm tình thế này, tính nghệ thuật sẽ đem đến khoái cảm cao hơn.
Cạch!
Cánh cửa mở ra.
Xuân bỗng dưng cảm thấy trống vắng.
Cô quay lại thì thấy My đang đứng ở cửa, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn mình.
“Sao cô ấy… lại chổng mông như vậy? Mà sao lại ở trong phòng anh Quân?”
“Cái…” Xuân trợn tròn mắt.
“Quân… Quân đâu?”
Chỉ vừa mới cách đây vài giây, hắn vẫn đang ra sức thúc cặc vào sâu trong lồn Xuân, vậy mà nháy mắt một cái Quân đã biến mất.
Thật sự biến mất!
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
“Tôi hiểu rồi!”
Thành gật đầu sau khi nghe Minh phân phó. Sự việc mà Quân dính phải không hề đơn giản, kẻ chủ mưu kia tạm thời có thể chưa động đến Quân vì sợ bứt dây động rừng. Nhưng không có nghĩa trong tương lai sẽ bỏ qua cho Quân. Kẻ đứng sau kế hoạch kia còn trong bóng tối ngày nào, Quân vẫn có nguy cơ bị hãm hại ngày đó. Vì vậy, cần phải nhanh chóng tìm ra chân tướng của chủ mưu!
Ông Minh không nghi ngờ năng lực của lực lượng cảnh binh, nhưng ông không bao giờ đặt số phận con trai mình vào tay người khác! Ông sẽ tự lực điều tra riêng. Nếu tìm được kẻ đó, chưa chắc ông sẽ giao nộp cho cảnh binh… mà có thể sẽ giết hắn, chấm dứt hoàn toàn lo ngại, rắc rối.
Ngoài ra, vẫn còn một việc khiến ông Minh lưu tâm. Rốt cuộc ông Vương đang mưu tính gì trên người Quân. Chia tài sản cho Quân, bế quan bất thình lình, ngăn Minh đi cứu Quân ngay. Tại sao phải làm vậy?
“Mọi chuyện bắt đầu vào ngày mừng thọ…” Ông Minh day day hai huyệt thái dương.
“Kiếm ý tối thượng… Quân… Cha… Di Nguyện…”
Những manh mối này quá mức rời rạc.
Kiếm ý tối thượng vẫn chưa có thông tin gì.
Di nguyện hay người để lại nó càng khó hơn, dù bản đồ phả hệ chứa tên toàn bộ thành viên của Nguyễn gia từ xưa đến nay, nhưng dựa vào cái gì để nhận diện người đã để lại di nguyện?
Điều tra ông Vương càng khó hơn, Minh biết tự lượng sức.
Chỉ còn có thể điều tra từ Quân. Dựa vào hắn để tìm ra những manh mối khác.
“Con trai mình có gì đặc biệt?” Minh ngã lưng ra ghế.
“Sau vụ sốc thuốc, nó đã thay đổi rất nhiều…” Chứng kiến Quân đã thay đổi tốt hơn, người làm cha như Minh rất vui mới phải. Nhưng vào lúc này, ông bỗng cảm thấy nghi ngờ. Lẽ nào sự thay đổi của Quân có liên quan đến mưu tính của ông Vương?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Một đứa con suốt ngày ăn chơi quậy phá, bỏ bê tương lai lại chỉ sau một tháng trở nên chăm chỉ khác thường, bản lĩnh cũng không hề nhỏ. Có lẽ niềm vui khi con trai nên người đã che lấp đi những nghi ngờ của Minh.
Có khi nào trên người Quân đang cất giấu một bí mật nào đó liên quan đến việc hắn nhanh chóng thay đổi? Và ông Vương biết bí mật đó là gì nên đã mưu tính việc gì đó trên Quân?
Câu hỏi trên như một mồi lửa đốt lên khao khát tự hỏi của Minh.
“Bí mật trên người Quân? Bí mật trên người Quân?”
Ông Minh bắt đầu lục lọi trí nhớ, tìm xem trong suốt 17 năm qua, đứa con của mình có gì bất thường hay không?
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Tôi nghe dì Xuân.” Ông Minh bắt máy.
“Ông chủ… ông chủ… cậu Quân… cậu ấy bỗng dưng biến mất!!”
Xuân hốt hoảng nói.
“Cái gì?” Ông Minh đứng bật dậy, vội vã muốn về nhà xem tình hình thì bất ngờ điện thoại di động lại reo lên.
Người gọi là… Phan Thảo Nguyên.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
Quay lại thứ 3.
Nhi cùng 2 người bạn Trung Quốc của mình về thăm nhà ngoại. Chỉ sau 1 tiếng đi xe, họ đã đến được Vũng Tàu.
Chiếc xe dừng chân tại một căn nhà nọ nằm trên bờ biển.
“Ồ, đây là nhà ngoại của Nhi sao?” Lâm An trầm trồ, căn nhà này tuy thua kém biệt thự của Nhi, nhưng vẫn rất sang trọng và đẹp, lại có view biển đắt tiền.
“Không…” Nhi lắc đầu, Lâm An thấy vậy liền hỏi: “Chứ đây là đâu vậy?”
“Lát nữa cậu sẽ biết!”
“Xí thần thần bí bí!” Lâm An bĩu môi, sau đó quay sang hỏi Diệc Phàm: “Anh biết không?”
“Lát nữa em sẽ biết!” Diệc Phàm tuy không biết nhưng cũng làm màu chẳng khác gì Nhi.
Cánh cổng mở ra, một ông lão với gương mặt dữ tợn, khoác trên mình bộ quần áo đơn giản tiến đến tiếp đón cả ba. Lâm An có chút sợ, nàng tuy đã thấy rất nhiều oán hồn dữ tợn, nhưng chưa con oán hồn nào đáng sợ như người đàn ông này.
“Linh hồn người này rất mạnh!” Diệc Phàm ngoài mặt bình thường, nhưng trong lòng lại cảm giác chấn động.
“Bác Linh!!” Khi Nhi niềm nở chào hỏi, người đàn ông tên Linh kia mới nở nụ cười hiếm thấy trên bộ mặt tưởng chừng đã cạn kiệt cảm xúc của mình.
“Nhi, cháu lớn nhanh quá! Bác xém tí nhận không ra. Nhớ ngày nào chỉ mới đứng tới hông bác, giờ ngang bác mất rồi! Lần này về có dắt theo cả bạn trai nữa à?” Bác Linh nhìn sang Diệc Phàm, trong lòng lại nghĩ: “Linh hồn lực tràn trề… cảm giác vẫn còn che giấu gì đó! Thú vị!”
“Không ạ, đây là bạn cháu thôi!” Nhi xua tay giải thích.
“Họ đang nói về mình à?” Diệc Phàm thắc mắc.
Linh lúc này nhìn sang đống hành lý đang được tài xế lấy xuống. Búng nhẹ tay một cái, từ trong người Linh, hai linh hồn đàn ông lực lưỡng bay ra, xém tí dọa tài xế ngã ngửa.
Hai linh hồn này nhanh nhẹn khuân vác đống hành lý.
“Nào, vào trong thôi!”
Theo chân Linh, cả bọn tiến vào trong nhà. Nội thất bên trong tương đối sang trọng, nhưng có cảm giác hơi thưa thớt. Dường như nơi đây không phải để ở.
Linh dẫn theo 3 người đi dọc hành lang, kéo dài ra tới tận biển. Hành lang nối với một căn chòi nằm trên biển, giữa căn chòi là một luồng sáng kỳ bí.
“Là trận pháp dịch chuyển?” Lâm An dường như nhận ra gì đó. Căn nhà này không phải nhà ngoại của Nhi. Có thể xem nó như một trạm trung chuyển vậy. Điều này càng khiến Lâm An tò mò trận pháp kia sẽ đưa nàng đến nơi nào.
“Mời vào!”
Bác Linh đứng sang một bên, làm động tác mời.
Lấy Nhi dẫn đầu, hai người Lâm An và Diệc Phàm cùng với hai linh hồn tiến vào trong trận pháp.
Không gian trước mắt bỗng dưng chao đảo, tựa như bị hóa thành nước, lỏng lẻo hết mức. Sau đó một lúc, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng phát cuối cùng dịu dần.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro