Vẽ tranh

Phần 84

2022-08-08 11:38:00

Phần 84
Không lẽ chồng cô Linh, ba Lộc về… hay chính là Lộc…

Cương liền tỉnh cả con người đang trần như truồng dậy. Lại mơ nữa… Anh nhìn xung quanh, thấy phòng hơi hơi sáng nhờ vào bầu trời rọi vào cái khe rèm ngay cửa sổ hướng ra sân và dưới cửa cái hướng ra hành lang, đã đóng lại từ khi nào. Cương lò mò bàn tay xung quanh mới biết chỉ còn có 1 mình mình trên giường, không thấy mẹ Lộc đâu. Chợt nhận thức được nếu lỡ ai đó về mà thấy bản mặt mình trong phòng 2 vợ chồng cô Linh, là hiểu rồi ha… Cương vội mở đèn, kiếm lại quần áo hôm qua quăng đâu đó rồi mặc vô. Anh từ từ mở cửa, lén lén lút lút bước khỏi phòng, đi theo hướng tiếng nấu nướng của ai đó ở bếp.

“Phù…” – Cương thở phèo trong đầu.

Vừa thấy cô Linh đứng có mình ngay bếp, lưng quay vào tường với vẻ không biết anh đã dậy và đứng cách sau lưng chừng vài mét. Cương rình rình, đi nhè nhẹ tới. Sáng sớm, cô đã thay vào bộ đồ mặc ở nhà, vải nhám với ống tay và chân dài, có tùm lum hoa văn gì đó mà Cương chả để ý, chỉ biết chắc chắn là cô đang mặc áo lót, vì thấy rõ viền áo cộm lên từ bên trong. Mới sáng thì ai chả nứng, thằng ku cũng cứng vừa vì dâm, vừa vì chưa tè ra suốt từ khi ông nội Cương thức tới giờ.

“Hớt…”

Cô Linh như có cảm quan về sự dâm, liền quay lại mà hết hồn khi thấy Cương thập thò sau lưng. Cương bể mánh, cười phì cái, rồi kêu:

“Hm hm… Tính hù cô…”

Cô Linh cười nhẹ, tỏ vẻ hơi e thẹn, rồi quay lại nấu tiếp. Cương nhìn xuống quần, thấy thằng ku dâm đang chĩa cộm cái quần lên, anh nhích người lên phía trước, nơi cặp mông của người phụ nữ 1 con đang hướng về phía mình. Anh ghim thằng ku ngay cái khe hình thành từ cặp mông đó thì:

“Ây… Đừng con…”

Cô Linh giật nảy người, đầu hơi quay về sau mà mặt tỏ vẻ hơi lo sợ, dùng 1 tay như đẩy nhẹ bụng Cương ra xa. Ảnh cũng đơ người ra, kiểu gượng, vì tưởng đâu người ta dễ dãi lắm vậy. Linh thở hơi mạnh vì đang đẩy người thằng nhóc hư thân ra xa, trong khi nó tiếp tục đưa 2 tay lên trước ngực cô mà ôm nhẹ lên. Linh bỏ muỗng đũa xuống, liền dùng tay còn lại mà chụp lấy bàn tay nghịch ngợm của Cương mà ghì lại, rồi kêu:

“Đừng… Đừng con…” – vừa nói, vừa hơi giãy giụa và lắc đầu với nét mặt hơi khó chịu.

Mông cô vì vậy mà cứ cạ cạ, rồi bị đâm đâm bởi thằng ku đang ngỏng cứng. Nếu bình thường, gặp cô nào khác, chắc Cương tới luôn… nhưng khi nhìn gương mặt của cô Linh có vẻ đáng thương, anh ngưng bóp và đâm vào chỗ nhạy cảm của cô mà hỏi:

“Cô… không muốn hả…”

Linh chợt sượng người, đứng đơ ra nhìn mặt Cương, 2 mắt long lanh kiểu cầu khẩn. Vài giây sau, cô cúi mặt, nhìn vào khoảng không nào đó, rồi nói:

“Tối qua… là quá lắm rồi… Đừng làm vậy nữa… con… Cô còn thương Lộc với ba nó lắm… Đừng vậy nữa con…”

Cô Linh không phải giãy giụa kiểu dữ dội. Nhìn cảnh hôm qua, khi thấy cổ nhậu với mấy bà kia, hầu hết ai chắc cũng nghĩ “buồn chồng con, uống rượu”. Có thể đúng, có thể sai. Đối với hầu hết người thời giờ, được một người khác phái bên ngoài cho “tưng nẩy”, chắc ai cũng thích và sướng vì cảm giác lạ, nhưng với Linh, chắc cổ cũng dạng người hơi cổ hủ và bảo thủ, nên đâu có dễ cho ai muốn đụng là đụng, đâm là đâm. Hôm qua, tính ra cũng do bị kìm nén cả ngày không được bắn, cộng thêm mấy hành động, hình ảnh từ mẹ thằng bạn mà Cương cũng xuôi theo luôn. Đương nhiên là sướng, nhất là lúc cô sau đó còn chủ động dập thằng ku tơi tả, chảy nước miếng… nhưng đó là do cổ còn men cồn, còn giờ chắc do tỉnh rượu, mọi thứ sẽ khác. Cương chả biết nói gì, chỉ nới lỏng vòng tay ra xíu, rồi nói:

“Con xin lỗi…”

Rồi siết nhẹ người cô Linh 1 cái, áp mặt vào đầu cổ suốt vài giây. Cô Linh nhẹ nhàng đáp:

“Coi như… không có gì hết… Đừng cho ai biết… nghe con…”

Mặt ảnh cũng hơi quê quê, nhưng nghĩ lại, thấy đó giờ cũng chưa hề có ý định gì với mẹ Lộc vì dù sao cổ cũng hiền khô với cơ thể nhấp nhô, tại hôm qua nứng quá rồi quất luôn chứ ngại thấy mồ. Cương nhỏ nhẹ:

“Dạ…”

Rồi 2 cơ thể cứ ôm nhau, đu đưa 1 hồi lâu thấy bà tổ… tới 3s lận. Cương buông cô ra, phì cười 1 cái rồi tự nhiên như chưa có gì xảy ra mà phụ Linh nấu bếp. Nói vậy cho sang thôi, chứ cũng chỉ là chiên trứng nhét vào bánh mì cho 2 miệng ăn, không có gì sang chảnh hết. Chưa thấy đứa nào tỉnh như cha nội Cương. Cưỡng hiếp người cao tuổi đẹp, xong bơ mặt ra ngồi kế cô Linh mà ngó lên tv coi như 2 mẹ con. Lạ…

Tính ra lưng tưng, rên rỉ với mẹ Lộc xong thì giờ anh nhìn lại cô, thấy cũng không còn nứng niết gì nhiều. Coi như cuộc tình 1 đêm, và chỉ duy nhất 1 lần… Cương sửa soạn coi cho được, rồi gần 8h mới vác xe rởm phóng qua động banh, để lại cô Linh ở nhà 1 mình không nơi nương tựa. Mà cũng có sao đâu, vì bình thường không có Cương, cổ cũng quen vậy rồi.

Vừa tới động banh, giờ này hơn 8h, mọi người gần như đã dậy từ đời nào và đi làm hết rồi… Cương mạnh dạng bấm chuông… Bóng dáng ai đó lót tót đi ra… Con bé MMA.

“Ủa… Tưởng giờ này ngủ chứ…” – Cương vừa ngớ mặt vừa hỏi.

“Thấy hơi bay từ xa là chướng đời rồi… ai ngủ nổi… Hm hm hm…” – Ngọc miệt thị bản mặt thằng dâm khi ẻm đang mặc áo thun ngắn tay vàng và quần thun dài thể thao đen.

“Hả… Em muốn gì… Hả… hả…” – Cương với với tay tính chụp lấy Ngọc để trừng trị.

“Ỉh… ỉh… Làm gì dạ… làm gì dạ… Lêu lêu… Giỏi vô đây… Hè hè hè…” – Ngọc mở cửa xong chạy véo vào trong nhà.

Cương không dám dí theo, vì sợ để xe cùi ở ngoài cũng có thể mất. Mặt hậm hực nheo mắt nhìn cặp mông ngoe nguẩy của con nhỏ kia đang chạy tưng tưng vào trong. Trong đầu thấy lạ, vì bình thường con mén Tuyền hay là đứa ra mở cho anh. Bèn ló đầu nhìn vô phòng khách, thấy có mỗi Ngọc trong đó thôi. Cương dựng chống xe, ra đóng cửa rồi từ từ đi vô, ngồi kế Ngọc mà hỏi:

“Ủa… Nhỏ kia đâu rồi… Sao có mình em dạ…”

“Nhỏ nào…” – Ngọc đang bấm điện thoại thì nhìn qua Cương hỏi.

“Tuyền đó… Rồi Ý đâu…” – Cương.

“Ý với nhỏ kia vô phòng tắm rồi á… Sao con ngồi đây hông hỏi…” – Ngọc vừa nói, vừa khịa.

“HỚ… Con ngồi đây kêu anh chướng mà… hỏi chi…” – Cương lườm lườm.

Ngọc chọc lét eo Cương mấy cái, vừa nói:

“Chướng chướng… chướng… Hí hí hí hí…”

“Muốn gì… hả… Hửm…” – Cương ôm em nó lại, bóp vào 1 bên đùi Ngọc mà miệng cố nhướn qua định sực vào mặt ẻm.

“Áh… Anh kỳ quá nha… Đụng chỗ gì đâu không á…” – Ngọc vẫn giãy giụa và cố chọc eo Cương tiếp.

Cương cuối cùng cũng ôm cứng người Ngọc vào lòng, 1 tay vòng ở eo, 1 tay đè lên bộ ngực. Tranh thủ ấn ấn, bóp bóp vào 1 bên trái cây mọng nước của em nó. Ngọc la:

“Bỏ em ra… kỳ quá à… Bỏ ra chưa…” – cố giãy để thoát khỏi Cương trong vô vọng.

“Sao nay thức sớm vậy hả… Muốn gì… Hông nói… tin anh ăn thịt hông…” – Cương hăm dọa.

“Ờ… Thách anh ớ… Lát cô xuống… Thấy là cho anh chết… Hm hm hm…” – Ngọc chống chế.

“Kệ… Chết chung cho vui… Nói… Sao nay dậy sớm dạ…” – Cương vừa hỏi mà tay vẫn tận hưởng cái sự mềm mềm từ bầu ngực ẻm qua 2 lớp áo.

“Người ta có chuyện, dậy sớm… Vậy cũng hỏi… Bỏ ra…” – ẻm vừa cười, vừa giẫy nhẹ.

Cương cũng nóng dữ lắm, muốn lột đồ ra xử tại chỗ, mà nhớ tới cô Hiền và Tuyền còn trong nhà, nên từ từ thả Ngọc ra, rời xa bầu ngực đàn hồi, vừa tay đó rồi lườm em nó. Ngọc mới thoát khỏi vòng kìm kẹp của Cương, là Bộp cái ngay thằng ku. Cương nhăn nhẹ mặt rồi bặm môi, tính chụp em nó lại lần nữa thì:

“Cạch… cạch… Ầm…” – tiếng chốt cửa từ sau nhà, chỗ phòng Tuyền kêu lên với tiếng đóng cửa.

Cương ngồi xuống lại, Ngọc lè lưỡi chọc quê anh rồi ngồi nhích người ra xa anh khoảng nửa mét.

“Ủa… Ai zạ… Ai vô nhà tui ngồi đó zạ…” – con nhỏ tưng kia lú đầu ra hỏi khi vừa đi vừa nhìn thấy Cương.

Ngọc bặm môi cười, Cương nhìn con mén mà nói:

“Hổng biết ai à… Xe ôm vô ngồi ké, uống nước được hông…”

“Đi ra… đi ra… Ở đâu lạ hoắc, chui vô đây ngồi trong nhà tui hà…” – Tuyền sà lại gần, nắm tay Cương giả bộ lôi lôi khỏi ghế.

“Hoi đi cô nương… Ăn sáng chưa, rồi còn đi mua đồ nữa chứ mà xạo xạo…” – Cương xỉ vả con mén.

“Hỉ hỉ hỉ… Ăn zồi… Bộ anh chưa ăn hả… Ui… mà cái mặt này đâu cần ăn. Đi theo em xách đồ hoi… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền cười khoái chí.

“Ủa… 2 người đi mua đồ hả… Mua gì dạ…” – Ngọc hỏi.

“Anh mua đồ tắm thoi… Còn nhỏ này… mua gì ai biết…” – Cương.

“Ổng mua 2 mảnh đó chị… Em đi theo để tư vấn ớ… Tướng này… mặc áo dán hợp lắm ớ… Hi hi hi hi…” – Tuyền nói ra kế hoạch bôi nhọ Cương.

“Hả… Hm hm hm… Dán đâu dạ…” – Ngọc hỏi với bản mặt gian xảo.

“Dán 3 chỗ… Này… này… Với 1 chỗ nữa… Hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền chọt chọt ngón tay vô 2 ti của Cương rồi bặm môi cười thấy ghét.

Cương bặm môi đe dọa 2 đứa, Ngọc kêu:

“Dán nữa… là dán ở đâu…” – ẻm nhìn Cương mỉa mai.

“Thì… chỗ đó đó… Hỉ hỉ hỉ hỉ…” – Tuyền nhướn nhướn mày lên.

“Anh mua dán cho 2 đứa luôn nha…” – Cương phản đòn.

Vậy thôi đó, mà 2 nhỏ con gái xúm lại đánh túi bụi vô tứ bề cơ thể của Cương nghe huỳnh huỵch, chan chát. Này giống như kiếm chuyện để đập thằng dâm chứ không phải kháng chiến đòi công bằng gì hết. Đang được mấy bàn tay chị em nâng niu muốn ói ỉa, bỗng:

“Trời ơi mấy đứa này… Sao đánh nó vậy…”

3 Đứa ôn thần quay lại phía cầu thang, nơi phát ra tiếng động. Thấy cô Hiền đang từ từ đi xuống. Như một vị cứu tin, Cương đội ơn cổ trong lòng, muốn quỳ rạp xuống mà hôn lên… đùi cô, thể hiện tấm lòng thành. 2 Đứa kia im re, còn cười cười tỏ vẻ vô tội. Cương nhìn cô Hiền kêu:

“Lát cô ở nhà hả cô…”

“Ờ… Chi con…” – cô Hiền hỏi.

“Dạ… Tụi con sắp đi mua đồ, cô đi hông…” – Cương dụ khị.

“Àh… Mua đồ hả… Ờ… Đi đi… Để cô kêu xe đi nguyên đám luôn… Ờ để cô kêu con Ý…” – Mới nói dứt lời là cô Hiền quành ngược lên lầu để kêu Ý.

“Hì hì hì… Vậy là đi nguyên đám luôn nha… 2 đứa hết ăn hiếp anh luôn… Hè hè hè…” – Cương khoái chí.

“Nha… Méc cô nè…” – Tuyền lườm Cương, tay chỉ chỉ mặt anh.

“Lát chị em mình đập ổng tiếp… Hông có thoát đâu nghe chưa…” – Ngọc hăm dọa.

“Ủa… Em cũng đi nữa hả… Tưởng ở nhà ngủ chớ…” – Cương.

“Bộ người ta hông cần mua đồ hả… Quánh anh luôn giờ…” – Ngọc bặm môi nhìn Cương.

“Rồi đó… Cô kêu nó rồi đó… Lát xuống…” – Cô Hiền lại từ trên lầu, vừa đi vừa vọng xuống chỗ 3 đứa.

“Ổng kêu cô theo để khỏi bị quánh ớ cô…” – Tuyền nói lớn.

“Ai nói…” – Cương chống chế.

“Nha… Nãy nha… Giả bộ rủ cô Hiền theo để bảo kê nhen… Mặt ổng gian lắm ớ cô…” – Tuyền bêu xấu Cương.

“Mấy đứa này… Làm gì mà bữa giờ thấy ăn hiếp thằng Cương không ha…” – cô Hiền.

“Ảnh chọc tụi con… chứ ai làm gì ổng đâu…” – Ngọc lườm CƯơng.

“Thiệt tình… Thôi đi kêu xe nè…” – Cô Hiền.

“Ủa… Đi xe gì cô…” – Cương hỏi.

“Thì kêu xe 7 chỗ đi… Chứ đi đông, rồi đồ nhiều… đi xe máy sao chở…”

“Nhốt ổng vô cốp xe ớ… Nhìn mặt thấy ghét… Hm hm hm…” – Tuyền.

“Ừa… Ghét… vậy không được ngồi kế à nha…” – Cương cảnh báo.

Tuyền phồng cái má lên như “Hông…” trong im lặng, xong sáp lại gần mà ôm cẳng tay Cương, ép vô má ngực ẻm. Bao nhiu thù hận bỗng tan biến, thằng ku rỉ nước mắt cô đặc trong quần… Cô Hiền lắc đầu chào thua. Còn nhỏ Ngọc thì vừa ngồi, vừa đá đá chân lên trước, nắm tay nhấc lên, thả xuống cho rớt bình bịch lên đùi Cương như là thú vui tao nhã mà nhìn cô Hiền gọi điện kêu xe. Mấy cô cháu hỏi nhau địa điểm, kế hoạch mua gì, bao nhiêu. Cuối cùng thì Ý cũng từ trên lầu đi xuống, mặt mày hớn hở vì hầu như bữa giờ toàn lủi thủi ở nhà. Cương để ý thấy bữa nay ai cũng chỉ ăn bận đơn giản, áo thun quần dài. Riêng con mén tưng là mặc quần jean xanh và áo rộng ngắn tay. Thấy đơn giản vậy chứ, bà nào bà nấy cũng lấp ló bộ ngực và cặp mông tưng tưng, rồi trang điểm lên nhìn như mấy cô hay livestream trên twitter vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ tranh

Số ký tự: 0