Phần 17
2023-10-03 11:33:00
Tiết sinh hoạt đầu tuần kết thúc cũng là lúc ra chơi. Các học sinh đổ xuống căn tin tìm kiếm một vị trí thích hợp để ăn sáng. Một số nữ sinh tụm năm tụm bảy buôn chuyện. Một số nam sinh đam mê thể thao thì ra sân chơi bóng. Một số thằng nghiện game thì ru rú một góc cầm điện thoại, thi thoảng lại phát ra những câu yêu thương dành cho đồng đội như “đụ má mày”.
Quân ngồi yên trong lớp và mở sách môn tiếp theo ra đọc! Hành vi này khiến Thế Hải dãy bên chú ý.
“Chỉ là một thằng làm màu!”
Đẩy nhẹ gọng kính, Thế Hải bỏ Quân ra khỏi tâm trí.
Quân thừa hiểu ánh nhìn khinh của Thế Hải. Trước khi trở thành nhà khoa học thực thụ, hắn cũng bị nhiều người nhìn bằng ánh mắt như vậy rồi. Mặc kệ người khác nghĩ gì, Quân nốc một ngụm trà thảo dược từ chiếc bình giữ nhiệt rồi lật trang sách tiếp theo.
Bỗng, có một bóng hình xuất hiện ở cửa khiến Quân chú ý. Người đó chính là kẻ đã khiến Quân phải đau đầu sáng nay – Hiệp.
“Hiệp?” Quỳnh Phương cười nhẹ rồi bước ra cùng bạn trai. Đám nam sinh trong lớp nhìn cảnh này tức không thể tả, cảm giác thật bất lực khi bông hoa của lớp lại để thằng lớp khác hái.
Trước khi ra khỏi lớp, Hiệp có liếc nhìn về Quân một cách kín đáo.
“Sao vậy?” Quỳnh Phương hỏi.
“À… không có gì!” Hiệp cười rồi dắt tay Phương ra ban công trước lớp.
Tưởng cả hai sẽ có một vài phút giây lãng mạn, ban phát cơm chó cho công chúng thì bất ngờ, một giọng nói lanh lảnh vang đến.
“Anh Hiệp!”
Tiếng vừa dứt thì bất ngờ một cô bé lớp 10 chạy đến ôm chầm lấy Hiệp. Bao nhiêu đôi mắt căng tròn cả ra khi chứng kiến cảnh tượng này. Bạn trai Lê Quỳnh Phương, tiểu thư quyền quý nhà họ Lê lại đang bị một cô gái khác ôm ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, quan trọng hơn là trước mặt Quỳnh Phương.
“Hả? Tuyết, là em sao?”
Hiệp sau vài giây ngỡ ngàng thì nhận ra người ôm mình là ai.
Đó là một thiếu nữ với 2 chùm tóc đáng yêu, đôi mắt to tròn và long lanh như bồ câu. Dáng người tuy không nảy nở bao nhiêu nhưng được cái rất thon gọn, nhỏ nhắn, khiến ai nhìn vào cũng muốn ôm. Đây chính xác là một mẫu “em gái quốc dân”!
“Cuối cùng cũng gặp được anh! Em đã cố gắng mãi mới thi đậu vào đây đấy! Em hoàn thành lời hứa rồi nha… anh phải thưởng cho em!”
Tuyết nắm lấy tay Hiệp “dung dăng dung dẻ” mà chẳng để ý đến Quỳnh Phương.
“Hửm?” Quân không phải kẻ nhiều chuyện. Nhưng Hiệp là người mà hắn đang dè chừng, vậy nên bất cứ chuyện gì liên quan đến Hiệp, Quân sẽ không bỏ qua. Tuy ngồi ở góc khuất nhưng bằng Thiên Nhiên Tâm Hữu, Quân dễ dàng quan sát, nghe ngóng tình hình ngoài bàn công.
“Đây là Tuyết! Là đứa nhỏ ở cạnh nhà lúc mình còn dưới quê!” Hiệp vội giải thích cho Quỳnh Phương. Cô nàng này đúng là con nhà quý tộc, dù đối diện với tình cảnh “trà xanh” này vẫn không để lộ chút ghen tức nào trên gương mặt, thậm chí còn cười nói: “Là Tuyết mà anh hay nhắc à? Rất vui được gặp em!”
Động tác thanh tao cùng biểu cảm của Phương khiến mọi người âm thầm tán thưởng, có một người bạn gái như vậy đúng là phước phần 9 đời tổ tiên. Về phía Tuyết, cô nàng có vẻ hơi ngộp trước nhan sắc của Phương, song vẫn cố bình tĩnh đáp: “Chào chị! Chị là bạn của anh Hiệp hả?”
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí bị kéo căng đến cùng cực. Có người đã ngửi thấy mùi thuốc súng ở trong gió.
Phương mặt không biến sắc, vẫn giữ thái độ lịch thiệp đáp: “Chị…”
Nhưng chưa kịp nói hết thì Hiệp đã chen ngang: “Cô ấy là bạn gái của anh!”
Ánh mắt Tuyết khẽ rung khi nghe câu trên. Cô nàng cảm thấy bối rối, hành vi trở nên vụng về, bàn tay vô thức siết lại tà áo dài.
Phương ở phía sau Hiệp, ánh mắt như chứa đựng nhiều ẩn ý khi thấy hành vi của Tuyết.
“À… hai anh chị thật là trai tài gái sắc! Chúc mừng anh chị!”
Tuyết cười gượng gạo gãi đầu.
“Lúc nãy, em nói muốn anh Hiệp thưởng cái gì?” Phương cất giọng.
Hiệp nghe câu này có chút rối bời, vội nhìn sang Tuyết như muốn nhắc nhở gì đó. Nhưng cô nàng này tự biết phải làm gì.
“Anh ấy hứa nếu em vào được học viện Biên Hòa sẽ tặng em một món bảo vật.” Tuyết bịa đại lý do.
Nghe đến đây, Phương nhìn sang Hiệp thì thấy tên này như vừa thở phào.
“Anh nhớ mà… nhưng hiện tại anh không có mang theo, khi nào rảnh anh sẽ đưa em nhé!” Hiệp vội nói.
“Được anh…” Tuyết cười nhẹ rồi tạm biệt cả hai.
Theo từng bước đi, nụ cười trên mặt dần tắt.
“Có thể khai thác…” Quân gấp cuốn sách lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
Buổi học đầu tiên cũng không có gì đáng nói, các môn học cũng chỉ là màn làm quen, giao lưu giữa giáo viên và học sinh, đi kèm với đó là những lời căn dặn cho tương lai.
“Phương! Cậu định ra trường sẽ làm gì?”
Một vài nữ sinh vây quanh lấy Phương – người đang cất sách vào cặp. Đây đều là những fan nữ trung thành với Phương, cũng là thế lực của cô nàng trong lớp.
Phương cười nhẹ rồi đáp: “Mình định thi vào Đại Học Việt Thanh, khoa Kinh Tế.”
“Woah!! Quả nhiên là con nhà tài phiệt! Mục tiêu cao vời vợi.”
Trong lúc đám nữ sinh đang tung hô Phương thì ở bàn dưới, Quân có chút hứng thú khi nghe Phương có chung mục tiêu với mình. Chợt, cô nàng dị nhân ở bên cạnh ngước mắt lên nhìn Phương, có lẽ đây là lần hiếm hoi cô nàng chú ý đến ai đó.
Bỗng, cô nàng nhìn sang Quân, khiến hắn cũng thoáng giật mình.
“Sao…” Quân hỏi, giọng hơi rén khi thấy ánh mắt như hổ đói của dị nhân. Cô nàng sấn tới, hai tay nhắm thẳng vào balo Quân. Nhưng hắn phản xạ kịp, vội lui lại.
“Đưa đây!!! Đưa nó đây!!!”
Dị nhân vồ hụt té dập mặt xuống đất nhưng rất nhanh đã đứng. Mà động tác này chẳng khác gì mấy con ma trong phim kinh dị.
Mọi người cũng bị thu hút bởi sự việc dưới. Mặc dù Quân và dị nhân ngồi gần với nhau, song chưa bao giờ thấy họ tương tác cả. Quân nếu không phải gái đẹp thì còn lâu hắn mới nói chuyện, còn dị nhân thì suốt ngày cắm cúi trong quyển tập của mình, mặc kệ thế giới bên ngoài. Ấy vậy mà hôm nay, cả hai lại đang trong tình thế kẻ dí người chạy.
“Tên Quân có ý đồ gì với dị nhân sao?”
“Lẽ nào sáng nay hắn chỉ giả vờ!”
“Hừ… tên này khó mà cải tạo được… uổng công tao hy vọng…”
Một vài người đâm chọt, tất nhiên chỉ dám nói nhỏ với nhau. Tuy Quân đã thể hiện mình thay đổi, song sự đáng sợ của hắn trong quá khứ vẫn còn đó, không thể ngày một ngày hai xóa nhòa được.
“Đưa cái gì?”
Quân nhíu mày.
“Cái đó… tôi muốn cái đó của cậu…” Dị nhân thay đổi thái độ, không còn đáng sợ nữa mà giọng trở nên… quyến rũ. Tựa như cô nàng vừa gặp được một anh chàng rất hợp gu, muốn lên giường ngay lập tức.
Kết hợp với “cái đó”, một thứ không rõ ràng, nhiều người bắt đầu nghĩ bậy.
“Gì vậy trời! Sao tự dưng hứng tình vậy má? Mình đẹp trai dữ vậy sao?” Quân kinh hãi, cảm giác đối diện với dị nhân rất giống với khỉ háo sắc.
“Cái trong cặp cậu… mau đưa cho tôi!!”
Dị nhân nói câu này ra mới khiến Quân thở phào, còn mấy đứa ưa thích drama thì bĩu môi.
“Thứ gì mới được?”
“Bảo vật! Trong cặp cậu có bảo vật!!! Ít nhất là 4 sao!”
Câu nói này làm chấn kinh cả lớp. Bảo vật 4 sao không phải thứ mà học sinh như họ có thể sở hữu đâu. Vấn đề không nằm ở tiền bạc bởi trong lớp không thiếu rich kid. Thứ đáng nói ở đây chính là khả năng sử dụng. Một bảo vật 4 sao chỉ có thể sử dụng tốt bởi một người đạt từ 4 sao trở lên. Nếu để một kẻ có cảnh giới thấp hơn sử dụng, hiệu quả sẽ không được cao, thậm chí còn dễ gây tổn hại cho bảo vật và chính bản thân người dùng.
“Sao con nhỏ này biết?” Quân thầm nghĩ. Nhưng mặc kệ lý do gì, Quân không rảnh đem bảo vật ra như vậy, nhất là khi…
“Thằng Hiệp đang đứng bên ngoài! Cố tình ẩn nấp nữa, xem ra cũng muốn điều tra mình.”
Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói với dị nhân: “Tôi không hiểu cậu nói gì cả. Nếu thật sự có bảo vật 4 sao, tôi cũng không chấp nhận cái cách sỗ sàng đòi hỏi của cậu đâu. Vậy nhé Uyên!”
Câu nói vừa dứt, Uyên – cô gái được mọi người gọi là dị nhân trở nên bất động, cái vẻ mặt hứng tình cũng trôi đi, để lại sự cứng đờ tựa như rất sốc.
Quân mỉm cười một cách lịch sự rồi rời đi. Từ đầu đến cuối, hắn vữa giữ phép lịch thiệp, tạo nên một phong thái ứng xử rất sang. Mọi người nhìn cảnh này, mơ hồ nghĩ đến Phương, người cũng có cách ứng xử rất lịch thiệp và khôn khéo mặc cho tình huống thế nào.
Quân ra khỏi lớp thì không thấy Hiệp đâu cả.
“Thằng này… càng ngày càng nguy hiểm!”
Khi mà Quân đã khuất bóng ở hành lang, Hiệp mới bước xuống từ cầu thang tầng trên. Hắn lại trở thành một người bạn trai tâm lý đến đón bạn gái đi học về, nhưng ánh mắt của hắn thoáng nhìn qua Uyên.
“Có thể khai thác…”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
“Đại ca!!” Đang đi thì nghe ai đó gọi, Quân quay lưng liền thấy ba đứa đệ đã hớt hãi chạy đến.
Quân trưng gương mặt đàn anh lên, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại ca, bọn em… bọn em suy nghĩ rồi!” Thằng Vinh lên tiếng.
Quân không đáp, ra hiệu cho Vinh nói tiếp.
“Cả ba đứa bọn em đã dành cả buổi hôm nay để lên tầng thượng suy nghĩ…”
“Ặc… mấy thằng này cúp tiết à!” Quân thầm mắng trong lòng.
“Bọn em đã thề rằng dù đại ca có làm gì, có đi đâu, bọn em cũng đều sẽ đi theo, ủng hộ, tuân theo lời đại ca!! Vậy nên, nếu đại ca không muốn ăn chơi nữa, bọn em cũng sẽ như vậy, nếu đại ca muốn bọn em hòa giải với thằng Hiệp, bọn em cũng sẽ làm, kể cả thằng Danh nữa, bọn em cũng sẽ không đả động gì nữa…”
Nghe ba thằng đồng thanh nói, Quân chợt bật cười, có lẽ tụi này đã học thuộc rất kỹ trước khi phát biểu nên chẳng đứa nào nói lệch một chút.
“Được thôi! Từ giờ tao muốn tụi bây phải từ bỏ ăn chơi, cai luôn ma túy đi! Yên chí học tập và tu luyện. Có khó khăn gì, tao sẽ giúp đỡ hết mình. Tao đều xem tụi bây là trợ thủ đắc lực trong tương lai! Đừng để tao thất vọng.”
“Tuân lệnh đại ca!” Cả ba nhảy cẫng lên.
“Ờ, mà tao muốn hỏi một chút…”
“Có chuyện gì đại ca cứ nói!”
“Tụi bây có thấy kỳ lạ không? Khi đứng trước thằng Hiệp có cảm giác gì sai sai không?”
Lợi nghe vậy nhanh nhảu nói: “Nhìn mặt thằng đó chỉ muốn đấm… có điều giờ nó mạnh quá em không dám…”
“Lúc trước nó hèn hèn bẩn bẩn, em thấy ghét vãi… chỉ muốn đập nó thôi…” Cường nghiến răng.
Vinh thì ngẫm nghĩ gì đó, sau cùng lại nói: “Em… không hiểu nữa… chỉ là cảm giác cứ bị ghét nó sao đó…”
Câu nói của Vinh rất đúng ý của Quân, hóa ra không chỉ mình hắn mà ba thằng đệ cũng có cảm giác thù ghét mù quáng với Hiệp. Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn còn quá mơ hồ.
Đúng lúc này, lại có tiếng của Danh vang đến: “Ối chào! Sao đứng đây đông thế? Đang bàn kế chặn đường hội đồng ai à?”
Thấy bọn đàn em có vẻ muốn đáp trả, Quân chỉ lắc đầu, sau đó nhìn Danh và cười nhẹ một cái đầy mỉa mai. Rồi hắn cùng ba tên đàn em rời đi, để lại Danh tức giận.
“Tên đó vênh váo quá đại ca.” Một thằng trong cái đám luôn kè kè bên Danh lên tiếng.
“Hừ, cứ đợi đó…”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://bimdep.pro/vo-cuc/
5/9, Ngày khai giảng toàn quốc…
Sau 1000 năm trôi qua với biết bao nhiêu biến động, lá cờ đỏ sao vàng vẫn phấp phới tung bay trên quê hương Việt Nam.
“Đoàn quân Việt Nam đi…” Bài Quốc Ca vang vọng khắp sân trường học viện Biên Hòa, nơi đang tổ chức lễ khai giảng, đánh dấu một năm học mới.
Sau màn chào cờ, thầy cô ban giám hiệu cùng với các quan chức lãnh đạo thay phiên phát biểu. Phần này chán phèo, đa số học sinh đều cúi gằm mặt để bấm điện thoại. Đến phần văn nghệ thì tất cả đều ngỏng đầu lên, có một số tiết mục còn khiến các nam sinh ngỏng cái đầu thứ hai nữa. Đặc biệt nhất phải kể đến tiết mục của cô Giao, cô vừa hát vừa đánh guitar cực kỳ chất! Quả nhiên là Á Hậu, không phải chỉ đẹp là đủ.
Sau phần văn nghệ là phần trao thưởng cho các cá nhân xuất sắc.
“Xin chúc mừng tân sinh Trần Dạ Tuyết với tổng điểm thi 195/200 đã đạt thủ khoa đầu vào khóa 69…”
Theo lời chúc mừng, một cô bé xinh xắn bước lên sân khấu. Quân lập tức nhận ra: “Là con nhỏ đó…”
Trần Dạ Tuyết đích thị là cô bé xém tí trở thành trà xanh trong cuộc tình của Hiệp và Phương.
Tuy ở trên sân khấu, nụ cười của Tuyết thật rạng rỡ, nhưng Quân có thể nhìn thấy một vài nỗi buồn thoang thoảng trên đôi mắt nàng.
Tuyết cầm giải thưởng 10 triệu đồng trên tay, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm. Rất nhanh, nàng đã thấy Hiệp. Hắn vẫy tay với nàng, còn tỏ ra rất vui mừng và tự hào nữa. Tuyết có chút vui trong lòng nhưng nỗi buồn lại rất nhanh gặm nhấm tâm trạng nàng.
“Anh ấy… thật sự đã có bạn gái rồi…”
Tuyết giả vờ nhìn sang hướng khác thì vô tình thấy một chàng trai đang nhìn mình. Ánh mắt hắn cứ chăm chăm vào khiến nàng đang buồn chuyển sang khó chịu.
“Nhìn cái gì vậy trời?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro